Tiếng kêu cứu làm người xung quanh nhìn Trần Hiên đầy cảnh giác. Hắn đen mặt, lúng túng giải thích.
“Đừng hiểu lầm! Đây là bạn gái tôi, cô ấy uống quá nhiều.”
Lâm Mộng Như vừa bị rượu chi phối, mặt đỏ phừng vì máu chảy ngược xuống đầu, thần kinh cô không còn minh mẫn, hai tay theo phản xạ vùng vẫy yếu ớt. Thư ký Trần Hiên vỗ mạnh lên mông cô, bước chân nhanh hơn. Hắn sợ có người nghi ngờ báo cảnh sát thì rất phức.
Trong ánh mắt soi mói của nhiều người, hắn thầm măng Lâm Mộng Như đủ ba trăm lần trong lòng.
Nhét cô ngồi vào ghế, đai an toàn, không ngờ Lâm Mộng Như nôn ngay khi xe khởi động, toàn bộ phía trước xe đều là đồ bẩn thỉu màu vàng, nước nhỏ tong tỏng xuống sàn хе.
Thư ký Trần Hiên hối hận vì đã quan tâm đến cô. Hắn không nên điên cuồng đi tìm cô trên đường, ckhông nên đánh người xa lạ, không nên cho cô ngồi vào xe.
Cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực, gọi cho Mục Anh Húc. tổng, tôi đã tím thấy Lâm Mộng Như. Anh bảo Uông Trữ Hạ đến chăm sóc cô ấy.”
“Anh đã tìm thấy? Tốt quá! Bây giờ Hạ hạ có thể yên tâm rồi.” Mục Anh Húc không đề cập đến việc Uông Trữ Hạ đến đón người.
Thư ký Trần Hiên thấy nghi, chủ động hỏi. tổng, Uông Trữ Hạ đâu? Cô ấy khi nào đến? Để tôi đọc địa chi.” Uông Trữ Hạ là hy vọng duy nhất để hắn thoát khỏi cô gái phiền phức đang ngả đầu trên ghế ngủ ngon lành. tôi rất yên tâm nếu người ở bên Lâm Mộng Như là anh. Anh chăm sóc cô ấy và nghỉ ngơi sớm nhé. Hạ Hạ ngủ rồi, không đến được.” Mục Anh Húc cúp điện thoại nhanh, không có hãn cơ hội từ chối.
Nhìn màn hình điện thoại, mặt thư ký Trần Hiện như muốn giết người, hắn liếc mắt nhìn đồng lon xon bán thiu trong xe, cắn răng lái xe đến khách sạn gần nhất.
Tại Mục gia, Mục Anh Húc đi đến phòng khách, phát hiện Uông Trữ Hạ đã ngủ gật trên ghế sô pha. Anh đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh, vo nhẹ mặt cô.
“Hạ Hạ, dậy đi. Về phòng ngủ không cảm lạnh.”
Đôi mắt mông lung mở ra, ngơ ngác nhìn anh, mất vài giây mới giật mình hoảng hốt “Sao rồi? Đã tìm thấy Như Như chưa?”
“Tìm được người rồi. Cô ấy đang ở cùng Trần Hiên”
“Thư ký Trần Hiện?” Uống Trữ Hạ mờ mit.
“Anh nhờ thư ký Trần Hiện tìm cậu ấy?”
“Không phải, là hắn tự nguyện đi tìm. Tôi còn không rõ vì sao hắn biết chuyện này”
“Anh ấy là người tìm được? Không phải quả trùng hợp sao?
Phim truyền hình cũng không tình cờ đến thế chứ?” Uông Trữ Hạ nhìn nụ cười gian xảo của Mục Anh Húc, sốc nặng.
“Duyên số không cãi lại được” Anh cười gian manh, ôm cô vào lòng, hôn đỉnh đầu.
“Giờ em yên tâm chưa? Tôi ôm em đi ngủ nhé?”
Sau quãng thời gian chờ đợi người tìm kiếm tông tích Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ cũng buồn ngủ và mệt mỏi, để mặc Mục Anh Húc lừa phỉnh về phòng ngủ.
Trong khách sạn, thư ký Trần Hiên gần như thức cả đêm.
Lâm Mộng Như không chi nôn trong xe mà còn nôn khắp nơi trong phòng khách sạn. Trần Hiên thu dọn mất hai tiếng đồng hồ, xong việc thì hắn mệt đến mức thả người ngồi phịch trên ghế số pha.
Loading...
Cứ tưởng Lâm Mộng Như sau khi nôn sẽ ngoan ngoãn ngủ, nhưng chưa được bao lâu, đã thấy cô lơ ngơ ra khỏi phòng ngủ, ngả nghiêng lướt qua trước mặt Trần Hiên, đột ngột quay phät lại nhảy đến quấp chặt hắn, Thư ký Trần Hiên chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy tiếng làu bàu của Lâm Mộng Như.
“Tại sao anh không thích tôi? Tại sao tôi không tìm được người chịu yêu tôi? Tôi te vậy sao?”
Lời than khiến động tác đẩy người cô ra khung lai, hån lóng ngóng không biết phản ứng thể nào.
“Tôi vừa ghét yêu vừa không gặp được người yêu mình, nên khẳng định càng không muốn yêu. Anh thấy tôi quyết định chuẩn không?”
Trần Hiên bị con ma mem ôm ấp, quanh mũi đều là mùi rượu và mùi hôi nôn trớ, hắn vỗ lưng cô dỗ dành.
“Đúng, tốt, rất chuẩn. Cô sẽ tìm được người yêu mình. Đừng ôm nữa, nghẹt thở lắm”
Lăn qua lộn lại là một đêm, Trần Hiện mãi đến gần sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
Tuy nhiên, không được nổi ba mươi phút, xuyên vào tai hẳn là tiếng hét thảm thiết. Lâm Mộng Như bị một giấc mơ đáng sợ dọa tỉnh. Trong mơ, cô thấy mình không mảnh vải che thân, chủ động đi đến giường của một người đàn ông rồi cưỡi lên anh ta đầy cuồng dai.
Đột ngột bật dậy, việc đầu tiên cô làm sau tiếng hét là nhấc chăn đắp trên người, tuy không trần trùng trục nhưng trên người cô mặc áo choàng tâm chuyên dùng trong khách sạn. Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cô đoán là khách sạn, cô không nhớ mình đến đây bằng cách nào, nói chi đến việc thay đổi quần áo trên người.
Trần Hiện kiệt sức và buồn ngủ, thậm chí sau tiếng hét điếc tai của cô, hắn đơn giản với chiếc gối che lên đầu, tự thôi miên. ngủ tiếp.
Không yên tĩnh được bao lâu, Lâm Mộng Như bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy một người đàn ông ngủ trên ghế số pha, mọi suy đoán bùng lên trong đầu, có không kìm được lửa giận. Chiếc gối che trên đầu Trần Hiên bị cướp đi, rồi hắn bị đập tới tấp lên người lên mặt.
“Tên khon! Bà giết mày!” Lâm Mộng Như cảm thấy dùng gối đánh người thì quả thiệt thòi, cô ngó nghiêng tìm dao hoặc vật sắc nhọt nào đó. Ý định thiện chết gã đàn ông xa lạ này nảy sinh rất nhanh trong đầu cô. Trần Hiên cau mày ngồi dậy, nhìn Lâm Mộng Như đang trừng mắt hung hăng dáo dáo nhìn quanh phòng, hån bóp trán than thở.
“Cô Lâm, tôi cầu xin cô. Có thể để tôi ngủ một lát không? Đêm qua cô hành tôi cả đêm, cơ thể tôi vẫn còn nhức moi.” ..” Lời nói đầy suy tưởng của hắn làm cơ thể cô cứng đời bất động, lắp bắp hỏi.
“Trần Hiên? Tại sao anh ở đây? Anh đưa tôi đến khách sạn tối qua?”
Cô không có bất kỳ ấn tượng nào về việc gặp Trần Hiên tối qua Trần Hiên nghĩ cô muốn cảm ơn, nên hắn rộng lượng nói.
“Cô không cần khách sáo. Chính tôi đưa cô đến khách sạn..”
Chát. Tiếng tát tai vang dội cắt ngang lời Trần Hiên, giúp cơn buồn ngủ của hàn biến mất hoàn toàn. Hån ngôi thằng người, nhìn chằm chằm cố, bực bội mắng.
“Đầu óc cô có vấn đề không? Tôi tốt bụng đưa cô đến khách sạn, cô không cảm ơn thì thôi, còn dám đánh tôi? Nếu hôm qua tôi không đến kịp, cô có biết người chung khách sạn với cô một đêm là vị giám đốc béo ục ịch kia không?”
“Anh là đồ đề tiện bẩn thiu không biết xấu hổ”
“Cô có ý gì? Tại sao lại chửi tôi?” Trần Hiện xoa xoa thái dương mệt mỏi.
“Tôi chăm sóc cô cả đêm, sáng sớm cô đã đến đáp lại bằng đánh và chứi?”
Lâm Mộng Như cắn môi, sắc mặt ngượng ngùng, không còn vẻ hùng hổ hung dữ, nghiến răng hỏi.
“Anh có thói quen cởi quần áo người khác khi chăm sóc họ?”
Khựng người đến mười mấy giây, hắn chợt hiểu, lắc đầu giải thích.
“Cô áo tưởng ghê quá! Hôm qua cô nôn khắp người, tôi nhờ nữ phục vụ khách sạn thay đồ cho cô.”
“Thật là nữ phục vụ?”
“Cô hỏi lễ tân, sẽ có câu trả lời.” Giọng hàn không giảm tức giận. Biết thể tôi de co mặc quần áo đầy đồ nôn đi ngủ. Nếu không phải vì Uông Trữ Hạ, tôi cũng không hứng thú dính đến cô. Vừa đanh đá vừa bạo lực”
Cảm động le lói được vài giây, nghe lời chê bai của Trần Hiên, có lập tức bùng nổ.
“Ai bắt anh chăm sóc? Đây không hiểm!”
Trần Hiên bị chọc tức đến mức không nói nổi câu nào, hắn liếc mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy vào buồng vệ sinh.
“Anh làm gì?”
“Cô thực sự muốn biết?” Trấn Hiện quay lại, thành thật hỏi. Lâm Mộng Như biết bản thân vừa ngu ngốc thế nào, ném chiếc gối trên tay qua.
Từ buồng vệ sinh đi ra, Trần Hiên trông chin chu hơn rất nhiều, hắn không liếc mắt nhìn cô, đi thẳng ra cửa.
Lâm Mộng Như ngay lập tức lo lắng, vội vàng hét lên.
“Này! Anh thật sự rời đi?” Cô không tìm thấy túi xách, giờ trên người không có tiền, không điện thoại, bị vứt ở đây rất phiền phức.
“Chẳng lẽ cô muốn tôi ở lại tiếp tục cãi nhau với cô?” Giọng điệu thiếu kiên nhẫn, hắn nhìn giờ trên đồng hồ, lo lắng vì đi làm muộn.
Lâm Mộng Như bĩu môi lầm bầm.
“Tôi tưởng anh là một người lịch lãm. Không phải anh nên đưa tôi an toàn về nhà sao?”
Trần Hiện nhớ mang máng địa chỉ nhà có ngược hoàn toàn hướng đến Mục thị, hån thở dài, cam chịu số phận.
“Cô chinh trang lại bản thân đi. Tôi chờ Hắn đích thân đưa tiễn cố về tận cửa chung cư nơi Lâm Mộng Như ở, rồi tiếp tục ngồi taxi đến công ty. Xe của hắn còn phải mang đi rửa lại toàn bộ bên trong, không thể lái.
Nhìn chiếc xe đang đi xa, khóe miệng Lâm Mộng Như nở nụ cười, nghĩ đến ẩn sau khuôn mặt cứng nhắc là sự ân cần tốt bụng. Cô muốn chia sẻ cảm giác này với người khác.
Nhìn thấy cuộc gọi của Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ không ngạc nhiên, quan tâm hỏi. chưa?” không sao.” Lâm Mộng Như hơi ngượng ngùng, may mắn lúc này không ai thấy khuôn mặt đỏ rực của cô.
“Tớ có chuyện muốn nói.”
Nghe ra giọng bạn thân ngọt ngào khác thường, Uông Trữ Hạ cũng đoán được điều gì đó.”Tối hôm qua là thư ký Trần Hiên chăm sóc cậu, đúng không?”
“Làm Sao cậu biết?” Mắt Lâm Mộng Như nheo lại nghi ngờ.
“Là cậu và anh Mục hợp tác khiến Trần Hiên đến giải cứu khỏi đốc Tân? Tớ cũng thấy lạ mà, chứ làm sao anh ta biết tớ đang ở đâu và gặp chuyện gì?” oan Biết bản thân bị hiểu Uông Trữ Hạ nhanh chóng phủ nhận. không biết cậu ở đâu. Tối qua cậu chưa kịp nói tên quán bar đã cúp máy. Mục Anh Húc phái cấp dưới truy tìm tông tích cậu đấy. Không rõ làm sao mà thư ký Trần Hiện tìm ra cậu.”
“Rồi sau đó cậu vẫn giao tớ cho anh ta chăm sóc? Cậu cổ tình làm vậy!” Lâm Mộng Như mắng mỏ để che giấu trái tim trong ngực đập thình thịch.
Uông Trữ Hạ xấu hổ thành thật thú tội.
“Tớ không thừa nhận bản thân cố tình Nhưng tớ biết thư ký Trần Hiên là người đàng hoàng nên tớ mới tin tưởng giao cậu cho anh Lâm Mộng Như kích thích, Uông Trữ Hạ nhẹ giọng dỗ dành.
“Tớ sai rồi, đừng giận nhé. Lần sau nhất định đến đón cậu, không giao cậu cho bất cứ người đàn ông nào, dù họ có tốt đến mấy, được không?” Lâm Mộng Như khịt mũi cố ý không trả lời. Trong lòng cô biết rõ, nếu tối qua không nhờ Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc cũng không cử người đi tìm cô, chắc chắn cô đã rơi vào tay đốc Tân đầy tiếng xấu về sinh hoạt hỗn loạn.
“Quên đi, là tớ phải cảm ơn cậu.”
Uông Trữ Hạ tròn mắt kinh ngạc, chưa kịp mở miệng đã bị cướp lời.
“Ừm, sau chuyện đêm qua, tớ phát hiện Trần Hiên không khó chịu như tớ tưởng tượng” Uông Trữ Hạ rất tò mò thái độ thư ký Trần Hiên khi nghe những lời này. Lâm Mộng Như không quan tâm phản ứng của co, tiếp tục nói.
“Cậu đang cười vì tớ đột ngột nhận ra anh ta chu đáo, lịch sự và không phải người xấu, đúng không?”
“Không, tớ không cười. Tớ chỉ đang mừng vì cô bạn xinh đẹp của tớ bắt đầu rung động rồi.”
Nghe giọng trêu chọc qua điện thoại, mặt Lâm Mộng Như đỏ bừng, gắt lên xấu hổ.
“Cậu đừng dọa tớ. Làm sao có thể rung động được” Lời nói phủ nhận, nhưng nhiệt độ trên mặt cô ngày càng nóng.
Tại Mục thị.
Vẻ hốc hác mệt mỏi của thư ký Trần Hiên thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp khi vừa bước ra khỏi thang máy.
“Thư ký Trần Hiên, gần đây không nghỉ ngơi tốt sao?”
“Có một chút.” Nghĩ đến chuyện tối hôm qua là hắn thấy đau đầu. Ai có thể nghỉ ngơi tốt với một con ma men phiền phức chứ.
Hắn đi thắng vào phòng họp, chuẩn bị tất cả tài liệu cần trong buổi họp sắp tới, vừa định rời đi thì Mục Anh Húc đẩy cửa vào Quan sát quầng thâm dưới mắt thư ký Trần Hiên, Mục Anh Húc cổ tình trêu chọc.
“Có vẻ như tối qua anh đã có một khoảng thời gian tuyệt vời!”
Thư ký Trần Hiên đảo tròn mắt phản bác lời anh nói, ngồi xuống ghế với toàn thân rã rời, hắn phàn nàn.
“Anh không biết tửu lượng cô ta tệ thế nào đâu. Đầu tôi bị cô ta lải nhải tra tấn muốn nổ tung”
Đáp lại là khóe miệng nhếch lên khó hiểu của cấp trên, hắn càm ràm.
“Vợ chồng anh ném cục lửa bỏng tay cho tôi, biết tôi khổ sở còn ở đấy cười nhạo?”
Mục Anh Húc đưa tay che miệng, giả bộ ho để nín cười.
Quản lý cao cấp đẩy cửa đi vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Thư ký Trần Hiên nhanh chóng giấu hết biểu cảm iu xìu, đứng thẳng sau lưng Mục Anh Húc.
Sắc mặt Mục Anh Húc lạnh lùng như thường ngày. Gần đây tâm tình anh tốt, đối với cấp dưới có phạm sai lầm trong công việc cũng kiên nhẫn hơn, người trong công ty đều đang bàn tán nguyên do sự thay đổi của anh.
Ngay sau khi cuộc hop kết thúc, Mục Anh Húc nhận được cuộc gọi từ Uông Trữ Hạ.
“Em xong việc chưa? Tôi qua đón?”
Hai người hẹn trước từ sáng nay, cùng nhau ăn trưa. Ở nhà luôn có người quấy rối không gian riêng tư của hai người, Anh Húc kiếm có hẹn hò để tình cảm thêm gắn bó thân mật.
Hôm nay Uông Trữ Hạ không có nhiều việc, cô tương đối nhàn nhã, thoải mái nói.
“Em xong việc rồi. Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Ba mươi phút sau, nhận được tin nhân anh gửi, cô đi xuống tầng trong tiếng trêu ghẹo của đồng nghiệp. Mục Anh Húc đứng bên cạnh xe, tay cầm bó hoa hồng đỏ rực rất chói mắt.
Dưới ánh mắt đố kị của nhiều người xung quanh, cô vui vẻ nhận bó hoa.
“Sao anh lại nghĩ đến việc mua hoa? Hôm nay không phải ngày lễ.”
Anh véo mũi cô, giọng nói đầy yêu thương.
“Nếu em cho phép, anh sẽ gửi đến em mỗi ngày một bó hoa tươi. Anh muốn biến mọi ngày trong tương lai của chúng ta thành ngày lễ tình yêu”
Lời nói tình tứ đột ngột làm cô không kịp đề phòng, nhịp tim dôn dập và miệng lap bap hỏi.
“Anh học cái này ở đâu vậy?” Mục Anh Húc chỉnh cà vạt, vẻ mặt tự hào.
“Lời nói xuất phát từ trong tim”
Lười tranh luận với anh, cô gật đầu lia lịa, thúc giục.
“Mau đi thôi, em sắp đói chết rồi.”
Nhìn cô nhanh chóng ngồi lên xe, Mục Anh Húc nhíu mày khó hiểu. Cô không hề cảm động đến rơi lệ sao? Hắn rõ ràng nghe nói con gái thích kiểu lãng mạn này?
Hai người đến nhà hàng phương Tây mới khai trương và nghĩ rằng đây sẽ là một bữa trưa vui vẻ. Uông Trữ Hạ dự định kể với Mục Anh Húc về việc Lâm Mộng Như bắt đầu rung động với thư ký Trần Hiền.
Bất ngờ, phục vụ làm đổ ly rượu vang đỏ xuống váy trắng của Uông Trữ Hạ, mặt han tái mét sợ hãi, củi gập người xin lỗi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý.” Hắn chỉ là một phục vụ nhà hàng, chiếc váy sang trọng kia đáng giá cả năm tiền lương của hắn.
Mục Anh Húc vừa dùng khăn lau giúp Uông Trữ Hạ, vừa quay sang quát mång.
“Lần đầu làm phục vụ hả? Không biết phục vụ đồ ăn thì gọi quản lý đến làm.
Thái độ độc đoán, giọng nói hung dữ của anh khiến phục vụ run như cầy sấy.
Uông Trữ Hạ vỗ nhẹ tay Mục Anh Húc, dễ tính nói.
“Được rồi, đừng tức giận. Em có thể vào phòng vệ sinh giải quyết. Chỉ là vệt ổ nhỏ.”