"Kít! Bùm!"
Một chuỗi âm thanh chói tai nối tiếp vang lên, đánh mạnh vào thần kinh của những kẻ có mặt.
Vào khoảnh khắc mui xe chỉ còn cách hai người chưa đầy một mét, Diêm Dụ liền sực tỉnh, anh nhanh như chớp nhấc chân chạy ra ra ngoài, ba bước cũng chuyển thành một.
Ngay sau đó, chiếc Land Rover sang trọng đã bị đâm đến biến dạng. Tại vị trí xảy ra va chạm, khói trắng bốc lên mù mịt.
Quận Hy Ca ôm chặt Diêm Dụ, trong mắt là sự hoảng loạn cực độ. Vừa rồi, vụ tai nạn đẫm máu trong đêm ấy dường như lại tái hiện trong đầu cô, rõ nét như một bộ phim HD. Phút chốc, cảm giác đau đớn thấu xương như ùa về trên cơ thể cô...
Cảm nhận người trong lòng đang run rẩy, tim Diêm Dụ như thắt lại, máu huyết cũng ách tắc. Qua một lát, anh nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, không sao rồi."
Dứt lời, anh sải bước đến gần chiếc xe, đôi mắt đen láy ngập tràn chuyên chú. Đây là một chiếc xe khá rẻ tiền, thân xe bị xước, nhưng kì lạ là bên trong hoàn toàn không có người lái.
Không có người lái... Vậy thì ai là người đã đâm xe vào anh?
Vẻ mặt Diêm Dụ đầy nghiêm trọng, anh lặng lẽ quan sát xung quanh rồi bấm điện thoại gọi cho Đoàn Mộc Liêm.
Anh không nghĩ trên đời này lại có những việc trùng hợp đến vậy. Nếu không phải anh phản ứng lanh lẹ, vậy thì giờ này chắc hẳn đã bị đâm bẹp dí rồi.
Nụ cười nguy hiểm ẩn hiện trên khóe môi người đàn ông, Diêm Dụ nhìn đồng hồ, kiên nhẫn đợi người đến.
Rất nhanh sau, tiếng còi cảnh sát ầm ĩ đã kinh động cả khu trung tâm giải trí. Đoàn Mộc Liêm xuống xe, đầu tóc rối bời, trên người là bộ cảnh phục chỉnh tề. Hắn bước nhanh đến chỗ Diêm Dụ, gấp gáp hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cậu có tin không? Có người muốn ám sát tôi."
Hàng chân mày lưỡi mác của Đoàn Mộc Liêm chau lại, hắn kiểm tra một chút liền đưa ra kết luận: "Nếu tôi không nhầm, chiếc xe này không có người lái đúng không?"
Diêm Dụ bình tĩnh gật đầu, con ngươi âm trầm nheo lại. Anh cho Đoàn Mộc Liêm một ánh mắt, hắn lập tức hiểu ý, giải tán đám đông rồi kêu người thu dọn sạch sẽ, sau đó bàn giao cho phía giao thông xử lý.
Xong xuôi, Đoàn Mộc Liêm mới có thời gian để mắt tới Quận Hy Ca. Thấy hai người cứ dính lấy nhau như sam, hắn trực tiếp trợn trắng mắt, hằm hằm nói: "Này nhá, cậu quá đáng nó vừa thôi! Định bắt nạt người độc thân như tôi hả?"
"Phải đó, bữa cơm trưa nay cậu trả tiền đi."
Diêm Dụ bước vượt qua hắn, không khách khí ngồi vào trong xe cảnh sát. Quận Hy Ca bấy giờ cũng đã xốc lại tinh thần sau sự cố đột ngột kia, chỉ là không muốn mở miệng nói chuyện.
Cô vùi mặt vào cổ anh, thái dương đau nhức không thôi. Diêm Dụ vuốt tóc cô, sâu trong đôi mắt là sự đau lòng pha lẫn dịu dàng. "Em nghỉ ngơi đi, đừng miễn cưỡng bản thân."
"Dạ."
Nằm trong lòng Diêm Dụ, Quận Hy Ca cảm nhận được sự yên bình, cho nên rất an tâm chìm vào giấc ngủ.
"Diêm Dụ, tôi nói cho cậu biết..."
Đoàn Mộc Liêm chưa kịp xả hết cơn tức thì liền ngậm miệng, hắn thấy Diêm Dụ đang ra dấu im lặng. Ngậm ngùi nuốt những lời muốn nói vào trong, hắn vòng ra ghế trước, hạ giọng dặn dò viên cảnh sát lái xe.
"Đến nhà hàng đường số 6 đi."
Viên cảnh sát nhíu mày, ngờ nghệch quay sang hỏi: "Bằng xe này ạ?"
"Còn xe nào khác sao?"
"Nhưng đây là xe thi hành công vụ..."
Đoàn Mộc Liêm biếng nhác nhìn ra cửa xe, không nói nhiều lời liền lấy quyền thế đè người: "Tôi là Cục trưởng, lời của tôi chính là lệnh."
"..."
Đại khái khoảng 30 phút sau, dưới tốc độ như rùa bò, rốt cuộc đám người cũng đã tới nơi.
Đoàn Mộc Liêm cáu kỉnh liếc vị cảnh sát trẻ kia, thiếu chút nữa là quát ầm lên. Mới học lái xe mà còn đòi xung phong làm tài xế à? Nếu sau này phải đuổi bắt tội phạm thì sao?
"Cậu về mà rèn luyện đi, tư chất kém vậy là không được rồi."
Đoàn Mộc Liêm bỏ lại cho viên cảnh sát một câu, vội vã nối gót Diêm Dụ vào trong.
Gọi một bàn đồ ăn hoành tráng, Diêm Dụ không có gì làm lại tiếp tục ôm Quận Hy Ca. Cô vẫn còn đang say giấc nồng.
Phải nói là cảnh tượng này vô cùng chướng mắt đối với Đoàn Mộc Liêm, hắn cúi đầu lật menu trong nhàm chán. Không có người yêu thật là khổ, hắn khóc không ra nước mắt. Kì thật hắn cũng mong sẽ tìm được một người cùng chung chí hướng với mình, thế nhưng đã bao nhiêu năm mà vẫn mảy may không có hy vọng, hắn nản rồi!
Không khí thoáng chốc trở nên im ắng đến kì lạ, đột nhiên, Diêm Dụ cất tiếng hỏi: "Chung Tử Dương bây giờ thế nào rồi?"
Dễ dàng nhận ra khi nhắc đến người này, giọng anh có chút không vui, thậm chí còn nồng nặc mùi ghen tuông.
"Tôi đã thả hắn ta từ mấy ngày trước." Đoàn Mộc Liêm nhún vai đáp nhẹ bẫng.
Diêm Dụ cũng không kinh ngạc cho lắm, Chung Tử Dương đã ngang nhiên như vậy thì hắn ắt sẽ có cách của riêng mình. Có lẽ thân phận của hắn không đơn giản.
Anh vốn muốn hỏi Đoàn Mộc Liêm về việc điều tra vụ tai nạn của Quận Hy Ca, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Vấn đề này rất phức tạp, anh cần một buổi nói chuyện riêng. Hơn thế nữa, hiện tại cô đang ở đây, anh cũng không tiện bàn luận, sợ sẽ kích động đến cô.
Trời rất nắng, ánh sáng 12h trưa chói chang vô cùng. Diêm Dụ đưa tay kéo rèm lại một chút, thuận miệng nói với Đoàn Mộc Liêm: "Ông cụ đã biết mọi chuyện."
Đoàn Mộc Liêm sửng sốt: "Là cậu nói với ông sao?"
"Ừ, tôi dự định đợi Hy Ca phẫu thuật xong thì sẽ sang bên Thụy Sĩ."
Ánh mắt Đoàn Mộc Liêm nhìn qua Quận Hy Ca vài giây rồi lại nhanh chóng dời đi. Dựa theo lời của Diêm Dụ thì người phụ nữ này đã trao trả chiếc bật lửa lại rồi. Xem ra hắn cũng có thể yên tâm phần nào.
Thoáng băn khoăn trong lòng, Đoàn Mộc Liêm nói ra suy nghĩ của mình, ngữ điệu hết sức thận trọng: "Chuyện này tôi đoán có liên quan tới Tư Sinh."
Nhắc đến vấn đề này Diêm Dụ lại không nhịn được cau mày, anh siết chặt nắm đấm, hai hàm răng nghiến vào nhau. Nếu thật sự liên quan đến Tư Sinh thì anh chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.
Đáy mắt như tóe ra lửa, Diêm Dụ mở miệng: "Cậu có bằng chứng không?"
"Có." Đoàn Mộc Liêm cẩn thận liếc trước liếc sau, hắn rút từ trong ngực ra một tập ảnh mỏng.
"Đây..."
Diêm Dụ không nén được căng thẳng, ở đây có hai tấm ảnh, mà tấm nào cũng mờ mờ ảo ảo như nhau. Người khác có thể không nhìn ra người trong đó là ai, nhưng anh thì lại khác, bởi anh rất quen thuộc.
Bức thứ nhất là mặt chính diện của một tên thuộc hạ thân cận Tư Sinh, mà người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta... lại là Quận Nhĩ Trúc.
Quận Nhĩ Trúc ư?
Diêm Dụ như vừa phát hiện ra cái gì, hai mắt anh lóe sáng, đại não tự động kết nối với câu nói của cô ta: "Quận Hy Ca... chị ta sẽ không chỉ mất đi mỗi đôi chân..."