Ngày đầu tiên trong ba ngày nghỉ xả hơi của Hồng Ma.
~oOo~
Từng có thời, thế giới tồn tại những “nhà tu hành”.
Gọi chung như vậy, vì trong đó có rất nhiều nhánh tu. Có kẻ muốn làm thần, người mong thành tiên, lại cầu sự giải thoát, vượt khỏi luân hồi, truy cầu sự tuyệt đối, hay chỉ đơn giản là muốn luyện ma pháp lên tới tầm cao mới, vượt qua những định kiến,… Rất nhiều người thực hành tu tập, thiền định, đề cao tâm tính. Nhân loại, yêu ma, mọi loài có linh tính, tri giác về lý thuyết đều thực hiện được. Một xã hội mà người người nhà nhà đều tu luyện, đề cao tâm tính, đạo đức, nguyên khí dồi dào, quốc gia hưng thịnh, chính là cái thuở xa xưa ấy.
Đế quốc Xích Quỷ.
Tên gọi ấy chỉ được người cuối cùng còn sống sót đặt cho, vì vào thời của mình, tộc Xích Quỷ không có ranh giới rõ ràng về lãnh thổ. Vùng đất chính của tộc kéo dài trên mảnh đất về sau chính là vùng Hồng Bàng và đất liền U Minh, xuống tới eo biển vùng tận cùng. Ngoài ra, vươn lên đến quá sa mạc phía Bắc, tới tận đại dương băng giá, phía Tây đến miền đất của rồng ba đầu và các tinh linh đại thụ, phương Nam là tiểu lục địa và miền đất của những chủng tộc màu đen, đều là đất đai các vùng chư hầu. Hơn ngàn chủng tộc chung sống hỏa bình trong miền đất ấy, cai trị bởi các Đế Xích Quỷ tại kinh đô huyền thoại Ba Biệt, tòa thành khổng lồ tám mặt tường, kéo dài bốn phía đến mấy ngàn cây, rộng không tưởng, cùng tòa tháp của các vị vua đâm thủng chân mây.
Xích Quỷ, chủng tộc được xem là “tổ tiên” của mọi loại bí pháp tu luyện hiện nay, đã duy trì Đế quốc trong mười tám triều Đế, truyền tổng cộng trên dưới ba ngàn tám trăm năm. Bắt đầu từ một miền đất nhỏ bé, họ đã bành trướng ra toàn bộ “thế giới” thời điểm đó, mang các bí thuật đi khắp nơi. Thời kỳ tám vị Đế đầu tiên, xã hội bị nhấn chìm trong loạn lạc và chiến tranh, nhưng từ Tử Đế Linh Ma tới Ngân Đế Lôi Ma, tổng cộng chín đời, là giai đoạn thịnh trị. Các nhà tu hành đạt thành tựu, đột phá cảnh giới, phi thăng nhiều vô kể. Có giai đoạn một năm hàng ngàn người cùng đột phá linh lực, đạt tới ngưỡng á thần, có thể ra vũ trụ như đi dạo. Thậm chí phá vỡ những bức tường không gian, di cư sang các thế giới song song, mang theo bí pháp của họ và đệ tử theo.
Và đó cũng là nguồn cơn của bi kịch.
Đời Đế thứ mười tám chứng kiến một thảm kịch mà cho tới tận lúc chết, không bao giờ cô ta có thể quên được. Mặt trời bùng nổ dữ dội, từng loạt từng loạt tia cực tím đánh xuống Thủy Tinh, nhanh chóng gây suy yếu kiệt cùng cho không chỉ những người tu hành, mà còn cả dân thường và long mạch của hành tinh. Từ trường đảo cực, thời tiết trở nên cực đoan, cùng với việc trong một trăm năm đầu cai trị, Viêm Đế vì khuyến khích quá nhiều sự phát triển của máy móc, công nghệ mà khiến việc luyện tập linh lực thui chột dần. Biến đổi khí hậu, thế giới nóng dần lên. Xích Quỷ lại hình thành vào kỷ Băng hà, nên khi băng tan đột ngột, cùng với sự mở ra các đại dương ngầm dưới lòng đất, thảm họa đã quét sạch tất cả mà những người còn lại không thể làm gì được.
Trừ một việc.
Viêm Đế đã liên lạc với các thế giới khác, yêu cầu những tông môn gốc Xích Quỷ mở lại thông đạo, di dân sang đó. Hơn bốn mươi triệu người Xích Quỷ rời sang những nơi khác, còn sót lại chỉ là vị vua cuối cùng và một số tùy tùng. Những thi quỷ được cô ta tạo ra. Họ biết điều gì thực sự đã xảy ra.
Suốt hàng ngàn năm, chuyện tu luyện quá dễ dàng đã tích tụ một nguồn năng lượng tiêu cực quá lớn tại đây. Việc Mặt trời bùng nổ là hoàn toàn tình cờ, nhưng như giọt nước tràn ly, nó đã giải phóng “quả bom nổ chậm” mang tên “năng lượng tối” ra ngoài. Thủy Tinh vĩnh viễn không thể khôi phục nữa. Các long mạch đã chết, loài rồng dắt díu nhau rời bỏ mặt đất, chỉ số ít cố gắng bám trụ lại. Bán đảo Oa bị tách khỏi đại lục, và mất rất lâu về sau mới lại nối về, trước khi một lần nữa chia xa, cũng bởi băng tan.
Trận ngập đó kéo dài hẳn hai trăm năm, khi nhiệt độ bề mặt vượt ngưỡng tám mươi độ bách phân, làm băng của không chỉ hai cực mà cả những dãy núi cao ngất cũng tan như que kem ngày hè. Do hệ thống long mạch đã sụp đổ, Thủy Tinh bị “cắt” khỏi mạng lưới thông đạo đa chiều thời – không, khiến ngay cả những “không gian pháp tắc” mạnh nhất cũng không thể trực tiếp đến được nơi này.
Không thể liên lạc với những thế giới khác, Viêm Đế chỉ có thể hi vọng họ đã định cư an toàn tại vùng đất mới. Cô không biết, do sự hỗn loạn sinh ra vào thời điểm ấy, những cổng không gian đã bị rối loạn, khiến các đoàn di cư đến những mốc thời gian khác nhau. Họ mang theo dòng máu giàu linh lực cùng mái tóc đỏ đặc trung của tộc, định cư và kể lại câu chuyện của mình cho các thế hệ con cháu, thậm chí là với dân bản xứ.
Tuy nhiên, do nhiều lý do, huyết thống Xích Quỷ thuần chủng dần biến mất, thay vào đó là các thế hệ con “lai”, kế thừa đặc điểm có sẵn của người bản địa cùng linh lực vốn có từ những người lưu vong. Dĩ nhiên, Viêm Đế không biết điều đó, tới một ngày, khi một người từ thế giới khác bất ngờ xuất hiện, và sau này cháu gái của nhân vật ấy làm chủ được ma pháp không gian, cách gọi của xã hội mới với không gian pháp tắc, và đi đến nơi ấy. Nhưng đó là chuyện của sáu mươi lăm ngàn năm sau khi Xích Quỷ biến mất…
~oOo~
– Vậy… ngắn gọn lại thì bây giờ tụi mình có đám ngày tối reo hò tu tiên là do cậu?
– Ừ, xin lỗi.
– Tuyệt chủng lời…
– Ngàn lần xin lỗi mà!
Quỳ dập đầu dưới sàn, Hồng Ma cúi sát nhất có thể, trong khi tay cầm mấy cây nhang còn đang cháy nghi ngút. Nằm trên tấm đệm chẳng lấy gì là sang so với một tướng năm sao, Giao Long vừa bình thản phe phẩy quạt, vừa cầm quyển truyện tiên hiệp đọc thử. Dĩ nhiên, đó là truyện Hoa Đông chính gốc, chứ cô không bị rảnh tới mức mỗi lần muốn làm trò gì là lại chém một nhát lên siêu vách ngăn thời – không, đi sang Trái đất như một cô gái người Tây Nam Bộ đang du lịch, và mua đại quyển truyện nào đó trong nhà sách “F” trên phố đi bộ Nguyễn Huệ.
Không, chả ai dư calo để làm trò tào lao đó. Vẫn còn cả đống light novel với truyện tranh Nhật cô mua hồi thả thính Viêm mà chưa đọc xong, chả dại rước thêm hàng về. Chỉ cần qua phòng Hương Hương, tử tế hỏi mượn thì kiểu gì cũng có. Vài thùng chứ không ít, mà nghe đâu toàn sách bán siêu chạy, đắt như tôm tươi. Nhưng, sao bên ấy đang nội chiến mà lại có thể xuất bản mấy thể loại này nhỉ? “Thi Hoàng” cảm thấy bối rối, lý giải không xong. Bởi, trong thời chiến người ta thường sẽ ưu tiên các loại văn hóa phẩm cổ vũ chiến tranh hơn, trong khi truyện viết thế này thì đám con nít nó đọc, chứ ai coi là nghiêm túc?
– Nói vậy chứ tớ chả tin đâu.
Buông ánh mắt đầy vẻ không quan tâm, Giao Long nói, giọng đều đều như cái máy hát hỏng:
– Ai chứ cậu là không bao giờ tin được mấy vụ thế này. Hồi trước bảo là một đao chém chết trưởng lão… Ờ mà đám đó phế vật thiệt, nhưng chuyện cậu kể nghe nhảm ác ra ấy! Vụ đại hồng thủy đã có bằng chứng nên tớ không nói, nhưng di cư qua thế giới khác? Cậu nghĩ đây là gì, pháo đài không gian M à? Lát có lòi thêm mấy con Megaload không đó?
– Coi mecha cho lắm vô. Lè!
Lè dài cái lưỡi đỏ lòm, Hồng Ma định trêu thì ăn nguyên cái góc gáy sách vào đầu. “Cốp!”, một cú đau điếng, bà già ôm đầu lăn qua bên. Vẫn thản nhiên với gương mặt giết người không chớp mắt, không chút thương hại, Giao Long vắt chéo chân, bình thản đọc sách. Tiên hiệp, đối với cô cũng không khác gì cổ tích truyện kể bé nghe. Chúng hoàn toàn chẳng có giá trị tham khảo, và một người như cô thì không hề tin vào mấy thứ như một nhân vật chính bá đạo có thể cân hết toàn thảy.
Điều vớ vẩn nhất là một số tác giả, cả truyện Hoa Đông lẫn light novel bên kia, cố gắng bơm cho nhân vật chính thật mạnh, thật ngầu, thật bá đạo, với sức mạnh không chỗ chê, gái theo nườm nượp nhưng thường nhân cách không ra gì. Cốt truyện nhạt nhẽo, tình tiết dễ đoán và trên hết là hạ trí khôn của phe phản diện xuống thành “một loài động vật cao cấp xếp sau con người biết suy nghĩ”. Chán thiệt. Giao Long rủa thầm.
Được dăm ba trăm trang, “Thi Hoàng” chỉ cần lướt là chữ vào đầu, cô bỏ sách xuống. Những thứ như cảnh giới, đặt tên cảnh giới, tên chiêu thức, uống đan dược, thánh khí, kiếm là vũ khí chính,… hoàn toàn không hợp. “Có lẽ mình nên trả lại.”, Giao nghĩ thầm. Không hợp thì đừng cố đọc, lại càng khó chịu chứ chẳng được gì. Tuy nhiên, ráng đọc tới vài trăm trang chữ, cũng gắt thật.
Giao Long nghĩ, thật ngáo khi mong đợi mình có thể rút được gì đó từ loại truyện này. Nó và thứ cô nghiên cứu – tác chiến hạm đội – vốn dĩ thuộc hai phạm trù khác hẳn nhau. Trong quân đội không có tư tưởng một tàu bá đạo chấp hết, mà đi lẻ kiểu đó phe kia nó lại kéo cả dòng cả họ ra giã cho nát bã trầu, như con hạm gì đi lẻ, bắn chìm được “niềm tự hào” của nước người ta, cuối cùng bị săn chạy trối chết. Mà chết thật. Bởi thế, một tàu đi lẻ mà đòi giao tranh với cả hạm đội là bất khả thi… trừ khi cách biệt công nghệ quá lớn.
– Mà, cậu biết không?
Nằm lăn lộn trên sàn y như đứa con nít, Hồng Ma chợt bật dậy, nói:
– Ma pháp không gian của cậu là thứ hồi đó gọi là “không gian pháp tắc” ấy!
– Thì?
Một thái độ không thể dửng dưng hơn! Đáp cho có lệ, Giao Long quay mặt đi, thậm chí không thèm để tâm đến điều Hồng Ma vừa nói. Mặt vẫn lạnh như băng, không chút cảm xúc, cô cất cuốn sách truyện vào một bên, định khi đi ăn tối sẽ trả luôn. Nhưng, khi bà già tốc đỏ nói điều này, cô lại quay sang ngay:
– Thời đó, tụi tớ đã nghiên cứu nguyên lý thực sự của việc không gian pháp tắc tạo được cổng không – thời gian, và đã thành công trong việc chuyển nó thành một bộ máy thực hiện việc “nhảy”! Sao, muốn nghe tiếp chứ?
– Chi tiết đi, Phó Đô đốc Hồng Ma.
Ngồi bật dậy tức thì, Giao khoanh chân lại, để hai tay lên đầu gối. Cô cúi thấp lưng, gần như còng xuống, mái tóc đen xõa rũ rượi lên bắp đùi. Cặp ngực to tròn căng sau lớp vải áo cứ chút chút lại đong đưa qua lại, làm Hồng Ma thèm muốn nhỏ dãi, mà phải kiềm chế. Vợ cài cúc kín bưng cổ, nên mụ chồng sói già dù có muốn cũng không tia được gì. Cũng chẳng dám tia, vì ban nãy tóc Giao Long đã chạm ngay lên cây súng lục. Với người luyện thi quỷ lâu năm, mụ đầu đỏ thừa biết những thi quỷ cấp cao dư sức khống chế tóc như một phần cơ thể có ý thức, chứ không đơn giản chỉ là đống sợi làm thành từ tế bào chết để chị em gọi đó là “mạng sống”.
Cũng khoanh giò vào, Hồng Ma bắt đầu nói, những kiến thức mà Giao Long nghĩ chỉ có mấy người chuyên Vật lý như Jessie hay giáo sư Guggenheim ở Viện Bình Sa mới có thể phát biểu. bản thân cô còn mơ hồ về nó, vậy mà nghe cái con dở người này nói vanh vách, thực sự có chút đỉnh bất ngờ. Chút đỉnh thôi, vì cô dám tự tin cá một ăn trăm là Hồng Ma đi cóp nhặt kiến thức ở đâu đó rồi về chém gió cho vui nhà, chứ cái đứa chỉ biết lập chiến lược nhưng tầm nhìn chỉ hơn con gà mờ xíu xiu làm sao mà thở ra được đống kiến thức khoa học này chứ!
Hít một hơi thật sâu – chỉ để làm màu – Hồng Ma bắt đầu nói.
Về mặt lý thuyết, cánh cổng không – thời gian hay như cấu trúc hiện tại mà các nhà vật lý lượng tử Thủy Tinh gọi bằng cái tên “lỗ giun”, là một siêu kết cấu trong đó không gian và thời gian bị bẻ cong, với những sự gia tốc cực lớn mà không ai bên ngoài có thể hình dung được. Lý thuyết này được xây dựng dựa trên ý tưởng về đường đi của con kiến trên trang sách: Đặt một con kiến lên quyển sách đang mở. Con đường ngắn nhất để nó đi từ mép trang bên này sang mép đối diện là một đường thẳng. Bình thường ai cũng nghĩ thế. Tuy nhiên, các nhà khoa học Xích Quỷ và cả bây giờ lại có ý tưởng khác.
“Này, nếu gập sách lại chẳng phải chính là đường ngắn nhất đó sao?”, một ai đó đã từng phát biểu như vậy. Nghe không hợp lý lắm nhưng lại rất thuyết phục. Nhưng thế thì chết kiến, và dĩ nhiên là không vui chút nào. Vì vậy, có người đề xuất chừa ra một khoảng “nho nhỏ” để làm thành chỗ cho con kiến sống, và vừa hay trở thành một “hành lang” để nó đi từ bên này sang bên kia. Ý tưởng như thế chính là nguyên mẫu cho các lý thuyết và thực nghiệm về sau này của “đường hầm siêu không gian”, tên gọi thời Xích Quỷ của lỗ giun, để đảm bảo việc du hành giữa các vì sao có thể được thực hiện mà không cần phải là người tu luyện cấp này cảnh nọ. Xa hơn, họ còn muốn thiết lập những cánh công nối đa vũ trụ, liên kết những thế giới song song lại thông qua hệ thống “cổng sao” và đưa quân sang xâm chiếm mấy nơi ấy.
Lý thuyết chính của đường hầm, gọi tắt như thế, là sự tồn tại của các hạt tachyon, những hạt “giả tưởng” nhanh hơn ánh sáng. Hai mươi năm trước, một nhà khoa học đã đưa ra một phương trình đặc biệt, với cái gọi là “thuyết tương đối”, chứng minh năng lượng bằng tích của khối lượng nhân với bình phương vận tốc ánh sáng. Theo phương trình này, càng tiệm cận với tốc độ ánh sáng, khối lượng càng lớn, và khi tốc độ bằng với tốc độ ánh sáng thì khối lượng bị kéo tới vô cùng. Năng lượng sinh ra cũng là vô cùng, và là xương sống của vật lý lượng tử, năng lượng,… hiện tại. Ngay cả các lò phản ứng của tàu bay cũng sử dụng phương trình dạng này để tính toán năng lượng đầu ra, kiểm soát công suất.
Tuy nhiên, hạt tachyon lại khác. Nếu phải dùng từ gì đó để miêu tả, thì nó chính là “nghịch đảo” của những lý luận thường thức. Khác với các hạt đã biết, tỏa năng lượng tới vô cùng khi tăng tốc độ tới vận tốc ánh sáng trong chân không, thì tachyon lại sinh ra cũng từng ấy, nhưng trong quá trình “giảm” tốc về gần tới cái hằng số ấy. Tachyon cho ra vô hạn năng lượng khi đạt tới được tốc độ tối thiểu của nó trong một thứ gọi là “phương trình nghịch đảo tachyon”, một thành tựu từ thời Xích Quỷ mà Hồng Ma chỉ nhớ mang máng, nên cô ta không đề cập chuyên sâu.
Mô hình giả định cũa nó được thể hiện là một cấu trúc không gian đa chiều, với một mặt phẳng bị uốn cong tượng trưng cho không gian hiện tại. Một đường hầm hình ống, dạng như cái lỗ đục xuyên qua, là “lỗ giun”, kết nối hai vị trí. Bên trong lỗ giun là một cấu trúc không bền, do sự biến động liên tục của không và thời gian. Nghe khá điên rồ, nhưng đó lại là sự thật. Lỗ giun rất bất ổn, và các thí nghiệm đầu tiên của triều Viêm Đế, cố gắng tái tạo thứ ấy bằng các dụng cụ khoa học chứ không phải các loại ma pháp, đã thất bại thảm hại. Thậm chí, nhiều nhà khoa học hàng đầu đã hi sinh trong những lần thử nghiệm hỏng. Tuy nhiên, họ vẫn tiếp tục với công cuộc này, và ở một mức nào đó, thành công.
– Mẫu đầu tiên bọn tớ làm được chỉ có thể ném một con chuột qua, và khoảng cách của nó chỉ có hai mươi thước!
Nhún vai, Hồng Ma cười đầy chua chát. Nhưng ngay sau đó, cô vuốt mạnh mặt, rồi nói:
– Nhưng đó chỉ là bắt đầu! Trò vui mới ở phía sau!
– Trò gì nữa? – Giao Long hỏi – Đừng nói là… “cái đó”?
– Ừ, là “cái đó” đó!
Mỉm cười tới tận mang tai, Hồng Ma nói, nỗ lực lớn nhất của Xích Quỷ khi ấy là một máy gia tốc hạt lớn, chiều dài bốn mươi cây số, nằm ngay dưới lòng đất cách đế đô Ba Biệt bốn mươi hai cây về phía Nam. Đường kính lên tới một trăm thước, nó to như một dãy nhà, gồm hàng triệu các bộ phận nhỏ gắn với nhau. Máy gia tốc hạt, khác với máy gia tốc ma pháp được dùng để sạc pháo xung ma pháp trên tàu, hoàn toàn là thành tựu của khoa học, không dính dáng gì tới ma pháp. Nó được thiết kế để gia tốc các hạt hạ nguyên tử tới mức vượt tốc độ ánh sáng, để thử “tóm” các hạt tachyon. Đây là nguyên mẫu đầu tiên, họ từng dự định khi thành công thực sự sẽ trang bị cho hàng loạt tàu để du hành giữa vũ trụ, nhưng dĩ nhiên là thất bại.
Không phải tự dưng mà các nhà vật lý Xích Quỷ lại muốn bắt hạt tachyon. Ngoài việc nghiên cứu, còn vì vài lý do khác. Một trong số đó là sự tồn tại của chúng đã được tiên đoán từ hàng trăm năm trước, vào thời Ngân Đế, rằng tồn tại một thứ hạt nhanh hơn ánh sáng liên tục đâm vào hành tinh này rồi đi xuyên qua. Tốc độ của nó quá nhanh để có thể bị cản phá, và mang trên mình nguồn năng lượng mà nếu khai thác đúng cách, có thể vĩnh viễn thắp sáng thế giới. Nhưng đáng tiếc, giai đoạn ấy người ta coi những chuyện kiểu ấy là viển vông, dù là do chính miệng các nhà tu hành có thành tựu tuyên bố đi nữa
Điều tương tự từng xuất hiện mấy mươi năm trước, Giao Long nhớ thế. Khi ấy, Jessie, còn gọi là Tiến sĩ Tesla, đã nói về một thứ hạt “nhanh hơn ánh sáng”, ngày đêm cần mẫn bắn phá Thủy Tinh mà không ai hay biết. Cô ấy đã chỉ ra sự hữu dụng của loại hạt mới mà bản thân gọi là “hạt thanaton”, chính là tachyon sau này. Gốc chữ thanaton là “thanatas”, trong tiếng Hungollente – quê nhà Jessie, nghĩa là “kẻ chạy nhanh”, thêm đuôi “on” của các hạt vào là xong. Loại hạt này chính là nguyên lý chính của pháo xung ma pháp, khi ma thuật đưa vào được gia tốc cực đại trên mười hai thanh ray, chúng sẽ bắn ra một chùm năng lượng đủ lớn để đẩy quả đạn nặng mười tấn bay xa ba ngàn lý.
Đồng thời, kết hợp một máy gia tốc nhỏ với năng lực của Giao Long, Hồng Ma có khả năng “lặn” vào nơi gọi là “đại dương siêu không gian”, vùng vũ trụ dị hợm ngăn cách các thế giới song song. Bản thân thuyền trưởng chỉ đóng vai trò dẫn đường, do thời đại này người ta vẫn tìm đường đi bằng cơm, mà cái máy ấy cũng dài mấy trăm thước, gần như chiếm một phần ba chiều dài toàn tàu, nên chưa thể gọi là tiện dụng. Nguồn cấp cũng quá lớn: Mấy máy gia tốc dùng cho pháo đã có thể giật sập toàn bộ mạng điện bờ Đông Columbia, còn cái thứ xuyên không kia thì cần đầu vào tương đương một núi lửa đang phun trào. Duy có cái lò của Hồng Ma đáp ứng nổi từng ấy, và với việc được thiết kế riêng chỉ để tải mấy món ấy, hiện tại pháo gia tốc xung ma pháp và máy qua dị giới mới có một mình cái dinh thự bay đó lắp được.
Đó là một điểm bất lợi, Giao Long biết thế. Ngoài ra, còn một điều nữa.
Di chuyển trong lỗ giun có ba kiểu chính, đó là kết nối trực tiếp hai điểm vào ra, đưa vật thể tiến vào đại dương siêu không gian và lướt trên dòng tachyon.
Đối với cách thứ nhất, Hồng Ma nói, là kiểu phổ biến và dễ làm nhất mà bất cứ ai học loại ma pháp này đều phải thuần thục. Kết nối vào – ra, nghe có vẻ khó hiểu nhưng nó chính xác là gập nguyên cuốn sách lại vừa đủ rộng để nó không đè chết con kiến, và cũng đủ hẹp để không hình thành đường hầm. Không gian tại nơi người thi triển và điểm tới bị “bẻ cong”, tương tự gập đôi mảnh giấy, với một điêm tiếp xúc duy nhất nằm trên hai mặt không gian ấy, là “cửa”.
Trước và sau cửa là thế giới bình thường, nhưng bên trong nó chính là siêu không gian, nơi các chiều bị bẻ cong và những định luật thông thường sẽ mất tác dụng. Sử dụng kỹ thuật này, người dùng và cả máy móc đều yêu cầu phải khống chế tốt mức đầu ra, vì nếu quá nhiều thì cổng sẽ không bền vững, còn quá yếu thì không hình thành được. Các nhà tu hành luyện không gian pháp tắc rất ưa thứ này, vì nó dễ thực hiện và dùng liên tục được, họ không lo các điểm yếu của nó. Đồng thời, nó khá an toàn, và không sợ bị cái lỗi như hai loại kia.
Cách thứ hai, tiến nhập đại dương siêu không gian, là nguyên lý hoạt động của những truyền tống trận thời thượng cổ và cái máy trên người Hồng Ma. Bằng cách tạo ra một lỗ giun thông qua hàng loạt “sóng nếp gấp”, loại sóng năng lượng nhanh hơn ánh sáng sinh ra trong quá trình xử lý làm chậm tachyon, người dùng có thể tạo một đường hầm tạm thời, vượt qua khoảng cách rất lớn mà không chịu giới hạn, khác với cửa chỉ có thể đi được một cự ly cụ thể. Đại dương siêu không gian bên trong sẽ hình thành dạng vòng xoáy, những bức tường chuyển động xoắn ốc không ngừng tới khi vượt ra bên kia. Khoảng cách bên trong cũng là vấn đề, thường phải tốn một thời gian ngắn mới ra được, nhưng nhìn chung vẫn nhanh hơn đi đường thẳng rất nhiều.
Ngày xưa, cần hai trận pháp và thiết lập sẵn địa điểm đầu vào, đầu ra mới dùng được, nên nó khá bị động và thường chỉ dùng để di chuyển qua những khoảng cách lớn, hay sang thế giới khác. Đây là cách người Xích Quỷ di tản dân chúng khỏi thảm họa đại hồng thủy, nhưng cũng vì không gian gặp vấn đề nên trận pháp không khởi động lại được, mất luôn đường về. Hồng Ma nói, thời ấy chuyện qua lại giữa các thế giới nó giống như đi chợ, không khó khăn gì cả. Giờ chắc chỉ còn Giao Long có khả năng vô tư ấy. Cái máy gia tốc của cô vẫn cần điểm đến xác định, nếu không thì bó tay. Thế nên hôm tới rước Viêm, thuyền trưởng mới phải kêu con bé làm trận pháp trước, tưởng triệu hồi “Thi Hoàng” nhưng kỳ thực chính là đánh dấu tọa độ để tàu sang.
Nghe đến đó, Giao Long cười khẩy, bảo:
– Vậy mà vẫn lạc trôi đâu tuốt miền Tây nhỉ?
– Do con nào bỏ tàu chạy trước nhờ? – Hồng Ma vặn lại.
– Muốn kiếm chuyện không?
– Nói xong rồi kiếm?
– Ừ.
– Ừ.
Hành xử như hai đứa mới lớn, cặp đôi quyền lực nhất vùng U Minh phì cười, rồi chỉnh lại tư thế ngồi. Đoạn, Hồng Ma tiếp tục giải thích.
Kiểu di chuyển thứ ba, lướt trên các hạt tachyon, là một loại mới chỉ vừa được thử nghiệm, chưa đi vào thực tế. Thời Xích Quỷ sụp đổ kéo theo mọi công cuộc nghiên cứu của Hồng Ma biến mất, và vì đã lỡ tay “sơ tán” gần hết sang các thế giới khác, nên coi như cô mất trắng cơ nghiệp. Đây là dạng nhanh nhất, nhưng cũng tiềm tàng nhiều rủi ro. Dựa trên lý luận rằng tachyon có những giai đoạn đi theo “dòng” lớn, gọi là các dòng tachyon, tập trung với mật độ dày đặc, một người có thể “cưỡi” trên nó để di chuyển nhanh hơn ánh sáng. Cách làm này nhanh hơn so với vào đại dương siêu không gian, và xa gấp vài tỷ lần cổng, có thể di chuyển quảng đường hàng ngàn năm ánh sáng chỉ trong một lần, nhưng để thực hiện được, cần phải đảm bảo một số yêu cầu.
Thứ nhất, phương tiện di chuyển phải được trang bị máy gia tốc để bắt dóng tachyon. Do di chuyển bằng cách “lướt”, nên không tóm được thì toi. Về mặt bản chất, loại thiết bị này vừa đóng vai trò định vị, vừa là một công cụ để tạo ra lỗ đen cỡ nhỏ, thứ sẽ giúp tàu bắt vào tachyon. Lý thuyết lỗ đen Giao Long đã biết, nên Hồng Ma sẽ không đề cập quá sâu. Loại lỗ đen cỡ nhỏ này đường kính sẽ dao động theo kích thước phương tiện, không có đĩa vật chất và tồn tại trong chỉ tầm một phần tỷ giây là biến mất. Phương tiện di chuyển sẽ bị nó hút vào, và bên trong chính là dòng chảy tachyon, đi tới khi thoát ra thì thôi. Kiểu này đầu ra rất “ngẫu nhiên”, không biết đâu mà lần, nên khá là đỏ đen.
Thứ hai, bắt buộc người dùng phải cho lướt đúng lúc dòng tachyon xuất hiện, nếu không vật thể sẽ bị kẹt trong dị vũ trụ, vùng sâu của đại dương siêu không gian. Việc canh thời gian nhảy rất quan trọng, vì một khi đã đi vào dị vũ trụ, sẽ hoàn toàn không có đường ra. Dĩ nhiên một số thứ được chế tạo riêng biệt để chui vào đó có thể quay về, nhưng nhìn chung thì không thể. Trong đó, cấu trúc không – thời gian rất quái đản, đặc quánh như mạch nha nhưng lại biến động không ngừng, khiến cho moi thứ phía trong thay đổi theo. Thứ đã kẹt vào có thể sẽ mới ra hay già đi, hoặc bị ép nhỏ, hoặc bị xé nát không thương tiếc, tùy theo độ may tủi. Thế nên, chỉ một giây sai sót là có thể mất mạng ngay.
Thứ ba, loại di chuyển này sẽ không thể đi xuyên đại dương để qua các thế giới song song. Do dòng tachyon của mỗi vũ trụ là khác nhau, hoàn toàn không khả thi khi cố gắng “chuyển dòng” lúc đang lướt. Lại thêm, vào quãng thì giờ bên trong đó, trước khi thoát ra thì toàn bộ thời gian của vật sẽ “đóng băng”. Thực chất, việc thời gian ngừng trôi là có thật, khi trong một số trường hợp cụ thể, như rơi vào một nơi có trọng lực cực lớn hay di chuyển quá nhanh, thứ ấy sẽ chậm tới mức tiệm cận dừng. Theo điều đó, và “một chút” chém gió của Hồng Ma, lúc đang lướt tachyon, do cơn sóng mình chơi vốn nhanh hơn ánh sáng, lại tự chui đầu vào hố đen, cái thứ được cho là nặng nhất vũ trụ, nên thì giờ có thể xem là dừng. Còn có dừng thật không hay chỉ tiệm cận thì cô không biết, vì bản thân chưa chơi thử bao giờ!
Tóm lại, ba phương án Hồng Ma nêu ra đều có những ưu, nhược điểm riêng. Đối với “cửa”, nó chỉ đi được cự ly ngắn, nhưng đổi lại là ai có học cũng dùng được. Đại dương siêu không gian là kiểu phổ biến để đi đường dài, không cần phải liên tục dùng ma pháp, tránh hao tổn linh lực, hay máy móc tùy tình huống. Lướt tachyon nghe có vẻ thích hợp nhất cho du hành vũ trụ, nhưng không thực tế ở thời điểm này vì sự phát triển công nghệ chưa đủ chín muồi. Ngay cả ngày ấy, Hồng Ma cũng chưa thể có một hạm đội chiến hạm không gian đúng nghĩa, và dĩ nhiên là không thể xây dựng đế chế thiên hà hay gì đó tương tự.
Đang nói hay, thì…
– Dừng hình.
Giơ tay lên, Giao Long thẳng thừng cắt ngang lời “chồng”.
– Cậu tả cái tachyon đó… nghe quen quen? Có chắc không đạo nhái ở đâu không đó?
– Chắc chắn mà!
Nói đầy tự hào, Hồng Ma chống nạnh, ưỡn ngực, trong khi vẫn đang ngồi. Cười nhoẻn đầy tự đắc, vị “Chúa tể của những chiếc sừng” hất hàm:
– Cam đoan với cậu không phải tớ chôm chỉa từ một con thiết giáp hạm ở năm hai ngàn một trăm chín mươi chín được trang bị công nghệ ngoài hành tinh, đã đi một trăm sáu mươi tám ngàn năm ánh sáng để đem cái thiết bị đảo ngược phóng xạ về hành tinh mẹ đâu! Chắc chắn không!
– Rồi, hiểu luôn. Bản quyền sẽ tông cậu như cái xe tải chuyên gửi người qua dị giới…
– Hoặc tớ sẽ chết và được hồi sinh làm thây ma, sau đó gia nhập nhóm nhạc nữ? Cơ mà tớ tạch lâu rồi, và chả ai so đo với người chết cả! Ga ha ha ha ha!
– Hay lắm.
Cuộc nói chuyện giữa hai người đã nhiễm quá nhiều phóng x… văn hóa dị giới cứ thế tiếp diễn. Họ còn nói nữa, nhưng chủ yếu là mấy chuyện tào lao bí đao. Cả Giao Long lẫn Hồng Ma đều đã dính quá sâu vào thứ gọi là “anime”, và trong khi thuyền trưởng thích “đến phát cuồng” những bộ về tàu chiến vũ trụ, như cái chồng cô mới nói, hay anh hải tặc một mắt lái cái tàu đi chống người ngoài hành tinh, thậm chí là một pháo đài không gian dày hơn cây hai biến hình thành người máy khổng lồ,… thì Hồng Ma lại khác hẳn. Sự hứng thú của cô ta dành hoàn toàn cho những bộ chiến tranh, có yếu tố lịch sử càng tốt, và độ chân thật cũng không vừa.
Hầu hết những bộ “Thi Hoàng” ưa đều đã mấy chục năm tuổi, trong khi bà già ưng mấy món mới, đường nét đẹp hơn. Dĩ nhiên Giao vẫn xem các phần mới nhất, gần đây cô ta còn mua trọn bộ hai mươi sáu tập phần mới nhất của xê ri phim chiến hạm không gian để “cày” từ từ cơ mà! Hồng Ma, ngược lại, không mua mà thường tìm cách “coi chùa”, có thể thông qua vợ, hoặc có khi là nghía lén ký ức của Viêm. Chơi khá bẩn, nhưng với người đạp liêm sĩ xuống bãi phân trâu như cô ta thì bẩn là gì cơ?
Ngồi mãi cũng chán, hai người cùng nằm xuống. Dĩ nhiên Hồng Ma vẫn ở trên sàn, nhưng bà già đã thu cặp sừng vào cho đỡ vướng. Nhiều khi Giao Long tự hỏi, cái sừng đó là tiến hóa lỗi hay cắm sẵn để không ai có thể cắm sừng mình nữa? Không quan tâm, cô tự nhủ, lớn cả rồi, chả còn con nít. Tốt nhất là không quản, mệt.
Cộc cộc. Cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
Lập tức bật dậy, dọn nệm nhét vô chiếc quan tài, Giao Long phi ngay lên ghế làm việc ngồi thẳng chân, tay để trên đùi, Hồng Ma đứng tựa lưng vô cạnh bàn, ra vẻ đang suiy nghĩ gì đó. Tài liệu lập tức được bày ra, bút mở nắp, giống như đang viết gì ấy. Tất thảy chỉ trong chưa tới ba giây! Mặt không biến sắc, chẳng có nổi một giọt mồ hôi, hai người này ắt hẳn phải thuộc vào hàng thượng thừa của giới diễn xuất.
– Vào đi.
Cất giọng, Giao Long ra lệnh.
– Vâng.
Mở cánh cửa sắt, Hương Hương bước vào. Vẫn mặc nguyên quân phục, đầu đội mũ sĩ quan, cô đưa tay chào hai chỉ huy theo kiểu cấp dưới chào bề trên. Cặp đôi kia cũng chào lại, đưa bàn tay chéo trước trán, cùng câu khẩu hiệu quen thuộc. Họ không muốn mất thì giờ, trời đã tối và giờ này chắc hẳn ai cũng mệt rồi. Tối nay không có Mộc Ma trên tàu, hai đứa nhỏ đã về điện ngủ, nên đêm nay nhìn chung khá yên tĩnh. Các thi quỷ khác làm việc bên dưới, còn vùng điều hành im re, nên giờ có chuyện gì thì cũng… “khó nói” lắm.
Nhìn học trò mình một lượt từ trên xuống dưới, cặp mắt háu đói soi mói đến từng đường cong nhỏ nhất, Hồng Ma liếm nhẹ môi, nói:
– Hoa nở trong đêm là tuyệt đẹp.
– Sói già gian ác bị lột da.
– Hả?
Bị móc cho một câu không thể bất ngờ hơn, Hồng Ma quay sang thì thấy Giao Long đang mỉm cười, nhướng nhướng lông mày nhìn như kiểu thách thức, “muốn va chạm không”. Cô thì chưa muốn kiệt sức bây giờ, nên tạm thời nhịn trước. Quay sang Hương Hương, may mà đệ tử mình hay lơ đãng nên không chú ý, cô tằng hắng, hỏi:
– Tối rồi còn lên đây làm gì? Có vấn đề gì à?
– Dạ, không ạ!
Nghe tiếng sư phụ, Hương Hương lập tức đứng nghiêm vào. Đoạn, cô nói:
– Dạ, thiệt ra em… muốn mượn thuyền trưởng mấy bộ giáo trình lái tàu… Nhưng nếu em đã làm phiền hai người…
– Dào, tưởng gì.
Chớp chớp mắt, Giao Long thở dài thấy rõ, rồi bảo:
– Chuẩn bị làm luận án à? Hơi sớm nhỉ? Hay định học lên cao?
– Dạ, em muốn học lên cao ạ! – Cô lái tàu lí nhí giọng – Mà sao chị biết…
– Thường chỉ có người kiểu ấy mới hỏi mượn giáo trình. Chậc, đám sĩ quan trẻ giờ lười thấy bà cố, tui nó chỉ mong ra trường, có lon là xong. Hỏng cả một thế hệ. Qua đây nào.
– Dạ!
Dài dòng văn tự một hồi, Giao Long cuối cùng cũng đứng dậy, bước nhanh qua chỗ cái quan tài. Cô bảo Hồng Ma lấy cho mình cuốn truyện tu tiên để đằng kia, trên chiếc tủ nhỏ gần góc phòng, mới đọc. Mở nắp áo quan ra, thứ Hương Hương thấy không phải là chiếc hòm cho người chết, mà là một cái gì đó dị hơm, màu tím than ngả sang đen, lập lòe mấy ánh đỏ, đang ngoe nguẩy như xúc tu. Nhìn gớm chết, nhưng thuyền trưởng có vẻ không bận lòng. Nghĩ lại, đây cũng là của cô ấy, tốt nhất không nên hỏi tới.
Mò tay vào trong, Giao Long móc ra một thùng lớn, bằng gỗ ép đóng ván lại. Không to lắm, chỉ cỡ cái ghế đẩu nằm ngang, nhưng bên trên ghi dòng chữ nguệch ngoạc “Tài liệu của Giao. Lấy không xin phép là chặt tay.”. Xấu hơn gà bới, Hương Hương thầm chê, quả nhiên là chữ của sếp rồi! Chỉ cô ấy mới có trò pha hai ba thứ ký tự ngôn ngữ với nhau rồi viết như tiếng Việt. Tung hỏa mù địch rất tốt, nhưng trong mấy chuyện thế này, lại cứ thấy khó chịu thế nào ấy. Mình là dân Hoa Đông nhập cư còn cảm thấy khó ưa, vậy người Việt gốc, nhất là bà Oa Lân đó, liệu có nổi đóa không nhỉ?
Đưa nguyên thùng cho hoa tiêu, kèm thêm cuốn tiên hiệp, thuyền trưởng nói:
– Nhiêu này chắc đủ nhỉ? Hai mươi sáu cuốn, đủ để tụng một năm luôn.
– Dạ, cảm ơn chị ạ!
Dập đầu liên tục, Hương Hương cảm ơn sếp vì sự hào phóng này. Rồi chợt nhìn thấy cuốn truyện, cô hỏi:
– Chị xong rồi ạ?
– Ừ, có lẽ.
Gật đầu, Giao Long đáp.
– Nó… nói sao nhỉ, không còn hợp với cái tuổi này của ta nữa. Đọc thấy cứ trẻ con thế nào ấy. Với lại không có ích gì cho chuyên môm
– Dạ, thì em cũng thấy vậy mà! Có ai đọc tiên hiệp để học cách lái tàu chiến đâu!
– Hở? Em không cần phải…
Cười tươi như hướng dương bừng nở, cô tiếp:
– Em nói thiệt mà! Nhưng dù sao cũng là truyện quê mình, nên em mua ủng hộ! Với lại cũng phải xả hơi chứ, làm miết thì tới nổ nồi hơi chết á!
– So sánh hay đó. Phư phư phư.
Cười run vai, Giao Long còn nói thêm mấy câu nữa, đại khái là nói văn phong không tệ, nhưng nội dung khá dễ đoán. Quả thật, truyện cộp mác dành cho lứa tuổi từ mười hai trở lên nên không quá xoắn não. Hương Hương thì biết tính thuyền trưởng ưa mấy cái nhức óc, nên cũng nói theo. Một lát sau, cô mới về phòng. Khi chỉ còn hai người, Hồng Ma mới nói:
– Nghe chưa? Làm quá nổ nồi hơi chết nha! Cho nên ngưng bóc lột và cho tớ ngủ với cậu đêm nay đi…
– Tiến thêm một bước thì tớ bắn vỡ sọ cậu như cách con hạm đó thổi bay cái lục địa nhân tạo. Lượn ra hành lang, ngay! Tối nay cho tớ ngủ yên coi!
– Ơ…? Vợ ơi?
– Nói vậy cũng xoắn? Dở hơi cám lợn. Qua đây nào.
Dang rộng tay, Giao Long như kiểu đang chờ người ấy lao tới. Ngay tức khắc, Hồng Ma nhảy bổ vào, khiến cả hai ngã dúi ra sau. Tưởng đập đầu xuống sàn, thuyền trưởng đã nhanh chóng “triệu hồi” cái nệm ra ngay sau lưng, và hai người ôm chặt lấy nhau, nằm trên đó.