Không gian có chút u ám.
Ánh trăng chiếu sáng từ bên ngoài cửa sổ.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Diêu Bối Địch nhìn qua cửa sổ.
Bản thân không hiểu sao bị bắt cóc, bị ném đến một vùng rừng núi hoang vắng như vậy.
Cô cũng không biết đây là nơi nào, cảm thấy giống như một nhà kho bỏ hoang, cô ngồi xổm ở một chỗ mà xung quanh toàn tro bụi, hầu như trong hơi thở cũng lẫn cả bụi, khiến cả người không được thoải mái.
Mà càng khiến cô sợ hãi chính là, cô không biết mình bị ai bắt cóc, bởi vì từ buổi chiều bị bắt cóc cho tới tới lúc bị ném đến đây, không có người nào xuất hiện, cô hoàn toàn không rõ.
Đúng lúc này.
Chiếc cổng sắt chợt mở ra.
Một luồng ánh sáng chiếu vào.
Ánh đèn đột ngột hắt đến khiến cô bị chói mắt, phải nhắm mắt lại, qua một lúc sau mới thích ứng được.
Ánh sáng kia càng ngày càng gần.
Cô cảm giác được chắc chẳn không phải là một người.
Cô cắn môi, cố hết sức để bản thân bình tĩnh, nhìn đám người đang đi tới.
Dần dần, cô cũng đã nhìn rõ, tổng cộng có năm người, trong đó có một người ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy vào.
Cô không biết những người này, trong lòng rất sợ hãi, cơ thể bị sợi dây buộc quá chặt, cô cũng chỉ có thể nhích mông về phía sau, chứ không tài đứng dậy chạy trốn được.
“Sợ sao?” – Người đàn ông ngồi trên xe lăn hung dữ hỏi cô.
Diêu Bối Địch chỉ nhìn hắn, không biết làm sao.
“Chồng của cô đang lục tung cả thế giới để tìm cô.” – Người đàn ông kia nói, vẻ mặt trên mặt càng dữ tợn hơn.
Tim Diêu Bối Dịch đập càng lúc càng nhanh, sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
“Một con thỏ con ngoan ngoãn, chẳng trách Tiêu Dạ quan tâm cô như vậy. Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô như vậy, đều sẽ không kìm được mà muốn bảo vệ cô.” – Vẻ mặt người kia càng dữ tợn hơn, lời nói và giọng điệu của hắn rõ ràng là một trời một vực.
Diêu Bối Địch nép mình ở góc tường.
Người này có thù oán với Tiêu Dạ sao?
Nghe giọng thì chắc là một kẻ thù của Tiêu Dạ.
Cô khống chế cảm xúc bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp của mình, yên lặng hít sâu, thở ra.
“Cô nói, tôi nên tiếp đón cô thế nào đây? Diêu Bối Địch.” – Người đàn ông đột nhiên được người đẩy xe đỡ đứng dậy, sau đó từng bước từng bước đến gần chỗ góc tường nơi Diêu Bối Dịch đang nép mình.
Diêu Bối Dịch hoảng sợ nhìn người đàn ông kia tiến tới gần.
“Nhìn đôi chân của tôi đi, vừa mới bị chồng cô làm bị thương đó, bên này một phát bên kia một phát, vì muốn cứu cô ra đó.” – Trương Long nghiến răng nói: “Tôi vốn dĩ chỉ muốn bắt cóc cô, sau đó ngăn cản Tiêu Dạ đi bàn cái hợp đồng nho nhỏ kia mà thôi, phản ứng của Tiêu Dạ khiến tôi thực sự không kịp chuẩn bị, có phải hắn rất yêu cô không? Ừ? Tôi còn tưởng rằng, hắn vẫn luôn quan tâm người phụ nữ bên cạnh hắn, Lôi Lôi.”
“Anh ta yêu Lôi Lôi, không yêu tôi.” – Diêu Bối Địch vội vàng nói: “Vì vậy anh trả thù tôi cũng vô dụng thôi, Tiêu Dạ chắc cũng chẳng thèm cau mày lấy một cái.”
“Tôi cũng tưởng rằng như vậy, nhưng sự thật không phải.” – Trương Long tiếp tục nói: “Tiêu Dạ đem mấy người đến chỗ tôi, suýt chút nữa là giết chết tôi rồi, cô không nhìn thấy cảnh đó đâu, tôi nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi.”
Trương Long quái gở nói.
Diêu Bối Địch cắn môi.
Dù sao bây giờ cô nói gì, người đàn ông trước mặt cũng sẽ không tin.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy phòng bị.
“Người anh em.” – Trương Long đột nhiên nói với tên đàn em bên cạnh.
“Vâng, đại ca.”
“Đối với một người đàn ông, muốn trả thù hắn thật đau, thì nên xử lý người phụ nữ của hắn như thế nào?” – Trương Long hỏi.
“Tiểu đệ cảm thấy, có lẽ là chà đạp người phụ nữ của hắn, hung hăng chà đạp.” – Trên mặt tên đàn ông tự xưng là tiểu đệ kia lập tức lộ ra vẻ mặt tham lam đáng ghê tởm nhất của một tên đàn ông.
“Không hổ là tâm phúc của tôi, quả nhiên có suy nghĩ giống tôi.” – Trương Long cười nham hiểm: “Chà đạp như thế nào là tốt nhất?”
“Tiểu đệ cho rằng, có thể lột hết quần áo của người phụ nữ này ra, để đại ca hưởng thụ trước, sau đó phân cho các huynh đệ cùng chơi, đối với các bọn đệ mà nói, có thể chơi đùa với loại vật cưng tuyệt sắc này là chuyện ngàn năm có một. Huống chi đây là người phụ nữ của Tiêu Dạ, vậy thì mỗi ngày đều nằm dưới người Tiêu Dạ, bây giờ nằm dưới người các bọn đệ, tưởng tượng đến hình ảnh đó thôi cũng khiến người ta phun máu mũi, bọn đệ chắc chắn càng thêm cảm kích đại ca đấy!” – Tiểu đệ kia vừa nói, đầu lười không ngừng đảo quanh, vẻ mặt YIN đãng, khiến người khác buồn nôn.
Diêu Bối Địch nghe được những lời đối thoại của bọn chúng, cả người bắt đầu run lên, không kìm được mà run lên.
Trong lòng sợ hãi hết chỗ nói, ánh mắt đến nháy cũng không dám nháy giận dữ nhìn mấy tên trước mặt, không ngừng muốn né ra, né ra…
“Còn đứng đó làm gì, nhanh chóng cởi áo quần của cô ta ra cho ta!” – Nụ cười nơi khóe miệng Trương Long càng thêm tàn ác, trong ánh mắt cũng lộ rõ sự ham muốn.
“Vâng.” – Tên tiểu đệ kia gật đầu, nụ cười trên mặt vô cùng buồn nôn.
Hắn quay đầu, đối mặt với Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch hoảng sợ, dường như không kiểm soát được mà không ngừng run rẩy: “Anh đừng tới đây, đưng tới gần tôi!”
“Thỏ con ngoan nào, đừng nhúc nhích.” – Người đàn ông kia ngồi xổm xuống, dùng tay vuốt ve mặt cô.
Diêu Bối Địch hất mạnh ra.
Cảm giác buồn nôn lan từ đầu đến chân, toàn thân đều khó chịu, mỗi một tế bào đều bài xích, mãnh liệt bài xích.
“Đừng tới gần tôi!” – Diêu Bối Địch kêu to.
Người đàn ông kia lại giống như chế giễu, không có một chút biểu cảm nào khác, trên mặt hiển nhiên vẫn là sắc mặt dâm đãng buồn nôn nhất. Đối với bọn chúng, tiếng gào thét và nét mặt kinh hoảng của Diêu Bối Địch sẽ biến thành một loại vui thú, một loại vui thú tra tấn người.
Dây thừng buộc chặt trên người cô bị người đàn ông trước mặt cởi bỏ, Diêu Bối Địch vừa được tự do, đã tát một cái thật mạnh vào mặt của tên đàn ông trước mặt: “Anh dừng tay cho tôi!”
Người đàn ông vuốt mặt mình, sắc mặt biến đổi, từ khủng bố chuyển sang tức giận, ẩn hiện dưới ánh đèn dữ tợn vô cùng. Hắn ta hung hăng tát một cái, sức mạnh của đàn ông và sức mạnh của Diêu Bối Địch quả thực là cách biệt một trời, trong nháy mắt, Diêu Bối Địch cảm giác mình suýt chút nữa là bị đánh hôn mê bất tỉnh, rất lâu không phản ứng lại, chỉ cảm nhận được sự đau đớn đỏ rát trên mặt, cùng với đó, miệng cô cũng chảy ra chút máu.
“Nhẹ chút, làm hư rồi, sao mà chơi được chứ!” – Trương Long cau mày.
“Đại ca, em dạy dỗ cô ta một chút, tránh để lát nữa làm tổn thương anh.” – Tiểu đệ vội vàng giải thích.
“Được rồi được rồi, cởi quần áo mà cũng lề mề như vậy, ngươi nhanh lên!” – Trương Long mất kiên nhẫn nói.
Nghe lệnh của đại ca, tên tiểu đệ kia dùng sức lôi quần áo của Diêu Bối Địch.
“Rẹt” một tiếng, chiếc áo trên người cô bị rách làm đôi.
Trên người Diêu Bối Dịch chỉ còn sót lại một mảnh áo ngực màu đen.
"Đại ca, người phụ nữ này mặc màu đen, thật hấp dẫn.” – Tiểu đệ nói, ánh mắt đầy vẻ thèm muốn. Nhìn qua có thể thấy rõ.
"Mày chưa nhìn thấy phụ nữ bao giờ sao? Chút chuyện đó đã khiến mày hưng phấn đến mức này rồi." Trương Long hung dữ nói: "Làm nhanh tao."
"Được." - Tiểu đệ gật đầu, khoé miệng nở một nụ cười nham hiểm, bắt đầu cởi quần của Diêu Bối Địch.
"Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi!" - Diêu Bối Địch ôm lấy quần mình, nhất quyết không để tên đó đụng vào.
Tiểu đệ kéo một lúc, vì đây là quần jean, không dễ xé như chiếc áo thun ở trên, hắn ta dùng hết sức cũng không thể cởi ra được.
“Cái quái gì vậy!” Hắn mắng một câu, quay người lại nói với hai tên đứng sau mình: “Hai người qua đây giữ tay cô ta lại đi!”
Hai tên còn lại vội vàng ngồi xổm xuống, một tên dùng sức kéo tay Diêu Bối Địch ra.
Diêu Bối Địch sợ hãi nhìn bọn chúng, miệng không ngừng nói: "Các người dừng tay cho tôi, ức hiếp một người phụ nữ, các người còn có bản lĩnh gì!”
"Chúng tôi không muốn ức hiếp cô, ai bảo cô là người phụ nữ của Tiêu Dạ chứ." - Tên cởi áo quần của cô nói: "Muốn trách thì hãy trách bản thân lấy ai không lấy, lại nhất định lấy Tiêu Dạ!"
"Tôi đã nói rồi, Tiêu Dạ không yêu tôi, anh ta vốn dĩ không yêu tôi, anh ta còn không thèm đụng vào tôi! Tôi không lừa các người!" - Diêu Bối Địch hét to.
Bây giờ cả người cô bị mấy tên đàn ông giữ lại, cơ thể vốn dĩ không có chút sức lực phản kháng nào, tiếp theo đây biết phải làm sao...
Trong lòng cô vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch ra!
"Cô nói dối thì cũng phải tìm lí do có lí một chút được không? Theo như tôi biết, Tiêu Dạ có một đứa con gái, đừng nói với tôi, đứa con gái đó là do cô ngoại tình với người khác sinh ra nha, tin tức này ngược lại rất thú vị, tôi thích." Người đàn ông kia nói một cách quái gở, hành động trên tay cũng không dừng lại, trong lòng tự nhiên không tin rồi.
"Tôi chỉ cùng Tiêu Dạ có một lần!" - Diêu Bối Địch nói, vừa nhanh vừa gấp nói: "Chính là tôi bày kế để anh ta lên giường với tôi, thật đấy, anh ta từ trước đến nay chưa từng tự nguyện làm chuyện đó với tôi. Tiêu Dạ thực sự không yêu tôi, các người trả thù tôi, anh ta sẽ không thèm chú ý đâu, thật đấy, mấy người bỏ qua cho tôi đi..."
Nói đến cuối cùng, Diêu Bối Địch cảm thấy bản thân đã không còn sức nữa rồi.
Trên người cô bây giờ đã bị cởi hết quần áo rồi, chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đen và chiếc quần nhỏ màu đen.
Cơ thể trắng nõn của cô bày ra trước mặt mấy tên đàn ông đó, tất cả bọn chúng đều nhìn cô, ánh mắt đã biến đổi, hận không thể nhào tới ngay lập tức, dữ dội mà chà đạp.
Diêu Bối Địch thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt của mấy tên đàn ông đó, chỉ cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung vào mình.
Cô muốn phản kháng, lại bị mấy tên đó hung dữ giữ lại, nước mắt cứ như vậy rươm rướm, không khống chế được mà chảy ra.
“Đại ca, cơ thể người phụ nữ này rất đẹp, sinh con xong mà có thể đẹp tinh tế như vậy…”
“Các người im miệng!" - Diêu Bối Địch tức giận hét lên: “Các người dám động vào tôi, tôi sẽ giết cả nhà các người!"
“Hừ!” – Trương Long vịn vào tên tiểu đệ cởi đồ đó, ngồi xổm xuống trước mắt Diêu Bối Địch, tức giận nói: “Đây mới là sự ngang ngược mà người phụ nữ của Tiêu Dạ nên có chứ! Nhưng mà, muốn đụng đến cả nhà tôi, cô còn non lắm! Cô biết bây giờ Tiêu Dạ ở bên ngoài đã làm gì với tôi không? Phá hết địa bàn của tôi, hắn đã phá hết hơn 20 địa bàn của tôi rồi, tổn thất lên đến hàng ngàn hàng vạn, tôi đụng đến người phụ nữ của hắn ta một chút, hắn ta vẫn coi là có lợi.”
Lời nói vừa dứt.
Miệng liền tiến gần đến miệng Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch quay đầu đi.
Trương Long hôn lên mặt cô.
Miệng hắn cười rất buồn nôn, lè lưỡi, liếm láp trên mặt Diêu Bối Địch.
Cả người Diêu Bối Địch khẽ run lên, một cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày cuồn cuộn trào lên.
"Anh cút ra, cút ra cho tôi!" - Diêu Bối Địch tức giận hét lên.
Trương Long cười nhạt: “Vui vẻ rồi nói sau!”
Sau đó, đột nhiên hắn rời khỏi mặt cô, bàn tay thô ráp sờ soạng lên người cô.
"Cút!" - Diêu Bối Địch giãy dụa.
Hai tay cô bị hai tên giữ chặt, cô ngoài việc liều mạng phản kháng khiến cơ thể mình càng đau đớn ra, căn bản không làm được gì nữa.
Cô có chút tuyệt vọng.
Nước mắt rơi không ngừng.
Cô không biết tiếp sau đây sẽ như thế nào.
Cô cắn môi, cơ thể không ngừng giãy dụa.
Lưng dựa sát vào tường, từng rồi từng hồi đau đớn.
“Đại ca.” - Một tên đàn em đột nhiên chạy đến.
Trương Long cau mày, rời khỏi người Diêu Bối Địch: “Có chuyện gì?”
“Điện thoại của Tiêu Dạ.” - Tiểu đệ đột nhiên mở miệng.
Mặt Trương Long biến sắc: “Gọi đến bằng điện thoại của ai?”
“Của cha anh.”
Trương Lông giật mạnh điện thoại: “Alo.”
“Trương Long, tôi không muốn đụng đến Trương lão gia, bao nhiêu năm như vậy, ông ấy vẫn luôn có mối giao tình sâu đậm với ông già nhà tôi.” – Tiêu Dạ nói.
Trương Long nghiến răng: "Anh muốn gì?"
“Tôi muốn gì, anh phải biết rõ chứ, thả Diêu Bối Địch về cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không đụng đến một sợi lông của cha anh!"
“Tiêu Dạ, anh điên rồi!” - Trương Long nói.
Tiêu Dạ cười lạnh.
“Nhưng mà Tiêu Dạ, địa bàn của tôi bị anh phá hủy hơn 20 cái, trên chân tôi còn bị anh bắn thương hai phát, món nợ này, anh cảm thấy tôi có thể bỏ qua món nợ này được sao!” - Trương Long giận dữ nói.
“Tôi mất một vụ làm ăn, vụ làm ăn đó... mấy địa bàn của anh so được sao! Còn về vết thương trên chân anh, anh muốn thế nào?”
“Rất đơn giản. Anh muốn người phụ nữ của anh cũng được, anh đến một cái nhà kho cũ nát ở ngoại ô thành phố Tây Phượng Hoàng, anh có bản lĩnh thì đến mà đem người phụ nữ của mình về!” – Trương Long nở một nụ cười nham hiểm, trong ánh mắt lóe lên sự khát máu!
“Được!”
Bên đó nói xong, liền cúp điện thoại.
Trương Long vứt điện thoại xuống đất, quay đầu về phía Diêu Bối Địch, hung hăng nhìn người phụ nữ đang lạnh run, nắn ngón tay, nghiến răng.
“Đại ca? Còn làm nữa không?” - Một tên tiểu đệ hỏi.
“Mặc đồ vào cho cô ta đi, Tiêu Dạ sẽ lập tức tới đây!” Trương Long nói: "Cột chắc dây vào, đừng để xảy ra sơ suất!”
“Vâng.” Tiểu đệ vội vã gật đầu.
Con vịt đã đun sôi, vậy mà còn để cho nó bay (*).
(*) Con vịt đã đun sôi, vậy mà còn để cho nó bay: một câu thành ngữ, có ý nghĩa tương tự như câu Đã nuốt vào miệng còn phải nhả ra.
Diêu Bối Địch nghe bọn họ nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên lại nghe thấy Tiêu Dạ sắp đến, không hiểu sao cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô không biết Tiêu Dạ đến đây có bị nguy hiểm không, rõ ràng cô nhìn thấy trên người mấy người này đều có súng.
Cô không biết phải làm gì.
Cô ôm lấy thân mình, mặc dù bây giờ được mặt quần áo, nhưng quần áo cũng đã rách tả tơi rồi, da thịt ít nhiều cũng bị lộ ra bên ngoài.
Trên người lại lần nữa bị giây thừng trói chặt, miệng bị thứ gì đó nhét chặt lại, khiến cô không cách nào mở miệng nói chuyện.
Cô chỉ có thể nhìn người trước mặt, sau đó cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Không chỉ có cô, hầu như mặt mấy tên đó cũng trở nên căng thẳng, bầu không khí dường như bị nén lại.