Hôm sau.
Khi Mặc Khiêm Nhân thức dậy thì Mộc Như Lam vẫn còn đang ngủ say trong lòng hắn, hắn cẩn thận rời giường mà không đánh thức cô, hôm nay là thứ bảy, Mộc Như Lam không phải đi học, tối qua nháo khuya quá, Mặc Khiêm Nhân muốn để cô ngủ thêm lát nữa.
Đứng dậy mặc quần áo xong xuôi, Mặc Khiêm Nhân đứng bên giường nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc phản chiếu hình ảnh thiếu nữ say giấc. Một hồi lâu sau, hắn cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, đang chuẩn bị rời đi thì liền thấy Mộc Như Lam mở mắt nhìn hắn.
“… Buổi sáng tốt lành.” Mặc Khiêm Nhân cúi người thêm lát nữa rồi mới từ từ đứng thẳng dậy, “Hôm nay em không đi học, ngủ thêm chút nữa đi, bây giờ vẫn còn sớm lắm.” Thậm chí trời còn chưa hửng sáng.
Mộc Như Lam không đáp mà chỉ lẳng lặng nằm trên giường nhìn hắn, tựa hồ vẫn mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Đến khi Mặc Khiêm Nhân kéo hành lý ra cửa, cô mới bất chợt lên tiếng, “Khiêm Nhân. Em cảm thấy hơi… Không muốn xa anh…”
Mặc Khiêm Nhân sựng lại, bàn tay nắm hành lý chẳng mấy chốc siết chặt, đôi mắt bình lặng tựa mặt hồ nay như có một chiếc lông vũ nhè nhẹ đáp xuống mặt hồ, tạo nên lớp lớp rung động.
Dù là rối loạn nhân cách chống xã hội hay thái nhân cách thì cả hai đều có vấn đề về cảm xúc, bây giờ Mộc Như Lam nói một câu như thế, mặc dù chỉ là “hơi” nhưng vẫn quý giá vô cùng.
“Ngoan, ngủ thêm đi.”
“Khiêm Nhân ở lại với em nhé?”
“Ừ.”
Khi thấy Mộc Như Lam đã lần nữa chìm vào giấc ngủ, Mặc Khiêm Nhân đứng dậy rời khỏi phòng, cánh cửa nhẹ nhàng khép, giữ lại cho căn phòng một ít hương bạc hà mát lành. Mộc Như Lam từ từ mở mắt, cô nhìn cánh cửa đã đóng hồi lâu rồi mới thiếp đi, tay ôm chặt chiếc chăn mềm mại mang hơi ấm của hắn…
Máy bay vẽ lên nền trời một dải mực trắng, Mặc Khiêm Nhân đi rồi, tứ hợp viện dường như ảm đạm hơn một chút – cái ảm đạm làm lòng người phiền muộn. Mẹ Mặc ngồi bên cửa sổ đại sảnh, bóng dáng gầy yếu cô đơn chìm trong nỗi u buồn nặng trịch.
Con người lúc nào cũng thế, khi đã quen với những cuộc gặp ngắn ngủi và những khoảng thời gian chia xa dài đằng đẵng, mỗi lần người đi là một lần đau khổ, bao nhiêu kỉ niệm ùa về trong đầu, lòng cô đơn như thể người quan trọng nhất đã bỏ mình lại nơi sa mạc hoang tàn.
Đó là cảnh tượng mà Mộc Như Lam đã thấy lúc xuống lầu, mẹ Mặc nghe thấy tiếng động thì vội lau nước mắt quay lại cười, “Lam Lam dậy sớm thế?”
Mộc Như Lam dừng chân, đoạn nở một nụ cười hiền lành mà tinh nghịch,“Hôm nay Lam Lam muốn cùng mẹ ra ngoài chơi. Mẹ đi với con nhé?”
Mẹ Mặc ngạc nhiên sau lại cười gật đầu, khóe mắt rớm nước.
Lão Mặc trên cầu thang thở dài, dù tính tình có cứng rắn đến đâu, lão cũng suýt nữa kìm không được ứa nước mắt.
Đàn ông Mặc gia xưa nay luôn tài giỏi mà nhiều tật xấu, nhưng luôn lấy được nhưng người vợ hiền, năm đó lão cũng không ít lần bảo người ta khuyên mẹ Mặc tái giá, bà còn trẻ, không cần phải làm một quả phụ bị cột chặt với Mặc gia làm gì, thế nhưng không, bà vẫn một mực nuôi con dưỡng cái và chăm lo cho các ông cụ đến tận hôm nay.
Chuyện năm ấy Mặc Vô Ngân còn quá nhỏ nên không biết – tất cả mọi người đều nói dối con bé, trong khi đó Mặc Khiêm Nhân lại tận mắt chứng kiến tất cả, mẹ Mặc càng nhìn hắn lại càng đau lòng, còn những người già như lão cũng suýt kích động mà qua đời. An ủi có là gì, mẹ Mặc đã tự mình vượt qua đấy, hỏi trên đời được bao nhiêu người phụ nữ thấy chồng mình chết như vậy mà vẫn có thế kiên cường đến tận bây giờ? Ngay cả lão làm cha cũng chịu không nổi…
Chỉ mong bi kịch không kéo dài thêm nữa, hai đứa trẻ nhất định phải hạnh phúc. Còn bọn thù địch đang ẩn mình trong bóng tối kia… Nếu chúng còn dám xuất hiện, Mặc gia sẵn sàng đồng quy vu tận với chúng!
++++
Thành phố K.
Vẫn còn ba ngày đếm ngược tới lúc Mộc Như Lam trở về học viện Lưu Tư Lan.
Nhưng cuộc tranh cử hội trưởng hội học sinh thì lại ngay vào ngày mai!
Trong văn phòng có tiếng giấy tờ đổ xuống đất.
Trần Thanh lui về sau, bất đắc dĩ thở dài.
Thư Mẫn lạnh lùng nhìn hắn, “Ai phê chuẩn?”
“Bên hội học sinh không có ai phê chuẩn cả, là do ban giám hiệu trực tiếp ra lệnh, Âu Khải Thần dẫn đầu đồng ý.” Trần Thanh nói, Âu Khải Thần và Đoạn Nghiêu là hai đại nam thần của Lưu Tư Lan, bây giờ Đoạn Nghiêu không có ở đây mà đóa hoa cao ngạo Âu Khải Thần đột nhiên đồng ý thì fan của hắn đương nhiên sẽ ủng hộ, hơn nữa học sinh năm một lại thích Phỉ Phi hơn Mộc Như Lam, quyết định của ban giám hiệu xem như thuận theo ý “dân”.
“Âu Khải Thần?!” Thư Mẫn phẫn nộ siết chặt nắm đấm, thằng khốn đó thích Mộc Như Lam cơ mà? Hắn dẫn đầu đồng ý cái rắm!
Trần Thanh cũng không hiểu Âu Khải Thầnbị làm sao, chẳng lẽ vì hội trưởng đại nhân đính hôn với người khác mà hắn ta yêu quá hóa hận sao? Hay là hắn ta chuyển tình sang Phỉ Phi rồi? Âu Khải Thần có vẻ ủng hộ Phỉ Phi thượng vị…
Hiển nhiên Thư Mẫn cũng tưởng có chung suy nghĩ với Trần Thanh, cô giận dữ buột miệng chửi, “Đồ chó chết! Bảo sao hội trưởng không thích hắn!” Chỉ mới vậy mà đã chuyển tình sang rác rưởi rồi! Làm như cao quý ghê gớm lắm, cuối cùng chẳng đáng một xu! Đoạn Nghiêu người ta ít ra còn tới thủ đô mà tranh mà giành, riêng hắn lại đi để ý người khác! Cặn bã! Đúng là đồ cặn bã!
Số người phẫn nộ không ít nhưng số ủng hộ cuộc tân tuyển cử hội học sinh cũng đã chiếm hơn một nửa, rất nhiều người muốn Thư Mẫn xuống đài vì vụ cô bắt Mộc Như Lam tới thủ đô, thế nên cuộc tuyển cử này nhất định phải tiến hành!
Đã tan học rồi nhưng lớp A năm nhất vẫn còn kha khá học sinh ở lại quanh bục giảng, và đa phần là nữ.
Ive tay cầm bút ngồi trên ghế giáo viên, mỗi học sinh hỏi một câu, hắn kiên nhẫn trả lời kĩ càng, chất giọng quyến rũ và sức hấp dẫn khó thể nào chối từ khiến họ không thể làm gì khác ngoài ngày càng điên đảo vì hắn, nhìn kìa, ai đi ngang qua phòng học cũng phải nhìn vào rồi thì thầm gì đó với nhau.
Nếu hỏi gần đây ai đang được chú ý nhất là đó chính là thầy giáo Elvis mới vào. Hắn thực sự rất có sức hút, một đề toán buồn tẻ đến mấy hắn cũng có thể giảng một cách hết sức thú vị.
Lát sau, có người gõ cửa phòng học, các học sinh tránh sang bên nên Ive dễ dàng trông thấy Phỉ Phi đang đứng trước cửa nhìn hắn. Ive lập tức đứng dậy bảo ai còn thắc mắc thì để sau giờ cơm, thế một tá những ánh mắt ghen tị bắn về phía Phỉ Phi, khiến Phỉ Phi có phần khoái chí.
Ive đi tới chỗ Phỉ Phi với một nụ cười lịch thiệp, “Cùng tôi dùng bữa trưa nhé tiểu thư Xinh Đẹp?”
“Vinh hạnh của tôi, quý ngài Vạn Người Mê.” Phỉ Phi cười tươi hơn. Quả nhiên cho Elvis đi cửa sau không kiểm tra bằng cấp là một việc làm đúng đắn, nhìn đám học sinh mê hắn đứt đuôi rồi kìa.
Hai người thong thả đi tới về phía nhà ăn tây, Phỉ Phi đang tìm cách đề cập chuyện tranh cử ngày mai thì Ive đột nhiên hỏi, “Nghe nói vị tiểu thư giống thiên sứ hai ngày nữa sẽ về?”
Hắn luôn ở đây chờ cô đấy, trông đợi ghê, chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt của Mộc Như Lam khi gặp hắn là hắn lại thấy máu sôi rần rần, nhưng thứ hắn muốn biết hơn là, nữ biến thái Mộc Như Lam sẽ làm gì khi phát hiện có kẻ bắt chước mình?
Vui rồi đây, từng có một tên sát nhân bắt chước cách giết người của Ive hòng mạo danh hắn. Vì cảm thấy bị xúc phạm, Ive đã móc sống nội tạng của tên đó ra, sau đó “lịch sự” bỏ lại và đổi vị trí một chút, đáng tiếc cuối cùng tên đó vẫn chết.
Phỉ Phi lập tức mất vui, cô ta cười nhìn sang Ive, “Phải, vài ngày nữa sẽ về, anh rất tò mò về cô ấy à?”
“Oh, dĩ nhiên rồi, ai mà không thích thiên sứ chứ.”
“Vậy sao… À mà, anh Elvis giúp tôi một chuyện được không?”
“Cô cứ nói.”
“Ngày mai tôi sẽ tham gia tranh cử hội trưởng hội học sinh, anh ủng hộ cho tôi nhé?” Bất kể Mộc Như Lam về lúc nào, chỉ cần khi đó cô ta đã thượng vị thì Mộc Như Lam về cũng ích gì nữa đâu?