Mục Anh Húc làm việc đến nửa đêm mới đi ngủ, sáng dậy muộn hơn bình thường nửa tiếng. Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh lẩm bẩm bước xuống cầu thang.
“Mình cảm thấy bữa sáng đặc biệt khác thường? Hương vị thật hấp dẫn khiến mình thấy đói”
Bước vào phòng ăn, nhìn thấy Uông Trữ Hạ bận rộn bên cạnh bàn, anh ngạc nhiên hỏi, “Sao em dậy sớm vậy? Đêm qua Niệm Nhi quấy rầy em hả?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, anh nhìn chằm chằm cố mong đợi.
“Em là cố tình dậy sớm chuẩn bị bữa sáng?”
Uông Trữ Hạ mim cười, coi như chấp nhận suy đoán.
Mục Anh Húc ngồi xuống ghế, nhìn bát cháo bốc khói trước mặt, như thể ngửi thấy mùi thơm của hạnh phúc. Sáng sớm được ăn một chút báo đây yêu thương do vợ chuẩn bị, anh cảm thấy cả ngày hôm nay sẽ rất tuyệt vời.
“Không chỉ có cháo, mà những món ăn trên bàn này đều do cô Uông nấu.” Người làm bưng nốt những món đơn giản đặt lên bàn, thành thật báo cáo.
“Cô Uông sáng nay dậy rất sớm. Toàn bộ món ăn sáng nay đều do cô Uông thích thân nẩu, tôi và đầu bếp chỉ đứng bên cạnh phụ giúp việc vặt.
Mục Anh Húc thật sự sốc, không ngờ cô có thể làm ra các món thơm ngon thế này. Trong ký ức xưa, anh nhớ lại luôn có một thân ảnh cô đơn ngồi bên bàn cơm đầy đủ các món ăn ngon đợi chờ anh về, nhưng chưa bao giờ anh chịu liếc mắt nhìn một lần.
Vừa ân hận vừa xót xa cho sự vất vả của cô, giọng anh càng thêm dịu dàng.
“Đêm qua em ngủ ngon không? Hôm nay dậy sớm, có muốn ngủ thêm một lát mới đi làm không?”
“Đừng làm quả lên. Đêm qua ngủ ngon, hôm nay em rất sung sức, không có yếu đuối như anh tướng đâu.
“Uông Trữ Hạ phì cười. Được người yêu thương quan tâm sức khỏe là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Cô vừa dứt lời thì Mục Niệm dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lê bước vào phòng ăn, bất mãn nhìn cô.
“Me, sao mẹ để con một mình trong phòng? Con tỉnh dậy không thấy mẹ đâu, cứ sợ nửa đêm mẹ bị bổ bắt cóc. Con tưởng mẹ lại bỏ đi.”
“Mẹ dậy sớm làm bữa sáng!” Mục Anh Húc trả lời, giục bé.
Loading...
“Nhanh đi đánh răng rửa mặt, nếu không đồ ngon sẽ hết sạch!” Trong bầu không khí bình dị đầm ấm, gia đình ba người ăn sáng vui vẻ. Sau đó Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc đưa con trai đến trường mẫu giáo.
Trên xe đến công ty, Uông Trữ Hạ thay đổi ý định “Sáng nay em không có nhiều việc, chín giờ họp xong, em muốn đến bệnh viện.”
“Em muốn gặp Cao Trữ Mộc?”
Uộng Trữ Hạ gật đầu.
“Dù sao cũng là chuyện sống chết, chắc chắn chị ta đã trải qua những giây phút kích thích, em muốn gặp”
“Tôi không đồng ý em đi! Trước khi nhảy xuống biển, cô ta đổ hết trách nhiệm lên người em. Nếu cô ta không tỉnh lại, có phải những lời nói cay nghiệt sai sự thật đó sẽ ám ảnh em cả đời không. Chưa kể cô ta thấy em làm bất cứ việc gì cũng là chọc tức, tôi lo lắng Cao Trữ Mộc sẽ tổn thương em. Một người không sợ chết, không có gì đảm bảo rằng cô ta không làm ra hành vi điện rồ hơn.”
Uông Trữ Hạ rơi vào im lặng, quyết định của cô rất khó lung lay, quả thực cô đã mềm lòng, có chút cảm thông khi đặt bản thân ở vị trí của Cao Trữ Mộc.
“Tôi đi với em.” Mục Anh Húc luôn là người nhượng bộ, chiều mọi quyết định của cô. 9 giờ 30 phút, Uông Trữ Hạ cầm hoa đứng ở cửa bệnh viện, Mục Anh Húc đến muộn hơn.
“Xin lỗi, tôi bị vướng một khách hàng. Em đợi lâu chưa?”
“Em cũng vừa mới đến.” Cô không ngại việc đến muộn, cười hiền lành lắc đầu.
“Đi thôi.” Khương Giang đã nói số phòng bệnh cho Muc Anh Húc biết. Sau khi nghe hắn tường thuật những thay đổi của Cao Trữ Mộc, anh vẫn không khỏi lo lắng, vì quá khứ ả giả vờ thay đổi không chỉ một lần.
Mục Anh Húc đẩy cửa phòng, Khương Giang ở bên trong. Cao Trữ Mộc giật mình nhìn thân ảnh Uông Trữ Hạ.
“Cô. sao có đến đây?”
“Đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn đến thăm chị.” Uông Trữ Hạ sợ ả bị kích thích, sốt sắng giải thích, đồng thời thân thiện giơ bỏ hoa lên.
Cao Trữ Mộc cười nhẹ, biết cô hiểu sai ý ả.
“Không phải tôi không muốn gặp cô, chỉ là tôi ngạc nhiên. Tôi nghĩ cô không bao giờ muốn nhìn thấy mặt tôi nữa”
Lời nói khiêm nhường của ả làm Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc nhìn nhau, cùng sốc trước thái độ này. Khương Giang liếc nhìn Cao Trữ Mộc, tinh ý đứng lên. Hai chị em nói chuyện đi. Tôi ra ngoài mua chút đồ”
Hắn đi tới cửa, không quên kéo theo Mục Anh Húc. Nhìn vẻ bất mãn khó chịu của anh, hắn cúi đầu cười khổ.
“Đừng lo lắng! Mộc Mộc không làm hại bảo bối của cậu đâu.”
“Không phải lần đầu cô ta tỏ thái độ ngoan ngoãn. Anh tin cô ta vứt bỏ hận thù trước đây?” Mục Anh Húc không quá tin tướng, mày nhíu chặt.
“Tôi tin.” Khương Giang không chút do dự trả lời.
“Tôi tin em ấy, luôn luôn có lòng tin. Ngay cả cái chết cũng đã qua, còn cái gì có thể không buông bỏ?”
Lời nhận xét của Khương Giang chính là nỗi lòng của Cao Trữ Mộc lúc này.
Đối diện vẻ mặt tươi cười của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ có phần bối rối. Cô đặt bó hoa trong tay lên bàn đầu giường.
“Những bông hoa này đều rất xinh đẹp, hoa hồng mà chị yêu thích.”
Cao Trữ Mộc liếc nhìn bó hoa, thoáng xao động vụt qua khóe mắt, ả khẽ khàng nói.
“Tôi không thích hoa hồng. Tôi không nghĩ đến cô vẫn nhớ đến hoa hồng..”
“Làm sao quên được. Tôi nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi lần mẹ hải hoa trong vườn, lúc nào chúng cũng được trưng trong phòng chị.”
Quá khứ vụng về xuất hiện cùng lúc trong suy nghĩ của hai người, Uông Trữ Hạ nhớ rất rõ, cứ như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Cao Trữ Mộc gượng cười, thành thật nói.
“Đúng vậy, cô cũng thích hoa hồng, nhưng chưa bao giờ tranh giành với tôi. Từ khi còn nhỏ, mọi thứ luôn nhường tôi, từ đồ chơi đến những thứ yêu thích, điều này xây dựng lên suy nghĩ sai lệch, chỉ cần tôi muốn, cô em gái ngốc nghếch sẽ nhường, và coi đó là chuyện hiển nhiên.”
“Đấy cũng là suy nghĩ ăn sâu vào tiềm thức tôi.” Uông Trữ Hạ tự nhiên ngồi trên ghế cạnh giường, nở nụ cười chua xót.
“Bố mẹ từ nhỏ luôn chiều chuộng chị. Tôi như đứa trẻ được nhặt về nuôi. Tôi chưa từng dám tranh chấp với chị, bởi vì tôi biết kết quả luôn sẽ là của chi.”
Ảnh mắt Uông Trữ Hạ nhìn Cao trữ Mộc, mông lung và mơ hồ, như trở lại cái tuổi mười sáu ngô nghê.
“Ngay cá người con trai tôi thích, cũng phải đợi chị kết hôn với người khác rồi, tôi mới dám ở bên anh ấy. Thứ chị vứt bỏ, lại là thứ tôi nâng niu khao khát Cao Trữ Mộc cuối cùng nhận ra tổn thương và bất mãn ả gây ra cho em gái hằn sâu và tốn tại suốt tuổi thơ và trưởng thành. Bởi vì phương pháp giáo dục cũng như yêu thương thiếu công bằng của ông Cao, Cao Trữ Mộc coi mọi thứ ả có được đều là chuyện tất nhiên. Trầm mặc một thời gian dài, Cao Trữ Mộc chậm rãi run rẩy thốt ra ba chữ: “Chị xin lỗi!” Uông Trữ Hạ kinh ngạc ngẩn người.
“Cái gì… chị vừa nói gì?”
Là kẻ ngốc cũng nghe ra thành tâm trong lời xin lỗi, lại càng không thể tin được ba chữ này thoát khỏi miệng Cao Trữ Mộc. Trong mắt tràn đầy hoi hận, Cao Trữ Mộc chân thành nói từng từ.
“Chị biết chi sai rồi. Nếu không có chị, em chắc chắn rất hạnh phúc với Mục Anh Húc. Nếu không có chị cản đường, không có chị bày mưu tính kế, em sẽ không phải bỏ lỡ quá nhiều năm hạnh phúc. A Hạ, nhiều năm như vậy, là chị nợ em. Người thân trên đời này chỉ còn chị và em. Em có đồng ý tiếp nhận người chị ngu ngốc này không?”
“Đây là lần thứ ba chị nói muốn làm chị em.” Uông Trữ Hạ thấy mọi việc diễn ra thật viển vông, cô vô thức nói lời cay nghiệt.
Cao Trữ Mộc cười khổ, ả đưa tay ra, muốn cầm tay Uống Trữ Hạ, chần chừ vài giây liền đặt lên mu bàn tay cô, vui mừng vì không bị từ chối.
“Cho chị cơ hội sửa sai, được không? Chị sẽ học cách làm chị, sẽ dần thay đổi tâm tính, sẽ cố gắng đặt bản thân vào dối phương để suy nghĩ. Chúng ta có thể một lần nữa là chị em không?”
Uông Trữ Hạ nhìn đôi mắt không mang hận thù, không tia nham hiểm, bên trong chỉ là hèn mọn cầu xin nhìn cô.
“Thời điểm em đứng ra chắn trước mặt chị, thừa nhận người chị nhiều lần hãm hại và tổn thương em, chị rất cảm động. Khi chìm trong hôn mê, từng mảnh ký ức về thời thơ ấu như thước phim quay chậm, chiếu rất nhiều lần trong ý thức mơ hồ. Chị cuối cùng cũng hiểu ra tính cách ngỗ ngược tệ hại của mình. Hãy cho phép chị được làm chị em.”
Cao Trữ Mộc nhắc lại rất nhiều chuyện lúc nhỏ, Uông Trữ Hạ đều kiên nhẫn ngồi bên cạnh lắng nghe.
Mục Anh Húc đợi bên ngoài hành lang đã lâu, lòng bồn chồn bất an vì Uông Trữ Hạ mãi chưa đi ra.
“Tôi vào xem có chuyện gì.”
Vừa dứt lời, Uông Trữ Hạ đẩy cửa ra khỏi phòng. Anh lập tức bước đến gần, quan tâm hỏi.
“Cô ta nói gì với em? Có làm sao không?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu không trả lời, mắt nhìn về Khương Giang đứng bên cạnh Mục Anh Húc.
“Tôi có thể nói chuyện với anh không?”
Khương Giang ngạc nhiên chỉ vào ngực mình, thấy Uông Trữ Hạ gật đầu, liền đáp.
“Được.”
“Anh chờ em trên xe” Uông Trữ Hạ nhàn nhạt nói với Mục Anh Húc, rồi cùng Khương Giang rời địa điểm.
Nhìn hai người đi xa, lông mày Mục Anh Húc xoắn xuýt vào nhau, giọng đầy đố kị nhỏ nhen.
“Tại sao phải tránh mặt tôi? Dám nói chuyện bí mật với đàn ông ngay trước mặt tôi, em ngày càng lớn gan!”
Đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, Uông Trữ Hạ thắng thắn đặt câu hỏi.
“Anh thật lòng muốn kết hôn với chị ấy?”
Khương Giang như nghe thấy chuyện hài, cười tủm tỉm hỏi.
“Chúng tôi đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn rồi, chuyện này còn giả được sao?”
Uông Trữ Hạ đứng lại, nhìn thẳng hàn, giọng đánh thép mạnh mẽ.
“Còn mẹ anh thì sao? Nếu dì không chấp nhận chị ấy, anh sẽ làm gi? Chọn mẹ hay vợ?”