Trời đã tảng sáng, mưa phùn tí tách cuối cùng đã dừng lại. Một đêm rối loạn cuối cùng kết thúc, theo mưa rơi giảm nhỏ, tâm tình buồn rầu của nạn dân cũng thoáng bình phục. Lại thêm có áo cơm, quan phủ an trí thỏa đáng, bọn họ cũng không kinh hoàng như vừa mới đầu. Chỉ là đường dài trằn trọc, trôi dạt khắp nơi, đối với mấy bách tính bình thường mà nói, khác nào trời giẫm xuống, đâu đâu cũng mày chau mặt ủ, ai oán than thở.
Hoa Bình bận rộn một đêm, toàn thân nhức mỏi, nhưng trong lòng cực kì thư sướng. Đám người Tứ Hải Minh thừa dịp bóng đêm, đã rời đi tứ tán, đi đến gọn gàng nhanh chóng, không chút để lại đầu mối nào. Hoa Bình kéo duỗi cánh tay một chút, đi lòng vòng chung quanh, đột nhiên bắt đầu lo lắng, khắp nơi đều không thấy bóng dáng của Yến Linh Lung!
Đêm qua sau khi Yến Linh Lung rời đi, cũng chưa từng gặp lại nàng. Trong lòng Hoa Bình mơ hồ có chút bất an, lại nhìn chung quanh một lượt, nhưng mà trừ nạn dân, nơi nào có cái bóng của Yến Linh Lung. Gã lớn tiếng kêu gọi Yến cô nương, vẫn không có ai đáp tiếng. Ý nghĩ bất an trong lòng Hoa Bình càng ngày càng đậm, cũng không nhịn được âm thầm hối hận, đêm qua nói gì cũng nên theo nàng đi cùng.
Hoa Bình nhìn ra gian trạch viện xa xa kia, thầm nghĩ: "Nếu như Yến cô nương xảy ra chuyện, nhất định chính là ở trong gian viện kia!" Gã hỏi người qua đường: "Xin hỏi tòa đại viện kia là nhà ai?"
Người kia nói: "Này mà ngươi cũng không biết sao? Đó chính là phủ đệ của Truân Vệ tướng quân, Vệ tướng quân a!"
Hoa Bình bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ: "Phủ tướng quân há lại như nhà người bình thường, tất nhiên là thủ vệ sâm nghiêm. Chỉ sợ Yến cô nương đã thất thủ lần này rồi." Gã không kịp chờ đợi, liền muốn vào phủ khu xem một chút. Thế nhưng nghĩ lại, giờ phút này trời đã sáng chưng, coi như mình có thân thủ như Yến Linh Lung, cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra, huống chi còn là đi cứu người.
Nhưng mà sự lo lắng trong lòng hắn cuối cùng chiến thắng sự băn khoăn, lại vừa nghĩ tới Yến Linh Lung chưa rõ sinh tử, hận không thể lập tức xông vào trong phủ, nhìn xem phải chăng nàng có việc gì không. Nhưng Hoa Bình cũng không phải người xúc động, trong lòng tính toán một hồi, rồi lặng lẽ tới gần Vệ phủ, trốn trong một đầu hèm nhỏ, bí mật quan sát.
Nước đọng trong thành đã bắt đầu rút đi, khắp nơi còn là một vùng ướt sũng. Trên thân Hoa Bình ướt đẫm, cực kỳ khó chịu, thế nhưng hắn cũng chẳng rảnh bận tâm. Đợi chừng nửa canh giờ, chỉ thấy cửa phủ mở rộng, một hàng quân sĩ đẫn đầu ra cửa trước, sau đó một tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng, chậm rãi đi ra ngoài. Một đoàn người uốn về phía cửa bắc mà đi, từ nơi đó ra khỏi thành, đang có hơn vạn Truân vệ quân tản ở các nơi khơi thông đường nước, ngăn lại lũ lụt. Gã tướng quân này chắc là đi thị sát tình huống.
Hoa Bình chính đang chờ cơ hội này, chờ người đi hết, cửa phủ đóng lại một lần nữa. Hắn nhanh như chớp chạy đến trong hẻm nhỏ ngoài tường viện, hai chân đạp đất, hai tay víu đầu tường, vừa đề khí, liền vượt lên tường viện.
Mặc dù Hoa Bình không có khinh công như Yến Linh Lung, nhưng tôi luyện nhiều năm trong quân đội, thân thủ cũng rất nhanh nhẹn. Hắn rơi xuống bụi cây trong viện, cũng không làm kinh động người ngoài. Nhưng mà đưa thân vào phủ đệ như này, Hoa Bình lại có chút choáng váng.
Trong nội viện, phòng ốc một gian liền với một gian, sợ có đến vài chục tòa phòng ở, đi đâu mà tìm Yến Linh Lung giờ? Nhất thời Hoa Bình lúng túng, không biết làm thế nào cho phải. Bỗng nhiên linh cơ hắn khẽ động, trong đầu toát ra một kế sách, tuy nói có chút mạo hiểm, nhưng vì cứu ra Yến Linh Lung, cũng là đáng.
Hoa Bình đưa tay trên mặt đất sờ một nắm bùn, bổi bẩn mặt, sau đó thò đầu ra từ sau cây. Hắn kiếm đường lớn mà đi, lén lén lút lút đi về phía hậu viện. Ai ngờ càng ẩn núp, thì càng dễ bị phát hiện, mà hắn nghênh ngang bước đi, trái lại không gặp được người nào tuần tra.
Hoa Bình bất đắc dĩ, cố ý làm ra chút động tĩnh. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, liền có hai tên võ sĩ thiết giáp đi tới. Hoa Bình vừa thấy, cố ý giả bộ như giật nảy mình, tránh về phía bụi cây.
Hai người kia sớm đã trông thấy bóng dáng của Hoa Bình, làm sao có thể để hắn chạy trốn được, bước nhanh về phía trước, giống như diều hâu bắt gà con, xách cổ áo Hoa Bình. Một kẻ quát hỏi: "Ngươi là ai? Lén lén lút lút, rốt cục muốn làm gì hả?"
Hoa Bình run rẩy đáp: "Ta... Ta chỉ đến trộm chút gì để ăn... Các người đừng bắt ta à..."
Hai người kia cười hừ hừ một tiếng, một người nói: "Đây thật là đúng dịp, đêm qua vừa bắt được một nữ tặc, bây giờ lại tới một thằng!"
Người còn lại nói: "Vậy cũng khó trách, bên ngoài nhiều nạn dân như vậy, khó đảm bảo không có ăn trộm ăn cắp đi vào trộm đồ."
Người trước hỏi: "Làm sao bây giờ? Cần bẩm báo đại tướng quân hay không?"
Người kia mắng: "Ngươi ngốc à! Loại chuyện nhỏ nhặt này mà cũng cần bẩm báo, đại tướng quân chẳng phải phiền chết sao? Trói hắn lại, cũng nhốt vào kho củi là được rồi. Đêm qua đại tướng quân cũng đã nói, loại tiểu mao tặc này không làm ra được chuyện gì lớn, không cần quản hắn!"
Hai người nói xong liền tìm đến một sợi dây thừng, đem Hoa Bình trói chặt lại, một đường xách hắn đi về phía kho củi. Điều này chính làm thỏa mãn tâm tư Hoa Bình, từ trong lời nói hai người vừa rồi, hắn cũng đoán được Yến Linh Lung quả thật đã rơi vào trong đây, hơn nữa bị nhốt tại kho củi.
Ném Hoa Bình vào kho củi, hai người đóng cửa phòng lại, rồi rời đi. Hoa Bình ngồi dậy, liếc mắt dò xét trái phải, đã nhìn thấy Yến Linh Lung bị trói gô, ném ở góc tường, giờ phút này đang mở to mắt, không thể tưởng tượng nhìn xem chính hắn.
Hoa Bình cười nói: "Yến cô nương không nhận ra ta sao? Ta là Hoa Bình đây!"
Yến Linh Lung kinh ngạc nói: "Làm sao huynh cũng bị bắt đến rồi?"
Hoa Bình vừa di chuyển về phía bên Yến Linh Lung, vừa nói: "Nếu không như vậy, ta còn tìm không được cô đây! Đi theo Tô Chuyết thời gian dài, ta cũng học được mạo hiểm rồi. Nếu đổi lại trước kia, ta nhất định sẽ không tự chui đầu vào lưới như này!"
Yến Linh Lung thở dài, mắng: "Huynh là đồ ngốc! Nếu huynh ở bên ngoài, còn có thể thông tri Tô Chuyết tới cứu ta, hiện tại ngay cả huynh cũng bị bắt rồi, còn ai biết chúng ta ở chỗ này hả?"
Hoa Bình chuyển đến bên người nàng, đáp: "Tô Chuyết có thể cứu cô ra ngoài, đương nhiên ta cũng có thể a!" Nói xong nháy mắt với Yến Linh Lung.
Yến Linh Lung cúi đầu xem xét, chỉ thấy hai tay Hoa Bình trói sau lưng, lại từ trong quần áo lấy ra một con dao nhỏ. Yến Linh Lung cười nói: "Xem ra huynh cũng không có ngu mà!"
Hoa Bình buột miệng đáp: "Vì cô, ta đương nhiên cũng phải biến thông minh chút!"
Câu nói này lớn mật đến cực điểm, dù cho Yến Linh Lung nhìn quen sóng gió, cũng không nhịn được đỏ mặt, có chút khó xử. Nàng ấp úng, rốt cục nói sang chuyện khác, mắng lên Tô Chuyết: "Tô Chuyết tiểu tử đần kia, một đêm không thấy ta, cũng không biết lo lắng sao!"
Hoa Bình cầm dao, đưa lưng về phía Yến Linh Lung, cắt đứt dây thừng cho nàng, miệng nói: "Một đêm này cậu ta chắc hẳn cũng chẳng có nhàn rỗi, trách không được!"
Yến Linh Lung cười nói: "Không ngờ huynh lại giúp hắn nói chuyện! Lúc ở Kim Lăng, hắn cũng đã nói với ta câu tương tự. Ta nhìn hai người bọn huynh mới là tâm hữu linh tê, trời sinh một đôi!"
Hoa Bình cười khổ đáp: "Yến cô nương thật biết nói đùa, Hoa Bình ta dầu gì, cũng không đến mức thích chơi Gay với loại người như Tô Chuyết chứ?"
Yến Linh Lung cười khanh khách không ngừng, làm thế nào cũng nhịn không được. Chỉ một lúc sau, Hoa Bình cắt đứt dây thừng. Yến Linh Lung vừa được tự do, thuần thục, cũng cắt đứt dây thừng sau lưng Hoa Bình.
Hoa Bình nhanh nhẹn thoát khỏi trói buộc, chỉ thấy Yến Linh Lung đứng ở một bên, có chút xấu hổ mà nói: "Lần này cám ơn huynh, coi như ta thiếu huynh một cái nhân tình!"
Hoa Bình cười nói: "Nói những lời này làm gì? Chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi!"
Yến Linh Lung cười đáp: "Không vội, đêm qua Vệ Thắng nói ta chỉ là một tiểu mao tặc thôi, không làm ra được chuyện gì lớn. Ta lại muốn để hắn nhìn xem, rốt cục mao tặc có thể làm được chuyện gì!"
Hoa Bình kỳ quái nói: "Cô muốn làm gì?"
Yến Linh Lung hừ lạnh một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: "Đức Thắng tiền trang..."