Buổi sáng khi Sam Tố tỉnh dậy, cô thấy Trần Vĩ đang nằm gục ở đầu giường, bàn tay nắm chặt lấy tay cô không rời. Cô khẽ gỡ tay anh ra, dường như Trần Vĩ cảm nhận được liền bị cô làm cho thức giấc.
“Em dậy rồi à?”
“Vâng. Sao anh không về phòng ngủ?”
“Anh lo cho em.” Trần Vĩ ôm lấy cô, khẽ vút ve mái tóc rối. Mấy ngày hôm nay anh luôn điên cuồng đi tìm kiếm cô, chỉ sợ cô gặp chuyện bất trắc.
Sam Tố khẽ mĩm cười, nụ cười còn mệt mỏi mà hạnh phúc. Có lẽ cả cuộc đời này, gặp được một người đàn ông như Trần Vĩ là quá đủ!
“Trần Vĩ, cái máy ghi âm đó anh đã lấy được chưa?” Sam Tố sực nhớ ra chuyện quan trọng, cô lo rằng anh không hiểu được mật mã mà cô gửi.
Trần Vĩ gật đầu, nhưng rồi lại im lặng một lúc, nét mặt thoáng trầm tư:
“Đã bị cướp lại rồi.”
Sam Tố hơi thất vọng vì để bảo vệ đoạn ghi âm ấy mà cô đã phải đánh cược cả mạng sống mình.
“Nhưng mà hôm đó đã xảy ra chuyện gì, em có thể kể chi tiết không?”
Cô kể lại mọi chuyện cho anh nghe, Trần Vĩ nghe xong thì trầm tư suy nghĩ, dường như anh đã đoán ra phần nào chân tướng trong chuyện này.
Nhưng anh vẫn hi vọng mình thật sự đã hiểu lầm!
Trần Vĩ lấy điện thoại ra mở một tấm hình cho Sam Tố xem, đó là tấm hình chụp vào dịp sinh nhật Hàn phu nhân khi trước.
Anh phóng to mặt Hạ Thư Yến rồi cho cô nhìn kĩ, trong lòng không ngừng thầm cầu nguyện.
“Cô gái em gặp hôm đó…có phải là người này không?”
Sam Tố há hốc mồm, đôi mở to hết cỡ vì ngạc nhiên tột độ.
“Chính là cô ta..và còn cả một người nữa đã bắt cóc em.”
Không nằm ngoài dự đoán của Trần Vĩ vì từ cái hôm anh nghe đoạn ghi âm, giọng nói đó anh đã ngờ ngợ là của Hạ Thư Yến. Anh còn xâu chuỗi tất cả mọi chuyện, không phủ nhận được người ghét Thanh Trà nhất chỉ có Hạ Thư Yến.
Cô ta đúng là hóa điên, hóa hận vì tình thật rồi!
“Để em gọi cho Thanh Trà, em phải nói chuyện này cho cậu ấy biết. À không, hay là anh đưa em đến Hàn gia đi, chuyện này phải nói trực tiếp với Hàn Hứa Phong và Thanh Trà mới được.”
Sam Tố gấp gáp định rời khỏi giường nhưng bị Trần Vĩ kéo lại.
“Em còn mệt nên nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh sẽ đi gặp Hứa Phong nói chuyện, tin anh.”
Cô đồng ý nghe lời anh ở nhà nghỉ ngơi để một mình Trần Vĩ đi gặp Hàn Hứa Phong.
…
Trần Vĩ gọi Hàn Hứa Phong nhưng hắn không nghe máy, cũng không biết hắn đang ở nhà hay ở Hàn thị, anh đành gọi cho Hàn phu nhân hỏi thăm.
Bà nói từ đêm hôm qua hắn đã đi mất, Trần Vĩ đành chạy đến Hàn thị tìm, quả nhiên hắn ở đó.
“Trần thiếu, hay là cậu hôm khác hãy quay lại. Hàn tổng hôm nay thật sự đã kín lịch rồi.”
Anh biết là hắn cố tránh mặt anh nên vẫn ngoan cố ngồi ở ngoài sảnh khách đợi.
Mấy người nhân viên tiếp tân chỉ biết cười trừ, thỉnh thoảng lại có người khuyên anh trở về nhưng anh không thèm để ý đến.
Hàn Hứa Phong cuối cùng cũng ra khỏi phòng làm việc, hắn đi nhanh về phía thang máy chuyên dụng. Trần Vĩ thấy vậy liền đuổi theo hắn.
“Hứa Phong, Hứa Phong.” Anh gọi lớn.
Hắn vẫn không thèm quay đầu lại, cứ thế đi nhanh về phía trước. Anh vẫn đuổi theo hắn.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Tôi đang bận, lúc khác vậy.”
“Không được, cậu nhất định phải nghe tôi nói.”
Trần Vĩ nắm chặt cánh tay hắn, không cho Hàn Hứa Phong đi vào thang máy.
“Bảo vệ, giữ cậu ấy lại.”
“Hứa Phong, cậu nghe tôi nói đi.”
Anh có nói thế nào hắn vẫn giữ thái độ cũ, thẳng thừng đi vào bên trong thang máy rồi đóng cửa lại. Trần Vĩ bị bảo vệ giữ lại, còn tống anh ra khỏi Hàn thị.
“Chết tiệt, phải làm gì bây giờ…”
Ngồi tạm ở trong công viên gần đó, Trần Vĩ suy nghĩ không biết phải làm gì để thay đổi cục diện này, suy đi tính lại một hồi anh nghĩ đến một người.
Có lẽ giám đốc Lưu có thể khuyên nhủ được Hàn Hứa Phong!
Trần Vĩ hẹn giám đốc Lưu ra một quán trà gần đó, rất nhanh ông đã có mặt.
“Trần thiếu, cậu hẹn tôi ra là có chuyện gì thế?”
Anh không lòng vòng, đi thẳng luôn vào vấn đề chính. Chuyện anh biết qua máy ghi âm đều kể ông nghe hết, kể cả chuyện anh và Hàn Hứa Phong hiện tại có một vài xích mích, vì vậy mà muốn nhờ ông giúp đỡ.
“Quả nhiên điều tôi lo ngại nhất cũng đã đến.” Nghe qua hết những gì anh kể, ông vẫn bình thản như đã biết trước mọi chuyện.
“Lưu tổng, ông đã biết Hạ Thư Yến là người đứng sau mọi chuyện sao?”
“Đúng vậy, kể từ dự án trước của Hàn thị bị lọt vào tay Vũ thị, tôi đã biết rõ bộ mặt thật của cô ta. Tôi còn nhắc nhở Hàn thiếu, đáng tiếc cậu ấy lại quá trọng tình nghĩa, có lẽ đã không phòng bị gì.”
Đúng vậy, đến cả Trần Vĩ còn không dám tin Hạ Thư Yến lại đâm sau lưng Hàn Hứa Phong. Nhớ lại khoảng thời gian khó khăn của Hàn thị, cô đã ở bên động viên, giúp đỡ hắn nhiều biết bao, bây giờ lại bày ra những chuyện thâm hiểm như vậy.
“Lưu tổng, ông có chủ kiến hay nào không?”
“Tôi biết mình nên làm gì rồi, nhưng tôi cần phải gặp Hàn Thẩm Quân trước đã, nghe nói cậu đã ấy về nước.”
Anh liền lấy làm lạ, ông ấy gặp hắn ta làm gì?