Đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Dạ, cô thật sự có phần, kinh ngạc.
00:00 / 00:00
Cô cắn môi.
Nhịp tim đột nhiên, không có quy luật, nhảy lên.
“Bây giờ Diêu Bối Khôn đang ở Đỉnh Hạo Hãn, em nghĩ biện pháp bắt nó đi.”
“Nó lại đi tìm anh?” Cả khuôn mặt Diêu Bối Địch hiện lên vạch đen.
Em trai của cô không thể an phận một chút sao?!
Đã thiếu chút nữa gãy tay thiếu chân rồi, vẫn còn không biết trời cao đất rộng như thế.
“Ừ.” Tiêu Dạ lạnh lùng đáp.
“Được, em biết rồi. Em lập tức tới.” Diêu Bối Địch vội vàng nói.
Bên kia đã cúp điện thoại.
Diêu Bối Địch bò dậy từ trên ghế sa lon.
Diêu Bối Khôn thằng nhóc này, thật sự không khiến cho người ta bớt lo, nếu để cho cha mẹ biết Diêu Bối Khôn bây giờ muốn làm gì… Cô quả thật không dám tưởng tượng, trong nhà sẽ bộc phát ra đại chiến thế giới như thế nào.
Không được, cô nhất định phải khuyên Diêu Bối Khôn đi học.
Nghĩ như vậy, Diêu Bối Địch hỏa tốc thay một bộ đồ đi ra ngoài, sau đó cầm giỏ xách và chìa khóa xe một đường chạy tới Đỉnh Hạo Hãn.
Cô đã rất lâu không tới nơi này.
Cô thậm chí không biết chỗ này, có phải đã là địa bàn của một người phụ nữ khác không.
Cô cắn môi đi vào.
Nhân viên làm việc đi qua đi lại bên cạnh vẫn lễ phép chào cô, bốn vệ sĩ âu phục đen trước mặt vẫn cung kính nhường ra một con đường cho cô. Cô mới vừa đi qua vệ sĩ, liền nghe được giọng nói hùng hùng hổ hổ của Diêu Bối Khôn, “Tiêu Dạ, anh có khí phách thì mở cửa chúng ta đấu riêng, anh núp ở bên trong tính là hảo hán gì, anh ra ngoài, ra ngoài…”
Cả người ngồi dưới đất gõ cửa, có bao nhiêu hình tượng liền trốn không còn hình tượng.
Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ em trai mình giờ phút này, cảm thấy cả người cũng không tốt.
Cô đi tới, một cước hung hăng đá lên lưng em trai, “Đứng lên cho chị!”
Diêu Bối Khôn bị đá đến giận dữ, anh quay đầu khó chịu nhìn Diêu Bối Địch, “Chị đá em làm gì?!”
“Chị kêu em đứng lên, em còn có thể lại khó coi chút nữa không?!” Diêu Bối Địch hung hăng nhìn em trai. dieendaanleequuydonn
“Đứng lên thì đứng lên, dữ dội như vậy làm cái gì, không trách được Tiêu Dạ không thích chị!” Diêu Bối Khôn khó chịu nói, âm thanh vẫn còn rất lớn.
Đúng lúc này cửa phòng bao trước mặt đột nhiên mở ra, Tiêu Dạ xuất hiện ở cửa.
Hình như lời Diêu Bối Khôn nói bay vào trong tai Tiêu Dạ.
Trên cả khuôn mặt không hề đổi sắc.
Diêu Bối Khôn liếc nhìn Tiêu Dạ ra ngoài, nổi giận giống như gà trống nhỏ, “Anh ra ngoài đấu riêng với em đúng không?”
Tiêu Dạ liếc mắt nhìn Diêu Bối Khôn, hoàn toàn tỏ vẻ không để cậu ta vào trong mắt, chống gậy sải bước rời đi.
“Này, anh đừng đi, anh đi cái gì mà đi!” Diêu Bối Khôn nói xong liền định xông lên.
A Bưu kéo cậu ta lại, ngăn lại, “Chúng tôi có chuyện cần làm, đứa bé đừng làm ầm ĩ.”
“Anh mới là đứa bé! Mẹ nó, gia hai mươi tuổi rồi!” Diêu Bối Khôn gào lên giận dữ.
Hai mươi tuổi!
A Bưu nhếch miệng cười một tiếng.
Hai mươi tuổi bọn họ đã lăn lộn trên giang hồ rồi, nhưng mà…
Cảm giác cậu nhóc này vẫn không được.
Thật ra thì coi như gầy yếu một chút, nhưng khí phách vẫn phải có.
Đại ca bài xích Diêu Bối Khôn như vậy…
A Bưu cười đến ý vị sâu xa.
Anh quay đầu lại nói với Diêu Bối Địch, “Tối nay sẽ đi cùng đại ca bàn luận một đơn đặt hàng lớn, chị trước mang em trai về đi, tối nay em đưa đại ca trở lại.”
“A, vậy nguy hiểm không?” Diêu Bối Địch liền vội vàng hỏi.
“Không có nguy hiểm gì lớn.” A Bưu nói như gió nhẹ nước chảy.
Diêu Bối Địch nhìn anh ta, há miệng, nhưng vẫn không nói gì.
A Bưu cung kính gật đầu một cái với Diêu Bối Địch, lúc xoay người rời đi liếc mắt nhìn Diêu Bối Khôn vẫn còn đang lải nhải không ngừng, nói: “Mua kẹo cho em trai chị để an ủi một chút.
Nói xong, cười đến rất sảng khoái sải bước rời đi.
“Ai muốn kẹo an ủi, đáng chết, gia cũng không phải đứa bé! Mẹ nó, xem về sau gia có giết chết anh không! Mẹ nó, đồ đê tiện!” Diêu Bố Khôn giận dữ gào lên.
Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ hổn hển như thế của Diêu Bối Khôn, nhịn cười không được, hung hăng gõ đầu em trai, “Đừng tranh cãi nữa, đi về.”
“Đau chết, chị đánh em làm gì!” Diêu Bối Khôn che đầu mình.
“Sợ em mắng chửi quá sảng khoái, không nghe thấy chị đang nói gì.”
“…” Diêu Bối Khôn trợ trừng mắt.
“Đi về.” Diêu Bối Địch dịu dàng chút.
“Không đi về!” Diêu Bối Khôn quật cường nói.
Diêu Bối Khôn khẽ liếc mắt, “Thật sự muốn chị mua kẹo tới dụ dỗ em?”
“Diêu Bối Địch!” Diêu Bối Khôn giận đến phát run.
“Bằng không, gọi điện thoại cho cha mời em đi về.” Chân mày Diêu Bối Địch nhướng lên.
Diêu Bối Khôn thở phì phò nhìn Diêu Bối Địch, “Chị trừ lợi hại với em trai mình ra, có khả năng gì?! Người đàn ông của mình cũng không quản được… A, chị lại đánh em làm gì?!”
“Chị chính là chỉ biết lợi hại với em trai chị.” Diêu Bối Địch gằn từng tiếng.
“…” Diêu Bối Khôn cắn răng nghiến lợi.
“Có đi hay không?” Diêu Bối Địch hỏi em trai.
Diêu Bối Khôn khó chịu chống gậy, đi mỗi một bước đều dùng gậy gõ sàn nhà, vang lên âm thanh “Lộc cộc”, hình như đang phát tiết phẫn nội của mình.
Diêu Bối Địch chỉ mím môi cười, cười đến vui sướng khi người gặp họa.
Hai người ngồi trong xe con, Diêu Bối Địch lái xe.
Bây giờ là hơn bốn giờ chiều, ánh mặt trời trên đường Thượng Hải xán lạn, cũng chưa đến giờ cao điểm tan ca, cho nên giao thông coi như thông suốt.
Kỹ thuật lái xe của Diêu Bối Địch không tốt lắm, cho nên lái hơi chậm.
Diêu Bối Khôn lại khó chịu, “Chị lái nhanh một chút sẽ chết à, phía trước ngay cả một chiếc xe cũng không có, chị rề rề rà rà như vậy, định chạy đến ngày tháng năm nào mới có thể về đến nhà?!”
“Em quản chị, bằng không em tự đón xe taxi di, chị cũng khó có được đưa em về nhà.”
“Em cũng không kêu chị tới đón, em muốn đi theo Tiêu Dạ làm chuyện lớn.” Hình như Diêu Bối Khôn còn nén lấy một cơn tức.
“Chuyện lớn? Chị ngược lại thật ra cảm thấy cha đánh què hai chân em, mới là chuyện lớn.” Diêu Bối Địch nói không chút để ý.
“Chị đường mang lão già ra uy hiếp em, cùng lắm thì em liền bỏ nhà ra đi.” Diêu Bối Khôn nói.
“Ha ha, vậy em thử một chút, qua nhiều năm như vậy, nhà chúng ta còn chưa có ai bỏ nhà ra đi, em cũng coi như khai sáng tiền lệ.”
“Chị bớt châm biếm quái gở em đi, thử một chút thì thử một chút.” Diêu Bối Khôn hung hăng nói.
Diêu Bối Địch cười một tiếng, hoàn toàn không coi lời Diêu Bối Khôi nói ra gì.
Hai chị em cứ một đường gay gắt như vậy, quyết liệt lái xe đi tới biệt thự nhà họ Diêu.
Bởi vì khu biệt thự ở ngoại ô rất gần nội thành, sẽ đi qua một đoạn đường lớn ngoại ô tương đối thưa thớt xe cộ, hai người vẫn còn cãi vã thì đột nhiên xuất hiện một chiếc xe màu đen, quay vòng từ phía sau, xông thẳng về phía bọn họ đụng tới.
Đụng phải không quá nghiêm trọng, xe bị đẩy sang hàng rào bên cạnh.
Hai người Diêu Bối Địch và Diêu Bối Khôn cũng không bị thương gì, ngược lại sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người.
Hai người phản ứng lại khoảng sau hai phút, Diêu Bối Khôn nhìn dáng vẻ Diêu Bối Địch, “Lái xe chậm như vậy còn gây ra tai nạn xe cộ, thật đúng là ngốc chết rồi.”
“Không phải do chị, là xe phía sau không giải thích được liền đâm tới… Haizzz, thôi, chúng ta xuống xe nhìn tình huống của đối phương một chút đi.” Diêu Bối Địch gỡ dây an toàn, xuống xe.
Diêu Bối Khôn hùng hùng hổ hổ, bởi vì tay chân không tiện, xuống xe hơi chậm.
Anh nhìn Diêu Bối Địch đi về chiếc xe màu đen phía sau gõ cửa xe, giống như chuẩn bị hỏi thăm tình huống đối phương, xem có cần báo cảnh sát gì đó không?
Cửa xe đột nhiên mở ra, sau đó bất thình lình, một cánh tay đàn ông chợt một phát cứng rắn kéo Diêu Bối Địch đi vào, đóng cửa xe, xe lần nữa khởi động, nghênh ngang rời đi.
Diêu Bối Khôn bị cảnh tượng ngay trước mắt mình làm kinh ngạc đến ngây người, hồi lâu chưa kịp phản ứng lại.
“Mẹ nó, chị mình bị bắt cóc rồi!” Diêu Bối Khôn đột nhiên kêu to.
Đệch!
Chị mình bị bắt cóc!
Anh vội vã xuống xe, nhìn chiếc xe màu đen đã biến mất ở cuối đường.
Anh ngay cả gậy cũng không cần, chạt vào ghế lái khởi động.
Xe lại nổ lốp ngay lúc này!
F.uck! F.uck!
Diêu Bối Khôn đánh mạnh tay lái, cả người gấp gáp đến đổ mồ hôi toàn thân.
Đúng rồi.
Anh vội vã lấy điện thoại di động ra, ngón tay cũng đang phát run bấm số, điện thoại vang lên tiếng chuông, lại không có ai nhận.
Anh lại gọi, gọi mấy lần.
Vẫn không cách nào tiếp nối.
Diêu Bối Khôn gấp đến mức muốn bùng nổ, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, bấm số điện thoại của một người khác.
Bên kia vang lên hai tiếng chuông, đè thấp âm thanh nhận, “Diêu Bối Khôn, hiện giờ tôi và đại ca đang bàn chuyện làm ăn, cậu đừng tới quấy rối…”