Trong đầu Quận Hy Ca không có mảy may một chút khái niệm về việc hẹn hò, cho nên, khi nhìn thấy những cung đường ngập hoa rực rỡ trước mắt, cô không khỏi sững sờ vì choáng ngợp.
Những dàn tử đằng tím biếc xếp tầng khoe sắc đẹp tựa khung hình cổ tích. Vô số chùm hoa rủ xuống hai bên mặt hồ, mỗi khi trời nổi gió, những cánh hoa mỏng manh sẽ rơi lả tả tạo nên khung cảnh thơ mộng mà hút hồn như chốn thiên đường trong mơ.
Diêm Dụ chậm rãi cõng Quận Hy Ca trên lưng, anh vừa đi vừa hỏi: "Bảo bối, em có biết ngôn ngữ của loài hoa này là gì không?"
Hai mắt Quận Hy Ca nhìn chằm chặp về phía trước, khóe môi cô khẽ cong biểu thị niềm vui sướng, lâng lâng lúc này. Cô trầm mặc vài giây suy nghĩ rồi nói: "Ngôn ngữ của hoa tử đằng chính là tình yêu bất diệt... Diêm Dụ, anh có tin trên đời này thật sự tồn tại tình yêu bất diệt không?"
"Tin chứ, tại sao không?" Giọng của Diêm Dụ rất đỗi dịu dàng: "Anh luôn tin rằng chỉ cần hai bên chân thành và hết lòng vì nhau thì chúng ta có thể sống tới đầu bạc răng long, thậm chí còn cảm động được Nguyệt Lão trên kia, kéo mối duyên này tới tận kiếp sau."
Cổ họng người đàn ông phát ra tiếng cười trầm đục, không chỉ kiếp này mà kiếp sau hay kiếp sau nữa, Diêm Dụ luôn mong muốn được nên duyên vợ chồng với Quận Hy Ca, dù cho hành trình theo đuổi cô thật chẳng dễ dàng nào chút nào. Vả lại, anh tin tưởng vào chính mình, tin tưởng nhân cách và phẩm chất của bản thân. Nếu anh đã hứa sẽ cho cô một cuộc sống tốt thì anh nhất định sẽ làm được.
Trong mắt Quận Hy Ca nồng đượm ý cười, cô ngả mặt vào tấm lưng vững chãi của anh, cảm nhận mùi hương trên người anh mà lòng mãn nguyện không thôi. Hóa ra cũng có người yêu cô như thế này, hiểu cô đến thế này. Bấy giờ, mọi ưu phiền chất chứa trong tâm trí cô cũng đã bay biến sạch sẽ, chỉ còn lại sự khoan khoái cùng thoải mái đan xen.
Thời điểm hai người bước tới cuối cung đường không biết đã trôi qua bao lâu, cũng chẳng rõ đã nói được những gì. Đột nhiên, Diêm Dụ dừng bước cất giọng hỏi cô: "Em có thấy chán không?"
Quận Hy Ca lắc lắc đầu, cô không cần cái gì cao sang, hoa mỹ, giản dị như vậy là đủ rồi. Có thể những người phụ nữ khác sẽ thấy chán, nhưng riêng cô thì không. Vốn dĩ con người cô rất đơn giản, có lẽ anh hiểu được điều này nên chưa bao giờ làm cái gì đó quá cầu kỳ. Quận Hy Ca nghĩ vậy.
Thực ra, Diêm Dụ không hề có chút kinh nghiệm nào trong việc theo đuổi con gái và đưa họ đi hẹn hò. Thế nhưng, anh tự nhận bản thân là một bậc thầy trong việc tiếp thu kiến thức. Đêm qua, anh đã gọi điện cho Đoàn Mộc Liêm suốt hai tiếng đồng hồ chỉ để hỏi rõ những điểm cần lưu ý, phải làm gì, nên làm gì trong một cuộc hẹn với người mình yêu. Bởi vì Đoàn Mộc Liêm đã từng có bạn gái, vì thế, anh không hỏi hắn thì còn hỏi ai? Quân sư ở ngay bên cạnh thì tội gì mà không dùng.
Diêm Dụ cong môi đầy thích thú, anh thầm cảm ơn người bạn chí cốt của mình.
Một trận gió mang theo hơi ẩm bỗng nhiên thổi tới, từng tán tử đằng lay động nhè nhẹ, vài cánh hoa thuận thế đáp xuống mái tóc bồng bềnh của Diêm Dụ. Quận Hy Ca trông thấy liền đưa tay gạt đi, nét mặt thể hiện sự chuyên chú cao độ.
Cách đó không xa có một sạp hàng nhỏ do một ông lão bày bán, Diêm Dụ tiện đường đưa cô đến xem. Ông lão có ngoại hình nhỏ thó, làn da đen nhẻm nhưng nụ cười lại hết sức niềm nở, thân thiện.
Trên sạp là một loạt trang sức được chạm trổ công phu, tỉ mỉ, dịch mắt sang một chút, đồng tử Diêm Dụ tức khắc lướt qua một vệt sáng. Không do dự, anh cầm một ổ khóa có gắn đá lên ngắm nghía cẩn thận. Đồ vật này chỉ nhỏ bằng nắm tay của trẻ con, trọng lượng rất nhẹ, dường như bên trong được đục rỗng.
Quận Hy Ca đưa tay sờ lên nó, trên mặt hiển hiện sự tò mò hiếm thấy. Ông lão tốt bụng giải thích: "Đây là ổ khóa dành cho những cặp đôi yêu nhau, nếu hai cô cậu có hứng thú thì hãy viết những lời đẹp nhất cho đối phương tại đây."
Nói rồi, ông rút từ đâu ra hai tờ giấy màu vàng đục, đoạn đặt một chiếc bút nước màu đỏ lên đó. Diêm Dụ có vẻ rất háo hức, anh buông Quận Hy Ca ra, nhẹ nhàng để cô ngồi trên ghế, cười cười nói: "Hay là em viết trước đi."
Quận Hy Ca nhìn anh không nhúc nhích, Diêm Dụ không chờ được nữa, anh dúi chiếc bút vào tay cô, sau đó cầm tay cô nắn nót từng chữ. Chẳng mấy chốc, trên giấy đã hiện lên hai dòng ngắn gọn mà sâu sắc.
[Quận Hy Ca yêu Diêm Dụ, mãi mãi yêu Diêm Dụ.]
"Này, sao anh lại cướp lời của em?!"
Hai mắt mở to, Quận Hy Ca tức giận mắng mỏ anh. Cô không còn gì để nói trước thái độ vô sỉ của Diêm Dụ, anh đã tu luyện đến cảnh giới vạn tiễn không thể xuyên rồi, vậy mà còn ra vẻ quang minh chính đại cơ đấy!
Quận Hy Ca nhéo má anh, cô thở phì phì ra một hơi, giật lấy bút từ tay anh rồi viết viết gì đó vào giấy. Diêm Dụ kiễng chân với ý đồ nhìn trộm nhưng đã bị cô nhìn thấu từ lâu, bàn tay che kín không một kẽ hở.
Đến khi viết xong, cô gập tờ giấy làm tư rồi nhét vào ổ khóa, không cho ai đó cơ hội xét nét. Diêm Dụ chép miệng vẻ tiếc nuối, anh muốn biết cô đã viết những gì.
Ông lão bật cười trước hành động vô tư, hồn nhiên của hai người, một lát sau, ông hắng giọng nhắc nhở: "Cậu cũng mau viết đi."
Diêm Dụ mím môi, không biết viết cái gì mà dài như viết sớ. Viết xong, anh cũng không giấu diếm mà còn đọc thật to cho Quận Hy Ca nghe.
"Bảo bối, bất kể em yêu anh ít hay nhiều, niềm tin nhỏ hay lớn, nhưng anh dám đảm bảo rằng anh thật sự yêu em, có thể đem tới hạnh phúc cho em. Nếu như một ngày em buồn, đừng bao giờ ngần ngại, hãy cứ tự nhiên tựa vào vai anh mà khóc. Áo anh có thể ướt, nhưng không sao, nó sẽ mang nỗi buồn của em đi xa. Và em cũng không cần cảm thấy tự ti khi nghe người khác bàn tán rằng em chỉ là một người tàn phế vô dụng, một bác sĩ đã hết thời hay là vợ của một thiếu gia có tính trăng hoa... Hết thảy những điều tiêu cực này, anh sẽ giúp em đá văng ra khỏi cuộc sống. Một ngày nào đó, anh hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau sánh bước vào lễ đường, một lễ đường của anh và em, trong tâm thế của những kẻ khát khao hạnh phúc đích thực. Đây không phải là những lời bay bổng có cánh đơn thuần, nó là cả tấm lòng của anh.
Diêm Dụ: nhắn gửi tới cô gái anh yêu - cô gái mang tên Quận Hy Ca!"