Thành phố cuối đông ngập trong mưa phùn và màn sương dày đặc.
Vừa trở về sau kì nghỉ, ai ai cũng bận bịu, chỉ mỗi Tô Uyển Ân và Lạc Hạo Đình thảnh thơi dắt díu nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.
Anh kiên nhẫn bước đi bên cạnh cô, giương mắt nhìn gương mặt mỹ miều ấy, trong khoảnh thời gian ngắn anh có chút thất thần. “Ân Ân…”
Nghe anh khẽ gọi, cô chợt ngừng bước, đem tầm mắt dừng lại trên người anh, khuôn mặt mang theo nụ cười nhu hoà như tia nắng xuân êm dịu. “Sao thế?”
“Chỉ là muốn gọi tên em thôi!” Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy mọi thứ thật thiếu chân thực.
Sau tất cả những khốn cùng mà anh gây ra cho cô, anh cứ nghĩ cả đời này sẽ không nhận được sự tha thứ từ cô, chứ đừng nói tới việc, được yêu cô thêm một lần nữa.
“Trùng hợp thật! Ở đây cũng gặp được em… Ân Ân…” Một giọng nói hưng phấn truyền đến khiến nụ cười trên môi Tô Uyển Ân tắt vụt, cô cảm thấy giọng nói này thật quen thuộc, chính là người đàn ông đã bắt cóc cô!
Cảnh Mặc Vũ!
Quả nhiên khi Tô Uyển Ân ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy hứng thú của Cảnh Mặc Vũ, nhất thời khiến lòng cô kinh sợ.
“Lạc tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi…” Lời nói Cảnh Mặc Vũ đinh ninh dành cho Lạc Hạo Đình, nhưng ánh mắt lại chăm chăm về phía Tô Uyển Ân, khoé môi nâng lên nụ cười xảo quyệt.
Trong lòng Cảnh Mặc Vũ trồi lên bao kích động, kể từ sau lần cô chủ động tới biệt thự gặp anh ta, thì cô biến đi mất hút, anh ta đã cố ý truy lùng tung tích của cô mấy lần nhưng đều không có kết quả. Hôm nay lại tình cờ gặp mặt như này, có thể xem là nhân duyên không?
Sự xuất hiện của anh ta phá tan đi bầu không khí ngọt ngào giữa Tô Uyển Ân và Lạc Hạo Đình.
Lòng trồi lên lửa hận, chân mày tuấn lãng của anh nhăn thành một ngọn núi nhỏ. “Tôi tưởng chuyện của chúng ta đã giải quyết xong rồi chứ! Anh đã lấy được thứ mình muốn, sau này cảm phiền anh rời xa Ân Ân ra một chút.”
Giọng nói của anh như trụ băng truyền vào không khí, tựa hồ có thể khiến mọi thứ đóng băng.
Anh có thể can tâm tình nguyện đánh đổi sản nghiệp gia tộc để cứu cô, như thế đủ hiểu cô quan trọng với anh nhường nào. Đừng nói là Cảnh Mặc Vũ, mà cho dù phải liều mạng với cả xã hội đen, anh cũng không tiếc rẻ tính mạng, để đảm bảo an toàn cho người phụ nữ của mình.
Lạc Hạo Đình cảm nhận được sự cứng đờ trên cơ thể Tô Uyển Ân, lòng hiện lên tia khẩn trương, bàn tay nóng hổi chầm chậm lướt tới, đan vào năm ngón tay lạnh tanh của cô.
Nghĩ đến chuyện mấy hôm trước, trong mắt Lạc Hạo Đình loé lên một chút âm lệ, vững vàng đấu lại nụ cười mánh khoé của Cảnh Mặc Vũ, mặt đỏ mày cong, anh muốn đấm cho bay màu nụ cười kinh sợ trên gương mặt lạnh tanh phía đối diện.
“Tính khí nóng nảy của Lạc tổng hình như càng ngày càng lớn thêm thì phải. Cô ấy cũng đâu còn là vợ của anh nữa! Sao anh phải làm căng như thế…?”
Cảnh Mặc Vũ cười cười như xé vải, ánh mắt đọng lại chút ham muốn chiếm đoạt, ghim chặt thân ảnh Tô Uyển Ân lại, đồng thời đảo qua phía Lạc Hạo Đình, chiêm ngưỡng phản ứng biểu tình trên gương mặt cường mỹ ấy.
“Nhưng tôi đã là bạn gái anh ấy…” Tô Uyển Ân trương lớn hai mắt, chằm chằm nhìn Cảnh Mặc Vũ, đôi tay nắm thành quyền, thẳng thừng tuyên cáo.
Lời cô vừa dứt, sắc mặt Cảnh Mặc Vũ lập tức chìm xuống.
Nhưng ông trùm hắc đạo nào phải kẻ dễ khuất phục, chừng mấy giây sau, anh ta lập tức khôi phục dáng vẻ uy mãnh vốn có, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Bạn gái thì sao? Anh lại rất có hứng thú tranh giành bạn gái với người khác…”
Đôi chân mày rậm rạp nhướng lên, khiến khuôn mặt anh ta càng thêm hung dữ. Ánh mắt anh ta quét nhanh trên người Tô Uyển Ân, giọng nói nâng thêm vài phần châm chọc!
Cả Lạc Hạo Đình và Tô Uyển Ân đều ngây ngẩn, tay đan vào nhau đều không hẹn mà cùng nắm chặt, bởi vì lời của Cảnh Mặc Vũ đã thành công khơi gợi nỗi âu lo trong lòng họ.
Cảnh Mặc Vũ là ai… anh ta chưa từng biết nói đùa là gì?
Hơn nữa, ánh mắt anh ta nhìn cô ẩn chứa bao tà mị, cái nhìn quỷ dị lại sâu xa, khác hẳn khi anh ta xoác nhìn qua những cô nhân tình trước.
“Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai chen chân vào giữa tình yêu của chúng tôi.”
Trên mặt Lạc Hạo Đình mang theo nụ cười không thật lòng, ẩn duật sâu trong đôi con ngươi thâm thuý là cả bầu trời bão tố. Anh biết rất rõ, Cảnh Mặc Vũ là người có đầy thủ đoạn, những thứ mà anh ta đang có, chưa bao giờ được lấy bằng con đường chân chính, mà chỉ toàn thông qua những mưu kế nham hiểm.
Địch trong tối, anh ngoài sáng, không lo sao được?
Anh rất không thích ánh mắt Cảnh Mặc Vũ nhìn Tô Uyển Ân, sự hứng thú càng lúc càng in đậm trong đôi con ngươi màu lục sắc bén, như muốn đem cô chưng vào trong tủ kính đặt ở trong nhà, tuyệt đối không muốn san sẻ với bất cứ người nào khác.
Vào lúc Lạc Hạo Đình nóng mặt, hung hăng lao tới định đấm rơi sự tự tin trên người Cảnh Mặc Vũ, Tô Uyển Ân liền hốt hoảng ngăn lại, nhanh chóng kéo anh rời đi.
“Chúng ta đi thôi! Đừng bận tâm tới mấy lời rác rưởi ấy. Chỉ cần em không đồng ý thì anh ta sẽ không làm được gì đâu!”
Trợn to mắt nhìn Cảnh Mặc Vũ một cái, ánh nhìn tràn đầy sự ghê tởm, Tô Uyển Ân như muốn nói là cô nhất định sẽ không chấp nhận, không bao chịu khuất phục.
Cô còn để ý tới lời anh ta nói, chứng tỏ anh ta còn chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô, nghĩ tới đây, mép môi Cảnh Mặc Vũ lập tức khuếch tán một nụ cười lưu manh.
“Ân Ân… chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau!”
Đắc ý quay đầu, ngó theo bóng lưng dần khuất của Tô Uyển Ân, trong lòng Cảnh Mặc Vũ thầm cười, tràn đầy ý tứ muốn chinh phục.
“Đại ca… cô ta hình như không phải gu của anh?” Một tên lính dè dặt bước tới, ánh mắt tò mò giõi theo tầm nhìn của Cảnh Mặc Vũ. Hắn ta ở bên cạnh đại ca đủ lâu để thấu hiểu sở thích và gu thẩm mỹ của tay chơi sát gái truyền kì trong truyền thuyết xã hội đen.
Từ trước tới nay, Cảnh Mặc Vũ chỉ ham mê của lạ, đặc biệt là xử nữ. Tuy nhiên, mỗi một cô gái chỉ có duy nhất một cơ hội được trèo lên giường của đại ca hắn, một người nguyên tắc như anh ta, tuyệt đối không vì bất kì người phụ nữ nào mà phá lệ.
Nhưng lần này thì khác, cô gái kia rõ ràng không phải xử nữ, lại hết sức phũ phàng với đại ca, nhưng, anh ta vẫn hết mực cưng chiều, nâng như nâng trứng, tựa hồ không muốn vấy bẩn.