Có một điều thú vị mà tới nay Viêm mới nhận ra…
Ở đây, Giao Long là chỉ huy cấp tướng duy nhất vừa chỉ huy hạm đội, vừa tự làm thuyền trưởng tàu!
Những ngày qua, nhỏ nghĩ ở dị giới thì việc các Tư lệnh, cách gọi chung cho những chỉ huy đơn vị cỡ lớn, trực tiếp kiêm nhiệm việc làm thuyền trưởng tàu là hết sức bình thường. Tuy nhiên hôm nay nó mới vỡ lẽ, trong toàn bộ các tàu đi theo ra ngoài Bắc, trừ Hồng Ma thì chẳng ai làm trò đó. Khu trục hạm Thanh Long, tàu chỉ huy nhóm hộ tống của cái pháo đài này, đồng thời kiêm luôn tàu ‘tham mưu” do cậu Trung chọn làm kỳ hạm, có thuyền trưởng riêng. Các chiến hạm của quý tộc địa phương đều không được mấy người đó đích thân cầm lái, thay vào đó là sĩ quan mức sao bạc. Tướng lĩnh sẽ ngồi phía sau chỉ đạo ở mức chiến lược, đối với việc hoạt động của cả tổ đội, còn thuyền trưởng sẽ chịu trách nhiệm chiến thuật cho tàu.
Tuy nhiên, trên con tàu này, điều đó không đúng.
Giao Long, Tổng lãnh xứ U Minh, quân hàm Thủy sư Đô đốc – ngang với Nguyên soái – lại tự mình ngồi vào ghế thuyền trưởng. hay ghế Tư lệnh nhỉ? Nhỏ không biết nữa, nhưng chắc chắn là không bình thường. Cô ta im lặng một cách quái đản, hầu hết lệnh đều do Oa Lân đưa ra, trong khi điều phối hạm đội sẽ giao cho Hồng Ma truyền giùm. Thuyền trưởng chỉ ngồi yên đó, không nhúc nhích gì, còn người xung quanh liên tục làm việc. Tới cả thi quỷ bên dưới cầu quan sát cũng phải căng mắt ra, Hồng Ma nói dù có vùng điều hành thì tự mình coi rồi báo cáo vẫn tốt hơn.
Tình hình cứ tiếp tục như vậy, bất kể có chuyện gì xảy ra, vẫn là chị đầu tảo ra lệnh trên tàu, còn bà già chúa sứng chỉ huy cả đội tàu vĩ đại xung quanh. Mọi người làm cực kỳ đều, như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Hương Hương tập trung lái, khi cần sẽ đưa tay điều chỉnh khẩu lệnh máy để yêu cầu tốc độ. Các mặt đồng hồ báo hiệu gắn trên đôi bên tường đảm bảo mọi thành viên buồng lái đều có thể biết tình hình áp suất bên trong, độ cao tàu, góc nghiêng và cả những chuyện nguy hiểm khác. Đồng hồ đo độ cao của Hồng Ma có mức tối đa là mười bốn ngàn, con bé nhủ bụng, có lẽ là trần bay tối đa? Mà tính trần bay tối đa thế nào nhỉ? Nhỏ tự hỏi, tàu chứ có phải máy bay đâu mà trơn láng hết?
– Ổn định độ cao! Tốc độ hành trình!
– Tốt! Mọi người có thể thư giãn tại chỗ!
Phù…!
Viêm có thể nghe rõ tiếng thở dài!
Từ nãy giờ, toàn hạm đội chỉ ở giai đoạn “ổn định”. Họ lên không nhanh, thực sự rất từ tốn, nhưng đều và đẹp đến lạ thường. Nó nghĩ bụng, đội đi diễn tập có khác. Nếu là chiến tranh thật chắc hẳn sẽ phải khẩn trương hơn nhiều, không thể để phí phút giây nào. Khi Hương Hương báo cáo và thuyền phó ra lệnh, ngay cả Hồng Ma cũng có vẻ nhẹ nhõm. Cô ta hơi chùn vai xuống, đầu cúi thấp, có vẻ đã mệt rồi. Mà kể cũng khổ, khi họ phải đứng với mấy quả “tạ” như thế. Đặt tay lên ngực, Viêm thầm nhủ, lần đầu tiên nó thấy mừng vì là “đồng bằng”!
Đúng lúc đó, Hồng Ma đi sang. Lay vai Giao Long, cô nói:
– Dậy coi gái, sáng rồi!
– Ớ?
Viêm giật mình. Nhìn bà già rồi sang thuyền trưởng, nó tròn mắt kinh ngạc khi nhận ra Giao Long thực sự đang… ngủ! Ngủ á? “Đùa nhau à?”, con bé hét lên trong đầu. “Thi Hoàng” ngày thường ngầu lòi bá đạo vậy mà giờ lại như thế trên ghế sao? Mắt lim dim, tay phải chống cằm, chân dang ngang vừa đủ, nhìn cô ấy như đang suy tư chứ chẳng phải đang say giấc nồng. Giao Long không nhắm hết, vẫn thấy mấy vòng đỏ bên trong, nhưng lại cực kỳ lơ đễnh. Bình thường dù có vô hồn tới thế nào đi chăng nữa, mắt cô ấy cũng luôn có vẻ sáng quắc lên, giống như đại bàng, diều hâu thấy mồi, chứ không mơ mơ màng màng thế này.
– Uầy, lại ngủ nữa à?
Đến cả Oa Lân cũng mò sang. Nhìn Giao Long thế, cô gãi gãi đầu rồi trông sang Viêm, nói:
– Quen đi em, bả thường ngủ vậy đó! Tụi chị lo hết rồi nên thuyền trưởng chỉ việc ngồi chơi làm màu thôi!
– Vậy cũng được ạ? – Viêm trố mắt – Em tưởng thuyền trưởng phải luôn… ừm, tỉnh táo để ra lệnh chứ?
– Không, không hẳn.
Xoa đầu con bé, Hồng Ma nói, điều đó có thể đúng trong thời chiến. Tuy nhiên vào thời bình thế này, tàu buôn hay tàu chiến cũng thường sẽ giao nhiệm vụ chỉ huy trong phần lớn hành trình cho thuyền phó, còn thuyền trưởng chỉ ngồi đó phòng trường hợp khẩn cấp. Một chiến hạm bình thường sẽ có ít nhất hai thuyền phó xoay tua phụ trách, trong khi thuyền trưởng sẽ ngồi phía sau giám sát. Chỉ trong trường hợp khẩn cấp, như bị không tặc tập kính, giao tranh hay tàu “lạ” tấn công, chỉ huy cấp cao nhất của thủy thủ đoàn mới phải trực tiếp nắm quyền.
Tuy nhiên, nói chuyện ồn thế, Giao Long vẫn ngủ.
Nhìn cô ta vậy, Viêm vừa thấy lạ, vừa lo lắng. Trên tàu, nếu chỉ huy trưởng như thế, lỡi khi có chuyện thì ai sẽ phụ trách? Oa Lân? Ừm, nó nghĩ cô ta có thể, nhưng quyền hành không thể sánh ngang được. Hồng Ma có cấp bậc cao hơn, những vẫn chỉ là ba sao vàng, cấp bậc thấp hơn. Từ nãy giờ, họ thay mặt thuyền trưởng ra lệnh, dẫu thế… Nó vẫn thấy có gì đó không ổn. Một con tàu mà thuyền trưởng, Tư lệnh chỉ ngồi chơi xơi nước chẳng phải quá mất an toàn sao? Chưa kể còn cả hạm đội hàng mấy trăm tàu phía sau, lỡ khi có chuyện thì ai sẽ chỉ đạo xử lý đây?
– Nghĩ lung gớm nhờ?
Búng nhẹ trán Viêm, Hồng Ma nói:
– Cái tàu này vốn đã dị sẵn rồi, nên khỏi quan tâm mấy cái thường thức đó!
– Là sao ạ?
Xoa xoa trán, con bé hỏi lại.
– Chuyện này khá khó nói, nhưng…
Hơi ngập ngừng, Oa Lân nhìn sang Hồng Ma. Thấy chủ gật đầu, cô mới nói tiếp.
LBB2520 “Hồng Ma” về cơ bản là một tàu chiến tư nhân. Tàn dư của chế độ quý tộc cũ, trong đó cho phép các quý tộc sở hữu đủ tiềm lực kinh tế tự mua tàu riêng, biến chúng thành lực lượng vũ trang chỉ phục vụ cho bản thân, thay vì nhận tàu từ Trung ương. Điều này Viêm đã nghe nói hôm trước, các quý tộc địa phương được quyền xây dựng quân đội của bản thân và chỉ chịu quản lý hạn chế của bên trên. Điều đó hoàn toàn bình thường đối với một quốc gia vẫn theo tư tưởng phân quyền cát cứ, mỗi vùng gần như là một nước nhỏ độc lập.
Đối với các quý tộc, có hai cách để họ chọn kỳ hạm, tức tàu chỉ huy hạm đội. Cách thứ nhất là tự đóng, tự xài, như những tàu của quý tộc địa phương Nam Đảo, nơi có truyền thống đi biển lâu đời và từng là thế lực hải tặc lớn hoành hành phía ấy trước khi bị sáp nhập. Với tàu loại này, cần phải được đăng ký từ khâu bản vẽ với Tổng cục Không quân, bên đó sẽ cho người thẩm định thiết kế, xem xét, kiểm lỗi, góp ý và đủ các thứ khác.
Việc quý tộc đóng tàu được xem tương đương với các cơ sở của Trung ương, vì vậy quy trình tương tự. Bên Kỹ thuật sẽ thẩm định, kiểm thử mô hình, coi thiết kế và đủ thứ khác mà ở đây chẳng ai chuyên. Nếu đó là lớp tàu cải tiến hay lớp mới, thời gian chờ duyệt sẽ lâu hơn chút, và nếu cho thấy tính thực tế cao thì có thể Trung ương sẽ đề nghị đầu tư chung, đóng chung và thậm chí là mua lại tàu thành phẩm, nếu cần thiết.
Sau khi đóng xong, tàu này nghiễm nhiên là của nhà quý tộc đó, trừ khi đã có hợp đồng buôn bán với nơi khác từ trước. Các chiến hạm dạng này làm thành chủ yếu lực lượng trên không của quý tộc địa phương U Minh, Bồn Điện với Linh Giang, những nơi có mỏ kim loại dồi dào và nền tảng công nghiệp nặng phát triển từ lâu. Khả năng “tự cung tự cấp” này chính là cái chính tạo nên số lượng đông hơn quân Nguyên của chiến hạm bay, chứ chẳng phải một khu Trung ương gồng gánh rồi chia sẻ chỗ khác. Cũng vì vậy mà ba vùng này có hạm đội đông nhất, chỉ sau Trung ương.
Cách thứ hai, dành cho những nhà quý tộc không có cơ sở công nghiệp mạnh trong tay, đổi lại kinh tế mạnh, chính là mua tàu của nơi khác. Hình thức thực hiện tương tự việc giao dịch vũ khí quốc tế: Các lãnh thổ ấy xem rồi chọn mẫu, tự làm hợp đồng với bên muốn bán, xì tiền ra và ẵm ngay về con hạm mới coong.
Chiêu ấy được đa số những gia đình có thế lực kinh tế thực hiện, vì họ cho rằng mua sẽ ít tốn hơn đầu tư hẳn một dây chuyền, thực hiện các gói nâng cấp cũng dễ hơn, vì có sẵn rồi chứ chẳng phải tự mình nghiên cứu. Mấy lãnh địa khác cũng thích thế, vì nó giúp họ hái ra tiền, chưa kể trao đổi công nghệ với nhau. Cũng có thể mua hàng nước ngoài, tuy nhiên, khi đó cần thông qua Bộ Tổng Tư lệnh và sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Cơ bản thì, sau khi tàu đã biên chế, nhà quý tộc chỉ huy có quyền chọn bất cứ chiếc nào làm kỳ hạm của mình. Thông thường họ sẽ lấy tàu to lớn, uy lực nhất để cho thấy cái uy của mình. Trong khi đó, một số khác, như Aisyah chẳng hạn, lại chọn tuần dương hạng nặng có tính cơ động cao, khả năng tác chiến đường dài hiệu quả để đảm bảo ưu tiên tác chiến. Còn Trung là chuyện khác, vì đặc thù công việc nên mới vậy. Nhưng Oa Lân nói ông ta trước nay chưa từng chỉ huy quá tuần dương hạng nhẹ, vì bị điều sang làm bàn giấy quá sớm. Chỉ vài năm trước loạn Phiên An ông ấy mới quay lại điều hành tàu chiến, khi ấy cũng chính chiếc Thanh Long đã ngăn đám phản động tông vào kỳ hạm Không Hạm đội 1.
Và vì cái lý do củ chuối ấy, Giao long, với cương vị là Tổng lãnh xứ U Minh, có quyền dùng Hồng Ma làm kỳ hạm và sau đó… vô trách nhiệm thế nào cũng được! Bởi hầu hết trường hợp, các Tư lệnh sẽ không phải làm gì, nên cực kỳ thảnh thơi.
– Công nhận củ chuối thiệt…
Trề môi, Viêm hỏi:
– Nhưng không phải vẫn quá… sai khi thuyền trưởng lại ngủ như vậy ạ? Lỡ đâu có chuyện thì làm sao?
– Lúc đó, ta sẽ đánh nó té ghế luôn, khỏi lo! – Hồng Ma nháy mắt – Kêu nhẹ nhàng không dậy thì dùng biện pháp mạnh!
– Vậy mạnh quá! – Oa Lân nói – Chị cứ làm như “bình thường” là được mà, hì hì!
– Xong nó vật ta nát xương hả? Hì hì cái con khỉ!
– Và ồn thế này, chị ta vẫn chả chịu dậy.
Đứng tận xa mà Hương Hương cũng phải nói vào:
– Mấy người coi thuyền trưởng ngủ hay chết đó! Thi quỷ chả phân biệt được hai món đó đâu!
– Coi kiểu gì? – Hồng Ma vặn – Đã xác sống rồi còn đòi phân biệt nữa! Hay là… Úi úi úi, chơi ngu rồi! Chơi ngu rồi!
“Lạy…”
Đứng một bên, Viêm chứng kiến hết điều bà già định làm. Đưa bàn tay khổng lồ ấy ra, cô ta định sờ mó ngực Giao Long, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy ý định bậy bạ bị “Thi Hoàng” ngăn lại. Nhưng không phải tay, Giao Long vẫn im re, duy chỉ có lọn tóc dài bên ngực trái “sống” dậy, như con rắn độc mà di chuyển, quấn chặt lấy cổ tay bà già. Rắc, nó nghe rõ thế, dường như là âm thanh của… xương gãy vụn? Tái mét bản mặt, Viêm nhanh chóng lùi ra xa. Đã được Hồng Ma lấy cho mấy chiếc áo ấm nên nhỏ không cần đứng quá sát nữa. Và cũng nhờ vậy, cảnh tượng trước mắt mới rõ ràng làm sao!
Trên chiếc ngai, Giao Long từ từ mở mắt. Cánh tay phải buông xuống chỗ thanh vịn, đầu xoay mấy cái cho mềm ra. Tóc cô ta di chuyển như rắn, tốc độ hoàn toàn không thể coi thường, chỉ trong chớp mắt đã vươn đến tận vai Hồng Ma. Và không chỉ thế, nó đang… biến hình? Con bé không dám tin nữa, mớ tóc ấy thực sự kết với nhau, dần dần thành một con rắn thực sự, với màu vảy đen hằn những lằn sáng mờ mờ, bụng vàng, chiếc đầu hình quan tài với phần mang bành to. Không nhầm được, mặt cắt chẳng còn giọt máu, Viêm điếng người. Rắn hổ chúa!
Chẳng có vẻ gì sợ hãi, Hồng Ma từ từ đưa tay vuốt ve đầu con rắn, gãi gãi dưới cầm nó, rồi quay sang… ngửi nữa! Và thật dễ ngờ, ngay khi làm trò đó, bà già bị rắn đớp một phát ngay mặt!
Cúi xuống gần Viêm, Oa Lân thì thầm:
– Tuyệt đối không bắt chước nhé, chỉ mất não mới làm trò đó với rắn thôi!
– Dạ, em chưa muốn chết ạ…
Trả lời thế thôi nhưng cô nhóc muốn xỉu luôn rồi!
Khi ấy, Giao Long thu rắn lại, biến nó về thành tóc. Hồng Ma tự chữa bằng lửa đen, đốt cháy những vết răng trên mặt rồi quay lại bình thường. Hoàn toàn chẳng có dấu vết gì của cái chuyện hồi nãy, bà già tỉnh bơ như không. Viêm không định hỏi, nhưng thực sự nó muốn biết rắn của thuyền trưởng giống hàng thiệt tới thế nào.
– Giống tới cả nọc độc nhé!
Biết hết những gì nó nghĩ, Hồng Ma cười khì khì, bảo:
– Rắn hổ chúa, giống rắn độc dài xác nhất thế giới, cho một nhát là nhóc chết tại chỗ liền! Nãy độc chạy rần rần trong người nó đã gì đâu ế!
– Rồi, rồi, đã. – Oa Lân gật gù – Thuyền trưởng, cho bả thêm vài phát chứ ạ?
– Cỡ nó thì banh họng rồi đỏ axit sunfuric đặc, nóng vô cho rồi. Độc của ta là dược liệu quý, ngu gì phí?
Nói chuyện ác nhơn và tươi roi rói luôn!
– Biết axit sunfuric là cái gì không mà đòi đỏ hả con kia?
Hồng Ma định nhào vào sờ mó nhưng bị thuyền trưởng chặn lại ngay.
– Thứ để hội chị em đánh ghen chứ gì?
– Vậy còn đòi đổ miệng tớ nữa hả!
– Vậy mới vui.
– Vui cái bếp! Hết clo rồi tới món này, còn trò gì cậu chưa làm nữa?
– Lăng trì, phanh thây, voi giày, ngựa gỗ, ghế kim tự tháp, cạo đầu bôi vôi, rút móng, bẻ răng, bò đồng, trinh nữ thép, đóng cọc, thiêu sống, chặt đầu… ờ thôi, cái này nhẹ quá. Nấu chín, dìm chết, chôn sống các kiểu, bỏ đói, chết trong chất thải, xiên cọc đồng rồi nung, khí mù tạc, hơi ngạt, khí cười, mười lăm ngày không ngủ, ghế điện, pháo phòng không hạ nòng. Còn thiếu gì nữa nhỉ?
– Hiếp tới chết? – Oa Lân nhắc nhẹ.
– Cái đó tốn thì giờ nên bỏ qua. – Giao Long xua tay.
– Đồ… Bạo chúa!
Bĩu môi, Hồng Ma làm mặt giận, quay đi. Oa Lân khúc khích cười, còn thuyền trưởng vẫn có vẻ mơ màng lắm.
Đứng đó, Viêm cảm thấy tuyệt chủng lời. Giờ nó chẳng còn biết phải nói gì với bộ ba này nữa. Nhưng mà… axit sunfuric? Là cái gì vậy, chất hóa học gì à?
– À phải, Viêm chưa học xong lớp Sáu nữa nhỉ?
Giao Long chợt nói.
– Vậy mai mốt vô học thì… Hừm, bổ túc cấp tốc thôi, hay cho lùi một năm nhỉ?
– Dạ? – Nhỏ tròn mắt.
– Chị nói nó chưa hết lớp sáu hả? – Oa Lân ngạc nhiên – Em tưởng ít nhất cũng phải lớp Bảy chứ?
– Đâu ra mà bở vậy, nhà nó… à mà thôi, nói chung là vì vài lý do mà con bé phải bỏ ngang, nên giờ ta đang tính coi thế nào đây.
Không phải tự nhiên Giao Long nói chuyện đó. Thủy Tinh không giống những dị giới trong light novel, nơi đám con nít sẽ tới cái học viện ất ơ nào đó, hay đi làm mạo hiểm gia rồi sau đó trở nên bá đạo. Nơi này là “đời”, đời thực, nơi nếu không cố gắng thì chắc chắn người ta cho ăn bùn. Học cũng vậy. Giáo dục bắt buộc, mười hai năm phổ thông và các bậc giáo dục sau đó, hay đi làm, đều phải học. Học từ trường lớp và từ đời. Không có chuyện một đứa trẻ học vấn không vào đâu lại có thể ngoi lên được. Chưa kể, việc học hoàn toàn bắt buộc theo luật, Trung ương đài thọ mọi chi phí cho giáo dục. Đi học là quyền, và cũng là nghĩa vụ với lũ trẻ. Chúng nó phải thực hiện điều đó.
Và cũng bởi vậy, Giao Long mới phải nhức não suy nghĩ. Nếu dùng cách nhồi nhét tri thức, khả năng cao cô sẽ phá tan nát ý thức Viêm. Dùng gia tốc thời gian để tăng tốc độ cũng không phải ý hay, vì nó thực sự sẽ khiến con nhỏ “lớn” nhanh hơn đám bạn một tuổi, cũng tức là đẩy nó gần tới cái chết hơn. Cách cuối, cho con bé “đúp” lớp, sẽ để nó ngồi cùng đám nhỏ bé hơn một tuổi để học tiếp lớp bảy, và từ giờ tới khi khai giảng sẽ chỉ phải bồi dưỡng các kiến thức bị hổng. Rất may những môn tự nhiên của hai thế giới giống nhau… hầu hết là thế, ngoài ra Viêm cũng chưa học quá sâu nên vẫn uốn được.
Tuy nhiên, dẹp chuyện học hành qua một bên đi!
Có điều này Viêm còn muốn biết thêm nữa, nhưng nhỏ nghĩ hỏi lúc này không tiện. Đó là…
– Không, chỉ cái tàu này mới có Tư lệnh trực tiếp làm thuyền trưởng thôi! Mấy chiếc khác không có đâu!
Quay về từ góc phòng, có vẻ đã tự kỷ chán chê, Hồng Ma nhìn thẳng vào mắt Viêm. Đoạn, cô nói việc Giao Long là Tư lệnh kiêm thuyền trưởng tàu là điều khá “lạ” nếu xét theo cách nhìn của Hải với Không quân, nhưng đối với Lục quân truyền thống, điều ấy không quá mới mẻ. Không thiếu trường hợp các Nguyên soái tự mình dẫn quân tiến đánh ngoài trận tiền chứ không ngồi phía sau. Ngay cả trong Đại chiến Gaia, tướng von Himmelsdorf của Valhöll cũng tự chỉ huy quân riêng tiến đánh, hỗ trợ cho vòng vây phía Bắc.
Tuy nhiên, đối với bên này thì “khác”.
– Nè, nói mấy cái đó ổn không? – Hương Hương quay lại hỏi.
– Được mà, có gì đâu? – Oa Lân nói – Trên Bộ còn chả quan tâm nữa! Họ kệ tụi mình luôn rồi!
– Một đám quái dị trên cái tàu quái đản, hể? – Khoanh tay lại, Hồng Ma gật gù.
– Tùy…
Không ai phản đối. và Giao Long, người trong cuộc, chẳng ý kiến, nên họ nói luôn.
Về cơ bản, không giống trong anime hay light novel Nhật nơi các Đô đốc trực tiếp chỉ huy trên kỳ hạm, Tư lệnh hạm đội sẽ có một phòng riêng để cùng ban tham mưu của y thực hiện việc điều hành hạm đội, ra lệnh cho các tàu khác cũng như quyết định đánh như thế nào. Nơi này có thể ở cùng chỗ với phòng lái, cũng có thể là một buồng lớn riêng, chỗ tách biệt với phần còn lại của nhóm sĩ quan chỉ huy tàu.
Việc này được thực hiện từ rất lâu, vì ngay cả yêu quái cũng không thể vừa ra lệnh chiến thuật cho tàu, vừa suy nghĩ mức chiến lược cho cả hạm đội. Lệnh rất dễ mâu thuẫn, nhất là đối với những trận đánh lớn. Đó là điều họ rút ra từ kinh nghiệm đất liền cũng như đi tàu, thuyền trưởng hay tướng chỉ huy đơn vị hợp thành đều giống nhau, là những người thực hiện ở mức chiến thuật của trận. Trong khi đó, Nguyên soái hay Đô đốc là những người chịu trách nhiệm chung cho đại cục. Nếu tự mình dẫn đầu quân nữa, có thể tăng sĩ khí nhưng lại làm giảm đi tầm nhìn bao quát. Không phải tự dưng người ta về sau lại yêu cầu các chỉ huy quân đoàn lớn ở lại phía sau, vì họ phải ở đó để quan sát toàn bộ, từ đó ra các mệnh lệnh phù hợp. Tự mình xông pha, khả năng quan sát sẽ hẹp lại, đồng thời tốc độ truyền lệnh cũng chậm đi đáng kể.
Riêng đối với chiến hạm, điều này càng quan trọng hơn. Một tàu, cỡ lớp Xích Quỷ, cũng có thủy thủ đoàn vào tầm một ngàn người, tương đương một tiểu đoàn Lục quân. Đối với hàng lớn như thiết giáp hạm Định Quốc, con số ấy rơi vào khoảng sáu ngàn, bằng một lữ đoàn tiêu chuẩn. Vừa trực tiếp chỉ huy từng ấy quân, vừa phải xử lý cả một nhóm tác chiến theo sau, không cần biết vị Tư lệnh có khủng thế nào, cũng không thể tránh khỏi sai lầm. Do kiêm nhiệm đồng thời hai chức vụ, y phải tính toán cho tàu đánh thế nào an toàn nhất, bản thân phải cơ động tránh né ra sao, trong khi phải điều hành mấy tàu đằng sau nữa. Điều đó không hề dễ dàng, nhất là khi giữa chiến trận, các lệnh đưa ra không tránh khỏi sai phạm, mâu thuẫn. Nếu đưa sai, có thể dẫn tới sự hủy diệt hoàn toàn.
Việc tách rời còn có một lợi ích khác. Thuyền trưởng làm việc cùng các sĩ quan tàu, có thể biên chế lâu, ở thân hơn với những người khác. Trái lại, các Tư lệnh hạm đội và tham mưu của y lại thường xuyên dời cờ hiệu của mình từ tàu này sang tàu khác, chưa tính trường hợp chìm trong chiến trận hay tai nạn.
Theo quy tắc truyền thống, thuyền trưởng, máy trưởng và các thủy thủ phụ trách chuyên môn sẽ là những người rời tàu cuối cùng, vì họ phải ở lại đảm bảo tàu bay đủ lâu để những người khác di tản. Trong khi ấy, các Tư lệnh lại phải rời đi đầu tiên, thậm chí điều này đã thành bắt buộc trong các luật “ngầm” của Không quân Đế quốc, vì họ không thể để lãng phí những chỉ huy giàu kinh nghiệm. Tàu chìm có thể đóng chiếc khác, nhưng người đã hi sinh không thể sống lại, nên bằng mọi giá phải cứu được. Nếu để một người làm hai chức vụ đó, nó sẽ cực kỳ mâu thuẫn, cả về vấn đề pháp lý, quy định lẫn tinh thần trách nhiệm.
Chính vì mấy lẽ ấy, nên phim ảnh, sách truyện giải trí khác rất xa với thực tế. Không có chuyện Đô đốc kiêm thuyền trưởng trừ khi thực sự khẩn cấp, như toàn bộ nhóm sĩ quan chỉ huy bị thương hay tử trận. Thuyền trưởng phải chịu trách nhiệm với tàu, còn Tư lệnh là toàn hạm đội. Như vậy trách nhiệm Tư lệnh phải gánh chịu nặng hơn, nếu để dồn thêm nữa sẽ rất bất công. Cũng như không ai muốn mỗi lần đổi kỳ hạm thì lại phải tìm thuyền trưởng khác trám vô, và người kia thì điều đi đâu nếu vị chỉ huy tới “giành” luôn ghế của mình.
– Trên hết thì, cái tàu này cũng không thực sự sẽ ra tuyến đầu đâu!
Nhếch mép, Oa Lân bảo, LBB2520 ban đầu chỉ được dự định chế tạo như du thuyền riêng của Giao Long. Tuy nhiên sau khi gặp Nicole Tesla, người đã thiết kế loại động cơ mới, họ đã cải tạo nó thành thứ “quái vật” như hiện tại. Nhiệm vụ chính của tàu, ngoài việc là dinh Tổng lãnh mới, còn kiêm nhiệm cả Bộ Tư lệnh U Minh và chỗ thở “hàng” cho quân đội miền này. Phần lớn vũ trang của Hồng Ma đều mang mác “prototype”, tức hàng nguyên mẫu, đang được kiểm định chất lượng cũng như khả năng thực chiến trước khi trang bị hàng loạt lên những tàu khác, nên cô ta họa hoằn lắm mới phải ra đánh nhau.
Vì mấy lý do như thế, nên trên giấy tờ, Giao Long sẽ là người trực tiếp điều khiển. Bởi nó được xem là “dinh Tổng lãnh” chứ không phải tàu chiến thực sự và vài “thế lực” phía sau “Thi Hoàng” nên bên Bộ cũng không làm quá.
– “Thế lực”? – Tròn xoe mắt, Viêm ngạc nhiên – Tổng lãnh mà cũng có người chống lưng cho ạ?
– Nói vậy tim ta đau đó nhóc. – Giao Long lè lưỡi – Chỉ là hai ông chú già luôn coi ta như cháu gái, thằng em họ ngồi trên đầu thiên hạ, đám bạn cũ con ông cháu cha và mụ chồng thét ra lửa theo nghĩa đen thôi.
– Là sao ạ?
– Tổng lãnh vùng Linh Giang với Bồn Điện luôn hỗ trợ nó, thằng em họ là dương kim Hoàng đế của Đế quốc, bạn cũ toàn vua chúa, tướng tá với trùm mafia các kiểu, và ta chứ sao!
Tuyên bố đầy tự hào, bà già ngoác mồm rộng tận mang tai. Chỉ ngón cái vào mặt, Hồng Ma cười như kiểu phản diện sẽ trở thành ma cà rồng đồng bóng.
– Cái “ô dù” này… A… A…
“Phạm Huyền Viêm. exe” đã dừng hoạt động!
– Cháy mợ nó cái não con bé rồi! Ga ha ha ha!
– Tại chị xổ cả tràng đó, còn cười nữa? – Oa Lân vặn ngay.
– Ơ cái con này, nay láo nhờ? Để bà đây nện…
– Dừng. Môi trường quân đội.
Giơ tay lên, Giao Long khiến hai người kia im ngay lập tức. Chờ Viêm hoàn hồn, cô mới nói tiếp.
Chuyện bản thân là chỉ huy Không Hạm đội 6 kiêm thuyền trưởng tàu thực chất không phải do tự quyết, mà đó là lệnh do chính Hoàng đế ban xuống, đã qua thống nhất ý kiến của Bộ Tổng Tư lệnh, nên tuyệt đối không thể không theo. Cái lon Thủy sư Đô đốc vẫn treo đó, nhưng ghế thuyền trưởng lại khác. Do con tàu này quá đặc biệt, hoàn toàn một mình một cõi ngay cả với những chiến hạm hạng siêu nặng bậc nhất thế giới này, nó yêu cầu một nhóm chỉ huy cũng “đặc biệt” theo. Và Hồng Ma, với những khẩu siêu pháo và “hàng” mang theo, được xếp vào vũ khí cấp chiến lược chứ không phải thiết giáp hạm đơn thuần nữa. Định danh “LBB” được dùng vì cái pháo đài này chế tạo theo thiết kế chiến hạm, còn con số phía sau chỉ đơn giản là một “số thứ tự” đơn thuần.
Và… điều đó không quan trọng!
Bẻ mấy khớp ngón tay răng rắc, Giao Long nói, chiếc tàu này bây giờ đã thành cái quái gì đó chính cô đôi lúc cũng rối khi phải phân loại. Khả năng hành trình độc lập và tốc độ cao của tuần dương, vũ trang với giáp vượt thiết giáp hạm, hai nhà chứa lớn dưới cánh, vũ khí chiến lược mang theo trên thân, cùng hàng tá các trang thiết bị nguyên mẫu khác. Nó không thể được chỉ huy bởi người nào không hiểu rõ, cũng như chuyên môn phải cực cao, đồng thời đủ khả năng kiềm chế Hồng Ma. Dù phần linh hồn bà già ngắt ra gần như độc lập với cơ thể còn lại, cô ta vẫn có thể tạm thời chiếm quyền tàu, theo cách sử dụng ngoại cảm và hơi nước làm chất xúc tác.Và cả cái xứ này chỉ thuyền trưởng mới đè được thứ rồng dữ ba đầu ấy xuống.
Vũ khí Hồng Ma mang theo có thể hủy diệt một quốc gia, nếu không cẩn thận, nên người đứng đầu tàu phải cực kỳ có trách nhiệm, chuyên môn cao và trung thành tuyệt đối với quốc gia. Nó không giống, Giao Long bảo, các tàu ngầm mang đầu đạn hạt nhân chỉ có thể phóng khi có mật mã và hai chìa tra vào cùng lúc. Pháo ray xung linh lực cỡ nòng một ngàn ly, sơ tốc đầu nòng tầm hai ngàn mấy thước trên giây, tức gấp nhiều lần tốc độ âm thanh, là thứ có thể khiến ngay cả những hệ thống phòng thủ tối tân bậc nhất của Trái đất vã mồ hôi hột. Chưa kể thứ được nhét bên trong. Tuy nhiên, cô không nói đạn đó là gì. Viêm chỉ nghĩ pháo ray, có lẽ giống cái Hải quân Mỹ đang phát triển? Nó không rành lắm mấy vụ thế này.
Chuyện quân sự chỉ nói được đến thế thôi. Ít ra giờ Viêm cũng hiểu vì sao Giao Long đảm nhiệm chức vụ như thế.
Quay trở lại việc chính, mọi người tản ra, về vị trí. Chiếc bàn liên lạc dường như nâng cố định luôn rồi, Viêm không thấy nó trồi lên mà ở sẵn đó, nên chắc mấy ngày qua người ta đã sửa đổi. Nó không biết thế nào, nhưng có vẻ nhiều thiết bị hơn? Dẫu sao, mấy chuyện này cũng không phải chuyện của nó.
Cùng lúc ấy, Giao Long lại bí mật tạo “đường truyền” vào thần kinh Hồng Ma.
– Nghe rõ không?
– Rõ. – Hồng Ma đáp – Có gì à?
– Cậu nghĩ bên Bình Sa đã hoàn thành hai món “đó” chưa?
– Chúng á? Chắc gần xong rồi, tụi mình bỏ cả thập kỷ mà.
– Hi vọng thế.
Bẻ tay mấy cái, Giao Long lại ngồi im như tượng. Thứ cô vừa hỏi không phải đồ chơi, mà là phiên bản ACIDS riêng của Đế quốc. Một thứ đặc biệt có thể tối ưu hóa khả năng tạo kết giới của yêu ma, và thứ khác có thể dò xuyên qua loại kết giới ấy.
Trong lịch sử, và cũng như bây giờ, Giao Long đã biết nhiều trường hợp những người sở hữu ma pháp không gian mạnh mẽ có thể tạo ra một vùng bao quanh họ, đưa bản thân tiến vào chiều khác, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này trong khoảng thời gian nào đó. Những không gian đặc biệt như vậy được gọi với cái tên “kết giới”, một siêu rào chắn bao phủ lấy mọi thứ và đưa nó vào nơi tách biệt khỏi thế giới thực. Khả năng này được các yêu ma cấp cao dùng để bảo vệ lâu đài, cung điện, cũng như dùng chiến đấu.
Bác sĩ Kiyo, bậc thầy của thứ ma thuật này, có thể dùng nó đê “cắt” cơ thể bệnh nhân ra từng đoạn mỏng như tờ giấy mà không làm đổ lấy dù chỉ một giọt máu, cũng chẳng gây chết ai… trừ khi lỡ tay phá mất miếng nào đó. Khi theo học, Giao Long đã chứng kiến kỹ năng ấy: Kết giới bao phủ một khu vực, từ ngoài nhìn không thấy, không cách nào công kích vật lý phá vỡ được, và chỉ có người phía trong mới đánh được ra ngoài. Cô ta nói, “kết giới” hoạt động như một tấm gương một chiều. Nó bao phủ hết đối tượng bên trong, cho phép họ tác động ra bên ngoài nhưng ở ngoài thì không thể chạm tới.
Điều làm kết giới kiểu này, kết giới thực sự, khác biệt giáp từ trường chính là thay vì chỉ bao bọc đối tượng trong một lớp sóng từ liên tục luân chuyển, thì nó đưa toàn bộ mọi thứ bên trong vào một chiều khác tách biệt với thế giới thật. Không thể bị dò ra, không thể đánh thủng với những cách thông thường, muốn phá hủy nó cần một nguồn sức mạnh tương đương với khoảng một phần triệu sức đầu ra của Mặt trời. Vũ khí hiện tại của Thủy Tinh hoàn toàn vô hiệu, chỉ có hàng dữ như rồng hay Hồng Ma mới xử lý nổi.
Và bây giờ, cái mà Viện Bình Sa nghiên cứu chính là thiết bị chế tạo kết giới kiểu ấy thay cho giáp từ trường hiện tại. Họ biết lỗ hổng của thứ màng chắn tạm bợ này, nó dễ bị đánh sập cũng như tạo thành một vùng nhiễu loạn “nhỏ” trong không trung, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Kết giới thì khác. Kể cả không thể chịu được các đòn đánh quá mạnh, nó vẫn đảm bảo tàu có thể “tàng hình” – về mặt radar lẫn quan sát thực tế, đủ để giáng những đòn bất ngờ lên đối phương. Đưa vật thể bên trong vào không gian biệt lập, khiến sự tồn tại của nó ở thế giới này tạm thời biến mất, đó mới là sự “tàng hình” đáng sợ, chứ không phải dùng thiết kế đánh bay sóng tới. Nó cũng khỏe hơn loại màng chắn hiện tại nhiều, nên khả năng tàu bị đánh chìm cũng giảm đi.
Nhưng có cái như thế, dĩ nhiên phải có thứ phá giải được nó. Và đó chính xác là món radar mà mấy hôm trước Giao Long bàn với Alicia.
Radar xung nếp gấp không gian chéo.
Các nghiên cứu lấy từ việc Hồng Ma tiến vào siêu không gian, cũng như khi những yêu ma triển khai kết giới lẫn dùng phép dịch chuyển tức thời, cho thấy không gian tại khu vực đó có dấu hiệu vặn xoắn mạnh. Nói chính xác hơn, nó bị “gấp” lại, tạo thành những nếp đồng đều. Kết quả này được củng cố thêm bởi chính Hồng Ma, người từng có thời nghiên cứu di chuyển nhanh hơn ánh sáng và Heindrich Guggenheim, tiến sĩ Vật lý lượng tử phụ trách việc chế tạo máy gia tốc, đều cho ra đáp án giống nhau.
Kết giới khi thực hiện sẽ tạo ra một vùng dị biệt bên trong, nhưng đồng thời nó cũng ảnh hưởng lên cấu trúc không – thời gian hiện tại. Nếu hình dung mọi thứ là một hệ sơ đồ ba chiều dài, rộng và cao với các đường thẳng vuông góc giống như giàn giáo, thì sự tồn tại của kết giới sẽ bẻ cong các đường đó. Điều này mắt thường không nhìn thấy, loa AL không nghe được, radar dùng sóng radio đủ loại băng tần cũng bó tay. Vì đơn giản là nó không xảy ra tại chiều này, tại thế giới này, mà là một vùng khác rối hơn.
Đó là lúc radar xung nếp gấp ra tay.
Về mặt lý thuyết, loại thiết bị này dùng sóng nếp gấp, thứ sinh ra trong quá trình di chuyển nhanh hơn ánh sáng của dòng hạt tachyon để vận hành. Nó thực hiện việc quét “chéo” không gian, một lần ở thế giới này để nắm được tọa độ thực tế, lần khác ở chiều ngoài để tìm vùng dị biệt. Sóng nếp gấp di chuyển nhanh hơn ánh sáng, vì ban đầu đó là thứ vốn dùng dò đường cho các tàu vũ trụ thời Xích Quỷ, nên có thể nhanh chóng tìm ra vị trí của chỗ quái đản ấy. Đi trong siêu không gian, nó dễ dàng tìm được đối tượng, sau đó phản ánh vị trí lên tọa độ thực tại để xác định. Thậm chí, loại radar này còn có thể quét xuyên qua kết giới, mô phỏng hình dáng ngoài của vật thể mà không gặp khó khăn gì.
Màn hình dùng cho radar xung nếp gấp không cần cầu kỳ. Một cái tivi đen trắng hàng dân sự bán trong tiệm đồ cũ là quá đủ, chẳng việc gì phải xa xỉ hơn. Bộ trang bị vận hành nó có thể được tích hợp với máy tính dẫn bắn của tàu, và vì là radar, nó hoàn toàn có thể dò một cách bình thường. Với trình độ công nghệ hiện tại, Đế quốc chưa thể tái tạo các radar dạng tấm xếp của thời Xích Quỷ, thứ có thể kéo ra xếp vào cực kỳ gọn nhẹ, cũng chưa cần phức tạp để tấn công điện tử tàu khác. Mà thực sự, tấn công điện tử tàu hơi nước? Đứa dở hơi nào lại có cái ý tưởng ấy chứ?
Nhớ lại hồi nghe mớ giải thích đó, Giao Long đã tưởng não nát bét như của mấy xác chết phân hủy lâu ngày rồi chứ! Chính mình còn hiểu chẳng thông, chữ được chữ mất, nếu kể Viêm nghe chắc nó thăng sớm. Dù sao đây cũng không phải thứ có thể tùy tiện nói ra, nên thôi. Bao giờ về lắp rồi tính tiếp.