Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 6 - Chương 10: Xác chết trôi



Trong Lịch Thành, một đêm không ngủ. Đâu đâu cũng có tràng cảnh người người nhốn nháo, bối rối chạy trốn. May mà mưa rơi đã chậm rãi giảm nhỏ, tới giờ sửu rạng sáng, đã biến thành mưa nhỏ tí tách.

Toàn thân Tô Chuyết ướt đẫm, theo bọn quan binh một đường cứu trợ nạn dân, bận rộn một đêm. Mấy vạn truân vệ (thủ vệ trú binh) ở ngoài thành gấp rút khơi thông đường nước, lại thêm Lịch Thành địa thế cao, nước đọng trong thành chậm rãi hạ xuống, cũng không còn mãnh liệt giống ban đầu.

Tô Chuyết đứng bên đường, kéo duỗi một chút cánh tay sớm đã tê dại, nhìn qua đám người bận rộn, khẽ thở dài một hơi. Đầu phố nơi xa, Khâu Cung Nhân đang chỉ huy đám người dựng lên một cái nồi lớn, đốt lên củi, không biết muốn nấu thứ gì, chỉ chốc lát sau, liền toát ra hơi trắng bừng bừng, tán phát ra từng trận mùi thuốc.

Tô Chuyết đi lên trước, hành lễ nói: "Khâu đại nhân đến bây giờ còn đang vất vả bôn ba, thật sự là đáng kính a!"

Khâu Cung Nhân vừa thấy là y, cười đáp: "Lưu bộ đầu chẳng phải cũng chưa nghỉ ngơi cả đêm hay sao! Chỉ là đáng thương những nạn dân này, trôi dạt khắp nơi, thê ly tử tán..."

Bỗng nhiên hắn thấp giọng, nói: "Cũng là may mà có những hiệp khác đêm qua a! Nếu không phải bọn họ cướp phú tế bần, đêm qua không biết muốn chết bao nhiêu người rồi, nói không chừng sẽ còn kích thích dân biến, đối với Lịch Thành thiệt hại càng lớn! Kỳ thật ta đã sớm nhìn không vừa mắt cái lũ gian thương làm giàu bất nhân kia, lần này cũng để bọn chúng ăn chút đau khổ!"

Tô Chuyết cũng cười thầm trong lòng, không ngờ đám người Yến Linh Lung vất vả một đêm, cuối cùng không có uổng phí, hơn nữa còn đạt được tán thưởng của Khâu Tri phủ, đây thật là niềm vui ngoài ý muốn. Y bỗng nhiên lại có chút kỳ quái, suy nghĩ nói: "Giờ phút này đã bình minh, người của Tứ Hải Minh hẳn đã tán đi, sao Hoa Bình và Yến Linh Lung lại chưa hiện thân nhỉ?"

Y âm thầm kỳ quái, lại hỏi: "Khâu Tri phủ, vậy ngài đang làm chuyện gì? Có chỗ cần dùng tại hạ không?"

Khâu Cung Nhân nói ra: "Sau khi tai ương, tất sinh ôn dịch. Trong nồi này nấu chút thảo dược phòng bệnh chữa bệnh. Ta vừa mới phân phó thủ hạ, thuốc này nhất định phân đến trên tay mỗi người, tránh cho bộc phát dịch bệnh."

Tô Chuyết gật đầu, đáp: "Khâu đại nhân phòng ngừa chu đáo, làm cho người kính nể! Nếu như có chỗ cần dùng đến tại hạ, xin cứ phân phó!"

Khâu Cung Nhân cười đáp: "Lưu bộ đầu bận rộn cả đêm, đã giúp chúng ta không ít việc rồi!"

Hai người đang nói, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét lên nơi xa, có người hô: "Thi... Thi thể!"

Tô Chuyết nhướng mày, muốn đi xem, quay đầu phát hiện Khâu Cung Nhân cũng mặt đầy nghi hoặc, liền nói ra: "Khâu đại nhân, cùng đi xem chứ?"

Khâu Cung Nhân gật đầu, thở dài, nói ra: "Chắc là bách tính rơi vào trong lũ lụt chết đuối, thi thể bị nước trôi tới..."

Tô Chuyết cũng nghĩ giống vậy. Hai người đi đến chỗ cửa bắc, chỉ thấy trong chốc lát, rất nhiều người đã vây quanh, chỉ trỏ, trong miệng không ngừng cảm thán. Khâu Cung Nhân ra lệnh quan sai tách đám người ra, quan sai đã vớt lên xác chết trôi trong nước, dàn hàng bày trên đất trống. Tổng cộng có năm sáu người, trẻ có già có, bất quá đều là nam tính.

Thi thể tán phát ra từng cơn hôi thối, làm cho người buồn nôn. Tô Chuyết chau mày, không nói một lời. Y ngồi xổm người xuống, xem xét miệng mũi mấy bộ thi thể một hồi, lại nhìn xem tứ chi tay chân.

Khâu Cung Nhân che mũi, cũng không có ý đến gần thi thể. Ông ta thở dài một tiếng, nói: "Thi thể đã bốc mùi, vẫn là tranh thủ thời gian chôn đi. Vừa gặp thiên tai, đoán chừng sẽ chẳng ai đến nhận xác đâu. Đừng có đặt đó nữa, coi chừng sinh ra ôn dịch!"

Một quan sai thủ hạ lớn tiếng đáp: "Rõ!" Nói xong liền hét lệnh mọi người đi chuyển thi thể.

Tô Chuyết đột nhiên lớn tiếng nói: "Chậm!"

Khâu Cung Nhân sững sờ, nghi ngờ nói: "Lưu bộ đầu, sao thế?"

Tô Chuyết đứng lên đáp: "Mấy người kia không phải rơi vào lũ lụt chết đuối, mà là bị người giết chết!"

Khâu Cung Nhân giật mình, nói ra: "Ngài từ chỗ nào đạt được kết luận này, trên thân mấy người kia cũng đâu có vết thương đâu?"

Tô Chuyết đáp: "Hoàng Hà tế thủy mới vỡ hôm qua, tràn tới Lịch Thành cũng chỉ mấy canh giờ. Thế nhưng thi thể mấy người kia đã bắt đầu hư thối, chết đã bốn năm ngày rồi. Phàm là người chết đuối, tất nhiên sẽ hít vào phần nhiều nước bùn, khiến cho bùn cát ở trong miệng mũi. Mà trong miệng mũi mấy người kia cũng không có bùn cát, nói rõ bọn họ căn bản không phải rơi xuống nước mà chết đuối."

Giờ phút này Khâu Cung Nhân cũng không đoái hoài tới xác thối, tự thân lên trước xem xét một phen, quả nhiên xác thực như Tô Chuyết đã nói. Hắn nghi ngờ nói: "Chiếu theo ngài nói, bọn hắn đã sớm chết rồi sao?"

Tô Chuyết gật đầu, đáp: "Mấy bộ thi thể này đều là nam tử, mặc dù có hai người tuổi tác không nhỏ, nhưng đều rất cường tráng. Khâu đại nhân, trong nạn dân có rất nhiều người già trẻ em. Ngài nói ngay cả bọn họ đều trốn được một kiếp, mấy người cường tráng này làm sao chạy không thoát đây?"

Y dừng một chút, nói tiếp: "Trên cổ mấy người kia có máu bầm nhàn nhạt, không thể nào là té vào trong nước. Mặc dù miệng mũi bọn họ không có bùn cát, nhưng trong khe của móng tay móng chân lại chứa đầy nước bùn đáy sông. Nếu ta đoán không lầm, hẳn là có kẻ dùng dây thừng siết chết bọn họ, sau đó chôn xác!"

Dân chúng vây xem không khỏi nghị luận ầm ĩ, Khâu Cung Nhân cũng lấy làm kinh hãi, nói: "Không thể nào! Trận lũ lụt này thế mà đồng thời xảy ra án giết người!"

Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Không sai, đây là án giết người đồng thời! Hơn nữa năm người này đều có kiểu chết như nhau, lại đồng thời bị nước đẩy đến nơi này, nhất định là bị cùng một kẻ giết chết. Nếu như hung thủ đào hố chôn thi thể, theo lý mà nói sẽ không bị nước đẩy ra. Trừ phi..."

Khâu Cung Nhân cũng theo mạch suy nghĩ của Tô Chuyết mà nghĩ một chút, đột nhiên hoảng sợ nói: "Hung thủ là đem những người này chôn ở trong đê! Chỉ có như vậy, sau khi lũ lụt phá vỡ đê, thi thể mới có thể bị đẩy ra!"

Tô Chuyết lớn tiếng đáp: "Không sai! Hơn nữa chiếu theo thời gian thi thể bị đẩy đến đây mà suy tính, bờ đê chôn xác cách nơi đây cũng không xa. Từ nước bùn trong khe hở móng tay và trong miệng mũi của thi thể đến xem, thứ lấp trong đê nhất định đều là bùn nhão, vậy mới sẽ không chịu được một kích như thế!"

Khâu Cung Nhân gật đầu, nói: "Nói như vậy, quả nhiên Tào Lễ Nghĩa giở trò dối trá trên công trình gia cố đê? Vậy những người này là bị ai giết đây? Vì sao muốn chôn xác ở trong đê?"

Tô Chuyết trầm ngâm đáp: "Chỉ có kiểm chứng rõ ràng thân phận của mấy người này, mới có thể biết vì sao bọn họ bị giết a..."

Y nói xong liền trầm mặc xuống, con mắt thủy chung không rời khỏi hai chân của mấy bộ thi thể. Hai chân mấy người này thấy đầy bóng nước sưng đỏ nhỏ bé, hết sức kỳ quái. Tô Chuyết cẩn thận xem xét một hồi, thấp giọng lẩm bẩm: "Mấy người này rốt cuộc là ai? Vì sao trên chân mấy người đều sinh ra bóng nước, sưng đỏ lở loét?"

Một bách tích ở bên nghe thấy, lớn tiếng nói: "Bọn họ không phải ngư dân thì là thủy thủ, chỉ có hai chân ngâm nước thời gian dài, mới có thể lở loét như vậy!"

Tô Chuyết nhíu mày, cúi đầu rơi vào trầm tư. Khâu Cung Nhân nhìn bộ dáng trầm tư của y, trong lòng chẳng biết sao, lại nhớ tới một người. Ông ta không nghĩ nhiều, lớn tiếng nói với quan sai kia: "Khiêng thi thể trở về, dán ra chân dung bố cáo, để cho người ta đến nhận xác!"

Người kia lĩnh mệnh mà đi, Tô Chuyết bỗng nhiên nói với Khâu Cung Nhân: "Khâu Tri phủ, việc này chỉ sợ thoát không được quan hệ với Tào Lễ Nghĩa."

Khâu Cung Nhân gật đầu, đáp: "Ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ là đến nay chưa thấy tăm hơi Tào Lễ Nghĩa đâu, nhất thời cũng không rảnh tay lùng bắt..."

Tô Chuyết nói: "Đại nhân còn nhớ được mấy tên tiểu quan lại đêm qua sao? Ta nghĩ, nếu muốn tìm đến Tào Lễ Nghĩa, điều tra rõ tội của hắn, còn phải dựa vào trên thân mấy kẻ kia!"

Khâu Cung Nhân chợt tỉnh ngộ, vội vàng phân phó nói: "Người tới! Mau đến bắt lại mấy tên chúc quan của Tào Lễ Nghĩa!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv