Nguyên Tư Trăn cũng không nói nhiều, nhanh chóng hành lễ. thu thập hành lý trong phòng xong xách trở về xe ngựa, lại thừa dịp Lý Hoài đang cùng mấy tâm phúc thảo luận, dán lên mấy lá bùa vàng ở những chỗ trọng yếu của dịch trạm.
Một khắc đồng hồ sau, đội ngựa xe mới vừa dừng trước cửa dịch trạm liền lại lên đường, hướng về phía Võ Xương mà đi, lao vào trong bóng đêm vô biên.
Nguyên Tư Trăn không nói một lời, nhìn những bóng rừng núi, thôn xóm xẹt qua ngoài cửa sổ xe, chẳng biết tại sao cách Võ Xương càng gần, nội tâm nàng lại càng lo lắng. Cương thi tiền triều ở thành Trường An, lũ lụt cuốn ra hoàng lăng tiền triều ở Võ Xương, đủ loại bí ẩn trong đó đều phải đến Võ Xương mới có thể có được một đáp án. Nhưng việc tìm thấy đáp án này, há lại thuận buồm xuôi gió được sao?
"Nếu nàng mệt mỏi, thì ngủ một lát đi." Suy nghĩ của nàng bị giọng nói trong trẻo của Lý Hoài cắt ngang, xoay người thấy hắn không có chút nào mệt mỏi, liền lắc đầu nói: "Ta không buồn ngủ, mà Vương Gia mới phải cần nghỉ ngơi."
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lý Hoài nhìn nàng một hồi, trầm giọng hỏi: "Nàng đang lo lắng cái gì?"
Nguyên Tư Trăn hơi sững sờ, không nghĩ tới mới rồi người này lại một mực để ý nàng, đành phải cười một cái nói: "Không có gì, thì chỉ đang đếm xem mấy ngày rồi, sao vẫn chưa tới Võ Xương thôi."
Lý Hoài hiển nhiên không tin câu trả lời qua loa của nàng, nhìn nàng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói một câu: "Nếu có chỗ nào nan giải, chớ có giấu diếm ta."
"Vương Gia yên tâm, ta ước gì cầu được chàng giúp ấy chứ! Mới không làm mấy chuyện ngu xuẩn như yên lặng ôm việc vào mình đâu!" Nguyên Tư Trăn mỉm cười lấy lòng nói, thuận thế ngồi gần lại sát bên Lý Hoài chút, cọ cọ vào cái đệm êm tựa lưng của hắn, định nghe theo đề nghị của Lý Hoài, chợp mắt ngủ một hồi.
Lý Hoài nghe lời thẳng thừng này của nàng không khỏi cười một tiếng, nghiêng người chuyển vị trí một chút để nàng nằm xuống bên cạnh, lại tiếp tục xem tin báo trong tay mình.
Sau ba ngày, cuối cùng cũng từ xa xa nhìn thấy cửa thành Võ Xương.
Thái thú Võ Xương sớm dẫn một đám quan viên lớn nhỏ đứng ở cửa vào thành chờ sẵn, vừa nhìn thấy bóng dáng đội ngựa xe của Lý Hoài, liền xuống ngựa cung nghênh.
Thái thú Võ Xương, Sầm Ngọc, chỉ mới ngoài ba mươi, tuổi còn trẻ đã lập không ít công tích, văn thải tương đối khá, năm đó khi thi đình liền được Lý Duyên Khánh khen thưởng, nhưng hắn có thể leo lên được vị trí thái thú Võ Xương khi tuổi còn trẻ như vậy, cũng phần nhiều nhờ đến Lý Du ở sau lưng ủng hộ.
Nguyên Tư Trăn đi theo sau Lý Hoài xuống xe ngựa, xa xa nhìn thấy bộ dáng trường thân ngọc lập của Sầm Thái thú lại có chút ngạc nhiên, còn tưởng rằng lần này xảy ra tai hoạ, hắn chắc chắn phải sầu khổ đến thần thể tiều tụy, chứ không phải còn tinh thần quắc thước như vậy.
"Cung nghênh Tấn Vương điện hạ!" Sầm Ngọc dẫn một đám quan viên cúi đầu, cung kính hành lễ.
Lý Hoài nhàn nhạt gật nhẹ đầu, vội vàng nhìn lướt qua đám người, liền hỏi: "Thục Vương đâu?"
Sầm Ngọc vội vàng đáp: "Thục Vương điện hạ đang ở chỗ đê đập, phái thần tới để nghênh đón."
Lý Hoài cũng không hỏi thêm nữa, phân phó Uất Trì Thiện Quang tu chỉnh hành trang đội xe cho tốt, liền dẫn quan viên từ thành Trường An theo đến, cùng nhau tiến vào thành Võ Xương.
Bố cục của thành Võ Xương cực kỳ tương tự như thành Trường An, tuy chỉ có bảy mươi mốt Phường, vậy mà độ náo lại không hề thua kém thành Trường An.
Trên đường ngựa xe như nước, bên trong phường thị truyền ra tiếng người huyên náo, chẳng mảy may nhìn ra được bên cạnh nơi này lại là một đoạn đê vỡ.
Nguyên Tư Trăn nhìn cảnh tượng trong thành, thầm nghĩ cái Sầm thái thú này quả thật có chút bản lĩnh, chí ít thì nhìn bề ngoài cũng có thể quản lý từ nam chí bắc thành ngay ngắn rõ ràng, lại không để nạn lũ lụt lan đến gần dân chúng trong thành.
Vốn dĩ Sầm Ngọc còn thiết yến nghênh đón Lý Hoài, lại bị Lý Hoài một hơi từ chối, chỉ dàn quan viên một chút, rồi lệnh cho Sầm Ngọc dẫn hắn leo lên sườn núi Hoàng Hạc Lâu, dò xét tình hình lũ lụt.
Chỗ đê bị là một chỗ ngoặc của con sông lớn bên ngoài thành Võ Xương, lũ lụt tràn lên mấy chỗ thôn xóm bên cạnh, nước sông cuồn cuộn trực tiếp thay đổi dòng chảy về hướng bình nguyên, lại theo chỗ ngoặc kế tiếp mà đổ vào Trường Giang.
Cũng may chỗ đê bị vỡ cũng không phải bỗng nhiên mà tới, mà nó từng bước bị nước sông xói mòn, cho nên bách tính trong thôn cũng có thời gian rút đi. Chỉ là những dòng chảy xiết hung tợn đó tràn vào nhà cửa, đồng ruộng, làm cho một lượng lớn bách tính không còn nơi sinh sống, thành nạn dân trôi dạt khắp nơi.
Những cái nạn dân này, một bộ phận được an trí vào những khu trú ẩn lâm thời, một bộ phận an trí vào trong thành, còn có một bộ phận thì tự mình chạy trốn, tự khăn gói đi đến những thành lớn khác.
Mà sau khi Lý Du đến, một mực tự mình giám sát việc tu sửa đê đập, lũ lụt còn chưa hoàn toàn rút đi, mấy cái đê đập khác cũng có nguy cơ vỡ đê, mà Sầm Ngọc thì lo chuyện di dời cùng an trí thôn dân ở ven bờ sông.
Lý Hoài vội vàng tìm hiểu tình huống thủy tai xong, cũng không trở về quan dịch nghỉ ngơi một chút, mà dẫn Uất Trì Thiện Quang cùng mấy quan viên định đi đến chỗ tu sửa đê đập gặp Lý Du một hồi.
Bởi vì nước sông thay đổi dòng chảy, vốn dĩ đang là đường bộ lại thành đường thủy, mấy ngày nay thế nước hơi yếu chút, cho nên mặt sông mới hình thành này còn có thể đi thuyền được.
Lý Hoài chuyến này đi không chỉ có dẫn theo người, còn để Liễu Thái Y chuẩn bị một đống dược vật mang lên thuyền, để cung cấp cho bách tính gặp tai hoạ.
Nguyên Tư Trăn thân là cận vệ của Lý Hoài, tất nhiên là Lý Hoài ở đâu nàng liền phải theo tới chỗ nào. Mới vừa lên thuyền liền nhìn thấy Hoa Lân mặt mũi nghiêm túc đang kiểm kê hàng hóa, nàng vụng trộm quan sát bốn phía một lần, không thấy thân ảnh của Mạnh Du đâu, liền giả bộ như muốn hỗ trợ, tiến đến nói mấy lời cùng nàng ta.
"Ở trong thành có phát hiện gì không?" Nguyên Tư Trăn nhỏ giọng hỏi.
Hoa Lân không chớp mắt, chăm chú nhìn hàng hóa, khẽ lắc đầu.
Nguyên Tư Trăn đành phải đi dọc theo mép thuyền tìm người chèo thuyền để tìm hiểu: "Sầm thái thú cũng thật có bản lĩnh, tuy bên ngoài là lũ lụt, nhưng thành Võ Xương lại kiên cố không thể phá."
Thuyền phu kia thấy nàng một thân quan phục, biết nhất định là người của Tấn Vương, cũng không tiện qua loa lãnh đạm, vừa bận rộn vừa nói nói: "Còn không phải sao, Sầm thái thú cứ giống hệt như Định Hải Thần Châm ấy, hắn đến Võ Xương mấy năm nay, một mực mưa thuận gió hoà, lần này chỉ sợ là lão thiên gia không có mắt, mới làm xảy ra lũ lụt."
"Ở địa phương lát nữa chúng ta đến, bị ngập trong nước nhiều không?" Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn bờ sông bên kia, lại hỏi.
"Lúc trước thì bị ngập dữ lắm, hiện tại thì nạn dân cũng an trí được bảy tám phần." Người chèo thuyền cười cười đáp.
Nguyên Tư Trăn giống như vô ý hỏi: "Chắc hẳn không có mấy người chết nhỉ? Nên nhanh như vậy liền sắp xếp xong rồi."
"Lang quân nói gì vậy chứ, thủy tai thì làm gì không chết người, chẳng qua đều nhờ Thục Vương điện hạ cùng Sầm thái thủ việc nào cũng tự mình đi làm, mới bớt được không ít thương vong, cũng không có gì dịch bệnh truyền ra." Thuyền phu này nói đến giọt nước không lọt, có lẽ là một nhóm người được sắp xếp đặc biệt đến tiếp đãi Tấn Vương.
Nguyên Tư Trăn biết sẽ không đào ra được gì ở chỗ này, đành phải cười cười liền trở lại bên cạnh Lý Hoài.
Mặt sông dù không có sóng lớn như vài ngày trước đó, nhưng đi thuyền cũng cực kỳ chao đảo. Hơn nửa canh giờ sau, khi mặt trời đỏ sắp biến mất giữa đường giao của mặt nước và bầu trời, thuyền mới đến nơi, Nguyên Tư Trăn mới nhịn được cơn buồn nôn say sóng của mình xuống.
Lý Hoài một mình tiến vào trong đại trướng của Lý Du, không dẫn theo bất kỳ thuộc hạ nào, Nguyên Tư Trăn ngược lại tranh thủ thời gian này, đi chung quanh chỗ vỡ đê nhìn một chút.
Nàng một đường đi dọc theo bên cạnh bờ sông về hướng hạ du, lại đến một bãi đá xốc xếch trên ghềnh, nhìn thấy mấy cái bóng đen đang nằm sấp, nhưng nàng còn chưa đi vào, mấy cái kia bóng đen đều cảnh giác dựng người lên nhìn nàng.
Nguyên Tư Trăn lúc này mới thấy rõ, đúng là có mấy nam tử quần áo tả tơi, có người cầm lưới cầm võng, có người cầm rổ, giống như đang muốn vớt cái gì trên bờ sông.
Nàng lập tức nghĩ đến tin đồn lúc trước, khi cơn hồng thủy xông vào hoàng lăng tiền triều, đã cuốn ra không ít bảo vật, nạn dân ở ngoài đều có thể nhặt được bảo vật mỗi ngày trên bờ sông.
"Nha, bên này vẫn còn hay sao?" Nguyên Tư Trăn dừng bước, lộ ra thần sắc kinh ngạc, bắt chuyện nói.
Những người kia dò xét nàng một hồi, liếc nhìn nhau, có một nam tử người cao gầy nói: "Lang quân là người của quan gia?"
Nguyên Tư Trăn nhẹ gật đầu, vô cùng thản nhiên nói: "Ta mới không có tâm tư đoạt đồ đạc của các ngươi, chỉ là không hiểu vì sao các ngươi không đứng vớt ban ngày cho sáng, mà chờ đến lúc tối như bưng thế này lại đi vớt. Hơn nữa chỗ này lại gần đại trướng của Thục Vương điện hạ, chẳng phải dễ bị hiểu lầm là tặc nhân có ý đồ xấu hay sao!"
"Tiểu nhân không phải tặc nhân! Chỉ muốn vớt chút bảo bối mà thôi!" Nam tử cao gầy vội vàng nói: "Lang quân có chỗ không biết, phía nam bờ sông bị mấy tên bá đạo đóng chiếm rồi, bên này thì quan phủ nói còn nguy hiểm nên không cho chúng ta đến đây, huynh đệ chúng ta đang định cố gắng mấy ngày tìm chút vốn liếng, lên phía Bắc tìm thân thích nương tựa, đành phải thừa dịp chạng vạng tối mà lén lút tới thử thời vận, chứ trong lòng không mang ý xấu gì cả!"
Nguyên Tư Trăn thở dài một hơi, "Có mò được cái gì không?"
Nam tử cao gầy này có vẻ là một người trung hậu đàng hoàng, hắn ngoài miệng nói "không mò được gì cả", nhưng lại vô ý thức giấu lưới võng ra sau lưng.
Nguyên Tư Trăn thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ móc từ trong tay áo ra một khối bạc vụn, thản nhiên nói: "Ta thấy các ngươi cũng là đáng thương, muốn ra ngân lượng mua thứ các ngươi mò được, cũng tiết kiệm công sức các ngươi phải đi vào trong thành bán."
Nàng đoán mấy người này nhất định cũng không mò được thứ gì quá đáng tiền ở đây, bằng không, cho dù có lệnh cấm của quan phủ, chỉ sợ cũng không ngăn được thôn dân tới đây đào bảo.
"Lang quân ra bao nhiêu?" Nam tử cao gầy nhìn ngân lượng trong tay nàng một lần, liền vội vàng hỏi.
"Vậy phải xem các ngươi vớt được cái gì, yên tâm, ta đây là muốn làm việc thiện, còn hố các ngươi làm gì?" Nguyên Tư Trăn lắc lắc ngân lượng trong tay nói.
Mấy người kia châu đầu vào nhau thương lượng vài câu, nam tử cao gầy mới móc từ trong lưới võng ra một cái phát quan(Editor: như cái mão quan) đã rỉ loang lổ.
Nguyên Tư Trăn không chút do dự liền đưa ngân lượng cho hắn, nhận cái phát quan kia nhìn kỹ.
Từ những đồ án chạm rỗng trên phát quan mà xem, người có thể đội cái này xác định là quan viên có địa vị không thấp. Nguyên Tư Trăn không khỏi nghi hoặc, vậy trong cái Hoàng Lăng này ngoại trừ chôn hậu phi tuẫn táng, chẳng lẽ còn có thần tử luôn hay sao?
Nhìn trên lịch sử, ngoại trừ vị Huy Hướng Hoán hoàng đế tiền triều là soán vị khai quốc, còn lại đều là những hoàng đế tầm thường không có quá nhiều thành tích, phần lớn đều tính tình nhu nhược, tuyệt đối chưa hề nghe có có đế vương tàn bạo nào đem thần tử chôn cùng?
"Các ngươi có biết Hoàng Lăng ở nơi nào không?" Nguyên Tư Trăn thu phát quan có được vào trong tay áo, hỏi những người kia.
Nam tử cao gầy lắc đầu, đưa tay chỉ về ngọn núi ở xa xa, không lắm xác định nói: "Chỉ có thể đoán được vị trí đại khái từ dòng chảy cuốn bảo vật ra thôi, hẳn là bên trong đám núi kia chăng?."
"Tại sao lâu như vậy đều không ai có ai đến đó?" Nguyên Tư Trăn kinh ngạc hỏi.
"Dù sao thì bách tính bình thường như chúng ta là không biết, có thể người quan phủ có từng đến đó." Nam tử cao gầy đưa ngân lượng Nguyên Tư Trăn đưa cho lên cắn cắn, xác nhận là thật xong, liền không có tâm tư tiếp tục nói chuyện, "Huynh đệ chúng ta phải vội vàng lên đường, đi trước!"
Nguyên Tư Trăn cũng không có ý giữ lại, nàng gật nhẹ đầu, đứng trên một hòn đá ở cao cao, nhìn lại dãy núi đang chìm trong dòng sông mới hình thành.