Ngày thứ hai, trời còn chưa tới sáng, Lý Hoài đã rời khỏi quan dịch lên đường, tiếp tục đi về hướng Võ Xương.
Nửa đường khi dừng lại tu chỉnh, Nguyên Tư Trăn tận lực vỗ vỗ ngực trước mặt Lý Hoài, giả vờ như có chút khó chịu, nói với hắn: "Vương Gia, có lẽ là xe ngựa này xóc nảy quá, ta có chút choáng váng, ta đi tìm người bên Thái Y Viện lấy chút thuốc nha."
Lý Hoài nghe vậy lập tức thả văn kiện trong tay xuống, nắm tay nàng vào trong tay mình, dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay nói: "Ta bảo người đi là được rồi, nàng cứ nghỉ ngơi một hồi đã."
Nguyên Tư Trăn vốn muốn mượn biện pháp này đi gặp Hoa Lân một lần, sao có thể để người khác đi thay nàng, liền vội vàng rút tay ra, "Ta làm gì yếu ớt đến vậy chứ, tự ta đi là được rồi!"
Dứt lời nàng liền nhanh chóng xuống xe ngựa, chạy về hướng xe ngựa của Thái Y Viện.
Lý Hoài không khỏi nhíu mày, hắn không thể vì một mình nàng mà thả chậm tốc độ đội xe lại, nhưng lại có chút lo lắng thân thể của nàng, liền gọi Mạnh Du qua phân phó nói: "Đi tìm thêm mấy cái nệm êm để trong xe."
"Vâng." Mạnh Du có chút buồn bực, cho dù trước kia trong quân đội gian khổ như vậy, cũng chưa từng thấy Vương Gia đề cập đến yêu cầu như vậy, lúc này sao lại đổi tính?
Nguyên Tư Trăn chạy đến trước xe ngựa của Thái Y Viện, vừa vặn nhìn thấy Hoa Lân xuống xe ngựa, trong tay còn mang theo cái ấm nước, liền vội vàng tiến lên nói: "Hoa công công, chỗ ngươi có thuốc trị choáng váng không?"
Hoa Lân vừa nghe liền biết ý nàng, nhàn nhạt đáp: "Có, ta thuận đường đi lấy chút nước đưa ngươi uống luôn, ngươi đi theo ta."
Hai người cùng nhau đi về hướng trong rừng, khi cách đội xe khá xa, Nguyên Tư Trăn mới nhẹ giọng nói với nàng ta: "Người theo đuôi ngươi là ảnh vệ của Lý Hoài."
"Trách không được, quả thật có chút bản lĩnh." Ánh mắt Hoa Lân chuyển chuyển, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Vì sao hắn lại theo đuôi ta?"
"Có lẽ là do ngươi mấy lần trèo tường vào Vương phủ bị hắn phát giác." Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ đáp.
Hoa Lân ngồi vào tảng đá bên dòng suối, khom lưng xuống múc nước, "Nếu thế, là do ta sơ sẩy."
"Ngươi mấy ngày nay cẩn thận một chút, chớ có tới tìm ta, nếu thật sự có việc gấp, hoá vàng mã để đưa tin đi." Nguyên Tư Trăn bàn giao qua loa vài câu, cũng không tiện ở đây quá lâu, liền lại về xe ngựa của Lý Hoài.
Mạnh Du canh giữ ở chỗ ấy chờ hắn trở về, vừa thấy được người liền một tay kéo lấy cánh tay của nàng, lôi về hướng bên cạnh, Nguyên Tư Trăn liền vội hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Hai chuyện." Mạnh Du lạnh mặt nói: "Chuyện thứ nhất, ngươi hôm qua sao lại ngồi trong phòng Vương Gia mà gác đêm, còn ngủ quên nữa!"
Nguyên Tư Trăn hơi sững sờ, tròn mắt nhìn lại, giải thích nói: "Ta lo lắng cho an nguy của Vương Gia, nghĩ ở trong phòng tương đối dễ chu toàn hơn, mà ta đã thủ cả một đêm, hoàn toàn không có híp mắt lại lần nào!"
Nàng nghĩ thầm Mạnh Du hẳn là không đến mức nhìn lén luôn đi, nếu như thấy được nàng cùng Lý Hoài ngủ chung một cái giường, không phải càng giật mình?
Sắc mặt Mạnh Du hơi nghi hoặc, hắn nghiêng đầu, còn nói: "Chuyện thứ hai, Vương Gia ở trong bị khó chịu hả?"
"Không có đâu!" Nguyên Tư Trăn thản nhiên lắc đầu.
"Vậy tại sao còn phải bảo ta đi tìm nệm êm?" Mạnh Du thấy cái người này nghe mình hỏi mới biết, thái độ lại thờ ơ không để bụng như thế, ngữ khí càng lạnh lùng nghiêm khắc.
Nguyên Tư Trăn nhìn ra được hắn khó chịu, vội vàng cúi đầu thấp giọng nói: "Là ta sơ sẩy, nhấ định sẽ không lại phạm."
"Vương Gia đã cho ngươi làm cận vệ, có lẽ là ngươi có chỗ hơn người nào đó, lần này đi Võ Xương tuy nói là chẩn tai, nhưng chúng ta đều biết cũng không phải đơn giản như vậy. Lên tinh thần cảnh giác cho ta, nếu không đừng trách ta phạt ngươi!" Mạnh Du ngữ khí cứng nhắc nói. Trong số những ảnh vệ của Lý Hoài, hắn cũng coi như là người đứng đầu, phạt một cận vệ tất nhiên không quá sức.
"Thuộc hạ biết." Đầu Nguyên Tư Trăn cúi thấp càng thấp hơn, nghĩ thầm cái người này không hổ là tâm phúc của Lý Hoài, thật sự tận hết chức vụ.
Nàng trở lại xe ngựa, còn chưa ngồi xuống liền nghe Lý Hoài hỏi: "Dễ chịu chút nào chưa?"
"Uống chút thuốc, với ngồi bên ngoài một hồi, không còn khó chịu nữa." Nguyên Tư Trăn cười cười, lại hỏi hắn: "Nhưng mà sao Vương Gia ngồi không thoải mái lại không nói với ta, chỗ rừng núi hoang vắng này, chỉ sợ không có nệm êm, đến trạm dịch kế tiếp ta đi lấy mấy cái."
Ánh mắt Lý Hoài có chút lấp lóe, hắn bỗng nhiên dừng trong chốc lát, sau đó ngữ khí lạnh nhạt nói: "Là cho nàng."
"Cho ta?" Nguyên Tư Trăn lúc này mới phản ứng lại, thầm nghĩ Mạnh Du còn nói là tâm phúc của Lý Hoài, thật không có nhãn lực gì cả, Lý Hoài làm gì già mồm đòi hỏi mấy cái nệm êm này!
Nàng thấy Lý Hoài nói xong lời này, dáng vẻ còn có chút tiếc nuối, nhịn không được lại đùa hắn nói: "Ta không thoải mái đâu cần gì nệm êm, chỉ nằm tựa trên đùi Vương Gia là được rồi." Dứt lời, còn làm ra bộ muốn ngả người nằm lên trên đùi hắn.
Lý Hoài lúc này lại không bị thất thần giống ngày bình thường, mà là hơi đỏ mặt đỡ nàng dậy, nhỏ giọng nói: "Bị người khác nhìn thấy thì nàng coi như không trang bộ được nữa."
"Thì sao chứ?" Nguyên Tư Trăn lơ đễnh nói: "Nhìn thấy rồi bọn họ còn dám nói cái gì sao? Tư tàng mỹ nhân? A không đúng, hiện nay hẳn là nói Vương Gia có trò vui Long Dương chi phích (Editor: gay) sao?"
"Không cho phép nháo nữa!" Lý Hoài nghe xong lời này thì bên tai liền đỏ, lại mặt lạnh nghiêm nghị nói: "Nếu không ta đưa nàng trở về!"
Nguyên Tư Trăn nhìn dáng vẻ quẫn bách của hắn, đành phải thu lại tâm tư tiếp tục trêu chọc, sợ cái tên da mặt này mỏng này thật sự tức tối cho người xách nàng về, "Không nháo, không nháo nữa, ta sẽ ngoan ngoãn làm một hộ vệ mà!"
Lý Hoài thấy nàng rốt cục an phận, vén rèm lên nhìn Mạnh Du gật nhẹ đầu, đội xe rốt cục lần nữa lên đường xuôi nam.
Sau đó mấy ngày, Nguyên Tư Trăn thân là hộ vệ của Tấn Vương điện hạ đã cực kỳ tẫn chức trách, không chỉ có ban ngày đi theo làm tùy tùng hầu hạ, còn trắng đêm không ngủ, ngồi trên nóc nhà hoặc bên ngoài để gác đêm. Đương nhiên, cái người gác đêm này chẳng qua là nàng dùng sương mù đèn hoa sen làm ra, lại thi cái thuật che mắt nho nhỏ, liền lừa qua mặt Mạnh Du.
Đoàn người của Tấn Vương Lý Hoài thuận lợi đến địa giới Hồ Bắc, vừa muốn tiến vào Tương Châu, đã thấy sớm có đội ngũ đứng ngoài thành nghênh đón.
Lý Hoài đẩy rèm ra, cau mày hỏi quan viên đi theo bên cạnh: "Bản vương không phải đã nói không vào thành sao?"
Quan viên kia có chút hơi khó nói: "Hành trình của Vương Gia đã được ngựa truyền tin đến Tương Châu, chẳng lẽ là trên đường xảy ra chuyện gì, nên đến chậm hơn cả chúng ta?"
"Người đến là ai?" Lý Hoài sắc mặt không ngờ hỏi.
"Bẩm là Thái thú Tương Châu, Tư Mã Từ Nam." Quan viên vội vàng đáp.
Lý Hoài khoát tay áo, lạnh giọng nói: "Không vào thành, tu chỉnh một đêm ở dịch trạm ngoài thành được rồi."
Đội xe đổi hướng không vào thành, Uất Trì Thiện Quang cưỡi ngựa dẫn đường đi về hướng dịch trạm. Một đám quan viên chờ đợi ở ngoài thành Tương Châu đã lâu, nghe tin chỉ biết hai mặt nhìn nhau, đành phải đều lên ngựa đi về hướng dịch trạm.
Vừa mới đến dịch trạm, Lý Hoài chưa xuống xe ngựa đã gọi Uất Trì Thiện Quang tới, dặn dò hắn: "Tối nay giám sát chặt chẽ một chút, chớ để tặc nhân xông vào."
Uất Trì Thiện Quang biết Lý Hoài có ý riêng, khóe miệng nhẹ cười, thở ra nói: "Vương Gia yên tâm."
Hắn đi theo sau Lý Hoài xuống xe, lúc này mới thoáng nhìn ra phía sau, bên cạnh cửa còn có một hộ vệ đang cúi đầu, hắn vốn cũng không đem người này để ở trong lòng, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy hắn ta đóng cửa có lộ ra một đoạn cánh tay, sao còn có hộ vệ gì mà da mịn thịt mềm như vậy?
Lý Hoài còn chưa kịp bước vào ngạch cửa lớn dịch trạm, liền nghe được từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, không đầy một lát, Thái thú Tương Châu, Tư Mã Từ Nam liền nhanh chóng xuống ngựa, cung cung kính kính đến trước mặt Lý Hoài hành lễ, "Tấn Vương điện hạ thứ tội, thần không nghênh đón chu toàn."
Lý Hoài quan sát đám quan viên hắn ta dẫn theo một chút, lúc này mới khoát tay áo ra hiệu cho hắn ta đứng dậy, cũng không nói nhiều mà quay người liền muốn tiến vào dịch trạm.
"Điện hạ chờ chút!" Thái thú Tương Châu vội vàng cản ở trước mặt Lý Hoài, "Không bằng đến quan dịch trong thành Tương Châu nghỉ ngơi đi."
"Vương Gia không muốn vào thành phiền nhiễu dân chúng trong thành, nghỉ ngơi ở đây một đêm là được rồi." Uất Trì Thiện Quang tiến lên nói.
Thái thú Tương Châu có chút hơi khó xử: "Chỗ dịch trạm này đơn sơ, trước đây mấy ngày còn dùng để an trí không ít bách tính chạy nạn, sợ bọn họ va chạm với Vương Gia."
Lý Hoài nghe vậy chỉ lạnh lùng nói một câu: "Không sao." Rồi cũng không quay đầu lại mà bước vào trong cửa, thái thú Tương Châu cũng không tiện tiếp tục đi ngăn cản.
Nếu lúc này Nguyên Tư Trăn có thể nói cùng Lý Hoài vài câu, nàng chắc chắn sẽ bảo hắn đi theo viên thái thú này vào trong thành Tương Châu.
Nàng đứng bên ngoài liếc mắt nhìn cái dịch trạm nagy, chỉ cảm thấy nó bao phủ trong một mảnh âm khí, chờ vào cửa rồi, càng nghe được một mùi thây thối như có như không.
Chỉ sợ cái dịch trạm này không chỉ từng an trí bách tính chạy nạn, còn chôn không ít thi thể ở đây, mà những thi thể này, lại có mấy cái bị thi biến như vậy, cũng không biết viên thái thú Tương Châu này có biết chuyện đó không.
Lý Hoài theo lệ thường gọi thái thú Tương Châu đi qua tra hỏi, Nguyên Tư Trăn liền thừa dịp khi sửa soạn gian phòng cho hắn, vượt lên nóc nhà điều tra.
Cái dịch trạm này đường hoàng chính chính nằm ngay bên cạnh quan đạo, bên trong có khoảng ba cái đại viện, mỗi viện lại có bốn toà hai tầng, dùng để an trí bách tính chạy nạn cũng coi như đủ rồi
Nguyên Tư Trăn ngưng thần tụ khí trên đỉnh mái cong cao nhất, cảm thụ được khí âm sát bên trong dịch trạm. Sau một lúc lâu, nàng mới cau mày mở mắt ra, lo lắng từ nóc nhà nhảy xuống.
Âm khí bên trong dịch trạm này cũng không rõ là từ đâu đến, mùi thây thối kia đã tán đi ít nhiều, giống như có người nhân cơ hội bọn hắn chưa đến, vội vàng chuyển những vật âm sát ở nơi này đi sạch sẽ.
Đề phòng vạn nhất, Nguyên Tư Trăn tra xét tỉ mỉ đại viện nơi đoàn người đặt chân một lần, đợi nàng trở lại trước cửa phòng, Lý Hoài đã ngồi trong phòng đợi nàng.
Mạnh Du cũng đứng ở cạnh cửa, trách cứ trừng nàng một chút, nhỏ giọng nói: "Sao không thu xếp phòng của Vương Gia cho đàng hoàng?"
"Ta..." Nguyên Tư Trăn vừa định giải thích, liền nghe được bên trong phòng truyền đến tiếng Lý Hoài nói: "Ta bảo hắn đi dò xét."
Mạnh Du thấy Lý Hoài lên tiếng, cũng không tiện nói thêm nữa, liền cung kính hành lễ lui ra.
"Nàng thấy có chỗ không ổn?" Nguyên Tư Trăn vừa khép cửa phòng lại, liền nghe Lý Hoài hỏi.
Nàng vội vàng gật gật đầu, ngồi vào trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Cái dịch trạm này sợ là đã từng có cương thi."
"Từng có?" Lý Hoài khẽ nhíu mày.
"Hiện giờ không nhìn thấy, chỉ lưu lại chút mùi thối, nhưng mà không biết là cương thi tiền triều hay chỉ là xác chết bình thường vùng dậy." Nguyên Tư Trăn nghiêm túc nghĩ nghĩ đáp, " Thái thú Tương Châu kia không phải nói nơi này từng an trí bách tính chạy nạn sao, ta đang suy nghĩ có phải là đã chết không ít người trong đó, rồi lại bị thi độc trong nước thi ngấm vào, nên xác chết mới vùng dậy."
Nếu thực sự ở dịch trạm để an trí bách tính chạy nạn lại để chết không ít người, vậy thân là thái thú của một thành, lột sạch mũ quan cũng không đủ, khó trách Tư Mã Từ Nam không muốn để bọn hắn vào đây.
"Thi độc lợi hại như vậy sao?" Sắc mặt Lý Hoài trầm xuống.
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, "Cũng không phải quá lợi hại, con bạch cương mà chúng ta gặp phải chắc hẳn cũng bị thi độc xâm nhập nên mới xác chết vùng dậy, bên này cách Võ Xương tương đối gần, chỉ sợ càng có nhiều hơn nữa."
Lý Hoài trầm mặc không nói, trong lòng hắn nghi hoặc, nếu đúng như Nguyên Tư Trăn nói, bên trong Võ Xương Thành chỉ sợ càng là loạn thành một bầy, nhưng mật báo của hắn lại tuyệt đối không đề cập bất cứ dị thường nào, ngược lại còn nói trong thành ngay ngắn trật tự, hết thảy đều lưu loát.
"Đêm nay ta sẽ không ngủ, cương thi ngày ngủ đêm ra, vạn nhất những con cương thi kia chưa đi xa, giờ quay đầu trở về, hoặc là bị giấu trong chỗ hẻo lánh nào ta không lưu ý đến thì hỏng bét." Nguyên Tư Trăn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bắt đầu kiểm kê bùa vàng mình mang theo trên người xem có đủ không.
Ai ngờ lại nghe Lý Hoài nói: "Lên đường trong đêm đi."
Nguyên Tư Trăn ngẩn người, có chút lo âu nói: "Ta thì không sao, nhưng mấy vị Thị lang thái y kia chịu nổi không?"
"Nếu không có chuyện cương thi, tối nay cũng phải đề phòng Lý Du giở trò táy máy lên quân nhu ta mang theo. Thái thú Tương Châu là người của hắn, nên lúc nãy ta mới không vào trong thành. Hiện tại lại có hoạ cương thi nữa thì còn dừng lại làm gì, ra roi thúc ngựa, không đến bốn ngày là có thể đến Võ Xương." Trong lòng Lý Hoài đã hạ quyết tâm, hắn không nán lại trong phòng thêm chút nào nữa, phủ thêm áo ngoài, liền xuống lầu phân phó Uất Trì Thiện Quang.