Hôm nay nắng thật đẹp, cái lạnh tuy đã rút dần nhưng vẫn chưa đủ để người ta có thể trút bỏ hoàn toàn những chiếc áo giữ ấm.
Phỉ Phi cùng Ive rảo bước trên con đường đá cuội trong học viện, vừa cười vừa giới thiệu cho hắn lịch sử và quá trình phát triển của Lưu Tư Lan.
“Tôi nghĩ nếu ngài Elvis ở lại Lưu Tư Lan dạy học thì sẽ rất được yêu mến đấy.” Phỉ Phi nhìn Ive, không biết đây đã là lần thứ mấy cô ta vô thức ngắm nhìn người đàn ông này, trong lòng trầm trồ không thôi.
Đúng là một quý ông quyến rũ, vừa đẹp trai, vừa giỏi, lại vừa có phong độ, hoàn hảo hết chỗ chê. May mắn làm sao hôm qua cô ta đến Lưu Tư Lan, nhờ vậy mới gặp gỡ anh chàng tuyệt vời này.
Giả như được hắn để mắt thì đương nhiên cô ta sẽ rất khoái chí – vì cái sĩ con gái ấy mà, nhưng nếu không được đến mức đó thì chỉ cần sự ủng hộ của hắn thôi cũng đã rất có lợi cho con đường đến chiếc ghế hội trưởng của cô ta, bởi cô ta chắc mẩm rằng, một khi hắn trở thành giáo viên Lưu Tư Lan thì nhất định sẽ sở hữu một lượng fan khủng chỉ sau vài ngày, khi đó tiếng nói của hắn sẽ đem đến cho cô ta rất rất nhiều phiếu bầu.
Ive vẫn mặc áo lông màu xám tro như mọi khi, đôi mắt xanh biếc quan sát xung quanh, nghe Phỉ Phi nói thế, hắn mỉm cười lịch thiệp, “Tôi rất vui lòng được phục vụ các tiểu thư. Nhưng hình như để vào làm giáo viên trường này cần phải qua rất nhiều bài kiểm tra thì phải? Vậy hơi rắc rối…” Nếu chẳng may tra ra tiền án của hắn thì hỏng bét.
“Không rắc rối đâu, chỉ cần anh muốn tôi sẽ giúp anh xử lý, anh thấy thế nào?” Phỉ Phi đáp ngay, cô ta chắc như đinh đóng cột rằng hắn là người đàng hoàng có giáo dục, hơn nữa còn rất tài giỏi, thoạt nhìn không giống một tên lừa đảo chút nào.
Thật ra Phỉ Phi đoán cũng đúng, Ive là một thiên tài suýt được nhận giải Nobel Y học, thành tích của hắn kể suốt một ngày một đêm cũng chưa hết, đáng tiếc rằng, hắn đích thị là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo biến thái thủ đoạn cao siêu.
“Ồ… Vậy phiền cô quá, quý cô đây đúng là một tiểu thiên sứ thiện lương.” Ive nói thành thật như thể đó thực sự là tiếng lòng của hắn.
Phỉ Phi nhoẻn miệng cười, anh chàng này là người nước ngoài dễ mến nhất mà cô ta từng gặp.
Đi một vòng quanh học viện Lưu Tư Lan, Phỉ Phi vô tư nói cho Ive biết vị trí của camera trong các góc khuất, trước khi chia tay còn vui vẻ nhận lời mời đi ăn tối của hắn.
Ive nhìn xe Phỉ Phi chạy xa hẳn, nụ cười lịch thiệp trên môi dần trở nên quỷ dị…
Hồng Kông.
Cành lan tím cắm trong bình sứ trắng, hương thơm phiêu lượn khắp phòng, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mơn trớn đóa hoa, cử chỉ tao nhã mà tựa hồ mang theo vị hủy diệt.
Người đàn ông đứng sau bàn làm việc nhìn hành động của Kha Thế Tình, nói, “Chuyến bay của lão gia và phu nhân sắp hạ cánh rồi ạ.”
“Vậy hả…” Kha Thế Tình rút tay về, “Để tôi đi đón họ.”
“Vâng, tôi xin phép xuống chuẩn bị xe.”
“Ừ.”
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng.
Kha Thế Tình lại chầm chậm đưa tay niết lấy một cành lan trong bình, mùi hương thơm ngát vẫn thoang thoảng, thế nhưng nơi nhụy hoa đã bắt đầu xuất hiện những đốm vàng héo úa.
“Mệt rồi đây…” Hắn nhìn hai bản báo cáo so sánh DNA, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc là một cặp mắt bí hiểm ẩn sau đôi hàng mi.
Hồng Kông. Khu Cửu Long.
Hương vị nóng bỏng vẫn chưa tan hết, trong phòng tắm lào rào nước chảy, thiếu niên nằm lỳ ra giường, trên mi vẫn còn đẫm những giọt nước, hai má ửng hồng mê người như trái cấm.
Qua hồi lâu, dường như đã bình tĩnh lại, Lưu Bùi Dương mở mắt ra, cơn sóng tình nay chỉ còn là một mảnh sâu lặng.
Lát sau, người trong phòng tắm đi ra cùng một chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh hạ thân, nửa trên cường tráng lóng lánh nước dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Không muốn tôi tắm cho em thật à?” Con sư tử đã ăn no nê luôn dễ tính với thú cưng của mình.
“Cút đi, cầm thú.” Lưu Bùi Dương đứng dậy, vừa đỡ hông vừa đi về phía phòng tắm, nhờ y tắm cho hắn? Mẹ nó, không bạo cúc hắn mới là lạ, khốn kiếp!
Nhìn cửa phòng tắm đóng sầm lại, Đoạn Ngọc hơi nheo mắt. Từ sau khi đi Disneyland về Lưu Bùi Dương có vẻ là lạ, trên giường rất nhiệt tình mà dưới giường thì như hận không thể bẻ chân y. Nhưng vì bình thường hắn cũng như thế nên Đoạn Ngọc nhất thời không biết là y nhìn nhầm, hay là thật sự có chỗ nào đó bất ổn…
Lưu Bùi Dương nhìn bồn nước tắm Đoạn Ngọc chuẩn bị cho hắn, đôi mắt tối sầm đi.
Đoạn Nghiêu…
Đoạn Ngọc…
Thật không hổ là hai anh em, đều là cao thủ công tâm. Còn hắn thì lại là một thằng ngu bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền! Chó chết!
++++
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Mộc Như Lam ngày ngày giảng bài cho các nam sinh học viện Mộ Hoa, không biết từ khi nào, ba lớp đã nhập lại làm một, những thiếu niên học hành bết bát đang dần dần tiến bộ và cũng không còn phản nghịch như trước nữa, cứ tan học lại chạy tới dải đất hải âu, có lần họ kéo Mộc Như Lam đi theo, để cô biết bên sân bắn dưới lòng đất có gì.
Trên tường treo đầy súng ống, bố trí chuyên nghiệp như sân huấn luyện của bộ đội đặc chủng, và đương nhiên là chúng thành công khơi dậy hứng thú của các thiếu niên. Tô Bắc Thiệu và Hạ Hỏa đã tự học được cách bắn súng, Hoắc Dạ Chu thì nhỉnh hơn, bắn bách phát bách trúng. Mộc Như Lam đi theo cũng học được kha khá, lần đầu tiên bắn trúng bia, cô bỗng sực nhớ ra một chuyện.
Khiêm Nhân bảo cô học cho tốt thứ bọn họ dạy cô… Là cái này ư? Hắn đã sớm biết trong Mộ Hoa có một chỗ như thế này, còn hiệu trưởng và phụ huynh của tốp trẻ này thì mong chúng có hứng thú tự học dùng vũ khí? Chà, lợi hại ghê, cả Mặc Khiêm Nhân và các vị phụ huynh đều lợi hại.
Mộc Như Lam tán thưởng người khác mà không biết rằng Lương Khâm Luân cũng đang tán thưởng cô, bao năm qua chưa từng có nhiều học sinh chủ động tiến vào dải đất hải âu và khai phá thiên phú của bản thân như thế, Mộc Như Lam rõ ràng là động lực thúc đẩy chuyện này, nếu không nhờ có Mộc Như Lam thì có lẽ đám quỷ con này vẫn còn bận bày trò phản nghịch mà bỏ lỡ cơ hội đi lên con đường vinh quang.
Chỉ những thiếu niên chủ động tiến vào dải đất hải âu và khai phá thiên phú của bản thân mới có tư cách bước ra khỏi học viện Mộ Hoa, được tuyển vào trại huấn luyện đặc biệt, bắt đầu cuộc sống của một quân nhân thực thụ. Cha ông họ đều như vậy cả.
Vụ xác chết dưới chân cầu sau hôm đó đã chết yểu không còn động tĩnh gì nữa, bởi tên biến thái không tiếp tục hành động nên người ta không tìm được thêm manh mối gì về gã. Ngay cả Mộc Như Lam cũng thấy khó hiểu, sao gã ta chào hỏi xong thì lại lặn tăm vậy nhỉ? Hay là gã chỉ đùa giỡn người khác thôi?
Mọi người cứ nghi hoặc, còn thời gian cứ trôi.
Mặc Khiêm Nhân nhận được điện thoại của Schmidt và Joey, thời hạn hai tháng của hắn đã hết, phải về Mỹ thôi, bọn biến thái trong bệnh viện Coen lâu ngày không thấy Mặc Khiêm Nhân là lại bắt đầu rục rịch gây ra những chuyện mà người khác không chịu nổi.
Trong bữa cơm tối, lão Mặc tỏ ra rất bất mãn.
“Mới đính hôn chưa được bao lâu đã phải đi Mỹ, làm như ngày nào cũng có án biến thái giết người không bằng, bộ thiếu cháu là bọn họ phế hết hả? Giục cái gì mà giục cơ chứ, hiếm lắm mới về được một lần, bây giờ đi nữa, không biết đến tháng nào năm nào mới gặp lại…” Lão Mặc tức đến nỗi dằn mạnh cái chén xuống bàn, đôi đũa thi thoảng lại va vào chén theo tâm trạng nóng giận của lão.
Mọi người im lặng không nói, kỳ thật lão Mặc cũng đang xả giận thay Mộc Như Lam, trong lòng họ đều hiểu, đã không ít lần người bên Mỹ đến khuyên họ di cư sang đó rồi. Mà như lão Mặc nói đấy, công việc của Mặc Khiêm Nhân quá đặc thù, thân phận địa vị tại nước Mỹ cũng đặc thù không kém, lần này đi không biết bao giờ mới về được.
“Không sao đâu ạ.” Mộc Như Lam mỉm cười thấu hiểu, “Công việc mà. Vả lại vài ngày nữa cháu cũng phải về học viện Lưu Tư Lan rồi.”
Lão Mặc mềm lòng không giữ được biểu cảm nghiêm túc nữa, ôi, cháu dâu của lão ngoan quá đi, có lẽ ông trời thương lão đầu bạc tiễn đầu xanh, mà thằng cháu lại còn mất nết hết biết.
Thấy vẻ mặt lão đã khá hơn, mẹ Mặc vội nói, “Thôi thôi, ăn cơm đi kẻo nguội.”
Mặc Vô Ngân cắn đũa chen miệng, “Mà, chị dâu sắp thi đại học rồi. Để chị ấy ra Mỹ học không tốt hơn à? Như vậy hai người sẽ dễ dàng gặp nhau trong bốn năm tới, nói không chừng còn có thể sống chung nữa…”
“Im lặng, lo ăn cơm đi.” Mẹ Mặc trừng mắt cốc đầu cô, chuyện này không được nói bừa, lãnh đạo cấp cao muốn Mộc Như Lam học đại học trong nước! Mặc dù chính bà cũng mong Mộc Như Lam sang Mỹ cùng Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Vô Ngân cụp đầu nhai cơm, đúng là giỏi quá cũng không tốt, đến nỗi học đại học ở đâu cũng bị người ta quản lý, suốt ngày bị theo theo dõi dõi.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân cười bất đắc dĩ. Thấy trong chén có cà rốt mà mình ghét, cô cầm đũa gắp sang chén Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô.
Mộc Như Lam chớp mắt vô tội, “Khiêm Nhân, không được kén ăn nha.”
“…” Hình như người đang kén ăn là em cơ mà?
Bên Mỹ không cho Mặc Khiêm Nhân thêm một ngày nào nữa nên khuya nay hắn phải chuẩn bị hành lý để lên máy bay ngay sáng sớm hôm sau.
Mộc Như Lam hiền lành giúp Mặc Khiêm Nhân sắp xếp đồ đạc. Hiếm lắm mới có một lần Mặc Khiêm Nhân đứng nhìn Mộc Như Lam tất bật vì mình mà không giúp một tay như hôm nay, hắn tựa vào cạnh cửa, nhìn Mộc Như Lam vừa nhẩm vừa bỏ đồ vào vali, đôi mắt lạnh nhạt thường ngày nay ngập trong ôn nhu say lòng người.
Lát sau hắn lên tiếng, “Hai ngày nữa em về thành phố K phải không?”
“Ừ.” Sắp hết hai tháng làm học sinh trao đổi rồi. Mộc Như Lam ra khỏi nơi treo quần áo, tay cầm mấy chiếc quần lót của Mặc Khiêm Nhân, dưới cái nhìn của hắn, cô chậm rãi vuốt, chậm rãi xếp, tựa như đang âu yếm.
Mặc Khiêm Nhân đi qua giật lấy rồi nhét vội vào một góc vali, nhanh tới mức Mộc Như Lam không kịp phản ứng.
“Xong rồi.” Mặc Khiêm Nhân đóng vali, kéo khóa, mái tóc đen nhánh che đi đôi tai ửng đỏ.
Mộc Như Lam chớp mắt, “Chưa xong mà.”
Mặc Khiêm Nhân quỳ một chân, ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, “Cái gì cần thiết cũng bỏ vào hết rồi.”
“Sót một cái này.” Mộc Như Lam ngồi xổm xuống mở vali ra, bỏ một thứ gì đó vào sau mới đóng vali lại.
Hai người ngồi trên đất, cách một cái vali không lớn lắm, họ cứ thế nhìn vào mắt nhau. Cô chìm trong mảnh hồ lãnh khiết chỉ hai màu đen trắng, hắn lạc giữa thế giới ngập sương mà rực rỡ sắc hương.
Cô thu hút hắn, và hắn cũng thu hút cô. Người đặc biệt có thể thu hút vô số người thường, nhưng chỉ có thể bị người đặc biệt thu hút.
Nụ hôn dịu dàng như cánh đào phớt môi, thấm đượm một mùi hương say nồng, không quá nóng bỏng nhưng vẫn hình thành nên một bầu không khí đọc nhất bọc quanh họ. Họ có thể đã quên hết mọi thứ mà kéo dài nụ hôn này đến vô tận — nếu Mộc Như Lam không nghịch ngợm như vậy.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Mặc Khiêm Nhân quần áo xộc xệch, nút áo sơmi đã bị cởi sạch, hắn thở lộn xộn và dồn dập, lúc nhìn thấy cô cúi xuống giữa hai chân mình, hắn vơ đại một cái gối che mặt lại, ra chiều ngượng không dám nhìn thẳng, lỗ tai đỏ thiếu điều rỏ ra máu…
Đây là lần đầu tiên Mộc Như Lam làm thế này…
Ngượng chết mất…
Mẹ Mặc và Mặc Vô Ngân đứng ngoài cửa cười gian, nghe thấy tiếng thở của Mặc Khiêm Nhân, bọn họ kích động đến run cả vai, rón ra rón rén lui đi như ăn trộm, đúng là tiểu biệt thắng tân hôn*, không ngờ Khiêm Nhân thanh tâm quả dục nhà mình lúc ấy ấy lại cất giọng gợi cảm đến thế, Lam Lam nhất định là mê như điếu đổ luôn rồi, ôi ôi, mắc cỡ quá đi…
*Tiểu biệt thắng tân hôn: xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
“Khiêm Nhân? Thích không?” Bên trong loáng thoáng vang lên câu hỏi của cô nàng biến thái…