Hạn Triết theo lời của Hạ Thư Yến lái xe đến chỗ Sam Tố bị giam giữ, trên đường đi anh ta khá mệt mỏi và buồn ngủ bởi cũng khuya lắm rồi.
Đường đến đó phải qua một đoạn đèo, đèn đường cũng khá chập chờn. Hạn Triết đưa mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, giống như là có một chiếc xe đang bám đuôi anh ta. Khẽ đạp nhẹ chân ga, anh ta muốn thoát đuôi chiếc xe ô tô kia.
Chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc, Hạn Triết đạp mạnh ga chạy về phía trước. Lúc đi đến đoạn hẹp nhất của ngọn đèo, anh ta không còn thấy kẻ bám đuôi nữa. Hạn Triết giảm tốc, chân đạp nhẹ thắng để cua góc, nhưng tốc độ của xe vẫn không hề thay đổi.
Cảm thấy có sự bất thường, anh ta liên tục đạp mạnh chân phanh, chiếc xe vẫn tiếp tục lao về phía trước, suýt chút nữa còn đâm vào vách đá bên đường. Hạn Triết cố lái xe về phía trước rồi sử dụng phanh tay của xe, chiếc xe xoay một vòng rồi hất bay ra khỏi đường rơi xuống đèo. Xe nổ tung, bốc cháy giữa khoảng không tạo ra một tiếng động lớn vang dội trong đêm khuya tĩnh mịch.
Ở cách đó không xa, một người đàn ông ngồi trong chiếc xe ô tô khác chứng kiến toàn bộ mọi chuyện. Khuôn mặt hiện lên nụ cười hiểm, hắn lấy điện thoại ra gọi cho một số máy quen thuộc trong danh bạ:
“Chị Thư Yến, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
…
Ở trong một kho chứa đồ cũ kĩ, sặc mùi ẩm mốc, Sam Tố bị trói vào một góc cột, đôi mắt bị chúng lấy vải đen che lại.
Mấy ngày nay bọn bắt cóc mỗi bữa chỉ cho cô ăn một cái bánh mì, cô vừa đói vừa run vì lạnh. Sam Tố đang thiếp đi vì mệt thì nghe thấy tiếng xô xát ở bên ngoài, giống như có người đang đánh nhau vậy.
“Cứu..cứu với.” Sam Tố cố hét thật to, mong rằng người ở bên ngoài sẽ nghe thấy và đến cứu cô.
Trận ẩu đã kéo dài một lúc lâu, một bên như đã khống chế được cục diện, không gian im lặng một lúc, Sam Tố nín thở để chờ đợi.
“Két….ttttt..” Cánh cửa sắt lâu ngày bị rỉ sét được kéo ra, có tiếng bước chân tiến nhanh dần về phía cô.
“Sam Tố.” Trần Vĩ ôm chầm lấy cô, đôi tay khẽ run run.
Cô thở phào mĩm cười, cuối cùng anh cũng đến.
Trần Vĩ giúp Sam Tố mở khăn bịt mắt, tháo trói rồi bế cô rời đi. Hai người trở về trong đêm tối, Sam Tố mệt nên ngủ thiếp đi cả đoạn đường dài. Họ về đến chung cư thì trời cũng gần sáng.
Anh bế cô vào giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho Sam Tố rồi đi ra ngoài phòng khách.
Trần Vĩ ngủ không được, anh lấy điện thoại gọi cho Hàn Thẩm Quân.
“Thanh Trà thế nào rồi?”
Ở đầu dây bên kia thở một tiếng sầu não, có tiếng bước chân đi ra khỏi phòng, chắc là không muốn ảnh hưởng đến người bệnh.
“Cô ấy vừa tỉnh dậy, bây giờ lại ngủ thiếp đi rồi.”
“Cô ấy đã biết mình sảy thai chưa?”
“Ừ.”
“Tất cả là tại tôi… Mong cậu chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Trần Vĩ thở dài, anh tắt điện thoại. Đều tại anh, nếu như anh giải thích rõ ràng với Hàn Hứa Phong thì Thanh Trà đã không phải bị chịu oan khuất như vậy. Đầu anh dội đến một cơn đau điếng, phần vì mệt, phần vì cắn rứt lương tâm mình. Có lẽ trước mắt nên giấu Sam Tố chuyện của Thanh Trà, phải đợi anh giải quyết những chuyện khác ổn thỏa trước đã.
…
Bệnh vô sinh của Hàn Hứa Phong có lẽ được Trần Vĩ chữa khỏi, đáng tiếc anh lại giấu nhẹm chuyện đó đi, âm thầm cho hắn uống thuốc chữa trị. Hàn Thẩm Quân sau khi biết chuyện đó từ Trần Vĩ đã nổi điên lên, thiếu một chút bình tĩnh nữa là lao vào đánh anh. Có điều trách Trần Vĩ một, phải trách Hàn Hứa Phong mười, hắn thật sự đặt niềm tin lên người con gái ấy quá ít rồi. Mà nghĩ kĩ lại mới buồn cười thật, Hàn Thẩm Quân nổi điên với Trần Vĩ vì cớ gì chứ, chẳng thà hắn tự tát vào mặt mình vài cái, dẫu sao cốt lõi của chuyện này không phải một tay hắn gây nên sao.
Hàn Thẩm Quân quay trở lại phòng bệnh, hắn thấy Thanh Trà vẫn đang ngủ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Kể từ giây phút cô được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, không giây phút nào hắn dám khỏi dời mắt khỏi cô.
Hắn tiến lại gần giường bệnh, nhẹ nhàng kéo cái ghế lại gần ngồi xuống. Hàn Thẩm Quân nhìn thật rõ mặt Thanh Trà, khuôn mặt cô xinh đẹp tựa hệt Mễ Ly, chỉ là có phần mảnh mai, thanh thoát hơn. Đôi lông mày cô nhíu chặt lại, trên hàng mi còn đọng lại vài giọt nước, có lẽ là do rất mệt, rất đau đớn. Chính hắn chứng kiến thôi cũng cảm thấy mệt, thấy tội nghiệp cho cô gái nhỏ phải trải qua đủ chuyện thê lương, bi đát như vậy.
Hàn Thẩm Quân nắm nhẹ lấy bàn tay gần gò của cô, hắn vuốt dọc theo những ngón tay thon dài.
“Thanh Trà, xin lỗi. Thành thật xin lỗi. Quãng đời còn lại, tôi đảm bảo cô sẽ được bình yên.”