Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 57



Bảy giờ tối.



Ngày cuối cùng ở nhà.



Những khâu chuẩn bị cuối cùng đang gấp rút hoàn thành. Đạn dược tiếp đầy đủ cho các tàu, quân lính lục đục quay về buồng của mình, chuẩn bị để ngày mai là bay ngay. Tại Học viện, những học viên thuộc hai năm cuối thu xếp đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Khối năm ba sẽ đi kiến tập, còn năm tư là thực tập tác chiến, bắn đạn thật, đổ bộ,… như những quân nhân thực thụ. Không khí gấp gáp, khẩn trương tràn ngập ký túc xá các khối ấy, xuống đến tận năm nhất, năm hai, làm chính họ cũng thấy bồn chồn.



Các chỉ huy địa phương đã quay về kỳ hạm, sẵn sàng chờ lệnh cất cánh. Hầu hết các dây neo đều đã tháo, chỉ còn mấy cặp chân giữ lớn đang ôm thân tàu, và đôi neo to tướng trước mũi là thả xuống. Quốc kỳ bay phần phật trong gió, tàu nào cũng vậy, như thể muốn nói chúng đã sẵn sàng. Mahabharata của nhà Raja, Nagastra thuộc gia tộc Tengku, và cuối cùng, chiến hạm “lai” Yggdrasil của dòng họ Einherjar, ba kỳ hạm đã hoàn tất việc bổ sung nhu yếu phẩm. Họ chỉ huy hạm đội, và khác với Giao Long vừa điều hành toàn quân, vừa trực tiếp làm thuyền trưởng, ba người kia đều có thuyền trưởng cho tàu chiến của mình.



Nói là vậy thôi…



– Khà, ngon! Rượu gạo Bình Sa quả vẫn bá cháy nhất!



Đập mạnh chiếc chén sứ xuống bàn, Karl quẹt mép, đoạn rót thêm rượu từ chiếc chai thủy tinh vào. Mặt ông vẫn tỉnh táo lắm, chưa say chút nào, dù đã lai rai gần hết chai rượu lít rưỡi, sáu mươi độ cồn. Bộ quân phục mặc trên người vẫn như mọi ngày, với cánh tay máy cồng kềnh cứ chút chút lại xả khói ra trắng toát. Hơi rượu thơm ngạt ngào, cái mùi nếp lên men nấu thành ấy, không chê vào đâu được. Dù có là vodka, whiskey hay rum, đều không thể sánh bằng. Độ cồn không cao lắm, nhưng đặc biệt, nhấp một hơi là như uống lửa, hừng hực từ cuống họng xuống, ấm hết cả lòng mề!



Ngồi đối diện qua chiếc bàn tròn, Phó Đô đốc Osman tu một hơi hết nửa chai, cùng loại với cái Karl uống, mà vẫn không thấy bất thường. Đã làm liền ba phát rồi, đây là quả thứ tư, nhưng sức chứa hẵng còn nhiều lắm. Dĩ nhiên, ông mặc quân phục, với màu da xanh lá và cặp mắt đỏ lừ lừ đặc trưng, nhưng bây giờ có chút giống quỷ hơn. Cặp sừng nhỏ nhô ra đằng trước trán, trên mặt hiện lên nhiều hình vằn vện màu đen, chạy từ dưới vai lên, trong khi cặp nanh hàm trên bắt đầu dài ra. Dạng quỷ của người Toyul, ở trạng thái này họ mạnh nhất. Rượu vào lời ra, nhưng ở đây là sức mạnh, Osman biến về dạng quỷ hoàn toàn để tăng khả năng chứa rượu trong bụng, vì ông không muốn tự biến mình thành cái đài phun nước chỉ vì quá no.



Đập tay lên bộ mặt nhỏ xíu, vuốt mạnh xuống cho tỉnh người, Osman nói:



– Hạm đội nhà Raja đã hoàn tất việc cụ bị đồ đạc, sẵn sàng đi bất cứ khi nào. Nhưng cái danh sách mấy đứa học viên ấy, lứa này năm cuối hơi nhiều nhờ?

– Đúng vậy thật. – Karl khoanh tay, gật gù – Bộ Tổng Tư lệnh năm đó đã tăng chỉ tiêu, để bù vào chỗ trống do “mấy người đó” bỏ lại. Thêm bên mấy ông gõ đầu trẻ cải lùi giáo dục, nên nói thật là ta khá quan ngại về chất lượng mấy lứa gần đây.

– Lại còn phải nói? Con bé nhà ta là điển hình của cái kiểu dạy học nặng lý thuyết, ít thực hành đó!



Tại một bên bàn, Hồng Ma vừa ực sạch cả vò to, vừa lên tiếng. Đôi mắt đặc màu huyết dụ cùng sáu vòng đen đồng tâm trừng trừng nhìn từng người trong này, rồi lại trông xuống cái hũ đất nung. Vẫn còn sóng sánh thứ nước có lửa thơm lừng, cay nồng tuyệt diệu ấy, cô lại ngửa cổ, uống tiếp.



Khác với mọi khi, đêm nay Hồng Ma không mặc áo choàng. Cô để nó trên lưng ghế, trưng ra bộ quân phục của Quân Đổ bộ, với hai hàng khuy vàng trên nền đen thẫm, cùng ba vòng vàng trên tay áo và cầu vai vàng ròng dập nổi ba sao năm cánh. Khẩu súng lục đeo bên hông – ai cũng thế, và chiếc mũ sĩ quan để trên mặt bàn. Cặp sừng vĩ đại vẫn to và hoành tráng như mọi ngày, cứ như “Chúa tể của những chiếc sừng” vậy!



– Bà già, nghe nói bữa trước bị Giao đấm không trượt phát “lào” vì làm con bé khóc phải không? Chơi ngu lấy tiếng lần thứ mấy rồi hả?

– Im đê! Nếu không phải ngươi là “anh vợ” thì ta đập chết lâu rồi!

– Ha ha ha ha! Cứ việc!



Cười ha hả với cái miệng nồng nặc mùi rượu, Trung cầm nguyên chai tu một hơi quá nửa. Là người Giao, á nhân, đồng nghĩa với khả năng uống cao hơn con người rất nhiều. Chưa kể tộc ông vốn có thể lực sức chịu đựng rất cao, vài chục lít chưa xi nhê gì, nên miễn cái bụng còn trống là còn uống được. Bộ quân phục Không quân xanh đen đã tháo bớt mấy cúc trên, để lộ chiếc áo sơ mi kín cổ, cùng cơ bắp cuồn cuộn của người đàn ông đã gần năm mươi. Không sao cả, tuổi này với họ là đang cuối thời thanh niên, vẫn còn trẻ, khỏe nhiều, lại thêm rượu ngon, nên nốc được bao nhiêu thì cứ nốc, thậm chí tắm trong thứ này cũng được.

– Đứa nào mách lẻo? – Hồng Ma miệng cười nham nhở, mắt trừng trừng, hét to – Ừ ta bị đập đó, thì sao nào? Ảnh hưởng gì hòa bình thế giới không nào?

– Ừ cứ nói vậy đi, vợ bà ngồi kế bên đó, lát lại ăn cho vài cú vật! Ha ha ha ha!



Tu thêm một ngụm, Osman đặt cạch cái chai xuống, rồi chỉ sang người đang ngồi bên cạnh Hồng Ma. Quả thật, Giao Long nãy giờ im lặng, bình thản làm từng… thau rượu gạo, không quan tâm chuyện xung quanh thế nào. “Thi Hoàng” không biết say, nhưng khi còn sống, cô cũng đã là tay nhậu có hạng, rượu chín mươi độ với người ấy chẳng khác nước lã là bao. Giao Long nãy giờ không nói, vì với cô, mấy chuyện thế này cứ để họ muốn làm gì thì làm. Bao giờ cần kíp mới phải ra tay. Tổng lãnh U Minh không phải dạng chỉ huy sẽ ôm đồm từ đầu tới cuối, mà sẽ ra chỉ thị và để bề dưới làm, lúc quan trọng mới thực sự xử lý công chuyện.



Nép mình vào góc nhỏ, gần với cấp trên cũ, Đề đốc Aisyah e ngại nhìn xung quanh. Mới gần bốn mươi, cô vẫn còn quá trẻ để có thể quen với không khí đầy áp lực của mấy cuộc gặp mặt thế này. Gia tộc tengku lại là một nhà quý tộc đang sa sút, thành tựu quân sự cũng chẳng có gì nổi bật, so với nhà Raja có mức tăng trưởng kinh tế thuộc hành tốp mười Nam Đảo, hay nhà Einherjar đã hợp tác lâu năm với các viện nghiên cứu trên toàn U Minh, thì mình thua thiệt đủ bề.



Là người trẻ nhất trong các chỉ huy quân sự tại đây, lại chưa có thành tích nổi bật gì, Aisyah không dám lên tiếng, đến cả rượu cũng chẳng dám kề môi vào. Ngồi tại đây đều là những lãnh đạo nổi danh với các chiến dịch quân sự gây chấn động tinh cầu. Những người có nằm mơ cũng không dám nghĩ mình lại có thể chung một bàn, đơn giản là bởi… các chiến công của họ quá kinh khủng!



Hai người lớn tuổi kia là những huyền thoại sống rồi. “Cựu” Công tước U Minh, Hồng Ma, là người cai trị vùng đất này trước khi nó sáp nhập vào Hồng Bàng để hình thành Đế quốc Liên hiệp, quá nổi danh với hàng loạt chiến dịch quân sự, từ khi thu phục Bồn Điện, đánh lên Tây Việt, tới ba lần chiến tranh với Hoa Đông, từng giành lại Giao Châu, cuối cùng là cuộc Bắc tiến huyền thoại nghiền nát hoàn toàn sự thống trị của phương Bắc trên đất tổ người Việt. Cô ta lại chính là triết gia đặt nền móng cho tư tưởng “quân phiệt” của Đế quốc, coi quân đội là thứ gắn kết cả nước, xây dựng thể chế phân quyền nhưng vẫn duy trì sức mạnh Trung ương.



Phó Đô đốc Osman, Bá tước vùng Lampur, là người cùng thời với cố Tổng lãnh Phạm Đông Hải, một trong những chiến tướng nổi bật nhất trong nửa đầu thế kỷ trước. Khi Gaullia xâm chiếm vùng Nam Đảo, chính ông, khi ấy vẫn rất trẻ, đã đứng ra chỉ đạo các lãnh thổ, bộ tộc xung quanh tạo thành phòng tuyến ngăn cản quân địch đánh vào bán đảo Malacca, bảo vệ dải đất cực Nam lúc bấy giờ. Vai trò nổi bật nhất của ông trong cuộc chiến Nam Đảo một thế kỷ trước chính là Tư lệnh cụm quân Malacca, theo đường bộ vượt eo biển để đánh lên đảo Sumadja, cắt đứt toàn bộ tuyến đường tiếp viện lẫn lui quân của địch, từ đó tạo thành gọng kìm đánh ép cùng quân đổ bộ của cố Tổng lãnh, khiến địch phải đầu hàng vô điều kiện.



Mấy người kia cũng là hàng cực khủng, không thể xem nhẹ được. Karl và Tham mưu trưởng Trung từng tham chiến ở phương Tây, trong chiến trường khét tiếng Argönne, nơi đánh dấu sự đảo chiều của Đại chiến Gaia. Là hai chỉ huy cấp Sư đoàn, họ đã tiến hành đánh kìm chân địch trong hàng năm trời, tới khi có cơ hội xung phong, đánh thẳng vào trái tim của phòng tuyến địch, hỗ trợ Giao Long khi đó đang bị kẹt giữa quân thù tạo thành mũi nhọn xung kích.



Tổng lãnh Giao Long là người trực tiếp chỉ huy đơn vị tại khu rừng đó, và sau này là chỉ huy việc sử dụng vũ khí hóa học không hạn chế trên toàn chiến tuyến, phá hủy hệ thống công sự d’Arc bảo vệ thủ đô của Gaullia, cuối cùng là hỏa thiêu cả thành phố. Các học thuyết quân sự về việc sử dụng quân cơ động, vận động chiến trên hành lang quân sự kéo dài đã tạo thành tiền đề cho cuộc tổng phản công vào chính quốc địch, và những chiến thuật “tàn bạo” như rải hóa chất và pháo kích thường dân, tuy bị lên án, lại giúp mau chóng đánh sập bộ máy chiến tranh Gaullia, khiến chúng thất thủ nhanh hơn do mất hậu cần.



So với họ, mình có gì cơ chứ?



– Trông cô căng thẳng nhỉ, Bá tước Phu nhân?

– Vâ… Vâng?



Bất ngờ “được” chính Tổng lãnh hỏi thăm, Aisyah suýt nhảy dựng lên, cũng may là kìm lại được. Mồ hôi túa ra ướt trán, dù là ma thì vẫn căng thẳng như thường, cô không dám làm điều bất kính. Nghe danh đã lâu, nhưng đây thực sự mới chính là lần đầu tiên được gặp mặt Tuyển đế hầu của nơi đây, nên phải vững lắm mới không làm bậy. Lại thêm, trong số những người ở đây, chỉ mỗi mình chưa có thành tựu gì đáng nể, kinh nghiệm thực chiến chỉ là cái trứng ngỗng, nên kể cả trước đây có tham gia các cuộc tập trận thường niên, cũng chưa dám ngồi gần mấy người này tới vậy.



Nhưng bên kia, ngay đối diện mình, Tổng lãnh đang nhìn chằm chằm. Chưa bao giờ Aisyah thấy tim ngừng đập tới thế, dù là ma! Lạnh toát sống lưng, da gà nổi rần rần khắp người, và trong thâm tâm, cảm giác như mình đang bị ác quỷ đè nén. “Vậy ra đây là uy áp của một Tổng lãnh?”, nàng ma nữ khẽ nuốt nước bọt. Những thực thể được xếp ngang với Ma vương, mà bản thân Giao Long cũng là “vương” rồi, thậm chí, nếu xét một cách du di, là “Hoàng đế”. Cô ấy ở một đẳng cấp khác hoàn toàn với ngài Osman, Bá tước vùng Lampur, cấp trên cũ của Aisyah. Cảm giác như… chỉ cần thất lễ một câu, thì bản thân sẽ bị nghiền nát tại chỗ ngay!



– Thoải mái đi.



Cất giọng như từ cõi chết vọng lên, âm âm u u, không khác gì ngàn vạn oán linh cùng lên tiếng, Giao Long nói:



– Căng thẳng không giúp được gì, mà nó sẽ hủy hoại ngươi từ bên trong. Nào, làm một chén với ta chứ?

– Nhưng…



Có ý từ chối, Aisyah ngập ngừng, nhưng lại không dám nói thành lời. Khước từ sẽ rất thất lễ, nhất là với cấp trên, nhưng nếu nhận rượu thì cũng khó xử, vì đường đường là Thân vương mà lại rót rượu cho một Bá tước, nó không phải chuyện để đùa. Hệ thống cấp bậc quý tộc vẫn còn, và với người được giáo dục từ nhỏ về mấy chuyện lễ nghi như này, cô còn chẳng dám nghĩ tới việc được một đại quý tộc, gần như là hoàng tộc, mời nữa cơ!



Ngay lúc Aisyah còn đang phân vân, Osman huých tay mạnh vào hông cô, làm cô ma nữ dựng ngược lên. Cả bàn được dịp cười ha hả, trong khi “nạn nhân” lại đỏ bừng mặt xấu hổ. Liền sau đó, ông cụ da xanh lá mới nói:



– Giữa từ chối rượu mời của Tổng lãnh và phá hư cuộc vui với mấy bài lý thuyết suông, cô sẽ chọn cái nào, Đề đốc?

– Tôi…

– Nếu lo vụ quý tộc này nọ thì bỏ đi, ta đây còn là dân thường mà! Ha ha ha ha!



Cười sằng sặc, ông Trung lại tu tiếp một hơi rượu. Mặt đã gơi đỏ, nhưng cặp mắt sáng quắc vẫn còn tỉnh táo lắm. Nhếch mép cười, lộ cả hàm răng đã thủng mất mấy lỗ, Tham mưu trưởng xoa xoa hai bàn tay rồi bảo:



– Nếu đi uống với Bệ hạ hay ai đó thuộc lứa già thì có thể họ sẽ quan tâm, còn ở đây thì vô tư đi! U Minh đó giờ chưa từng coi nặng chuyện dòng dõi này nọ, thích là nhích, mà nhích là phải nhậu! Uống đi, đừng để nó phải “mời” bằng cấp hàm!

– Hà hà, lo quá à? – Karl cũng bật cười to – Cứ coi như uống xã giao thôi! Từ chối thì bất lịch sự lắm, cô không muốn thế đúng chứ?

– Vâng, nhưng… Vâng…



Không cãi nổi nữa, Aisyah đành đưa tay ra, nhận chén rượu do chính Tổng lãnh rót cho. Nâng lên môi, cô hợp một hơi cạn sạch, rồi đặt xuống. Chính lúc đó, Hồng Ma lại đi sang, rót tiếp cho. Lại uống nữa, nhưng sau phát này, cô không còn chống cự, cứ thế mà cạn chén.



Làm một hơi hết hai chai rượu, cô nàng rụt rè khiến mọi người đang ngồi ở dớ trố mắt, không nghĩ rằng Pontianak lại có khả năng nhậu khỏe tới vậy. Loài ấy vốn nổi tiếng chịu chơi, nhưng làm liền hai chai mà không dừng thì quả thật đáng nể. Ngay tới hàng kỳ cựu như lão Osman cũng thấy đập sắp vỡ, vậy mà trong lúc tán dương, cô ta đã làm xong chai thứ ba! Khiếp, mấy đấng mày râu nhướng mày mỉm cười, còn Giao Long đi sang lôi cổ “chồng” về, khi vừa nhác thấy bàn tay hư hỏng lần mò xuống ngực áo cấp dưới.



– Ghê, giấu nghề à?



Nhìn đống chai rỗng xung quanh Aisyah, Osman phải trầm trồ lên tiếng. Cùng với đó, karl cũng bật cười, giọng oang oang như cái loa:



– Vậy mà nãy giờ làm thấy ghê lắm, ra cũng là dân trong nghề! Hà hà, thêm rượu không?

– Thêm… thì thêm… Dzô…



“Say mèm rồi!”



Cười thầm trong bụng, Hồng Ma vừa nhấp ngụm rượu, vừa nhìn người đẹp đang đỏ ửng hết mặt mày vì men kia loạng choạng kê miệng chai lên mồm rồi tu từng tu ực. Có lẽ đã thấm, cô cầm không vững nữa, để rượu chảy tràn xuống cằm, nhưng nhanh chóng lau đi. Đôi mắt trông rõ đã hoa, gò má đỏ hơn gấc chín, người nồng nặc mùi rượu gạo, giờ có nói đó là tướng lĩnh thì cũng chẳng ai tin nổi đâu! Y như mấy tên trốn vợ đi nhậu say bí tỷ ấy! Mà nhắc vụ ấy mới nhớ…



Đập tay xuống bàn, Hồng Ma hỏi một câu, nửa thật nửa đùa:



– Tên nào ở đây không sợ vợ, giơ tay lên!

– Tự nhiên hỏi điên gì vậy? – Trung cười gằn – Muốn kiếm chuyện hả, hay đồng minh?

– Kiếm cái gì thì cũng bị nghiệp… lộn, vợ quật thôi! – Osman nói ngay – Tổng lãnh kế bên mà dám phát ngôn vậy ha, ăn gan trời hả?

– Cũng được.



Khoanh tay, Giao Long mỉm cười, nhìn quanh bàn một lượt. Trừ mình và Aisyah là nữ, còn lại ở đây có ba quý ngài đã lập gia đình và con “chồng” ăn tàn phá hại, nên nói cũng không sao. Phư phư, thế mới vui chứ? Mặt Giao Long tối sầm lại, dù họ đang ngồi nhậu trên nóc khu nhà nghỉ của sĩ quan cấp cao, nơi có rất nhiều đèn, nhưng gương mặt Tổng lãnh vẫn tối om như đêm không trăng. Thứ trông được rõ ràng nhất là mấy vòng tròn đỏ rực như máu, vần xoay tựa nước xoáy, cùng cái mồm dười ngoác tận mang tai, phô hết bộ nha trắng hếu, nhọn hoắt của dã thú cho mấy người kia chứng kiến. “Thi Hoàng” ít khi thể hiện cảm xúc, đúng, và một khi để lộ ra, thường sẽ là thứ hắc ám như Ma vương giáng thế này đây!



Một phút.



Hai phút.



Ba phút.



Không cánh tay nào giơ lên.



“Rặt một hội sợ vợ.”



Nghĩ thế, Giao Long thầm nhếch mép, rồi lại tu rượu ừng ực. Cô không quan tâm tới mấy tên ngốc kia, những kẻ đều đã có vợ con đề huề – dĩ nhiên là con chồng dở người nhà mình nữa, chỉ cần biết đêm nay có ta, rượu và trăng, vậy là đủ rồi.



“Trăng đêm nay đẹp thật…”



Nghĩ thế, “Thi Hoàng” một đời tàn bạo ngửa cổ, uống hết chai thứ mười sáu. Trên nóc, chính xác phải là sân thượng, khu nhà cho sĩ quan cấp cao này, tầm nhìn thực sự rất đẹp, nếu không muốn nói là hữu tình. Xcay6 dựng theo lối hiện đại phương Tây, nhưng nó vẫn giữ lại nét phong thủy truyền thống, với triền núi phía tay phải, hướng về nơi Mặt trời lặn, còn bên đối diện là khu quân cảng, có thể thấy được cổng vào. Nhìn xa hơn, tiền đồn và nhà máy trên núi Thiên cẩm hiện ra lung linh dưới nền trời đêm, lấp lánh ánh đàn vàng như thể ai đó đã hái sao trời xuống, gắn chúng trên những triền núi hoang vu cô tịch. Lặng yên, đến nỗi cả tiếng máy móc đằng xa cũng nghe được.



Mùa này, đáng ra trời phải nóng, nhưng do ảnh hưởng của “nó” mà cơn gió đêm nay chỉ đem đến cảm giác lạnh buốt da, chứ chẳng oi ả gì. Càng ngày càng lạnh, những người tụ tập trên này đều biết. Thời Giao còn bé, mùa cuối tháng Ba, đầu tháng Tư là chuẩn bị tinh thần chảy mỡ rồi, vậy mà chừng hai thập niên đổ lại, thời tiết chuyển biến thất thường. Lạnh hơn, với mùa hạ ngắn dần còn kỳ đông cứ thế dài ra. Năm ngoái tuyết rơi ở ngay rìa Bắc dãy Hắc Mã, dãy núi vắt ngang lãnh thổ Đại Việt, dưới thành Thừa Thiên chừng trăm cây. Vùng ấy vốn nóng bức, gió Ai Lao thổi qua làm không khí như cái lò thiêu, vậy mà lại có tuyết được… Miền Bắc rét đậm rét hại, mỗi năm lại dài thêm, trâu bò chết, người chết, đến cả yêu ma cũng chết. Sông Linh đóng băng. Đó không phải chuyện đáng mừng.



Viu… Viu…



Lại một hơi gió nữa thổi qua, đánh thẳng vào chỗ bàn nhậu, làm mấy vỏ chai trống không lăn lọc cọc trên sàn nhà lát đá hoa cương. Dù rượu mạnh làm nóng người, họ vẫn lục đục dựng cổ áo lên, che mình khỏi cái hơi gió độc này. Gió đêm đẩy lá cây xào xạc, nghe rõ từ đằng xa. Có tiếng bệ ngạn gầm. Âm thanh tru tréo, thê lương kéo dài từng hồi, vọng đến từ tận triền núi phía kia. Rồi lại vang tiếng cây đổ, cái gì đó lướt ào ào, lao đi vun vút như thể bão quét qua. Giao Long không bận tâm. Vài ba cụ mây đi kiếm mồi thôi, rắn ngạn choảng nhau là chuyện quá đỗi bình thường ở cái miền đất này rồi. Tới con lươn còn thành tinh được, muỗi chích máu béo ú như con gà, thì dăm ba chúa sơn lâm đánh nhau tranh địa bàn có gì lạ cơ chứ?



Trăng lên cao. Hôm nay không mây, trời lại ít khói bụi, nên nhìn lên rất rõ. Gần hết lịch Ta rồi, lịch Mặt trăng ấy, nên đêm nay không còn tròn nữa. Con trăng ngày thường to, tròn vành vạnh, sáng rỡ ánh bàng bạc giữa nền đen tuyền của màn đêm, nay chỉ còn một nửa. Một nửa của vầng trăng thanh cao, vươn khỏi mọi tầm với của thế giới này. Đều là những tộc có thị lực tốt, nhìn kỹ một chút, có thể thấy cả các miệng núi lửa trên ấy. Trăng sáng rỡ giữa trời, giữa nền den huyền ảo, lấp lánh cùng vô số những vì sao xa xôi. Sao mọc dần, từ từ, từ từ, cao lên, thành một dải dài vắt ngang giữa trời.



– Nhìn hoài không chán được. – Hồng Ma cười khẩy – Đã thật!



Không có tiếng đáp, nhưng sự im lặng ấy chính là đồng ý. Bởi bây giờ, khi hơi rượu đang dần phai, họ lại được chiêm ngưỡng cảnh đẹp mà ngay đến các phong lộ cũng không thể cản được. Giữa vòm trời kia, lấp lánh một dòng sông bạc, chạy dài đến tận cùng không gian. Mấy đám mây lớn, hồng hồng, trôi nổi xung quanh, thành hai “bờ” của dòng chảy tinh tú ấy. Vô số những ngôi sao cùng tập hợp, trở thành trường giang giữa trời cao, thứ mà từ rất lâu, người ta đã gọi bằng một cái tên nên thơ.



Ngân Hà.



Dải Ngân Hà, hay con sông bạc của Trời, chính là nó, kỳ quan mà bất cứ ai cũng phải trầm trồ. Được bàn tay của một vị nghệ nhân nào đó, ở một nơi cao hơn hết thảy, khảm lên, tựa như bức tranh tường, tuyệt tác của vũ trụ. Nổi lên giữa màn đêm, với tất cả những gì đẹp đẽ nhất, nó tỏa sáng như dòng chãy của kim cương, rạng ngời mà tinh tế. Một vẻ đẹp không gì sánh bằng, chỉ có thể gọi là “tuyệt đỉnh”.



Gió lại thổi. Lần này, nó đến mạnh hơn, đủ làm tóc mấy cô nàng bay tung lên, còn hội mày râu cười ha hả khi thấy có gì đó luồn qua râu mình. Mấy ngày nay Trung chưa cạo râu, nên đã mọc dài ra kha khá. Osman không quan tâm mấy thứ đó, chỉ khi bị gọi mới cần kíp, nên chẳng vội, mai mốt gì cạo cũng được. Karl lại thản nhiên cầm chén rượu lên uống, bảo là cho ấm bụng. Hồng ma bật cười. Đúng, trời đang trở lạnh, uống rượu vào mới ấm. Cảm giác như trong bao tử có lửa, đốt cháy từ ruột lên tới cuống họng. Hừng hực, nóng ấm, và rất dễ chịu. Rượu Bình sa không chát mà rất ngọt, do nấu từ thứ nếp cái đặc sản, trồng trên những ruộng lúa dược quy hoạch và săn sóc riêng, chỉ để cho ra thứ rượu có thể hạ nốc ao cả rượu gạo Yamato về độ ngon này.



– Lâu lâu mới được thấy cảnh đẹp thế này.



Để chai rượu đã cạn xuống, Karl chép miệng, nói:



– Đó giờ muốn nhìn là phải bay vượt phong lộ, hay ra chỗ nào ngoại ô trống người mới thấy, chứ thành phố giờ ô nhiễm quá! Đi đâu cũng khói bụi, rồi còn đèn đường sáng trưng, thêm mấy cái nhà chọc trời đua nhau mọc, riết chả còn thấy được gì!

– Hà hà, đô thị hóa nhanh quá.



Hớp một ngụm “nước có lửa”, Osman ực phát trôi tuột xuống bụng cả. Xoa xoa cái bao tử đã căng tròn, ông lim dim mắt, nói như đang kể về ngày xưa:



– Thời của ta, nhà cửa còn thưa thớt, tối mắc võng ra nằm ngoài hiên nhà cũng thấy được. Hồi ấy khu Lampur toàn nhà lá, nghèo mạt chứ có lên đời như giờ đâu! Mà thời ấy sống vui, dinh thự nhà ta, nói cho sang mồm chứ nó chỉ là cái nhà sàn bự thôi, nằm trên bãi đất trống. Tối mà xong công chuyện, ta lại ra võng nằm cho mát, hưởng tí gió với ngắm trăng. Chà, thời ấy đã thiệt chớ! Xung quanh là vườn thốt nốt, nghe tiếng ve kêu hè, thêm mấy đứa quỷ nít mon men tính vô trộm chôm chôm, bị bầy chó ta nuôi sủa, sợ quá chạy vắt giò lên cổ! Nghĩ lại vẫn thấy vui, hà hà!

– Nghe sướng hờ?



Cười từng hơi nặng nề, Hồng Ma uống một lần hết ba chai, rồi nói về thời mình. Cũng không xa lắm, chính xác là sau khi kết thúc chiến tranh với Gaullia và trở về. Lúc đó thành Định Tường mới ở phía Tây Bắc Gia Định còn chưa lớn như giờ, cứ tối tối cô lại lên tường thành, đi bắt chuyện với lính canh. Hồng Ma là tướng phụ trách việc xây dựng và di dân, do thành mới này sẽ là vùng công nghiệp mới của khu vực phía Đông, chia sẻ gánh nặng với Nam Vang bên kia.



Thuở ấy, gió cũng mát lồng mát lộng, và trăng sáng rỡ như thế này. Ngồi trên tháp gác, xung quanh là mấy cây đại bác, Hồng Ma cùng mấy cậu lính trẻ nói những chuyện không đầu không đuôi, y như bây giờ. Tuy quân lệnh cấm không được uống rượu trong ca gác, nó không hề đề cập chuyện chém gió xuyên lục địa. Bởi thế, họ cứ nói, nói chán thì uống… nước lọc cho đỡ khô miệng, rồi lại nói tiếp. Trên cao, vầng trăng sáng dịu dàng tỏa ánh bạc xuống, tắm cả mặt đất trong thứ ánh sáng dễ chịu, mát rười rượi ấy. Và sau đó, sông Ngân, con sông của những vì tinh tú, xuất hiện giữa bầu trời, hoành tráng và kiêu sa, như thể tuyên bố mình chính là chúa tể của bầu trời, của vũ trụ. Rất đẹp, Hồng Ma nói, nhất là khi xung quanh lửa canh cháy bập bùng, cứ như đuốc hoa, và khi tàn lửa cùng khói đen bốc lên, họ lại thấy như mình đang gửi lời đến những thần tiên nơi cao xa ấy.



Giao Long cũng tham gia. Đoạn, cô nói:



– Hai anh còn nhớ hồi ở bên đó không?

– Nhớ chứ, quên gì nổi. – Trung gật gù.

– Nếu là cái lần cả đám tụi mình, ông John, hai tên Thái tử, cu em Luigi với cố Tổng lãnh pha cả tá thứ rượu nặng đô lại như “lẩu” rồi uống, sau đó cấp tốc vô chỗ quân y thì nhớ! Quả đó huyền thoại quá mà, bị ngài Strasser chửi cả buổi luôn!

– Cái đó thì ai chả biết!



Bật cười như một cô gái mới lớn, Giao Long che miệng, mặt không chút xấu hổ. Đoạn, cô nói tiếp:



– Cái hồi mới ủi xong Argönne ấy, đêm đó anh em mình nằm nghỉ, rồi ngắm trời luôn, nhớ không?

– À, cái đêm đó!



Vỗ tay vào bắp vế cái bốp, Hồng Ma lên tiếng:



– Lần đó anh em mấy người nằm chơi chỗ sở chỉ huy dã chiến, Gaullia cũng lục đục rút rồi, tự nhiên ở đâu câu pháo tới, làm cả đám chạy tán loạn. Xong xuôi hết mới lòi ra là quân ta bắn nhầm ấy! Hài ác, quả đó cả đơn vị chỉ muốn bay qua xiên lòi phèo đám pháo binh không trượt phát nào!

– À, cái đó! Huyền thoại thật! Ha ha ha!



Cười to thành cả tràng dài, Trung kể lại cái đêm đó. Khoảng nửa cuối năm một ngàn chín trăm lẻ một, lúc đó vùng Argönne đã hoàn toàn thất thủ, Liên quân có đường đánh thẳng vào phòng tuyến d’Arc phía Bắc thủ đô Parisseé của địch. Chỉ huy khi ấy cho các đơn vị đang tập trung tại khu hào, gồm Sư đoàn Đổ bộ đường không 17 của Trung và “Tiểu đoàn mất tích” do Giao Long là quyền lãnh đạo, thư giãn. Họ đã đánh liên tục nửa tháng để giữ điểm cao A9, tạo thành mấu lồi trong hệ thống phòng ngự của địch, và vì vậy xứng đáng được nhận một kỳ nghỉ ngắn tại chỗ. Một đêm ngủ ngon giấc, vậy là quá đủ.



Khi đó, ba người Karl, Trung và Giao ra nằm trên miếng tôn lóp gỗ kê đại phía trước, nơi vẫn thường dùng làm lớp ngụy trang cho trung tâm chiến dịch, để ngả người. Đêm ấy, trời đẹp hơn hẳn. Không phải tự dưng thấy thế, đó là vì họ vừa kết thúc một chiến dịch dài, với thương vong đã lên tới hơn nửa triệu. Đơn vị Giao Long chỉ huy mất gần hết, hơn bảy trăm người tiến vào Argönne chỉ còn ngót trăm rưỡi sống sót đi ra, mười sáu người trong số ấy hi sinh vì các vết thương nhiễm trùng quá nặng, hay di chúng khí độc, mất máu,… Sư đoàn của Trung cũng tổn thất gần một nửa, và họ chỉ là đơn vị hậu phương! Karl thuộc nhóm pháo binh, đã giúp sức không nhỏ vào chiến thắng này, nhưng trong lúc bị địch bắn trả đã trúng thương, mất nguyên gần hết cánh tay phải. Khi đó, ông chưa lắp tay máy như giờ, chỉ băng bó sơ, nên mặc quân phục vào vẫn thấy ống tay bên ấy phất phơ tự do, thảm vô cùng.



Lúc này, Karl kể tiếp. Nằm trên tấm gỗ cũ kỹ, dơ dáy, nhưng đối với họ, đó chính là chiếc giường êm ấm nhất. Còn trời cao, chính là trần nhà, trần của ngôi nhà rộng lớn mang tên Thủy Tinh. Cứ như một giấc mơ, với cơn gió thoảng, lùa qua khẽ tóc, hất lên chiếc cổ áo bành tô, rồi cứ thế vút cao lên. Hơi đất ngày thường bốc nồng nặc, mùi đất bùn tởm tởm trộn lẫn với nước sính và cả những cái xác chôn vội, cứ thúi thúi, xộc vào mũi chỉ muốn nôn ngay ra, nhưng hôm ấy, lại chẳng có cảm giác gì cả. Trước mắt ba người, chỉ có chiến hào sâu gia cố bằng gỗ, các trạm giác nửa chìm xây bằng tấm tôn hờ, các ụ súng máy và những binh sĩ ngồi bệt xuống bùn, súng trong tay, đang cố gắng thư giãn. Pháo đã im họng, đằng xa vẫn có tiếng than khóc, nhưng nhìn chung, êm đềm hơn hẳn.



Trăng hôm ấy rất đẹp. Tròn hoàn hảo, treo mình nơi khung trời cao nhất, với sắc bạc chiếu thẳng xuống nhân gian. Không mây, nên nhìn rất rõ. Giữa lưng trời, quanh chiếc đĩa bạc ấy, là ngàn vạn những tinh tú lấp lánh, sáng như đá quý, trải rộng khắp nơi. Sao mọc dày đặc, tới nỗi át luôn cả màn đêm, khiến chiến hào sáng lên cứ như thắp đèn toàn vùng.



Giữa nơi ấy, Ngân Hà chảy ngang qua, hùng dũng, uy nghi, như đang mỉm cười với những người thắng trận. Mấy đám mây của trời, là mây trời thực sự chứ không phải thứ bông gòn dồn cục là là trên tầng chi lưu, nổi lên xung quanh, kéo dài theo con sông lớn, trông như đôi bờ. Khi ấy, Giao đã nói vui, liệu xem có tìm được cây cầu nối liền hai bên, hay con vịt đi theo sau Thần Nông không. Hai người kia, hẵng còn thanh niên trai tráng, cười ồ lên. Họ ngắm những chòm sao, những thứ nằm mơ cũng không bao giờ có được, rồi định lim dim ngủ.



Đúng lúc đó, đám đồng đội chơi bóp!



– Ha ha ha ha! Cái kết chả ai ngờ! Ha ha ha ha ha!

– Một cái kết lãng nhách… Khụ!



Nghe kể nãy giờ cực kỳ trữ tình, thơ mộng các kiểu, kết thúc của chuyện “ngắm trăng giữa trận địa” diễn ra theo cái cách không người nào tưởng được. Bị pháo phe mình dội ngay đầu, nghiệp gì mà quật ác thế chứ! Osman cười ha há, đập tay liên tục xuống bàn, trong khi Aisyah đang uống sặc luôn cả họng. Quả nhiên, với câu chuyện như thế không tếu mới lạ. Đang từ nhẹ nhàng thư giãn, đùng một pháp pháo rơi vô đầu, ba anh em chạy như vịt xuống hào trú gấp!



Lúc sau, có người lính chạy vô, nói đường đạn bắn tới từ chính chiến tuyến quân mình, nên bên chỉ huy mới điện đàm qua, chửi một tràng bằng tiếng Valhöll. Hỏi ra mới biết do tin báo có địch tới, họ mới khai hỏa, nhưng trinh sát báo tọa độ sai nên đâm ra quân ta bắn quân mình! Quả ấy thót tim thật, nhưng cũng tấu hài cực kỳ, và sau đó đã có một cuộc họp rõ ràng để xử lý vụ này. Tòa án binh lưu động được triệu tập, và xét xử nhanh chóng. Giả như tối ấy ngủ quên, chắc giờ có hai người không ngồi đây rồi.



– Số lớn mạng lớn! – Hồng Ma cười khì khì, khoanh tay bảo.

– Chắc thế.



Nhấp hơi rượu nồng, Giao Long đáp lời. Cô nói tiếp:



– Mà, có thế quái nào đi nữa, thì bầu trời vẫn cứ đẹp như vậy. Hờ, nghe vớ vẩn thiệt nhể?

– Ồ hố, Giao mà cũng nói được câu nghe nữ tính vậy cơ à?



Cả bàn cười ngã trước câu nói của karl, ngay cả Giao Long cũng vậy. Thật, chính cô cũng chả tin mình lại thở ra được thứ “gái tính” tới thế. Nhưng quả thật, đêm nay rất đẹp. Sáng rỡ. Không bị ánh điện nhân tạo làm lu mờ, những ngọn đèn của thiên nhiên mới thực sự sáng rực trên trời cao. Gió thổi mát lạnh, phà lên da thịt, cùng vị rượu ngọt nồng nơi chót lưỡi, uống vào rồi lại đắng đắng cay cay, trên kia có vầng trăng sáng tỏ, không còn gì phù hợp hơn nữa. Một buổi thối nhậu nhẹt thế này, đối với sĩ quan bậc cao mà nói, quả thực có chút không đúng lắm. Nhưng vẫn đang trong “kỳ nghỉ”, họ có quyền uống. Đế quốc không khắt khe lắm trong việc sĩ quan làm gì sau giờ hành chính, miễn đừng phạm tội và lên phường là được.



– Nghe đã thật. – Aisyah bẽn lẽn lên tiếng – Tôi sinh ra ở thành phố, nên cũng không biết cảm giác đó thế nào… Được ngắm trời đêm khi còn nhỏ ấy…

– Chưa từng à? – Trung hỏi – Không lẽ vùng đó chưa cúp điện lần nào? Thành phố mà cúp điện thì cũng thấy rõ lắm chứ?

– Không, khu Sumadja khó thấy lắm.



Karl lên tiếng



– Anh mày tới đó rồi, toàn nhà cao tầng, có cúp cả thành phố thì cũng chả được gì, tại nhà cửa che hết rồi! Mà cái nhà cô ta lại là dạng thấp lè tè, rộng mặt bằng chứ có mỗi ba tầng lầu, nằm ngay trung tâm nên xung quanh cái rừng bê tông che hết! Lên mái nhà nhìn còn khó muốn chết, chứ đừng nói là đứng trong phòng ngó ra!

– Dữ vậy à?

– Ừ, trọng điểm kinh tế mà.



Lão Osman nói chen vào.



– Vùng Sumadja giờ muốn kiếm nhà hai lầu đã khó, có chỗ ngắm sao trời còn khó ác, mà đó là trong thành thị thôi! Ra ngoài vẫn nhìn được, nhưng khó, vì cái ô nhiễm từ mấy nhà máy với xe cộ nó xả ngập trời rồi. Chỗ đó khói bụi, ta nói đừng mích lòng chớ, còn nhiều hơn Bình Sa hay Gia Định nữa! Điện Cây Quế là căn cứ quân sự, một mình một cõi giữa rừng núi nên mới dễ chơi, chứ đem vô trong chỗ đó thì dù có ngồi trên cái tháp ngắm trăng cao chót vót của lão Hải cũng chả thấy được gì đâu!

– Đô thị hóa dữ thật nhỉ?



Ngồi một bên nhấp rượu, Giao Long chống cằm, nói:



– Mà, cũng đâu sao. Thành phố cũng có thiên hà thôi, quan trọng là có nhìn ra hay không à. Aisyah.

– Vâng?



Bị gọi tên bất chợt, Aisyah giật bắn mình, nhìn sang bên phía Tổng lãnh. Bốn mắt gặp nhau, cô ma chợt nhận ra bên trong mấy vòng đỏ ấy, tại nơi sâu thẳm tận cùng nhất, là cái gì đó sáng lấp lánh. Không chỉ một, hai thứ, mà là vô số kể! Muôn vàn các điểm sáng hiện lên, tại một nơi nhỏ bé như vậy, vần xoay, thành một hình như trôn ốc với rất nhiều dải tua xoắn kéo dài xung quanh. Hình dạng ấy, cứ như… một thiên hà? Một thiên hà… trong đồng tử?



– Chà, có lẽ chưa thấy bao giờ nhỉ? A ha ha ha, thôi kệ vậy!



Lúc này mới ngà ngà say, khi nấc một cái mùi rượu gạo cũng xộc lên tới óc, Giao Long cười một tràng dài rồi kể về những thứ cô đã thấy. Do đã dời dinh Tổng lãnh lên tàu, “Thi Hoàng” có thể bay lòng vòng khắp lãnh thổ mà không ai cản được. Chính vì thế, cô mới có cơ hội chiêm ngưỡng thật rõ những thành phố, làng quê về đêm, thấy được sự khác biệt giữa chúng. Cô đồng ý rằng làng quê rất thích hợp để ngắm trăng sao, nhưng không có nghĩa nơi đô thị phồn hoa lại không thể. Ngược lại, thành thị phát triển lại có vẻ đẹp riêng của nó, vẻ đẹp mà nếu không phải có được chỗ cao như Giao vẫn thường chiếm hữu, thì sẽ không thể thấy được toàn cảnh.



– Thành phố ban đêm… giống như kéo cả thiên hà xuống vậy!



Bắt đầu bằng câu nói ấy, “Thi Hoàng” kể lại những trải nghiệm khi ở trên cao. Nhìn xuống từ mấy ngàn thước, các đô thị buổi tối luôn rực rỡ ánh đèn, đèn đường, đèn xe, nhà lầu, bảng hiệu, cả loại đèn pha cao áp mà mấy nhà lắm liền rọi lên trời nữa! Nhìn xuống dưới, cả thành phố như thể thiên hà trên mặt đất, với tông đèn vàng làm chủ đạo trên màu đen, nhưng gần như không còn thấy được bóng tối. Cây cối trở thành những đốm che rõ ràng nhất, trong khi trên đường, xe máy hai bánh chạy bon bon đông nghẹt, đèn pha rọi sáng như ban ngày. Xe chạy mà cứ ngỡ sao băng bay qua, lao vù vù, với những tòa nhà cao như đâm cả vào trời.



Đèn đường, thứ có nhiều nhất, thắp sáng những tuyến giao thông huyết mạch. Từ nội thành ra tới ngoai ô, nơi đâu cũng sáng đèn như thế, có cả mạng lưới dây diện chằng chịt, thứ Trung ương đang ra sức dẹp bỏ, chuyển qua cáp ngầm. Xe chạy từ trong ra, lại thêm xe từ cao tốc liên lãnh địa đi vào, nhộn nhịp ngược xuôi, như thể không hề biết ngủ nghỉ là chi. Các xe đầu kéo chở hàng lớn, đèn rọi bật sáng rõ, đi ruỳnh ruỳnh như bầy thú dữ tợn, trong khi mô tô trong nội đô cứ như khinh kỵ xông pha, chạy không biết trời trăng gì. Các hàng quán, cửa hiệu, công sở đều sáng chói dưới ánh đèn điện, lấp lánh, lung linh, thực sự khó mà diễn tả hết được.



Say sưa kể, Giao Long uống hết chai rượu cuối cùng. Đã hơn tám rưỡi tối, ngồi lai rai vậy mà cũng chín chục phút trôi qua. Nhưng cô cứ tiếp, kể những thứ mình đã thấy, những điều mà có nằm mơ mấy người ở đây cũng không hình dung nổi. Cô kể nhiều về ‘dị giới”, về nơi có tên Thành phố Hồ Chí Minh, với những tòa nhà cao tầng đâm lên trời, những con đường rộng đầy ắp xe, và ánh sáng không bao giờ biến mất. Có những con hẻm nhỏ nằm sâu hun hút, vắng ánh đèn điện, thì cũng có những khu sầm uất, với hàng vạn người trên đường, và dường như không bao giờ dừng lại. Thành phố vận động không ngừng. Các công trình cổ trăm năm tuổi đan xen với mấy cao ốc mới xây, hầm vượt sông, cầu,… và nhiều thứ khác nữa.



Giao Long kể tất. Kể với mọi sự hăng say, nhiệt huyết, và cả sự ganh đua trong đó. Mấy người kia hiểu, Tổng lãnh muốn các thành phố của mình cũng phải giống bên kia, dù họ phát triển hơn cả trăm năm so với Đế quốc. Nhưng với đà hiện tại, sẽ là không quá cấp tiến khi nói có thể sánh ngang với một thành phố của một quốc gia đang phát triển. Các khu vực trọng điểm như thủ phủ Bình Sa, Gia Định, Định Tường, Nam Vang,… đều đi lên rất nhanh. Sớm thôi, họ sẽ được thấy thứ cô đã thấy, một thiên hà dưới đất, kết nối bởi những con đường không bao giờ tối, cùng người đi lại bất kể ngày đêm. Không còn xa nữa.



Chỉ một bữa nhậu đơn giản, đã có rất nhiều chuyện được nói ra. Từ mấy thứ tầm phào tới trải nghiệm ngắm sao, và sau cùng là sao trên mặt đất, đều là những chuyện tưởng tào lao mà lại liên quan không tưởng. Không ai bảo ai, họ ngầm hiểu ý nghĩa những chuyện ấy. Bầu trời vẫn luôn như thế, bất kể thời thế có thế nào. Trên trời có thiên hà với muôn ngàn ngôi sao, thì đất này cũng có các thành phố với vô số các ánh sáng mới, tách biệt mình khỏi những thứ xưa cũ. Tách biệt, tách biệt…



Và gió lại thổi, cuốn bay những hơi thở nồng mùi men cồn lên không trung vô cùng vô tận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv