Ngước nhìn dáng vẻ ủy khuất của Ôn Dụ Thiên, lòng Tôn Nguyệt Di đau như cắt, khóe môi mấp máy muốn mở lời yêu, nhưng sâu trong trái tim cô ấy như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn, khiến câu chữ vừa ra tới cửa miệng đã đột ngột quay vào trong, không cách gì thốt được nên lời.
Sự nặng nề bao trùm hơi thở, áp lực dồn nén khiến không khí căng như dây đàn.
"Nguyệt Di... hay là cậu đưa Dụ Thiên về trước đi, anh ấy say rồi." Tô Uyển Ân quắt mắt nhìn sang, vừa mở miệng nói vừa hất cằm sang phía Ôn Dụ Thiên.
"Được,... Tớ đưa anh ta về trước."
Tôn Nguyệt Di nói xong liền rời khỏi chỗ ngồi, vòng qua phía đối diện, cẩn thận đỡ thân ảnh cao lớn đang say bèm nằm bẹp trên bàn, chỉ trong hai cái chớp mắt, họ đã khuất xa trong bóng tối mịt mù.
Sau đó không lâu, Giang Thi Tình và Lục Cảnh Viêm cũng rời đi khỏi.
Thoáng chốc chỉ còn lại Lạc Hạo Đình và Tô Uyển Ân vẫn còn tỉnh táo ngồi bên nhau. Cô lặng lẽ dịch người sang phía anh, nhẹ nhàng dựa đầu lên cánh vai săn khỏe, hướng mắt ra phía biển đêm, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh.
Đêm nay trăng thanh gió mát, đẹp như tâm tình của cô vậy.
"Anh bắt đầu thấy rất ngưỡng mộ em đó...!" Thanh âm trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu Tô Uyển Ân, một vòng tay ôn tồn choàng tới thắt eo cô, nhẹ nhàng đẩy cô sà vào lồng ngực rộng rãi.
Theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn lên, bất chợt bắt gặp ánh mắt tà mị đầy dụ hoặc của người đàn ông. "Sao lại ngưỡng mộ em?"
"Thì Nguyệt Di và cả Lục Cảnh Viêm đó... chẳng hết lòng với em sao?"
Chầm chậm cúi đầu, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp trên vầng trán nhấp nhô của cô.
"Ừm... Em thấy mình cực kì may mắn mới có những người bạn như thế." Liếc mắt nhìn gương mặt sạm đen của Lạc Hạo Đình, Tô Uyển Ân cười thầm, bất thình lình thốt lên: "Nhưng cho dù họ tốt tới đâu cũng không thể nào sánh bằng bạn trai em được."
Nghe tới đây, Lạc Hạo Đình liền không giấu nổi nụ cười, khếch tán niềm hạnh phúc trong lòng tràn ngập trong không khí.
Cùng thời điểm đó, trong gian phòng kín bưng chật hẹp của căn nhà gỗ nhỏ.
Tôn Nguyệt Di khó khăn lắm mới dìu được thân xác to lớn của Ôn Dụ Thiên về tới, miệng không ngừng thở dốc, hít thở không thông, bực dọc quẳng anh ta xuống giường, bất ngờ bàn tay anh ta với tới nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh một cái, chỉ trong nháy mắt, thân thể cô liền không giữ được thăng bằng mà ngã chình ình lên trên cơ thể săn chắc của anh ta.
Ánh sáng chập choạng, mắt nhìn khôngh rõ, các giác quan còn lại trở nên nhạy bén gấp trăm lần.
Giống như lúc này đây!
Hơi thở người đàn ông nóng rực, phảng phất men say, đôi môi gợi cảm chầm chậm di chuyển xuống, lướt qua hai mày, rồi dừng lại nơi chóp mũi...
Hai chóp cọ vào nhau, hơi lạnh...
Anh ấy cách cô một khoảng rất gần, rất nguy hiểm!
Đôi bàn tay vòng tới thắt lưng, ôm cô thật chặt.
Hô hấp của anh ta càng ngày càng nặng, tựa hồ như chó săn dũng mãnh có thể nuốt trọn con mồi bất cứ lúc nào.
Tôn Nguyệt Di cắn chặt môi dưới, thân thể bất giác run lên bần bật, tim truyền tới tiếng thét gào dữ dội.
Trong đầu bị hai luồng tư tưởng phân tán.
Có ý muốn hưởng thụ, có chút mất mát, khẩn trương muốn đẩy người kia ra.
Hơi thở tràn đầy men rượu áp dần tới, chỉ sau một cái chớp mắt, hai đôi môi đang lạnh ngắt bất chợt nóng ran, quấn quýt lấy nhau không rời.
Làn môi mềm của Ôn Dụ Thiên nóng bỏng liên tục cắn mút trên cánh hoa quyến rũ, nụ hôn cuồng nhiệt lại mặn nồng, không cách gì dừng lại.
Tôn Nguyệt Di ban đầu còn có ý phản kháng nhưng về sau lí trí đành phải đầu hàng con tim, vòng tay tới ôm lấy cổ Ôn Dụ Thiên, quấn quýt đáp lại.
Móng tay cô run run bấu lên da thịt anh ấy, đôi mắt cô ướt át, hia má ửng hồng, thoáng chốc cả người chợt nóng ran.
Anh ấy giữ chặt lấy cằm cô, giữ rất chặt, rất hung ác, cô khẽ hừ một tiếng, cũng quên mất đầu lưỡi của mình đang nơi đâu.
Thời gian càng về sau càng cuồng nhiệt, những cái hôn tới tấp, dữ dội, điên cuồng lên mặt, lên cổ cô, dường như muốn thâu tóm linh hồn cô, chiếm đoạt cơ thể cô, nhằm xả đi mối uất ức tích tụ lâu ngày.
Nụ hôn ấy cứ kéo dài, kéo dài, không ai trong họ có thể biết chính xác bao nhiêu thời gian đã trôi qua, chỉ là, người tỉnh táo luôn là người nhớ kỹ nhất từng khoảnh khắc khi ấy.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Dụ Thiên vừa mở mắt đã cảm giác toàn thân nhức nhói, đầu đau như búa bổ, mi tâm nhíu chặt lại, cố nhớ về những chuyện tối qua. Tuy nhiên, kí ức chỉ dừng lại tại thời điểm anh ấy uống say... còn sau đó... không có chút ấn tượng gì cả. Nhưng anh ta cảm giác như bản thân đã quên lãng đi một chuyện gì đó rất quan trọng, từ cõi lòng chợt lóe lên tia nuối tiếc.
Cửa phòng đột ngột mở khiến Ôn Dụ Thiên thoát tục ra khỏi luồng suy nghĩ viển vông.
Tôn Nguyệt Di mang theo ly nước ấm mật ong tới, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bàn gỗ cạnh giường, đảo mắt quan sát biểu tình trên gương mặt Ôn Dụ Thiên, sự thờ ơ như chưa có chuyện gì của anh ấy khiến lòng cô nóng như lửa đốt.
"Anh... có nhớ gì về chuyện... đêm qua không?" Tôn Nguyệt Di lấp lửng hỏi, gương mặt lúng túng né tránh ánh mắt sắc bén của Ôn Dụ Thiên.
"Chuyện gì? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?..." Ấn đường Ôn Dụ Thiên đen lại, càng cố ép bản thân nhớ lại kí ức càng mơ hồ.
"Không có gì..." Tôn Nguyệt Di nhoẻn miệng cười thành tiếng, nụ cười ngắn và khô khan, lại chứa đầy hàm ý, nhưng đáy mắt vẫn kiên dịnh như sắt như thép, tuyệt đối không để lộ chút tâm tình gì.
"Rầm" lên một tiếng đáng sợ, bóng dáng Tôn Nguyệt Di cũng khuất hẳn, tuyệt tình như nhành gai độc dược, đâm thẳng vào lòng Ôn Dụ Thiên.
Căn phòng một lần nữa chìm trong im lặng, sự im lặng đến đáng sợ, Ôn Dụ Thiên như điên dại liêmn tục vò đầu day trán, rốt cuộc đêm qua anh ta đã làm gì chọc giận cô rồi chứ?
Chết mất thôi!
Vén chăn rời khỏi giường, Ôn Dụ Thiên tức tốc chạy tới tìm Tô Uyển Ân. "Chị dâu, đêm qua tôi uống say có làm gì quá đáng không vậy?"
"Chất vấn Nguyệt Di... có gọi là quá đáng không?" Tô Uyển Ân nhếch mép môi cười nhạt, nghiêng người nhìn chằm chằm Ôn Dụ Thiên. "Thôi xong đời rồi, chả trách mới sướm mai mặt cô ấy đã sưng vù lên như thế!" Mặt Ôn Dụ Thiên nhăn lại thành một nhúm, khóe mắt sưng mọng còn vương vấn một vài nếp nhăn. "Vậy ai đưa tôi về?"
"Nguyệt Di đó..."
Câu trả lời của Tô Uyển Ân như sét đánh ngang đầu Ôn Dụ Thiên, cả người anh ấy ngẩn ra, đôi mắt chùn xuống như vô hồn, cong cong môi thổi phù một hơi đằng đằng. "Lần này cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa là cái chắc."