Màn đêm buông xuống, bóng tối lên ngôi cai trị một khoảng không rộng lớn, không gian chìm sâu trong sự tĩnh lặng, độc tôn tiếng sóng biển rì rào, thoang thoảng cơn gió biển lướt qua, thổi bay bay mấy chiếc chuông gió treo trên sợi dây chằng chịt ánh đèn lấp lấp lánh trước lều trại.
Bếp than đỏ hồng, khói trắng nghi ngút bốc lên, quyện cùng hương thơm phưng phức của mùi xiên nướng.
Đàn ông nướng thịt, phụ nữ thảnh thơi ngồi cạnh nhau ngắm biển đêm, tâm tình không một gợn sóng.
Giây phút không phải chạy đua với những xô bồ thật là bình yên!
"Di Di... Anh đặc biệt nướng cho em đó, thử xem."
Không gian yên ắng bị đánh tan, Ôn Dụ Thiên mang một dĩa xiên nướng đi tới, đặt xuống trước mặt Tôn Nguyệt Di, chững lại mấy giây ngắn ngủi, ngẩng ánh mắt thâm tình lên nhìn cô.
Tô Uyển Ân liên tục quét mắt qua lại giữa hai người kia, một người tích cực tấn công, người còn lại trơ lì như cục đá vô tri. Dẫu rằng Ôn Dụ Thiên nổi danh là tay chơi bạc tỷ nhưng từ sau khi gặp Tôn Nguyệt Di, anh ta đã thay tính đổi nết, giờ đây đã là tổng giám đốc cấp cao của công ty gia đình, mấy tháng liền không gái gú, không chơi bời, cứ hễ có thời gian thảnh thơi lại tìm tới Tôn Nguyệt Di.
Có lẽ, anh ta đã sớm xem Nguyệt Di là bến đỗ bình yên cuối cùng sau mọi sóng gió.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta kiên trì tới vậy!
Kỳ thực, lòng Tôn Nguyệt Di đã tan chảy nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra dửng dưng, vô tình.
"Nguyệt Di, mau nếm thử đi, dù sao cũng là cả tấm lòng của người ta."
Tô Uyển Ân có thể dễ dàng nhìn thấy ánh mắt rung động của TÔn Nguyệt Di, sâu trong đáy mắt chim ưng thăm thẳm, là sự sợ hãi không tên, sợ rằng bản thân phũ phàng quá người ấy sẽ không thể tiếp tục kiên trì mà bỏ đi, đã như thế sao còn phải tỏ ra không quan tâm chứ!
"Tớ không ăn."
Tôn Nguyệt Di lạnh lùng cự tuyệt, cố ý ngoảnh mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt nhu tình của Ôn Dụ Thiên.
"Ăn thử miếng đi, đừng lãng phí."
Dứt lời, Tô Uyển Ân lập tức đút một xiên vào miệng Tôn Nguyệt Di, khiến cô ấy hết đường từ chối, chỉ đành há miệng cắn một miếng, nhai ngấu nghiến, hương vị thơm ngon quyện trên cuống lưỡi mềm, giòn tan, đọng lại chút dư vị mặn ngọt chua cay đặc biệt. Từ cõi lòng cô ấy truyền tới một cảm giác tê tê, mà ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể nào lý giải được đó là gì.
Thấy Tôn Nguyệt Di đã ăn, Ôn Dụ Thiên liền không kiềm chế được cảm xúc, phóng túng một nụ cười, rồi vu vơ quay lưng trở lại bếp nướng.
Ngẩng mặt nhìn lên, Tôn Nguyệt Di chăm chăm hướng về bóng lưng người đàn ông đó, trong lòng trăm mối hỗn loạn, không cách gì gỡ bỏ được.
"Cậu đừng có phúc không biết hưởng." Thanh âm nhỏ nhẹ vang lên bên tai Tôn Nguyệt Di, Tô Uyển Ân cố tình khiêu khích, cô biết rõ, cô ấy không phải là chưa từng rung động, mà là không thể vượt qua được nỗi sợ của bản thân, cụ thể chính là những lời đàm tiếng xấu xa của Ôn Dụ Thiên trước kia.
"Đúng thế Nguyệt Di, dù gì người ta cũng hết lòng theo đuổi cô như thế, thử mở lòng cho người ta cơ hội đi. Cảm giác đuổi theo sau lưng người khác thật sự không dễ chịu chút nào! Một người đàn ông chịu hạ cái tôi của bản thân, không sợ mất mặt, sớm tối bám lấy cô, chắc chắn người đó rất thật lòng. Giả sử như anh ta đã từng có rất nhiều tiếng xấu nhưng tất cả đều là thời điểm trước khi quen biết cô, lỡ như bây giờ anh ta thay đổi rồi thì sao? Cô không chịu mở lòng thì sao mà biết được anh ta có thay đổi hay không?"
Giang Thi Tình sâu xa nói, tận đáy lòng trồi lên cảm giác chua xót, đôi mắt đượm buồn cụp sâu xuống, như muốn giấu đi giọt nước mắt trên hàng mi, một nhoáng sau đó lại ngẩng mặt nhìn bóng lưng người đàn ông mình thầm yêu.
Gương mặt sắc sảo của Giang Thi Tình bất chợt đọng lại chút âm trầm, kí ức lần đầu gặp Lục Cảnh Viêm như cơn gió thu thổi tới trong thần thức cô ấy.
Đó là năm đầu tiên Giang Thi Tình ra nước ngoài du học, lạ nước lạ cái, lại chẳng có lấy một người bạn, giữa đường bị cướp mất hết tiền bạc và giấy tờ, nhờ có Lục Cảnh Viêm giúp cô ấy tới đồn cảnh sát báo án, sau đó không lâu cô ấy cũng lấy lại những thứ bị mất.
Cứ tưởng duyên phận của hai người chỉ dừng lại ở đó, nhưng nào ngờ Lục Cảnh Viêm lại là đàn anh khoa y cùng trường đại học với Giang Thi Tình. Tâm tình thiếu nữ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến cái thứ hai liền mê như điếu đổ. Cô ấy luôn tìm mọi cách để làm quen với người đàn ông anh tuấn đó nhưng đáng tiếc anh chỉ xem như là gió thoảng mây tan, mặc nhiên không chút để ý.
Cho đến khi gặp lại tại bệnh viện, Lục Cảnh Viêm một lần nữa không nhận ra Giang Thi Tình, sau này cô ấy mới biết, thì ra bao nhiêu phụ nữ quanh anh đều chỉ như hạt bụi, vì trong trái tim anh chỉ chung tình với một người.
Nghĩ tới đây, trái tim Giang Thi Tình như bị đâm một nhát, cực kì đau đớn.
Tô Uyển Ân và Tôn Nguyệt Di liếc nhìn nhau, chớp mắt một cái, rồi lại quay sang phía Giang Thi Tình.
"Đừng buồn, hạnh phúc rồi sẽ đến với cô thôi!" Tô Uyển Ân nâng tay, vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai Giang Thi Tình an ủi.
Người ta hay nói: phụ nữ khi yêu thường rất nhạy cảm. Họ muốn có một mối quan hệ bền vững chứ không phải tạm bợ.
Giang Thi Tình cũng thế, mà Tôn Nguyệt Di cũng vậy, họ đều không cần một người đàn ông chỉ yêu trên đầu môi, cũng không cần sự thương hại rẻ tiền, thứ mà họ cần là tình yêu, một tình yêu chân thành xuất phát từ trái tim người đó.
Một người vì sợ yêu nên mới không dám mở lòng, một người vì thiếu đi sự tự tin nên không đủ can đảm theo đuổi tình yêu, chung quy lại vẫn là, điều khiến họ thua cuộc không phải vì đắng chát hay khổ đau, mà là chính bản thân họ.
Gió đêm lồng lộng thổi tới, thẩm thấu qua da truyền tới cảm giác lạnh thấu trong lòng kẻ cô đơn.
Ánh sáng lờ mờ không tỏ, giọi xuống đáy mắt kẻ si tình, trong cơn ngà ngà say, cảm giác đau thương tràn ngập.
bầu không khí bỗng chốc chìm lắng xuống, tâm tình con người hỗn tạp vô thường.
Ôn Dụ Thiên loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lờ mờ như người lạc bước trên sa mạc hoang vắng, hai tay chống trên bàn, nhướng người sang phía Tôn Nguyệt Di, mép môi cười cười đắng chát.
"Nguyệt Di,... anh... Thật lòng rất thích em. Từ lần đầu gặp em, nhìn thấy dáng vẻ hung hăng đánh người của em, anh đã cảm thấy em thật sự rất đặc biệt. Mỗi ngày anh đều nhớ em, trái tim anh chỉ đơn độc một mình em, vậy tại sao, tại sao em vẫn không thể cho anh một cơ hội chứ?"
Thanh âm mang mội nỗi chua xót không nguôi, khóe mắt Ôn Dụ Thiên trong suốt như thủy tinh, tận sâu nơi hốc mắt lóe lên màu máu đỏ.