Lý Hoài lúc này mới đem ánh mắt quay lại trên người nàng, chần chờ một chút, thường phục hất lên, nhanh chân bước vào trong xe.
Phía sau hắn, Mạnh Du cũng đổi thành phục sức hộ vệ, vốn dĩ đang định đi theo đi vào, đã thấy Lý Hoài khẽ lắc đầu, đành phải ôm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc rời đi, đóng cửa xe lại.
Trong lòng của hắn buồn bực, trong xe là vị nào vậy, làm sao nhìn nhìn quen mắt lại không biết tên gì, nhưng hộ vệ bên cạnh Vương Gia nào có ai hắn không nhận ra...
Nguyên Tư Trăn cảm nhận được ánh mắt dò xét của Mạnh Du, trước khi cửa đóng còn nhìn hắn mỉm cười, gật nhẹ đầu, ý tựa như là người quen chào hỏi.
Lý Hoài vào chỗ ngồi trong xe, sắc mặt lạnh lùng giơ tay lên lật xem thư kiện bên cạnh, hoàn toàn không có ý cùng Nguyên Tư Trăn trò chuyện, thật sự coi nàng thành một hộ vệ hầu hạ.
Nguyên Tư Trăn thấy bộ dáng hắn nghiêm túc như thế, khóe miệng không khỏi cong lên, liền thuận theo ý của hắn, im lặng không lên tiếng, ngồi bên cạnh cửa sổ xe chờ xuất phát.
Quan viên tháp tùng cùng xe ngựa chở trang bị vật liệu đều ở ngoài cửa thành chờ từ sáng sớm, đợi Lý Hoài bên này xuất phát sẽ gặp nhau ở ngoài thành, lại cùng nhau xuôi nam, qua Đặng Châu, Tương Châu, thẳng đến Võ Xương. Đoạn đường này ra roi thúc ngựa, tính sơ sơ cũng ít nhất phải mười lăm ngày mới có thể đến nơi.
Đợi khi nhóm người lần này đi Võ Xương rốt cục bước lên quan đạo (Editor: giống như quốc lộ ấy), Nguyên Tư Trăn liền thả lỏng thân thể, ngồi vững vàng trong xe ngồi, nàng vụng trộm liếc Lý Hoài đang hết sức chuyên chú một cái, có chút buồn chán đi vén rèm xe nhìn ra phía ngoài.
Con đường quan đạo ở ngoại ô này rất quen thuộc, dịch trạm mới chợt lóe lên chính là lúc trước khi Lý Hoài bắt nàng giả chết, đã vội vội vàng vàng dừng lại. Cũng chính là ở chỗ này, nàng bị hạ nhân Vương phủ đuổi theo mời về, biết tin hắn thụ thương.
Bây giờ đi ngang qua một làn nữa, lại có thể cùng Lý Hoài ở chung một xe, bình an vô sự, Nguyên Tư Trăn không khỏi hơi xúc động, chỉ sợ lần sau lại đi ngang qua chỗ này, chính là lúc nàng chân chính muốn chuồn đi.
Thẳng đến giờ Tuất, xe ngựa mới dừng lại ở một quan dịch, Lý Hoài lệnh cho cả nhóm ở đây tu chỉnh mấy canh giờ, ngày mai giờ Mão liền lần nữa lên đường.
Nguyên Tư Trăn xuống ngựa trước Lý Hoài, còn cực kỳ tẫn trách lôi cái chân đạp ra cho Lý Hoài giẫm lên xuống xe, ai ngờ lại bị Lý Hoài liếc mắt bỏ qua, còn tận lực xem nhẹ, trực tiếp nhanh chân đi xuống ngựa.
Nàng nhíu mày, có chút buồn bực thu chân đạp lại, liền thấy Mạnh Du tiến đến bên cạnh nàng, trầm giọng nói: "Cơ trí một chút, Vương Gia không bao giờ dùng chân đạp!"
"Thuộc hạ biết rồi." Nguyên Tư Trăn cung kính đi theo sau lưng Lý Hoài vào quan dịch, thầm nghĩ chắc hắn cảm thấy dùng chân đạp không có khí khái nam tử đúng không?
Đêm nay tại dịch trạm, Lý Hoài còn có chuyện thảo luận, Nguyên Tư Trăn liền đi về trong phòng hắn trước để chuẩn bị, ai ngờ Mạnh Du cũng theo sau, một bộ muốn dạy nàng làm việc, không ngừng dặn dò bên tai nàng.
Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới cái ảnh vệ chỉ mới gặp qua vài lần tại thời khắc nguy cấp này lại là người nói nhiều đến vậy, nhưng trong mắt người bên ngoài, nàng xác thực lại là một hộ vệ mới cái gì cũng không hiểu, đành phải nghiêm túc nghe hắn, còn thỉnh thoảng gật đầu nói dạ.
Đang khi nàng khiêm tốn thụ giáo, khóe mắt bỗng nhiên liếc về chỗ rẽ, thấy một thân ảnh quen thuộc đi tới, đúng là Hoa Lân đang quang minh chính đại mặc trang phục thái gián.
Nguyên Tư Trăn hơi sững sờ, bởi vì Mạnh Du đang ở đây nên cũng không dám gọi nàng ta, thật không nghĩ đến trên mặt Mạnh Du cũng hiện lên kinh ngạc trong chớp mắt.
Nàng không khỏi nghi hoặc, Mạnh Du thườn đi lại trong cung, nhận ra Hoa Lân cũng không có gì kỳ quái, chỉ là vì sao lại kinh ngạc như thế?
Ngay khi nàng còn đang suy tư, Hoa Lân thế mà lại trực tiếp đi tới hướng nàng, lên tiếng chào hỏi, ngữ khí thản nhiên nói: "Liễu Thái Y bảo nô tài tới hỏi một tiếng, chuyến này khó tránh khỏi đi đường mệt mỏi, có cần mỗi đêm hầm thêm chút thuốc dưỡng thần hay không?"
"Ta... Ta sẽ bẩm báo Vương Gia." Nguyên Tư Trăn vội vàng đáp, không ngừng liếc nhìn phản ứng của Mạnh Du, lại thấy hắn tuyệt nhiên không chào hỏi Hoa Lân, mà là mặt khôn đổi sắc, bước qua một bên tránh đường. Hoa Lân cung kính gật gật đầu, liền đi xuyên qua giữa hai người.
Sau khi nàng ta đi rồi, ánh mắt Mạnh Du còn một đường đuổi theo thân ảnh nàng ta, lông mày càng nhăn càng chặt, đợi thân ảnh Hoa Lân biến mất, lúc này mới chuyển ánh mắt xuống trên người Nguyên Tư Trăn, lạnh giọng hỏi: "Ngươi quen biết?"
Nguyên Tư Trăn lắc đầu, không hiểu nói: "Không biết, nghe lời này hẳn là y quan mang thuốc theo Liễu Thái Y đi!"
"Đi đi." Mạnh Du không yên lòng đáp lời, liền để Nguyên Tư Trăn đi vào trong phòng Vương Gia chuẩn bị, thân ảnh lập tức biến mất trong hành lang.
Nguyên Tư Trăn nhìn nhìn hành lang trong nháy mắt đã không còn một ai, nhớ tới Hoa Lân hôm qua nói có người đi theo đuôi nàng ta, trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ người đó chính là Mạnh Du?
Nếu thật sự là như thế, chẳng phải là Lý Hoài nổi lên hoài nghi với Hoa Lân lên sao? Xem ra ngày ấy ở trong vương phủ, thật sự đã để hắn nhìn thấy điều gì rồi, nàng phải tìm một cơ hội nhắc nhở Hoa Lân một chút mới được.
Nhưng mà nàng thật không nghĩ tới, Hoa Lân ngược lại cũng có chút bản lĩnh, thế mà có thể lọt vào mắt Liễu Thái Y, được dẫn theo đến Võ Xương, chắc hẳn cũng đã sử dụng một chút thủ đoạn.
Nguyên Tư Trăn một mình ở trong phòng, theo như lời Mạnh Du nói, cũng là theo ấn tượng ngày thường của nàng, phủi sạch giường, đồ trên bàn cũng thu dọn gọn gàng, cả nước nóng rửa mặt cũng chuẩn bị sẵn cho hắn, chỉ đợi người trở về.
Nàng một mình điểm ngọn nến, canh giữ ở bên cửa sổ, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn đồ án trên mặt đèn hoa sen, cẩn thận đếm lấy công đức, trong lòng thầm tính xem còn bao lâu mới có thể viên mãn.
Nhưng khi nàng chuyển tới một mặt đèn trong đó, đã thấy một cái đuôi rồng quen thuộc đang nhảy nhót trên mặt đèn.
Hỏng bét, vậy mà quên khuấy đi ước định cùng sơn thần đầu rồng thân người rồi, sau một tháng nữa phải trả cái đuôi cho nó, lần này đi Võ Xương chí ít cũng ba tháng, không biết Sơn Thần khờ khạo kia đợi không thấy người sẽ như thế nào? Nhưng mà nàng cũng không thể nửa đường quay trở lại núi Thái Ất, chỉ có thể để hắn chờ thôi.
Nàng nghĩ đến dáng vẻ sơn thần đầu rồng thân người tức hổn hển, nhịn không được cười lên tiếng, lại vừa vặn bị Lý Hoài đẩy cửa vào nghe được.
"Có gì thú vị sao?" Lý Hoài không để nàng tới hầu hạ, mà tự mình cởi áo ngoài treo lên trên kệ, ngữ khí nhàn nhạt hỏi.
Nguyên Tư Trăn mới kể cho hắn nghe chuyện mình vừa nghĩ tới, ai ngờ lại thấy Lý Hoài nhíu nhíu mày, "Hắn tức như vậy, có khi nào đi làm chuyện hại người không?"
"Vương Gia đừng lo ngại." Nguyên Tư Trăn giải thích nói: "Tất cả thần lực của hắn đều nằm trên cái đuôi, rời xa cái đuôi một tháng, làm gì còn bản lãnh đi quấy rối."
Nàng vừa nói vừa thử độ nóng trong thùng tắm một chút, đem khăn cùng quần áo trong khoác lên bên trên bình phong.
Lý Hoài thấy vậy hơi sững sờ, không khỏi chậm lại động tác thay quần áo, trong đầu vang lên câu kia của Nguyên Tư Trăn "Ban ngày ở trong đại trướng nghe lệnh, ban đêm thì ở trong lều nhỏ..."
"Nước còn được." Nguyên Tư Trăn giũ giũ nước trên tay, đi đến trước mặt Lý Hoài, liền định đưa tay lên cởi vạt áo của hắn.
Ai ngờ lại bị Lý Hoài nghiêng người né tránh, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: "Ta tự mình làm được rồi."
Nguyên Tư Trăn nghĩ thầm, vậy ta cầu còn không được, tiết kiệm khí lực mình, mỉm cười nói: "Vậy nếu Vương Gia cảm thấy nước lạnh thì gọi ta." Dứt lời, liền quay người ngồi xuống ghế, cầm trái cây trên bàn bắt đầu ăn.
Chỗ này không giống ở Vương phủ, có thùng tắm thiết lập ở nhĩ phòng bên cạnh, mà chỉ có một cái bình phong ngăn cách, bình phong kia vẫn hơi mỏng để lấy ánh sáng, trong mắt Lý Hoài, che và không che không có chút nào khác nhau.
Hắn có chút không được tự nhiên nhìn thoáng qua Nguyên Tư Trăn, thấy nàng không có chút nào không được tự nhiên, cũng không có ý muốn đi ra ngoài ý, đành phải lê bước chânnặng nề đi đến sau tấm bình phong, đưa lưng về phía hướng của nàng, từng chút từng chút cởi dây thắt lưng, trong lúc đó, nếu Nguyên Tư Trăn có tiếng động gì, hắn cũng không nhịn được ngừng tay quay đầu đi xem.
Nguyên Tư Trăn thật lâu không nghe được tiếng nước, có chút kỳ quái hỏi: "Nước quá nóng vào không được sao? Ta thêm cho chàng ít nước lạnh nha."
"Không cần." Lý Hoài đáp cực nhanh, sợ nàng thật sự sẽ đi qua, vội vàng cởi xiêm y bên trong, bước vào trong thùng tắm.
"À." Nguyên Tư Trăn sững sờ nhìn bóng người trên bình phong, nàng không nghĩ tới bình phong này lại mỏng như thế, có thể thấy rõ cả hình dạng xương cánh bướm của Lý Hoài, liền ngay lập tức quay đầu qua chỗ khác, hiểu rõ lý do vì sao hắn lại không được tự nhiên.
Nghe tiếng nước động như có như không, Nguyên Tư Trăn cảm thấy mặt mình có chút phát nóng, chỉ không nói tiếng nào ngồi tại chỗ cũ, không ăn hoa quả trên bàn nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng Lý Hoài từ trong thùng bước ra, nàng lúc này mới hơi thở phào một hơi, trong lòng lấy làm kỳ quái, sao mình ngày thường cùng hắn cùng giường chung gối cũng không cảm thấy gì, lần này lại nhạy cảm như thế chứ.
Lý Hoài từ sau tấm bình phong đi ra liền trực tiếp ngồi lên trên giường, sợi tóc hắn còn dính nước, nghiêng đầu lau nhè nhẹ.
Nguyên Tư Trăn ngắm hắn một chút, nàng vốn cũng muốn vào bên trong tắm rửa, hiện nay lại ngượng ngùng như vậy, nên chỉ tùy ý rửa mặt một chút, đổi y phục thị vệ trên người, liền ra ngồi lên trên giường.
Nàng thấy Lý Hoài mượn chuyện lau tóc cố ý xoay mặt đi, vừa vặn nàng có thể nhìn thấy bên tai ửng đỏ của hắn, trong lòng có chút buồn cười,cái thói động một chút lại đỏ lỗ tai này của hắn cũng rất chuẩn nha, phản ánh đúng tâm tình của hắn lúc đó.
"Vương Gia, để ta lau cho chàng nha?" Nguyên Tư Trăn thấy động tác hắn thực sự quá chậm, nhịn không được nói ra: "Trời cũng không còn sớm, ngày mai lại lên được sớm, phải tranh thủ ngủ một lát." Không đợi Lý Hoài trả lời, nàng liền trực tiếp quỳ gối trên giường, cầm khăn trong tay hắn, lau tóc cho hắn.
Lý Hoài đành phải thả tay xuống, mặc cho Nguyên Tư Trăn nhanh chóng lau sạch mái tóc dài của hắn, nàng dán lại rất gần, trên lưng hắn còn có thể cảm giác được hô hấp yếu ớt của nàng, đôi bàn tay nhỏ cách khăn nhẹ nhàng ma sát tóc hắn phảng phất như đang cọ cọ vào đầu quả tim của hắn, trong lúc nhất thời, Lý Hoài cảm giác dù ở cái trong cái dịch trạm này vẫn có thể thấy thoải mái như ở trong vương phủ.
"Xong!" Nguyên Tư Trăn trực tiếp quăng cái khăn vắt lên trên bình phong, lại cầm lược chải tóc cho Lý Hoài, sau đó liền nằm lên trên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Lý Hoài có chút tiếc nuối nhìn nàng một cái, đuổi đi cái tâm tư còn muốn được nàng lau tóc cho, cũng giữ nguyên áo nằm lên giường.
Mà Mạnh Du bên này, hắn mới một đường đi theo Hoa Lân, lại ngoài ý muốn mất dấu ngay góc quẹo. Lúc này hắn càng là xác định, cái tên tiểu thái giám này không tầm thường, vậy mà có thể cắt đuôi hắn.
Chẳng qua dù gì cũng một đường đồng hành với nhau, cũng không lo không gặp lại được.
Hắn vốn dĩ còn muốn bẩm báo với Lý Hoài việc này, liền thấy trong phòng Lý Hoài hiện lên một bóng người, vừa vặn thổi tắt ngọn nến, nhìn thân ảnh kia hẳn là hộ vệ mới tới kia, hắn liền định chờ ở cửa nhắc nhở một câu.
Ai ngờ hắn đứng ở cửa phòng hồi lâu cũng không thấy tên tiểu hộ vệ kia ra tới, Mạnh Du nhịn không được áp tai vào trên cửa nghe, quả nhiên nghe được hai tiếng hít thở yếu ớt liên tiếp nhau.
Trong lòng của hắn một buồn bực, cái tên tiểu hộ vệ này thật không biết phép tắc, làm gì có chuyện gác đêm mà ngồi ngay trong phòng, huống hồ nếu là gác đêm, sao có thể còn lăn ra ngủ luôn nha!
Nhưng hắn hiện nay lại không tiện đi vào phiền nhiễu Vương Gia nghỉ ngơi, liền quyết định ngày mai phải gõ cho tên kia một phen.