Miệng lưỡi Diêm Dụ như được tẩm mật, những câu chữ ngọt ngào, lãng mạn ấy khiến Quận Hy Ca vui vẻ cả ngày. Cảm giác tim đập kịch liệt khiến mặt cô nhanh chóng nóng lên, đỏ ửng một mảng vì quá thẹn thùng.
Quận Hy Ca không nhớ rõ hai người đã rời khỏi đó như thế nào, chỉ biết rằng hiện tại cô và anh đang đứng trước rạp chiếu phim. Diêm Dụ nhận lấy vé cùng với bắp rang, nước uống từ tay nhân viên, đoạn đưa nó cho cô.
Từ nãy đến giờ, anh vẫn luôn cõng Quận Hy Ca, chưa từng thả xuống dù chỉ một giây. Điều này nghiễm nhiên thu hút không ít ánh mắt của người qua đường. Một cô gái bên cạnh thấy vậy liền giật giật tay áo của bạn trai mình, che miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Anh xem người ta chu đáo chưa kìa, săn sóc đến nỗi chân chẳng chạm đất..."
Nói với giọng ngưỡng mộ, cô gái tựa đầu vào bả vai bạn trai làm nũng, đôi môi nhỏ hơi chu lên. Người đàn ông nhíu mày đầy bất đắc dĩ, chần chừ hai giây, anh ta bèn khom lưng xuống.
"Yêu anh nhất!"
Cô gái nhoẻn miệng cười, hôn bụp một cái lên má người đàn ông rồi nhảy lên lưng anh ta.
Quận Hy Ca chứng kiến hết một màn này, trong lòng thầm nghĩ tình yêu cũng chỉ có vậy. Cánh tay bất giác ôm chặt cổ anh, tầm mắt cô khựng lại trên hộp kẹo sữa phía xa, hàng mi cong dài khẽ chớp.
"Dụ, em muốn cái kia."
Cô như một đứa bé thích vòi vĩnh, hai mắt sáng rực tựa vì tinh tú. Diêm Dụ nương theo ngón tay của cô, trên môi lộ ra nụ cười tươi tắn, lập tức nâng bước đến gần.
Mùi hương của chiếc kẹo sữa làm anh liên tưởng đến mùi hương của cô, thơm ngát như thể muốn đoạt hồn anh. Diêm Dụ cười chính bản thân mình, sau khi thanh toán tiền xong, bọn họ theo dòng người đông đúc đi vào bên trong.
Phim đã bắt đầu chiếu, màn hình lớn hiện lên dòng chữ giới thiệu, là một bộ phim đề tài cổ trang pha lẫn yếu tố huyền huyễn, nghe nói còn do diễn viên hạng A đóng chính, thoạt nhìn đều rất xinh đẹp. Khi bọn họ đến, nơi này gần như cũng đã chật cứng.
Diêm Dụ xuyên qua đám người đưa cô ngồi vào vị trí trong cùng. Thật ra ban đầu anh vốn muốn ngồi bên ngoài, thế nhưng tiếc là vé đã bị người ta mua hết rồi. Cho nên, hai người chỉ có thể chọn vị trí khuất tầm mà thôi.
Sau khi an ổn, Diêm Dụ dùng khóe mắt liếc cô, không biết nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên bế cô ngồi lên đùi mình. Cằm anh đặt vào vai cô, bàn tay ôm chặt cái eo mảnh khảnh, vừa xem phim lại vừa đút bắp rang vào miệng cô.
"Em không ăn."
Quận Hy Ca đẩy tay anh ra, cô muốn tập trung xem phim. Có điều, người nào đó lại cố ý không để cô yên, cứ hết nhìn rồi lại chuyển sang ôm, hôn.
Lần này, Diêm Dụ xoay người cô lại, để cô đối diện với mình. Trong phòng rất tối, những người khác căn bản sẽ không biết bọn họ làm gì, trừ phi động tĩnh quá lớn. Hơn nữa, đây còn là hàng ghế cuối cùng, cực kì thuận lợi để làm chuyện xấu.
"Hy Ca, chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh lại không bằng một bộ phim tẻ nhạt hay sao?"
Diêm Dụ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trơn mềm của cô, anh dịu giọng hỏi, kéo cô sát vào người mình.
Hơi nóng hầm hập như đang tỏa ra, Quận Hy Ca mím môi, thần sắc lạnh lùng đã bắt đầu có dấu hiệu lung lay vì sự cọ xát thân mật này. Một tay chống lên ngực anh nhằm giữ khoảng cách an toàn, cô mím môi đắn đo một hồi, đáp ngắn gọn: "Phim rất hay."
Tròng mắt Diêm Dụ hơi tối lại, anh bắt lấy tay cô vòng qua cổ mình, không chậm trễ liền giữ chặt gáy cô, áp xuống nụ hôn chuồn chuồn lướt nước. Anh nhìn sâu vào trong mắt cô, miết nhẹ khóe môi cô, sau đó chậm rãi cất giọng trầm khàn: "Không phải anh mới "hay" hơn sao? Vì thế, có lẽ em nên dành một sự chú ý đặc biệt cho anh."
Đuôi mắt hẹp dài cụp xuống có chút tà ác, hai tay anh như hai cái gọng kìm bủa vây lấy Quận Hy Ca, khăng khăng giam chặt cô không một kẽ hở.
Quận Hy Ca thấy ngực tức tức, nhịp tim lại không ổn định, cô híp hai con ngươi, giây sau liền dứt khoát che mắt anh lại, ghé đầu nói nhỏ vào tai anh: "Rõ ràng anh đưa em đến đây để xem phim mà, muốn giở trò gì hả?"
Từng khe sáng lờ mờ lọt qua ngón tay của Quận Hy Ca, thuận lợi rơi vào mắt anh. Diêm Dụ để mặc hành động của cô, anh chỉ hơi nhướng mày, ngữ khí đầy lưu manh: "Được rồi, nhưng em phải cho anh hôn cơ..."
"Hôn hít cái gì? Anh hôn thế còn chưa đủ à?"
"Thì đúng là chưa đủ mà, lúc nào anh cũng muốn hôn em."
Diêm Dụ nhe răng cười, nụ cười cực kì có tính sát thương.
Quận Hy Ca thở dài trong lòng, cô cảm thấy vô cùng bất lực khi có người chồng như vậy. Đã giỏi ăn nói rồi thì chớ, đằng này lại còn không biết xấu hổ. Cô thật thắc mắc da mặt anh làm bằng đồng hay bằng sắt mà lại có thể dày dặn đến thế? Hình như cô chưa bao giờ trông thấy người đàn ông này đỏ mặt thì phải.
Qua ngày hôm nay, Quận Hy Ca quả thực đã được mở mang tầm mắt trước trình độ dỗ ngọt cao siêu của anh. Là con gái, ai mà chẳng thích được nghe những lời hay ý đẹp, cô tất nhiên là không ngoại lệ.
Nguyên một buổi sáng, Quận Hy Ca đã nghe không biết bao nhiêu lời nói thâm tình của anh, nghe đến nỗi lỗ tai sắp muốn mang thai. Nếu như ngày nào cũng như vậy, cô rất nghi ngờ bản thân sẽ bị mắc bệnh tiểu đường! Tiểu đường vì mấy viên đường mà anh thả ra, không viên nào là không chạm trúng điểm yếu của cô.
Bề ngoài Quận Hy Ca lạnh lùng, hỡ hững nhưng thực chất cô cũng giống như bao cô gái bình thường khác, đều thích nghe những lời yêu thương, vỗ về. Ở bên Diêm Dụ lâu ngày, cô đã có chút dựa dẫm vào anh, tính cách dường như cũng trở nên dễ dãi hơn. Có lẽ đây là lý do khiến anh to gan đòi hỏi như vậy.
Quận Hy Ca gõ nhẹ vào trán anh với ý cảnh cáo, Diêm Dụ rốt cuộc cũng nghe lời, nhưng cũng không xoay người cô lại.
Không thể xem được phim, Quận Hy Ca sốt ruột mở miệng: "Đang chiếu đến đoạn nào rồi?"
Ánh mắt Diêm Dụ lóe lên tia gian xảo, bàn tay vuốt dọc sống lưng cô, thì thầm: "Em muốn biết hả?"
Còn chưa kịp để anh nói thêm, Quận Hy Ca đã thẳng thừng đáp: "Không."
Nếu cô trả lời là có, vậy thì chắc chắn Diêm Dụ sẽ đưa điều kiện với cô. Còn lâu cô mới mắc bẫy!
Cứ thế, hai người đôi co suốt hai tiếng đồng hồ, đến khi bộ phim kết thúc, đèn trong rạp được bật sáng. Quận Hy Ca chép cái miệng nhỏ, mí trên đánh mí dưới, cô nghiêng nghiêng đầu, mái tóc tùy ý rơi trên ngực anh.
"Tiếp theo đi đâu vậy?"
"Bí mật."
Quận Hy Ca bĩu môi, lại còn ra vẻ thần bí nữa chứ?
Diêm Dụ chỉnh lại tà váy giúp cô, ngay khi ánh mắt va phải hai chân thon dài trắng trẻo, anh đột nhiên có chút buồn bực. Để cô mặc váy là một quyết định sai lầm, xem ra lần sau đưa cô ra ngoài, nhất định phải mặc gì đó kín đáo một chút. Tuyệt đối không thể để cho đám dê xồm kia có cơ hội ngắm nhìn bảo bối của anh miễn phí...
Loay hoay mãi, cuối cùng Diêm Dụ cũng đã ra bãi đỗ xe.
Đang lúc anh định mở cửa thì một chiếc xe không biết từ đâu lao đến với một tốc độ chóng mặt, mất lái rồi rẽ thẳng về hướng này.