Câu hỏi thẳng thừng của Uông Trữ Hạ đánh đúng điểm mấu chốt, làm Khương Giang sững người.
“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?” Khương Giang đột nhiên tò mò.
“Mộc Mộc nói gì với cô?”
Uông Trữ Hạ không lảng tránh đáp lại.
“Hai chúng tôi nói rất nhiều chuyện. Về mọi chuyện trước đây, tôi không có ý định theo đuổi nữa, tôi sẵn sàng chấp nhận chị ấy bước vào cuộc sống của tôi. Vì vậy, tôi mong anh có thể đối xử tốt với chị ấy”
Niềm vui bất ngờ khiến hắn cong khóe miệng lên cười, thật mừng cho cặp chị em này.
“Tôi rất cảm kích việc cô tha thứ cho Mộc Mộc. Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy đến cùng. Bất kể mẹ tôi có nói và làm gì, với tôi, Mộc Mộc vốn là vợ của tôi từ lâu rồi.”
Hần bình thản buông lời thế.
“Tôi sẽ không để vợ mình chịu khổ” Lúc này, Uông Trữ Hạ chính thức buông tha cho hận thù trong tim mình, cô chúc phúc từ tận đáy lòng.
“Mong hai người sớm giải quyết khó khăn, sống hạnh phúc đến khi tóc bạc Khi Uông Trữ Hạ và Khương Giang trở về, Mục Anh Húc đứng vẫn đứng yên tại chỗ, mày nhắn chặt, vẻ mặt lo lắng bất an.
“Cậu làm ơn thôi đi, có cần căng thẳng thể không? Tôi có thể làm gì cô ấy chứ?” Khương Giang cổ tình trêu chọc.
“Ai biết anh có bắt nạt em ấy không?” Mục Anh Húc vươn tay ôm eo cô, kéo đến bên cạnh, như đang tuyên bố quyền sở hữu.
Hương Giang chào thua trước vẻ mặt vênh váo muốn ăn đấm của Mục Anh Húc.
“Cậu đúng là đồ có sắc quên bạn.”
Uông Trữ Hạ không đẩy được bàn tay ở eo ra, xấu hổ hướng về phương Giang tạm biệt “Chúng toi đi trước, có tin tốt nhớ thông bảo cho chúng tôi”
Hai người cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, Mục Anh Húc tò mò.
“Em và Cao Trữ Mộc nói chuyện gì?” Anh nhận ra trạng thái tinh thần của cô biển hóa rất nhiều trước và sau khi gặp Cao Trữ Mộc.
Loading...
Uông Trữ Hạ gio ngón trỏ lên suyt nhó, mim cười thần bí.
“Bí mật, không thể nói. Chỉ là, hiện tại em rất thoải mái.”
Cô vốn cho rằng hận thù rất khó buông, một năm qua cô luôn nghĩ đến chuyện trả thù, để mặc oán hận gặm cản trái tim, tự đánh mất chính mình, sống từng ngày mệt mỏi dưới lớp vỏ bọc thân phận khác. Nhưng khi cô nhìn lại tất cả các điều đó vào ngày hôm nay, cô nhận ra, không phải không thể tha thứ, không phải Cao Trữ Mộc xấu xa thế nào, mà chính là cô đang tự trói buộc chính mình.
Nhìn bóng lưng cô nhanh nhẹn đi trước, Mục Anh Húc sửng sốt vài giây. Tuy cô không trả lời anh, nhưng từ vẻ mặt đến bầu không khí tươi mới rạng ngời xung quanh cô cũng đủ khiến anh yên tâm. Anh sẽ chờ cô tự nguyện chia sẻ.
Bên trong bệnh viện, Khương Giang mở cửa phòng bênh, cẩn thận nhìn vào trong. Cao Trữ Mộc nhằm mắt nằm trên giường, anh nghĩ cô đang ngủ nên nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
Vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Cao Trữ Mộc hỏi.
“Về rồi?” Khương Giang giật mình, kinh ngạc hỏi.
“Em chưa ngủ?”
Cao Trữ Mộc chậm rãi chống tay ngồi dậy, hằn ân cần chèn gối sau lưng, động tác nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Cao Trữ Mộc hơi cúi đầu, che đi nụ cười trên môi, từ góc độ của Khương giang chỉ thấy rèn mi rung rung.
“Em và Uông Trữ Hạ làm lành?”
“Đúng vậy, làm sao anh biết?”
“Anh vừa nói chuyện với Uông Trữ Hạ, nói chính xác là cô ấy chủ động gắp. Cô ấy hỏi anh tương lai vĩnh viên đối xử tốt với em không? Hỏi giữa mẹ và em, anh sẽ chọn ai?”
“Em ấy..” Cao Trữ Mộc khó có thể tưởng tượng Uông Trữ Hạ sẽ hỏi ra những lời đó. A chưa bao giờ dám nghĩ tới cảnh tượng như vậy. Dưới vẻ ngỡ ngàng của Cao Trữ Mộc, Khương Giang đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Anh cần gì phải nói dối em. Thật ra, Uông Trữ Hạ rất quan tâm em, cô ấy sợ anh bắt nạt em, cũng lo lång mẹ không thương em. Anh cảm nhận được, thâm tâm Uông Trữ Hạ đang dần tha thứ cho em.”
Tuy chỉ là cảm giác của Khương Giang nhưng cũng đủ khiến khóe mắt Cao Trữ Mộc đỏ lên xúc động. Ả nghĩ đến quá khử phạm nhiều sai lầm, không khỏi oán trách trước đây mình không phải là người.
“A Giang, em thật sự sai rồi. Nếu thời gian có thể quay trở lại, em sẽ đối xử với A Hạ thật tốt, là một chị gái đúng nghĩa, không giành giật đồ em ấy thích, không cướp đoạt người em ấy yêu… Đôi mắt rưng rưng nước, giọng ả nghẹn ngào.
Khương Giang vuốt tóc Cao Trữ Mộc, giọng nói khỏe khon vang dội khắp phòng.
“Thời gian không thể quay lại điểm ban đầu, nhưng em có cơ hội để thay đổi và sửa sai. Đừng tự dày vò chính mính.”
Tâm trạng hôm nay của Uông Trữ Hạ rất tốt, công việc ban ngày hoàn thành xuất sắc, tối đến đùa nghịch với Mục Niệm vui vẻ, nhưng trước khi đi ngủ lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Mộng Như.
Uông Trữ Hạ vừa kết nối điện thoại, một giọng nói nhựa nhựa say khướt từ bên kia vang dội bên tai.
“A Hạ, đi ra ngoài chơi với tớ đi, tớ một mình buồn chán quá.”
“Cậu đang ở đâu? Cậu uống quá nhiều rồi phải không?” Cô bật dậy khỏi giường vì lo lắng.
Lâm Mộng Như phủ nhận.
“Tớ không uống nhiều! Tớ vừa ăn cơm với giám đốc và bây giờ chuẩn bị đến quán bar. Cậu đến đây đi, đông người càng vui.”
“Cậu đang ở cùng giám đốc nào?” Cô nhớ Lâm Mộng Như từng than thở sẽ mời đạo diễn của đoàn đi ăn tối, bởi vì nghệ sĩ dưới tay cô bị chế bai bất quay đi quay lại nhiều lần, cô ấy sợ đạo diễn sẽ thay diễn viên. Dựa vào trí nhớ của Uông Trữ Hạ, đạo diễn này không phải người tốt.
“Còn đạo diễn nào khác? Là giám đốc Tân. Hôm nay tớ và giám đốc Tân uống rượu với nhau rất vui vẻ, rất hợp ca, nên chuẩn bị đi tăng hai.”
Quả nhiên là đạo diễn có nhiều tai tiếng về quan hệ với nghệ sĩ.
Nghe giọng điệu cũng như nội dung lảm nhảm của Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ biết bạn thân say đến mức đầu óc rối bởi, chắc chắc quên luôn phải cảnh giác đề phòng những thành phần như giám đốc Tân.
Uống Trữ Hạ không yên tâm, lấy áo khoác đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa hỏi.
“Nói cho tớ biết tên quán bar, tớ sẽ đón cậu. Bên kia điện thoại có tiếng loạt xoạt va đập, rồi vang lên giọng đàn ông.
“Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
“Anh là ai? A lô? A lô?”
Không đợi Uông Trữ Hạ hói thêm, bên kia đã cúp điện thoại, đầu cô nổ tung vì hoảng hốt lo lắng.
Mục Anh Húc ngồi uống rượu một mình trong phòng khách, nhìn thấy Uông Trữ Hạ mặc quần áo chỉnh tề vội vàng ra khỏi phòng, anh tò mò.
“Muộn rồi, em đi đâu vậy?”
“Như Như có chuyện, em đi đón cô ấy”
“Lâm Mộng Như? Cô ấy bị sao vậy?”
“Cậu ấy uống quá nhiều với giám đốc Tân, sinh hoạt vị giám đốc này có vấn đề. Em không yên tâm.” Cô giải thích qua loa, nôn nóng bước ra cua.
Mục Anh Húc lập tức cầm chìa khóa, đi theo.
“Ở đâu? Tôi đưa em đến.”
Uông Trữ Hạ ngây ngốc lắc đầu, lo lắng trong mắt càng thêm nghiêm trọng.
“Cậu ấy nói chuẩn bị đến một quán bar, em hỏi tên quán thì điện thoại bị người giật lấy cúp máy.”
“Đừng lo, tôi sẽ nhờ người tìm.”
Cô lúc này mới thấy bản thân quả hấp tấp, nếu không có anh ngăn lại, chắc cô sẽ như con ruồi mất đầu loanh quanh cá đêm ngoài đường. Mục Anh Húc lần lượt gọi cấp dưới, gửi cho họ những tấm hình của Lâm Mộng Như, gần như huy động hầu hết mọi người di tim Nhìn khuôn mặt bất an bồn chồn của cô, anh vội nắm tay an ủi.
“Có tin tức sẽ có người gọi cho tôi, chúng ta lập tức đến, đừng hoảng.”
Trong quán bar ồn ào, Lâm Mộng Như không biết bản thân là mục tiêu tìm kiếm của rất nhiều người, cô chỉ biết cầm hết ly này đến ly rượu khác rót vào miệng. Cô không nhớ bản thân uống bao nhiêu.
“Giám đốc Tân, anh nói chuyện thật hài hước Lâm Mộng Như cầm ly rượu trước mặt, theo đà đưa đầy của người bên canh, muốn uống cạn trong một hơi, không nghĩ được nửa ly liền sắc, họ dữ dội.
“Ôi, sao cô bất cẩn như vậy!” Giam đốc Tân nhân cơ hội ngồi sát vào người Lâm Mộng Như, vươn tay vỗ vỗ lưng giúp cô, giây tiếp theo hai tay liền không yên phận.
Nở nụ cười tự mãn dâm dê, giám đốc Tân choàng tay ôm vai cô, cúi đầu đến gần, miệng nồng nặc mùi rượu như muốn hun chết Lâm Mộng Như. Gã định đưa tay chạm vào phần đùi min màng thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại kèm theo cơn đau nhói.
“Á. thằng khốn nào?” Tiếng hét của Giám đốc người xung quanh nhìn sang hiếu kỳ.
Tân làm mọi Thư ký Trần Hiên vẻ mặt âm u, ánh mắt như muốn giết người, tay âm thầm ra lực làm giám đốc Tân đau đớn đến mức mặt nhăn nhúm giống quả táo tàu.
“Ông định chạm vào đâu? Muốn ngày mai còn dùng được bàn tay bẩn thỉu này không?” Nửa đứng nửa ngồi, giám đốc Tân với thân hình toàn mỡ run như cầy say, lắp bắp mắng chửi.
“Anh biết tôi là ai không hả? Dám đụng đến tôi..”
Thư ký Trần Hiên hất mạnh tay, rồi nhanh như chớp đẩm thẳng vào bộ mặt phúng phính thịt của giám đốc Tân.
“Tôi cánh cáo ông, lần sau còn dám giở trò với cô ấy, tôi lóc hết mỡ trên mặt ông”
Trừng mắt cảnh cáo, hån kéo Lâm Mộng Như đi thẳng ra cửa quán bar.
Mục Anh Húc vốn dĩ không thông báo cho hắn biết chuyện, không ra lệnh đi tìm, hắn vô tình nhìn thấy mọi người đang bàn luận chuyện trong nhóm chat, nhận ra chuyện nghiêm trọng nên hối hả ra ngoài tìm kiếm.
Và đôi khi, số phận là điều khó hiểu, Trần Hiên sau khi tìm ba quán bar, ngay khi hắn đến quán bar thứ tư này, hắn thấy Lâm Mộng Như đang say xin bên cạnh một lão già béo ục ịch xâu xí. Gã giám đốc nào đó đang cố lợi dụng cô.
Lâm Mộng Như miễn cưỡng bị thư ký Trần Hiên kéo đi, cô cố gắng gạt tay hắn nhiều lần trên đường đi, nhưng lực nằm tay quá chặt khiến cô không thoát được.
Cô bất mãn chửi rủa.
“Anh là ai? Tại sao can thiệp vào chuyện của tôi? Buông tôi ra, tôi phải tiếp giám đốc Tân!” Vừa nói cô vừa đấm và giật tóc hàn, Trần Hiên không ngờ Lâm Mộng Như uống say vẫn còn sức vùng vẫy. Không thoát khỏi sự không chế nhưng rất phiền nhiễu, đặc biệt người xung quanh đang háo hứng nhìn theo càng làm hàn bực bội. Mất kiên nhẫn vì bị quấy rầy, thư ký Trần Hiên đứng lại, liếc nhìn cô đúng hai giây rồi khom người luồn vào trước người cô, vác cô lên vai bước đi thật nhanh.
Lâm Mộng Như thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô thấy trời đất chao đảo xoay chuyển, tầm nhìn quay ngược xuống đất, nửa thân trên läc lư xóc nầy đập vào đằng sau người đang vác cô.
Cô bị vác như bao gạo? Thật thô lỗ!
Máu chảy hết về não, đầu cô ong lên trong tiếng hét.
“Cửu! Bắt cóc người! Gọi cảnh sát!”