Hàn Thẩm Quân đến gặp giám đốc Lưu, vốn hắn định không đến, bởi khi trước quan hệ giữa hai người cũng chẳng mấy tốt đẹp gì. Lưu tổng luôn ủng hộ Hàn Hứa Phong, Hàn Thẩm Quân lại luôn đối đầu với hắn.
Trần Vĩ khó khăn lắm mới thuyết phục được hắn ra gặp ông, còn anh thì ở lại bệnh viện trông chừng Thanh Trà. Cô không biết là thức hay tỉnh, chỉ nằm im một chỗ, cũng không thiết ăn uống gì.
“Ông có gì thì nói nhanh đi, tôi bận lắm.”
Giám đốc Lưu vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, ông rót trà ra cốc rồi đẩy nhẹ về phía hắn:
“Cậu uống trà đi.”
Hắn cầm chén trà lên đem một hơi uống cạn, trà còn nóng khiến mặt hắn hơi đỏ bừng bừng lên.
“Xong rồi, ông vào thẳng vấn đề đi.”
Giám đốc Lưu lấy trong chiếc cặp táp ra một lá thư và một bao hồ sơ. Ông đặt ngay ngắn trước mặt Hàn Thẩm Quân:
“Đây là những thứ cố chủ tịch Hàn đã đưa cho tôi trước lúc lâm chung. Ông ấy dặn dò tôi đợi đến lúc cảm thấy thích hợp nhất thì giao tận tay cậu, tôi nghĩ chính là lúc này.”
“Kia là cái gì?” Hắn chỉ vào bao hồ sơ trên bàn hỏi.
“Đây là 10% cổ phần của Hàn thị mà chủ tịch đã để lại cho cậu.”
Hàn Thẩm Quân nhíu mày tỏ ra khó hiểu, hắn liền mở bức thư bên cạnh ra xem, nội dung bên trong rất dài, là chính tay Hàn lão gia đã viết.
“Hàn Thẩm Quân, con trai của ta, ta biết là con hận ta rất nhiều… Có lẽ ta chưa bao giờ là một người cha tốt.
…
Thẩm Quân, tha thứ cho ta nếu ta yêu thương con sai cách, tha thứ cho ta nếu ta làm con cảm thấy mình trở nên lẻ loi trong cuộc đời này. Ta có thể cảm thấy được sự phẫn uất của con trong những năm tháng trưởng thành, ta cũng hiểu tại sao con lại trở nên như thế.
Ta thừa nhận ta ích kỉ, ta hồ đồ và nông cạn, ta luôn độc đoán làm những gì ta nghĩ là tốt nhất, nhưng có lẽ cách nuôi dạy con trưởng thành ta đã thật sự sai rồi.
…
Hàn Thẩm Quân, ta muốn con hãy nhớ cho kĩ con mang họ Hàn, dù sau này có bất kì chuyện gì xảy ra đi nữa ta vẫn mong con nhớ lấy thân phận mình, mãi mãi là con trai của Hàn Trấn Vũ.
…
Thương con, mong hai anh em con kề vai sát cánh, gây dựng Hàn thị phồn thịnh.”
Hàn Thẩm Quân siết chặt lá thư, cổ họng hắn đắng ngắt, hai khóe mắt trở nên dần nhuốm đỏ.
“Mẹ kiếp, đến khi chết đi rồi ông vẫn suy nghĩ chu toàn cho hắn như vậy.”
Giám đốc Lưu dĩ nhiên không biết nội dung bên trong của lá thư, nhưng ông biết Hàn lão gia chắc chắn có dụng ý riêng của mình. Những gì ông có thể làm được ông đã làm cả rồi, bây giờ chỉ có thể để tự Hàn Thẩm Quân quyết định thôi.
“Cuối cùng tôi cũng hoàn thành di nguyện của chủ tịch rồi.” Ông thở phào, đứng dậy cúi chào hắn rồi đi khỏi.
Hàn Thẩm Quân ngồi lặng trong phòng, hắn nhìn bao hồ sơ trên bàn miên man suy nghĩ. Khẽ mở lá thư đã bị nhàu phân nữa, hắn đọc lại thêm một lần nữa rồi cười lớn, rồi lại gục xuống bàn khóc huhu như một đứa trẻ. Một hồi lâu sau mới thấy hắn trở ra xe đi về bệnh viện.
…
“Thanh Trà đã tỉnh chưa?”
“Ừ, bác sĩ vừa tiêm thuốc cho em ấy.”
“Anh về đi, tôi sẽ chăm sóc cho Thanh Trà.”
Trần Vĩ quan sát nét mặt của Hàn Thẩm Quân thoáng buồn, cũng không biết giám đốc Lưu đã nói gì với hắn, anh định hỏi nhưng nghĩ lại không tiện lắm.
“Vậy cậu ở đây với em ấy, tôi đi gặp bác sĩ trao đổi về tình hình sức khỏe của Thanh Trà một lát.”
“Ừ.”
Trần Vĩ vừa đi thì A Trạch đem cháo vừa nấu ở nhà vào, Hàn Thẩm Quân đem lại giường của Thanh Trà.
“Cô thức rồi thì dậy ăn một chút đi, cô cứ như vậy làm sao mà sống được?”
Thanh Trà không nhúc nhích, cô dù thức nhưng vẫn vờ như không nghe thấy. Cô thấy rất mệt mỏi, cả thể xác và sâu thẳm trong tâm hồn nữa, cô như vậy làm sao nuốt nổi thứ gì chứ.
“Thanh Trà, cô muốn rời khỏi đây không? Tôi sẽ đưa cô một cuộc sống mới, nơi mà sẽ không có Hàn Hứa Phong.”
Cô bị lời nói của hắn làm động tâm, cô gượng mình ngồi dậy, gấp gáp hỏi hắn:
“Có thật không?”
“Thật, cô có tin tôi không?”
Thanh Trà không hề do dự, cô gật đầu cái rụp. Cô bây giờ chẳng còn biết bấu víu vào ai nữa, chỉ cần giúp cô thoát khỏi Hàn Hứa Phong, ai cô cũng có thể tin tưởng.
“Vậy thì mau ăn cháo đi. Nào, tôi đút cô ăn nhé.”
Hàn Thẩm Quân thổi cháo rồi đút cho cô ăn, Thanh Trà ngoan ngoãn từng chút một ăn hết chén cháo nhỏ. Hắn thấy vậy cũng yên tâm hơn phần nào, đợi khi cô ăn xong thì thu dọn sạch sẽ rồi ra ngoài để cô vệ sinh cá nhân.