Câu nói của Phỉ Phi đã khiến Ive phải dừng bước, hắn nghi hoặc nhìn cô ta, “Tranh cử hội trưởng hội học sinh?”
“Phải.”
“Chẳng phải là phải có hội trưởng đương nhiệm chủ trì thì mới được tranh cử hội trưởng mới sao?”
Ánh mắt Phỉ Phi hơi mất vui nhưng miệng vẫn cười, “Cô ấy cũng sắp về rồi mà, tôi không nghĩ trao quyền sớm với trao quyền muộn thì có gì khác biệt. Elvis, anh sẽ ủng hộ tôi, phải không?”
Sớm với muộn đương nhiên là có khác biệt, khác biệt lớn ấy chứ, ở Lưu Tư Lan học sinh là phe nắm quyền chứ không chỉ đơn giản là kẻ chạy việc vặt.
Ive nhìn Phỉ Phi, trong mắt thoáng chút u tối. Hắn nở nụ cười chân thành, “Tất nhiên rồi. À, hay là bữa trưa hôm nay cộng vào bữa tối tại nhà tôi nhé, tôi có một món ngon muốn chia sẻ với cô. Tin tôi đi, cô nhất định sẽ thích. “
Phỉ Phi đáp lại bằng ánh mắt hồ nghi, “Thật sao?”
“Thật, tôi đảm bảo đấy.” Ive tỏ vẻ nghiêm túc.
Thấy vậy Phỉ Phỉ liền bật cười, “Được rồi, tôi đùa anh thôi.”
Thừa dịp sang nhà làm công tác tư tưởng cho hắn loon, tuyệt đối không được ủng hộ Mộc Như Lam, rồi phải nói cho hắn chuyện ngày mai hắn cần làm nữa. Còn về chuyện cùng ăn tối, cô ta không cho rằng việc này có ý nghĩa gì to tát, bởi Elvis là một anh chàng ngoại quốc lịch thiệp và nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chuyện hắn từ chối cô giáo xinh đẹp nhất Lưu Tư Lan hôm qua đã truyền khắp diễn đàn rồi. Cứ tưởng người nước ngoài sống thoáng chỉ cần nói chuyện vài câu là lên giường luôn, vậy mà không ngờ Elvis lại từ chối, hơn nữa còn lấy một lý do thể hiện rõ mình là người lãng mạn chung tình, thế là chẳng mấy chốc lại có thêm hàng loạt cô gái đổ gục vì hắn.
Mặc dù Phỉ Phi khá tự tin nhưng cô ta sẽ không ảo tưởng, người đàn ông chỉ quý mến cô ta như một người bạn mà thôi, ánh mắt của hắn hoàn toàn không chứa một cảm xúc nào khác.
“Quyết định vậy nhé.” Ive có vẻ rất thích thú.
“Ừ.” Phỉ Phi mải nghĩ chuyện khác mà không để ý người đàn ông cao lớn anh tuấn bên cạnh đang lặng lẽ đưa ra đầu lưỡi đỏ nguy hiểm, tựa như một con mãng xà đã phát hiện được mồi ngon.
Ive hơi có cảm giác… bị mạo phạm, cô bé hư hỏng này muốn lợi dụng hắn để đi trộm thứ không thuộc về mình, chậc chậc, người gì thất lễ quá, đây không phải là một thói quen tốt đâu cưng ạ, nếu muốn làm kẻ trộm thì cũng phải làm một kẻ trộm có thực lực chứ, lợi dụng biến thái bộ không sợ bị ăn thịt hả?. Ngôn Tình Hài
++++
Mộc Như Lam và mẹ Mặc đi dạo phố mua về một đống đồ, từ sau khi chồng chết, mẹ Mặc rất ít khi ra ngoài, trừ phi cần thiết lắm, mà dù có đi thì cũng chỉ để mua quần áo cho lão Mặc và Mặc Vô Ngân chứ chẳng mấy lúc nhớ phần mình, bây giờ có Mộc Như Lam lôi kéo thì bà lại mua rất nhiều, dù sao cũng là phụ nữ, hơn nữa Mộc Như Lam cứ tấm tắc khen làm mẹ Mặc và nhân viên bán hàng cười khúc khích không thôi.
“Cô bé này hẳn là con gái của dì rồi.” Lúc tính tiền nhân viên tiệm nào cũng nói như thế, mẹ Mặc càng nghe càng vui, con dâu, phải, đây chính là con gái của bà.
Đã đến giờ cơm tối nhưng mẹ Mặc không về nhà nấu được nên Mộc Như Lam gọi điện về. Mặc Vô Ngân bắt máy, nghe bảo mẹ đi ăn ngoài thì gật đầu lia lịa, cô cũng biết hôm nay mẹ buồn vì ông anh lại phải đi Mỹ, may mà có Mộc Như Lam chứ không cô cũng không biết phải an ủi mẹ thế nào, bà ấy luôn xem cô như một đứa trẻ, lời an ủi của cô hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Hai người xách túi to túi nhỏ bước vào một nhà hàng sang trọng, một lớn một trẻ khiến mọi người xung quanh không thể không chú ý. Mẹ Mặc đã sinh Mặc Khiêm Nhân và Mặc Vô Ngân nhưng dáng dấp vẫn rất đẹp, thời gian cũng phá lệ ưu ái bà, chỉ cần diện một chút là trông trẻ hẳn, thoạt nhìn cùng lắm là ba mươi mấy tuổi.
Nhưng điều bất ngờ hơn cả chính là sự hiện diện của Tô Trừng Tương và Lục Tử Mạnh.
Mộc Như Lam vừa ngồi xuống là thấy ngay hai người họ ngồi ở bàn đối diện sát cửa sổ, và họ cũng đã nhìn thấy cô, Mộc Như Lam mỉm cười vẫy tay với Tô Trừng Tương, đoạn Tô Trừng Tương đứng dậy tiến lại.
“Ô, Trừng Tương và Tiểu Manh cũng ở đây à!” Mẹ Mặc vui vẻ nói, tối nay tâm trạng bà rất vui, thấy hai thanh mai trúc mã của Mặc Khiêm Nhân lại càng vui hơn. Thế nhưng khi sực nhớ ra một chuyện, bà lại kinh ngạc nhìn về phía Mộc như Lam và Tô Trừng Tương.
Tô Trừng Tương chào hỏi mẹ Mặc xong thì nhìn sang Mộc như Lam, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa đơn giản màu vàng nhạt, tai đeo bông tai ngọc, mái tóc xoăn để xõa, thoạt nhìn hết sức trang nhã tinh tế.
“Tôi dạo phố với mẹ. Phải rồi, có cái này tặng chị. “Mộc Như Lam lấy từ túi xách ra một chiếc túi nhỏ rồi đưa cho Tô Trừng Tương.
Tô Trừng Tương nhận lấy với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, “Cảm ơn.”
“Hay chúng ta ăn chung một bữa nhé?”
“Tôi và Tử Mạnh mới ăn xong rồi. Tôi tới để báo cô trước là ngày mai tôi có chút việc, cuộc gặp dời xuống buổi chiều được không?” Tô Trừng Tương hỏi, vốn cuộc gặp được ấn định vào buổi sáng nhưng đó lại là lúc Lục Tử Mạnh lên máy bay, anh cứ nằng nặc đòi cô đi tiễn, cô không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ đồng ý.
“Được.” Mộc Như Lam liếc Lục Tử Mạnh, cười híp mắt gật đầu.
Tô Trừng Tương trừng cô một cái.
Mộc Như Lam vẫn tiếp tục cười.
Tô Trừng Tương bỏ đi.
Mộc Như Lam bật cười thành tiếng.
Mẹ Mặc kinh ngạc, chẳng phải hai đứa nó là tình địch sao? Sao bây giờ trông cứ như khuê mật của nhau vậy?
Không chỉ có mẹ Mặc kinh ngạc mà ngay cả Lục Tử Mạnh cũng thế.
Sau khi cùng Tô Trừng Tương ăn nốt món tráng miệng, Lục Tử Mạnh nhìn sang Mộc Như Lam bên kia, “Này, em với Mộc Như Lam có chuyện gì vậy?”
Tô Trừng Tương bỏ món quà ban nãy vào túi xách, giọng nhàn nhạt, “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Bây giờ quan hệ giữa hai người là gì?” Lục Tử Mạnh đổi câu hỏi.
“Bác sĩ và bệnh nhân. Có vấn đề gì không?” Tô Trừng Tương mặt lạnh đứng dậy. “
Lục Tử Mạnh lập tức giơ tay đầu hàng, không nói thêm gì nữa.
Tô Trừng Tương đào đào mớ đá trong ly, ánh mắt không khỏi chếch sang món quà trong túi xách, sau đó lại hướng về phía Mộc Như Lam, cô thở dài.
Mọi chuyện chẳng hề tiến hành theo kế hoạch, hồi mới biết Mộc Như Lam có vấn đề về tâm lý, cô quá khiếp sợ nên nghĩ sự việc rất nghiêm trọng, đến khi điều trị cho Mộc Như Lam thì lại nhận ra dường như cũng không quá khó để giải quyết, lúc bắt đầu còn tưởng rằng mình duy trì thái độ công bằng với Mộc Như Lam, dù sao cô cũng không phải thánh mẫu để mà có thể dễ dàng nãy sinh tình bạn với vị hôn thê của người đàn ông cô yêu thầm đã lâu. Có điều bây giờ… dù chưa phải là bạn bè, nhưng cô cũng không ghét Mộc Như Lam, và cô cũng hơi hơi hiểu được nguyên nhân Mặc Khiêm Nhân yêu Mộc Như Lam.
Cô ấy thật sự là cô gái ấm áp, không ít lần cô thấy cô ấy cho ăn xin và người tàn tật toàn bộ số tiền lẻ của mình, không ít lần thấy cô ấy đứng trên vỉa hè chơi với đám trẻ con, dù có cùng là phụ nữ cũng không dễ gì đi ghét một cô gái như thế.
Cô bỗng nhớ tới một lời đồn về Mộc Như Lam mà cô từng nghe, không biết ai đã là người nói ra điều này đầu tiên — Ai tiếp xúc với Mộc Như Lam cũng đều thích cô ấy.
Có nguyên tắc và giới hạn, không hy sinh bản thân một cách mù quáng hay chỉ chờ người khác hy sinh cho mình. Hiền lành nhưng không thánh mẫu. Cô ấy sẵn sàng vét sạch tiền lẻ của mình cho người ăn xin nhưng sẽ không bao giờ lấy ra tiền mệnh giá lớn, bởi cô hiểu thời buổi này có quá nhiều kẻ lừa đảo, số tiền cho những người già khốn khổ phần nhiều đến từ lòng trắc ẩn, mặc dù chỉ là vài đồng bạc. Trung thực và chân thành, hẳn đây chính là sức hút của cô ấy.
Đến cả nguyên nhân khiến cô ấy mắc bệnh tâm lý cũng là vì không thể cứu giúp hai cô bé trong vụ bắt cóc năm xưa. Từ khi biết được chuyện này, trong lòng Tô Trừng Tương rất phức tạp. Mộc Như Lam là một cô gái lương thiện, đến nỗi Tô Trừng Tương cảm thấy thật sai trái khi liên tục gọi cô ấy là bệnh nhân tâm thần.
Nếu Mặc Khiêm Nhân để cô điều trị cho Mộc Như Lam là nhằm mục đích này, thì không thể không công nhận là hắn đã thành công.
++++
Trong căn nhà âm u vang lên tiếng ngâm nga thích thú, tại nhà bếp sạch sẽ gọn gàng là một người đàn ông tóc vàng cao ráo với hai ống tay áo xắn ngang khuỷu đang đứng mài dao. Giữa những tiếng xoen xét chói tai, con dao bạc lóe sáng dưới ánh đèn điện, sắc lạnh ghê người.
Xe của Phỉ Phi dừng lại trong một bãi đậu xe tại một khu phố nhỏ cách đó không xa. Gió đêm thổi tung mái tóc đen dài làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn mảnh mai, cô ta túm tay áo, thấy lạnh cóng cả người, nhiệt độ ngày đêm chênh nhau ghê thật.
Phỉ Phi đã từng tới đây rồi, bởi vì đây chính là căn nhà cô ta tìm mua cho Ive, tất cả đều dựa theo yêu cầu của hắn: yên tĩnh, vắng vẻ, riêng tư, bí mật. Hôm đó cô ta còn nói đùa có phải Ive tìm một chỗ như thế này để làm chuyện xấu hay không, hắn đã gật đầu nhưng cô ta lại chẳng mấy để ý.
Trên đường tới đây cô ta không thấy một bóng người nào, đèn đường thì lại màu vàng, gây cho người ta một cảm giác hoang vu rùng rợn.
Phỉ Phi xoa xoa cánh tay, tăng nhanh bước chân về phía căn nhà của Ive.
Tiếng mài dao bỗng nhiên ngừng lại, Ive vẩy lên ít nước rồi lại tiếp tục mài, hễ nhớ tới là lại thấy buồn phiền, dao giải phẫu của hắn để hết dưới căn hầm ở Hồng Kông rồi, chúng đều là dao giải phẩu được đặc chế, rất sắc và cứng, vừa có thể dùng để giải phẫu lại vừa có thể dùng để chặt xương, một cụ công cụ gây án hoàn hảo.
Phỉ Phỉ nhấn chuông cửa, trong nhà lập tức vang lên tiếng chuông “kính coong kính coong”.
Ive nhếch môi cười, đặt dao xuống rồi ra mở cửa. Tuy không ngon bằng Mộc Như Lam nhưng qua tay hắn cũng sẽ dễ ăn hơn một chút, thật đáng mong đợi, chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi hắn đã thấy lưỡi mình phấn khích như muốn nhảy múa.
Cửa từ từ mở ra, Phỉ Phi nhìn Ive, miệng cười dịu dàng, “Buổi tối tốt lành, Elvis.”
“Mời vào…” Ive lịch thiệp mời con mồi vào nhà, có điều còn chưa nói dứt câu thì đã bị cắt ngang.
Phỉ Phi áy náy nhìn hắn, lấy di động ra giơ lên, “Tôi phải nghe điện thoại.”
Nghe điện thoại? Đương nhiên là không được.
Ive định lôi cô ta vào, nào ngờ tên bảo vệ mới đi tuần tra ban nãy lại vòng về đây.
Nghe điện thoại xong, Phỉ Phi càng áy náy hơn, “Xin lỗi anh Elvis, bữa tối để hôm khác nhé? Bây giờ tôi có chút chuyện gấp cần xử lý.”
Ive liếc nhìn tên bảo vệ đi chầm chậm nhưng rõ ràng là đang quan sát hắn, “Tiếc quá, nhưng nếu cô có việc thì cứ đi đi.” Dù sao cũng hơi cụt hứng rồi, hắn không thích để lại sơ hở. Nhân chứng, vật chứng, tất cả đều không được phép tồn tại, bởi vì hắn không có ý định rời hỏi đây sau khi giết người, hắn muốn “chơi” với Mộc Như Lam nữa.
Ban đầu hắn tưởng cô là một con mèo biết cắn xé, sau đó trên đường bỏ trốn mới nhận ra điểm bất thường. Ive học y, làm bác sĩ đến trình độ của hắn thường đều tìm hiểu về tâm lý học để hỗ trợ việc điều trị cho các bệnh nhân bệnh nan y, từ đó hắn đã ngộ ra rất nhiều điều.
Nữ biến thái ít hơn nhiều so với nam biến thái, trong bệnh viện tâm thần Coen cũng chỉ có vài ả nhưng toàn là đồ điên, chẳng có gì hay ho để thưởng thức.
Căn cứ vào biểu hiện, nữ biến thái sở dĩ ít hơn nam biến thái là vì thần kinh phụ nữ nhìn thì có vẻ yếu ớt nhạy cảm nhưng thực chất lại có thể chịu nhiều áp lực hơn đàn ông, thế nên phụ nữ không dễ gì mất trí. Cũng chính vì thế, sau một biến cố hay một cơn đả kích quá nặng, phụ nữ thường sẽ điên luôn chứ không trải qua một thời gian dài biến đổi tâm lý và trở thành thái nhân cách tỉnh táo có lý trí.
Trên thực tế, nhiều tên cuồng sát ăn thịt người chỉ có thể được gọi là kẻ điên chứ không phải biến thái, nói cao hơn, cái danh xưng “biến thái” này không phải bệnh nhân tâm thần nào cũng dùng được, bởi vì biến thái đa phần đều là nhân tài hay thậm chí thiên tài mắc bệnh!
Trong mắt Ive và những tên bạn tù khác, các nữ bệnh nhân tâm thần ở tầng trên hoàn toàn không cùng đẳng cấp với họ, mấy ả đó không đủ tỉnh táo và lý trí, thậm chí trông còn không giống người bình thường, nói cho cùng chỉ là tâm thần phân liệt thôi. Nếu không vì nhu cầu nghiên cứu và cái gọi là nhân quyền thì mấy ả đã chẳng cần ở lại Coen làm gì, chỉ tổ hạ thấp bệnh viện của Amon.
Vì vậy khi phát hiện ra Mộc Như Lam là đồng loại, Ive đã kinh ngạc và mừng rỡ vô cùng, đây là nữ bệnh nhân tâm thần có thế xưng là “biến thái” duy nhất mà hắn biết. Cô tỉnh táo, trang nhã, ấm áp, giỏi ngụy trang, thoạt nhìn hệt như một người khỏe mạnh bình thường, thậm chí ngay cả hắn cũng suýt nữa bị cô qua mắt.
Chuyện này hay ho thú vị thật đấy, có điều Ive hắn đây là một quý ông, mặc dù Mộc Như Lam rất thơm ngon và còn là đồng loại nhưng vẫn không thể bỏ qua chuyện cô đã cứu hắn, bằng không thì thất lễ quá. Cơ mà bọn họ cũng nên hàn huyên một chút chứ nhỉ? Giữa một nữ biến thái và một nam biến thái có lẽ sẽ không bao giờ tồn tại cái quan hệ “bạn bè” mà Ive chưa một lần biết đến, nhưng cứ tưởng tượng cảnh bọn họ ngồi chung một chỗ đi, thấy nhiệt huyết sôi trào, kích thích đến cực điểm phải không nào?
Mà thôi, ai quan tâm mi nghĩ gì, cứ biết tên biến thái Ive này nghĩ vậy là được.