Tô Chuyết tâm sự nặng nề, trở lại miếu Quan Âm, quả nhiên không thấy bóng dáng của Hoa Bình và Yến Linh Lung. Trái lại tên ăn mày điên kia vẫn nấp ở trong góc linh đường Nhạn Nhi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Tô Chuyết sớm đã biết gã cũng chẳng ngu dại, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi đúng là là thành thật, thế mà còn chưa chạy!"
Tên ăn mày điên kia thủy chung ngơ ngác, tựa hồ không nghe thấy lời y nói. Tô Chuyết không tiếp tục quản hắn, quay đầu nhìn xem bốn phía, hòa thượng niệm kinh cho Nhạn Nhi sớm không biết chạy đi đâu rồi. Y có chút kì quái, lại liếc mắt nhìn tên ăn mày điên.
Đột nhiên gã cuốn ống quần lên dẫn tới sự chú ý của Tô Chuyết, hai chân trần, sinh đầy bóng nước nho nhỏ, đã có chút lở loét. Trong lòng Tô Chuyết chợt Linh Quang lóe lên, trong đầu tuôn ra ngàn vạn suy nghĩ, mấy cỗ xác chết trôi hư thối kia và lá thư mà Nhạn Nhi giấu lại thoáng hiện trước mắt. Y đột nhiên nói với tên ăn mày điên: "Ngươi nhận biết Nhạn Nhi!"
Thân thể tên ăn mày điên kia hơi chấn động một chút, bị một tiếng kêu của y, dường như giật nảy mình. Đảo mắt hắn lại hồi phục bộ dáng ngu dại, hướng về phía Tô Chuyết cười ngây ngô một tràng.
Tô Chuyết lạnh lùng nói: "Nơi này chỉ có hai người chúng ta, vậy ngươi không cần giả ngây giả dại nữa chứ? Ngươi không nhớ rõ cái hôm mà ta thì thầm với ngươi trong nhà rách nát ở mặt phía nam Lịch Thành sao? Lúc ấy ta nói, ta đã biết lai lịch của ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta đương nhiên bảo hộ ngươi an toàn."
"Ngươi quả nhiên thì thành thật, điều này không phải để ta đoán trúng rồi sao? Sau đó vào thời điểm chúng ta phát hiện thi thể Nhạn Nhi, ngươi lại có chút không đúng, bất quá khi đó ta cũng không chú ý tới ngươi. Đến bây giờ, hòa thượng trong miếu đều chạy. Mà ngươi lại vẫn ở nơi này túc trực bên linh cữu Nhạn Nhi, ngươi còn dám nói ngươi không nhận biết nàng sao?"
Tên ăn mày điên kia bỗng nhiên di chuyển cái chân bị thương, quỳ xuống hướng Tô Chuyết, run giọng cầu xin: "Công tử tha mạng a! Tiểu nhân thật không phải cố tình lừa gạt, chỉ là nếu không như thế, tiểu nhân khó giữ được tính mạng a!"
Tô Chuyết gật đầu, hỏi: "Rốt cục ngươi là ai?"
Người kia thở dài, đáp: "Tiểu nhân không dám giấu diếm ngài, ta gọi là Trang Lực, cũng không phải tên điên ăn mày gì, mà là một người khuân vác. Tuy tiểu nhân vốn đã gặp qua Nhạn Nhi cô nương, lại không nhận ra nàng, còn là biết tên của nàng từ trong miệng các ngài."
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Vậy ngươi thế nào gặp gỡ nàng?"
Trang Lực thở dài, nói ra: "Nhạn Nhi cô nương là ân nhân cứu mạng của tiểu nhân! Mà tiểu nhân giả ngây giả dại, cũng là vì tránh né sát thủ đuổi bắt a!"
Tô Chuyết vội hỏi: "Là ai muốn giết ngươi? Nhạn Nhi lại làm sao cứu ngươi hả?"
Trang Lực thành thật khai báo: "Vài ngày trước, tiểu nhân đang lao động trên công trình trị thuỷ. Bỗng nhiên vào đêm một ngày, tiểu nhân đi tiểu đêm, đột nhiên trông thấy mấy kẻ áo đen lặng lẽ mò vào túp lều mà bọn tiểu nhân ngủ. Tiểu nhân cảm thấy kỳ quái, liền tránh ở cửa nhìn lén. Chỉ thấy bọn họ bóp yết hầu của người trong lều, bóp chết từng người!"
"Tiểu nhân sợ hết hồn, chạy hộc mạng. Ai ngờ lần này trái lại kinh động đến những kẻ kia, lập tức có hai tên đuổi theo. Tiểu nhân đâu dám quay đầu lại, cứ hoảng hốt như vậy mà chạy bừa về phía trước, chạy vào trong một rừng cây. Ai ngờ hoảng loạn nhất thời, chạy tới đường cùng. Đúng lúc này, Nhạn Nhi cô nương đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhõm đuổi đi hai kẻ kia, vậy mới cứu được tính mạng của tiểu nhân!"
Tô Chuyết gật đầu, đột nhiên hỏi: "Ngươi vừa mới nói ngươi là công nhân trị thuỷ sao?"
Trang Lực gật đầu.
"Vậy vết lở loét trên chân ngươi, nguyên nhân bởi vì ngâm trong nước một thời gian dài sao?"
Trang Lực đáp: "Không sai. Bờ nước Lạc Hà có một loại trùng, bị đốt sẽ gây nên sưng đỏ, vừa đau vừa ngứa. Cào rách da về sau, ngâm trong nước sông thì sẽ lở loét."
Tô Chuyết cuối cùng minh bạch mấy cỗ xác chết trôi kia rốt cuộc là ai, y vội nói: "Các ngươi làm sao lại dẫn tới họa sát thân?"
Trang Lực tựa hồ bị hù dọa, có chút sợ hãi, run rẩy, nói ra: "Tiểu nhân không biết... Tiểu nhân không biết..."
Tô Chuyết căn bản không có tâm tư dông dài cùng hắn, lớn tiếng nói: "Đi theo ta!" Nói xong kéo theo Trang Lực, đi thẳng khỏi chùa, cưỡi lên ngựa, rồi đi về phía nha môn tri phủ.
Mấy bộ thi thể kia được đặt trong phòng giam ở nha môn, lúc Tô Chuyết chạy đến đã là giữa trưa. Hai người mặc kệ thứ khác, xông thẳng vào nhà tù. Tô Chuyết lôi kéo Trang Lực, tiến đến bên cạnh thi thể, lớn tiếng nói: "Ngươi nhìn cho rõ, mấy người này có phải là mấy người đồng bạn đã bị giết hay không!"
Trang Lực trông thấy người chết, sớm đã sợ đến xụi lơ, vừa bị Tô Chuyết quát một cái, thế mà thấp giọng khóc thút thít. Hắn gật đầu, trong miệng nói ra: "Phải... Phải......"
Tô Chuyết nghiêm giọng nói: "Đồng bạn của ngươi đều đã nằm ở chỗ này, Nhạn Nhi cũng vì cứu ngươi mà bị mất mạng! Chẳng lẽ ngươi còn muốn giả ngây giả dại, làm một con rùa đen rút đầu hay sao?"
Trang Lực đã gần như sắp tan vỡ, khóc lóc lắc đầu, nhưng không biết nói gì cho phải.
Tô Chuyết lại nói: "Trang Lực, nếu như ngươi còn là một thằng đàn ông, thì nên vì bọn họ báo thù! Chỉ cần ngươi nói cho ta chuyện mà ngươi biết, ta nhất định sẽ tra ra chân tướng rõ ràng!"
Trang Lực thống khổ lắc đầu, đáp: "Không... Không... Kẻ kia có quyền thế, ta không báo được thù..."
Tô Chuyết thở dài, buông ra Trang Lực, hỏi: "Kẻ mà ngươi nói, chính là công bộ viên ngoại lang Tào Lễ Nghĩa đúng không?"
Trang Lực mờ mịt nhìn qua Tô Chuyết, nói: "Làm sao công tử biết?"
Tô Chuyết nói: "Ngươi cứ nói cho ta, vì sao Tào Lễ Nghĩa muốn ngầm giết các ngươi."
Trang Lực nhẹ giọng đáp: "Kỳ thật tiểu nhân cũng chẳng biết có phải là hắn hay không. Ngay vào buổi sáng hôm mà chuyện xảy ra, Tào Lễ Nghĩa vừa mới đến đê đập tuần sát. Chính là Lý lão đầu đột nhiên chạy lên trước, nói với hắn, việc tu sửa đê đập có vấn đề!"
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Có vấn đề gì? Làm sao ông ta biết được?"
Trang Lực đáp: "Lý lão đầu là nhân sĩ Lý gia trang Lịch Thành, làm công nhân trị thuỷ đã mấy thập niên. Lão sớm đã lặng lẽ nói cho mấy người bọn tiểu nhân, trong đê đập này chôn lấp đất cát, nhất định là có người ăn hối lộ trái pháp luật, qua loa cho xong. Ngày đó lão đi gặp Tào Lễ Nghĩa, nhất định chính là vì chuyện này."
Tô Chuyết gật đầu, nói: "Quả nhiên là vậy! Có thể là Lý lão đầu báo cáo cho vị Tào đại nhân này về sau, đêm đó thì gặp phải diệt khẩu!"
Trang Lực nói: "Không sai, nếu như nói chuyện này không có quan hệ gì với Tào Lễ Nghĩa, tiểu nhân chết cũng không tin. Nhưng mà tiểu nhân chỉ là thằng làm công, sao có thể đấu với hắn. Đành phải giả ngây giả dại, chạy khỏi Lịch Thành."
Tô Chuyết lại hỏi: "Nhạn Nhi cũng đã hỏi ngươi những chuyện này sao?"
Trang Lực đáp: "Không sai, Nhạn Nhi cô nương cứu tiểu nhân về sau, hỏi tiểu nhân tại sao lại bị người truy sát. Tiểu nhân không dám giấu diếm, đầu đuôi gốc ngọn đều nói cho nàng. Chính là nàng dạy tiểu nhân tranh thủ trốn về phía nam, chỉ cần chạy khỏi Lịch Thành, còn có một chút hi vọng sống. Tiểu nhân hỏi nàng muốn làm gì, nàng nói cho tiểu nhân rằng nàng muốn đi tìm Tào Lễ Nghĩa lý luận. Nhưng mà ai biết..."
Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi, hồi lâu mới hỏi: "Trang Lực, đến nay chỉ có ngươi biết toàn bộ nội tình câu chuyện. Nếu như muốn ngươi chỉ ra chỗ sai của Tào Lễ Nghĩa, ngươi dám không?"
Trang Lực mờ mịt liếc mắt nhìn Tô Chuyết, tựa hồ trong lòng đang làm một quyết định khó khăn. Hồi lâu sau mới lên tiếng: "Bây giờ lũ lụt Hoàng Hà đã lên, ta còn có gì mà không dám, cùng lắm thì chết thôi. Ta đã sớm chết rồi..."
Tô Chuyết lắc đầu, đáp: "Ngươi sẽ không chết!"
Đang nói, chỉ thấy Khâu Cung Nhân một đường bước nhanh tới đây, thở cũng không kịp, nói ra: "Lưu bộ đầu, ta nghe nói ngài đến nơi này, thì vội chạy đến. Người kia là ai?"
Tô Chuyết cười ha hả, không có nói, hỏi ngược lại: "Khâu Tri phủ, tìm được mấy tiểu quan lại kia rồi chứ?"
Khâu Cung Nhân chần chờ một lát, gật đầu, nói ra: "Tìm... Tìm được... Nhưng mà... Chết hết rồi..."