Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 34



Hiện tại, Viêm đang kẹt trong một tình huống mà có gặp ác mộng nó cũng không dám tính tới.



Mộc Ma đã đi trước để đưa báo cáo. Trong lúc đang cùng Masami lên trên, hai người đã bị chặn lại bởi một bóng đen bí ẩn, rồi ngay tắp lự, kẻ bí ẩn lôi họ vào một căn phòng lớn. Khác hẳn với những chỗ trên tàu mà con bé đã thấy, khu vực này khá thoáng mát, sạch sẽ, lại thoang thoảng hương cồn y tế và mùi thuốc sát trùng. Khắp nơi, đèn thắp sáng trưng, kê san sát mấy mươi chiếc giường lớn, loại ba người nằm, thành hai hàng đối diện nhau. Chính giữa chúng là lối đi vừa đủ cho hai người cỡ thuyền trưởng qua lại ngược chiều, cũng khá lớn rồi. Trên đầu mỗi giường đều có cái sào cao, đằng đỉnh chia thành mấy nhánh để móc túi nước, ống truyền vào.



– Quyết thắng!

– Quyết thắng!



Chưa kịp nhìn kỹ, Viêm đã nghe chị Masami chào vội. Quay sang nhìn, con bé mới thấy cô ta đang trong tư thế chào cấp trên, với tay phải hướng thẳng lên khoảng bốn nhăm độ, mấy ngón duỗi thẳng, trong khi tay còn lại để xuôi theo mình. Bên kia cũng có người chào lại, và qua kiểu chào, rõ ràng đó là người mang hàm cao hơn. Tay chỉ ngang trán, chếch lên một chút. Đoạn, người ấy ngồi xuống.



Bên góc phải phòng, ở về phía xa nhất, trên chiếc ghế gỗ bốn chân lưng cao, người kỳ lạ đã bắt hai chị em tới đây đang thản nhiên vắt chéo chân, miệng ngậm tăm xỉa răng trông thiếu nghiêm túc rõ rệt. Với gương mặt trái xoan dịu hiền, toát lên rõ rệt vẻ đẹp hiền thục miền Viễn Đông, đôi mắt đen long lanh và hàng mi cong vút tựa lá liễu, cô ta ngồi yên, lặng lẽ nhìn Viêm.



Kéo dài từ hàng lông mày phải, vạch hẳn một đường chéo xuống má trái, nổi rõ vết sẹo bóng lưỡng cùng mười sáu vết khâu, trông cứ như con rết bò ngang qua. Mái tóc dài, đen tuyền buộc thành chiếc đuôi ngựa xõa ra sau, trong khi vầng trán cao lại được hai chiếc kẹp kim loại giữ lộ ra. Bờ môi căng mọng, và dù lớp son mỏng dính đến độ Viêm tưởng chỉ liếm nhẹ cũng tan, thì chính cách trang điểm rất nhẹ trên hai bờ má hồng hào kia đã khiến người ấy nhìn rạng ngời hơn hẳn.



Đã lên tàu này, bất kể thế nào thì vẫn phải mặc quân phục. Người đó cũng vậy, và dù không biết danh tính, Viêm vẫn mường tượng ra được, với những vòng vàng ở tay áo và cầu vai. Không biết có phải cố ý không, mà người kia không xỏ tay vào tay áo, lại chỉ khoác hờ chiếc áo bành tô trên vai. Cầu vai cũng lộ rõ, với màu bạc và ba ngôi sao năm cánh dập nổi bên trên. Dưới tấm áo ấy là bộ quân phục xanh đen tiêu chuẩn, cùng chiếc vòng cổ đeo hai thẻ thép trước ngực. Hừm, không hiểu sao nhưng khi nhìn vào bộ ngực kia, Viêm lại thấy khá… dễ chịu? Không to tới lố như mấy tai to trên phòng lái, cô ấy rất cân đối, và chiếc áo ôm eo càng làm nó rõ ràng hơn. Lại thêm đôi tay khoanh vào, nên nhỏ cũng không biết nên nghĩ thế nào.



Thật sự, rất đẹp, nhất là với ánh mắt nhắm hờ, nửa tỉnh nửa mơ…



Nhưng dù thế nào, Viêm vẫn không thể thôi cảnh giác.



Bởi lẽ, người đang ngồi kia không phải nhân loại.



Dù chỉ mới đọc light novel chưa tới hai tuần và kiến thức về các sinh vật huyền bí cũng không đủ để gọi là chuyên gia, nhưng chỉ cần nhìn, Viêm cũng thấy ngay chỗ bất thường. Không một con người nào lại có tới ba cặp sừng trên đầu cả! Dĩ nhiên, nhỏ nghĩ ngay tới mẹ con Hồng Ma, những người có quả sừng vĩ đại trên đầu, nhưng điều đó không đúng ở đây. Sừng của Mộc Ma có thể biến mất, hay “thụt” vào đầu, vả lại chúng còn không giống những thứ tồn tại vật lý nữa.



Trong khi đó, sừng cô gái kia lại khác. Trông chúng thật hơn, với cặp lớn nhất chĩa thẳng lên trần, đôi thứ hai nhỏ hơn lại cong vòng ra trước trán, còn hai chiếc cuối gần như chĩa ngang ra. Tai cũng khác nữa, vì trong khi người ta có vành tai tròn tròn, của cô lại nhọn hoắt lên, như một chủng đặc biệt mà con bé biết rất giỏi bắn cung và hay sống trong rừng. Nhìn thế nào cũng là… ừm… á nhân, hay yêu quái nhỉ? Viêm vẫn chưa biết cách phân biệt họ ở thế giới này. Bình thường, trong light novel, chuyện phân chia sẽ rất dễ do mấy loài như orc, goblin,… đều là quái vật, yêu ma cả, nhưng ở đây họ lại là công dân trong Đế quốc. Thật sự rất khó, và hơn nữa, chân nó mỏi rồi!



– Ôi trời. Masami, lấy ghế cho con bé đi! Không thấy nó đang run à?

– Dạ…



Hể?



Viêm không nghe nhầm chứ?



Là tiếng Nhật!



Dù chỉ nghe qua máy tính, nhưng Viêm vẫn nhận ra hai người kia vừa nói tiếng Nhật. Không, ở đây thì phải gọi là “tiếng Yamato” nhỉ? Nhưng theo nó biết, người Nhật sẽ dùng họ khi gọi nhau, nếu không phải thân thiết thì cũng chẳng kêu tên riêng. Nhưng chị Masami lại bị gọi thẳng tên, hoàn toàn không có chút gì tôn trọng. Vả lại, rõ ràng cô bí ẩn kia chẳng hề dùng kính ngữ. Vậy thì có hai trường hợp, theo kinh nghiệm lân la đọc ké của đám bạn trong xóm, thì hoặc họ cực thân nhau, hoặc người này chẳng coi đối phương ra gì cả. Và, nhìn cách Masami khúm núm, tuy vẫn có vẻ không phục nhưng vẫn phải nghe lời, thì nhỏ đoán chuyện này không chỉ là thứ bậc trong quân đội đâu.



Đặt chiếc ghế kim loại bốn chân, mặt trên tròn quay xuống cho Viêm ngồi, Masami mới nhẹ nhàng cúi người, lui ra. Nhưng chỉ một cái búng tay, chị ấy đã ngoan ngoãn ngồi quỳ hệt như khi sắp tổ chức trà đạo. Không biết chân Jira có thể khỏe đến thế nào, nhưng Viêm không nghĩ mình đủ khả năng để làm điều tương tự.



Ngồi phía đối diện, vị nữ sĩ quan kia để tay lên chiếc bàn gỗ ngay cạnh. Lúc này, Viêm mới thấy trên đó để rất nhiều các lọ thuốc, đều được dán nhãn rõ ràng cả. Do bàn nằm ngay dưới tủ thuốc, xem ra làm liền nhau, nên cũng không phải quá khó hiểu. Có cả đèn rọi đặc biệt, que gỗ khám miệng và ống nghe nhịp tim – khá vô nghĩa nếu thủy thủ đoàn toàn xác sống – những món làm con bé nhớ tới Bệnh viện Nhi đồng 1, chỗ duy nhất nó từng vào khám. Cũng vậy, nồng nặc mùi thuốc, những que đè lưỡi muốn lợm giọng và cái ống nghe kỳ cục, lạnh ngắt như nước đá. Được cái, chỗ này rộng hơn mấy phòng khám ở đó, và hệ thống thông gió giúp mùi cồn không thể nào phá nát mũi Viêm nữa. Nhưng ngồi ở đây, không lẽ cô ấy là bác sĩ?



– Chào cô bé.



Người phụ nữ đó mở lời trước. Dù ban nãy nói tiếng Nhật… Yamato rất rõ, giờ cô ấy lại dùng tiếng Việt y hệt một người Việt thực thụ. Hoàn toàn không có cái chất lơ lớ của dân ngoại quốc cố gắng vật lộn với các thanh âm, mà lên xuống rất nhịp nhàng. Dù chỉ ba từ, thì câu ấy vẫn dễ nghe hơn là mấy trò người Nhật cố phát âm tiếng ngoại quốc trong anime. Mấy cái đó… nghe như muốn đấm vào tai ấy!



Chợt nhận ra mình vẫn chưa chào, Viêm hơi lúng túng, không biết nên làm sao. Hầu hết các lần nó đều có Mộc Ma bên cạnh, bây giờ nhỏ đó đi rồi thì biết kiếm ai nhắc tuồng? Không được, Viêm, không được! Mày phải bình tĩnh, tự tin lên! Nhỏ tự nhủ, thuyền trưởng tin mìn, Hồng Ma tin mình, Mộc Ma tin mình, mọi người ai cũng tin mình, dù cho người ta có chửi thì cả “Sếp” cũng tin mà!



Nghĩ là làm, Viêm thu hết dũng khí. Đoạn, con bé cúi gập người xuống, y hệt cách người Nhật chào nhau trên tivi, rồi nói to, như thể đang tiếp chuyện riêng với chủ nhiệm:



– A, dạ, em chào… chào… chị ạ!



Một phút im lặng.



Không biết có phải đã nói gì sai không, Viêm khép chân lại, cúi gầm mặt xuống, mồ hôi tuôn như tắm. Dù thế nào, người đang ngồi kia cũng không phải thể loại mình nên chọc vào. Dù ở đây chưa lâu, nhưng qua mấy lần nói chuyện và đi chơi với Mộc Ma, Viêm có thể chắc một ăn bốn là cô áo xanh đen đó rất nguy hiểm. Không chỉ vì quần áo, thần thái, mà còn bởi đống đồ để trên bàn nữa. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cô ta lại kéo mộc bàn ra, để lộ bên trong hàng đống ống kim tiêm trong chiếc bao da, lại thêm mấy con dao sắc lẻm, sáng lóa y như loại dùng trong phòng mổ. Dù những phần nguy hiểm nhất đã được che đi, nhưng cái mùi cồn y tế phảng phất trong này, cùng với các mũi kim khỏi nhìn cũng biết nhọn khiến tim con bé loạn nhịp.



– Ôi trời, ôi trời.



Người bí ẩn kia đột nhiên cất tiếng. Khẽ liếm môi, cô ấy đứng lên, bước đến trước mặt Viêm. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên con bé vẫn ngồi nguyên đó. Nhưng khi định thần lại, nó thấy người ấy đã ngay đằng trước rồi. Ừm… thực sự, khá ngạc nhiên… Viêm nghĩ thế, khi nhận ra vị kia chẳng cao hơn mình là bao. Cô ta khá trẻ, chỉ trạc mười lăm, mười sáu thôi. Thậm chí so với Masami, vốn có vẻ ngoài tầm hai mươi, thì người này còn nhìn non choẹt hơn nữa. Nhưng Viêm vẫn không dám chắc, vì nếu thực sự trẻ thế, thì chị rồng đã không phải run rồi. Vả lại, yêu quái mà, ai biết được có phải tuổi thực là lấy vẻ ngoài nhân mười, hai mươi hay một trăm lần không?



Im lìm như tượng, thiếu nữ kia nhìn Viêm chằm chằm, trong khi Masami chỉ có thể lấy đuôi thúc nhẹ lưng nhỏ, thì thào rằng đừng làm gì bậy bạ. Tuy không nói lý do, nhưng Viêm không nghĩ một người thuộc chủng loài hổ báo như chị rồng lại đi sợ một yêu quái bình thường. Thật đáng sợ, Viêm khẽ nmuot61 ực nước bọt, khi tận mắt nhìn thấy mấy quả sừng to nhọn hoắt cùng chiếc lưỡi rắn chẻ hai đen ngòm, thè ra thụt vào liên hồi. Cổ người đó, do ban nãy xa quá, lại bị cổ áo che mất nên nó nhìn không ra, giờ hiện lên mấy chiếc vảy rắn xếp dài xuống dưới. Mà khoan, có gì đó sai sai. Vảy rắn. Vảy “rắn”… Rắn… Rắn á?



– Cô làm con bé sợ kìa! – Masami nhắc khẽ.

– Ôi trời, vậy à?



Hơi lùi ra, lúc này cô ấy mới cúi xuống chào thực sự. Giống y như cách người Nhật làm, cô ta gập mình gần như chín mươi độ, tay duỗi thẳng theo mình, các ngón khép lại, hai chân đứng nghiêm. Thực sự rất giống bên ấy, những quan chức chính phủ Nhật Bản mà Viêm từng thấy. Là thế nào nhỉ?



Đứng thẳng lại, người đó lại gật nhẹ đầu, rồi mới cất giọng:



– Một lần nữa, chào em. Tôi là Thượng tá Hazama Kiyo, bác sĩ trưởng phụ trách y viện trên tàu. Cứ gọi tôi là bác sĩ Kiyo. Rất vui được biết em.

– Dạ, em là… Phạm Huyền… Viêm… ạ!

– Quả nhiên là vậy.

– Dạ…?



Hơi ngạc nhiên trước cách bác sĩ Kiyo nói, Viêm chưa kịp phản ứng gì thì cô ấy đã bồi ngay vào. Từ lần đầu tiên cô bé đặt chân lên phòng hạm đội, những yêu ma cấp cao đã lập tức cảm nhận được sự hiện diện của một “ánh lửa mới”, thứ mà cô bảo rằng dù rất yếu, nó vẫn rực rỡ hơn bất cứ thứ lửa nào.



Giống như thuyền trưởng, Kiyo mỉm cười, nó đen tuyền, nhưng lại chưa được rèn dũa hoàn chỉnh. Sức mạnh của Viêm, khi ấy họ còn không biết con nhỏ ra sao, là ấn tượng duy nhất. “Một “Huyền Viêm” mới đã xuất hiện.”, Kiyo bảo. Tuy nhiên, do thứ thuộc tính đó quá hiếm và cũng như các thuộc tính biến dị khác, xác suất có nó là ngẫu nhiên chứ không phụ thuộc di truyền, nên cô đã nghĩ chuyện này là điều hoàn toàn tình cờ.



Tuy nhiên, trong lúc đang từ phòng tắm lớn về đây, cô đã gặp Hồng Ma và được chính bà già đó thông báo về sự có mặt của Viêm trên tàu. Điều ấy, theo bà già, là một chuyện “không thể tin nổi, nhưng vẫn phải tin”. Chưa bao giờ có điều như thế xảy ra trong lịch sử, một đứa trẻ từ thế giới khác lại có thể sang bên này mà sống một cách khỏe mạnh, không bị thế giới này đào thải. Có lẽ, hoạt động đó của Thủy Tinh không mạnh mẽ như “bên kia”, hoặc vì Viêm sở hữu linh lực quá lớn, nói nôm na là “nặng vía” nên chưa bị gì. Cô cũng không tin, tới khi vô tình thấy Masami và một đứa bé lạ hoắc lên cầu thang ngay trước mặt mình. Và…



– Vì hiếu kỳ, nên tôi đã… lôi cả hai vô đây. Xin lỗi nha…!

– A ha ha ha…. Không sao đâu ạ…!



Cười lấy lệ, Viêm nhắm tịt hai mắt lại, đưa tay ra sau đầu gãi gãi, tỏ vẻ bối rối lắm. Mà bối rối thật. Không ngờ lại gặp phải kiểu người có thể bắt cóc người ta chỉ vì hiếu kỳ và mấy lời nói, trong khi nãy giờ cô ta hoàn toàn không nói là đã biết mặt mình chưa.



Tuy nhiên, ngay lập tức, đã đổi chủ đề. Khẽ nháy mắt ra hiệu với Masami, cô nàng hiểu ngay mình phải làm gì. Với hai năm kinh nghiệm trên tàu, những ám hiệu này đã không còn là thứ gì quá khó khăn. Nhiệm vụ bây giờ chính là mình phải tạo ra một “câu chuyện”, một thứ gì đó để hai người họ có thứ nói. Bởi lẽ, Kiyo cũng thuộc dạng sống nội tâm, dù lâu lâu hơi điên nhưng vẫn khá ít khi chủ động bắt chuyện. Chị ta chỉ vào rơ khi có ai đó khơi chuyện trước, và nếu loại suy, thì người có khả năng nhất lúc này chỉ còn chị rồng đầu xù thôi. Một đề tài bất kỳ, dù nó có thể hơi nhảm và bất hợp lý khi trước mặt dân có thâm niên, vẫn phải đủ để khiến Viêm tin. Không sao, lời nói dối nho nhỏ vô hại thôi mà!



Nghĩ là làm. Tức thì, Masami nói:



– Bác sĩ Kiyo, cô ở Đế quốc bao lâu rồi vậy?

– Ôi chà. – Bác sĩ khẽ nhướng mày – Xem ra tôi chưa từng nói nhỉ. Tính tới giờ chắc cũng gần sáu mươi lần đón Tết rồi nhỉ?

– Gần… sáu mươi năm? – Viêm há hốc mồm kinh ngạc – Vậy bác sĩ đã qua đây từ…

– Từ hồi Yamato duy tân.

– Dạ?



“Yamato duy tân”, đối với Viêm đó vẫn là một điều quá xa lạ. Dù rằng hôm qua Masami đã nói nó nghe sơ sơ, nhưng quả thực vẫn rất khó mường tượng ra. Một cuộc duy tân, chắc giống kiểu duy tân Minh Trị, đổi từ chế độ Mạc Phủ sang chính quyền Thiên Hoàng nhỉ?



Nhưng rồi, Viêm không có cơ hội thắc mắc lâu. Lấy từ hộc bàn ra một quyển sách lớn, bên trên ghi rõ dòng chữ “Lịch sử thế giới 8”, có vẽ hình mấy kiến trúc giống như cung điện phương Tây, một ngôi chùa kiểu Nhật và cái đền đài gì đó gắn mái như củ hành tây, Kiyo đưa nó cho con bé, bảo đó là sách lịch sử thế giới mà tầm tuổi Viêm, sang năm sẽ phải học. Chống tay lên bàn, cô bác sĩ trẻ măng thở dài, nói cái việc tách sử nước nhà với sử thế giới làm hai phần riêng biệt được cái là dạy chuyên sâu hơn, nhưng dở cái, nó lại nặng quá. Cuốn cô có là đồ tái bản lần thứ tám, của đứa cháu ngoại học xong để lại. Nhìn thôi đã muốn nhức óc, vậy mà đám con nít lại phải cày.



– Bố mấy thằng viết sách! – Kiyo nhăn mặt, chửi đổng – Các ông ăn no rửng mỡ quá viết ra thứ sách phụ huynh đọc còn muốn xỉu, rồi nhồi hết vô đầu tụi nhỏ thế đấy! Cải cách như cải lương, tấu hài là giỏi!

– A ha ha ha… – Viêm cười gượng – Bác sĩ nói vậy… không sợ bị nghe à?

– Kệ đi, trên này chẳng ai quan tâm đâu!



Xua tay đầy bất lực, Kiyo lấy lại quyển sách, để lên bàn. Đoạn, cô nói cái cuộc duy tân ấy, hay như cách gọi của Yamato là “Cải cách Fusou”, là cuộc cải cách chính trị lớn trong triều Thiên hoàng Fusou, diễn ra từ năm một ngàn tám trăm năm mươi tám tới một ngàn tám trăm sáu mươi mốt, sau sự kiện quân đội Đại Việt thuộc Đế quốc đưa quân tới ép mở cửa. Tướng quân Chuuichi khi đó không chấp nhận yêu cầu này, trong khi ba nhà Yamashita, Osami và Yamamoto ủng hộ Thiên hoàng Fusou trẻ tuổi mở cửa biên giới, “Tây hóa” theo con đường của Đế quốc Liên hiệp. Và sau đó, nội chiến nổ ra.



Kiyo kể, khi ấy cô thuộc lứa tân binh đầu tiên được đào tạo theo liên minh giữa Đế quốc và chính phủ Fusou, đặt tại Heian – kyo. Khi ấy cô là quân y người Yamato duy nhất của sư đoàn mười ngàn lính, số còn lại đều là quân tình nguyện của Đế quốc Liên hiệp hỗ trợ. Về sau còn có Columbia hỗ trợ vũ khí, hàng hóa, đặc biệt là các loại đại bác nhỏ, nhưng kho vũ khí chính vẫn theo cỡ của Đế quốc Liên hiệp. Do là quân y, nên dù ít khi nào phải cầm súng chiến đấu, Kiyo lại luôn đối diện nguy hiểm khi phải lên tuyến đầu cứu quân mình, đồng thời tránh quân Chuuichi lùng diệt. Họ coi cô là nỗi sỉ nhục của tinh thần võ sĩ đạo Yamato, đã không cầm vũ khí chiến đấu mà lại “bỏ chạy”.



Sờ tay lên vết sẹo dài, Kiyo nói, đó là vết thương khi cô đối đầu với một thành viên “Đặc nhiệm” thuộc chính quyền Tướng quân. “Hijikata, tôi chỉ nhớ thế.”, cô bảo. Trong ký ức Kiyo, đó là một kiếm sĩ lão luyện với phong cách “Nhị đao lưu”, sử dụng kết hợp thanh tachi dài và wakizashi ngắn hơn thành cặp đại – tiểu, rất thích hợp cho việc cận chiến. Khá bất thường khi đó không phải katana mà là tachi, nhưng theo Kiyo, không có vấn đề gì cả. Người cô đã đánh hôm ấy hóa ra chính là phó thủ lĩnh quân Đặc Nhiệm, và dù có lợi thế hơn bằng thanh nodachi và khu vực thoáng đãng, cô vẫn bị kẻ ấy chém một nhát sâu, trước khi thực hiện tuyệt kỹ “chém nhạn” cắt bay cùng lúc cả hai tay của vị kiếm sĩ kia.



– Hồi đó đánh nhau ác lắm! – Kiyo kể – Không trận nào mà không nghe tiếng nổ, báo cháy hay tiếng người ta khóc than cả! Mệt nhất là cả hai phe đều phái sát thủ đi tiêu diệt các nhân vật đầu não của nhau. Yêu quái thì cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nên để phát hiện rồi bắt sống còn khó hơn triệt hạ!

– Ủa, sao lại bắt sống? – Viêm hỏi nhỏ – Lấy thông tin ạ?

– Ừ, lấy thông tin!



Masami nói ngang, và ngay khi nhận cái gật đầu của Kiyo, cô nhảy vào cuộc nói. Theo lời chị rồng, vào thời điểm đó thành Tamagawa, “kinh đô” của phe Mạc phủ Tướng quân, không ngày nào không đổ máu. Trên toàn bình nguyên Kanto, các thế lực ủng hộ nhà Chuuichi và Thiên Hoàng đánh giết nhau liên tục. Thây chất thành đống, máu đổ thành sông, hàng ngàn làng mạc, mấy mươi tòa thành bị đồ sát.



Yêu ma đánh nhau tàn bạo hơn nhân loại nhiều lắm, sẵn sàng giết tới kẻ cuối cùng bên kia. Khi đó, vùng Fugaku ngay gần Tamagawa là căn cứ chính của nhà Yamashita nhánh Kanto, liên tục tung ra các cuộc tấn công. Với lực lượng chính là liên minh yêu quái phía Đông, có thêm quân Jira và lính hỗ trợ, đây là lực lượng Masami từng tham gia, và có vai trò then chốt trong việc đánh sập phòng tuyến phía Tây Nam Tamagawa. Phối hợp với quân lực chính từ Heian – kyo và nhánh quân hỗ trợ của nhà Ozawa phía Bắc, ba đạo quân lập tức đánh ép xuống, thiêu rụi cả thành phố hai trăm năm lịch sử.



– Cuối cùng thì tụi chị thắng, phe Tướng quân thua, vài ngàn người bị xử tử,… Nói chung máu chảy lênh láng chứ không có vụ “không đổ máu” đâu!

– Chiến tranh mà. – Kiyo lắc đầu – Nhưng mà sau đó thì tôi qua đây luôn.

– Sao vậy?



Bất ngờ trước diễn biến câu chuyện, Viêm không kìm được mà buộc miệng thốt lên. Liền sau ấy, Kiyo tiếp tục câu chuyện dang dở. Không, Viêm nghĩ, đây mới là phần chính. Năm một ngàn tám trăm sáu mươi ba, tháng Hai, cô cựu quân y Hazama Kiyo xuất dương sang Đế quốc Liên hiệp định cư. Mấy năm chiến tranh đã hủy diệt hoàn toàn ngôi làng cô từng ở, bà con thân thích nếu còn thì cũng xua đuổi mình.



Trong tâm thức họ, quân y vẫn chỉ là những kẻ hèn nhát, tham sống sợ chết, không dám xông pha nơi tiền tuyến, dù không có quân y thì rất nhiều người đáng ra đã chẳng thể trở về. Tư tưởng “võ sĩ đạo” coi việc xông pha và hi sinh trên chiến trường đã ăn quá sâu, không thể thay đổi được. Bị xua đuổi bởi chính thân nhân những người mình từng cứu, không được nhận trợ cấp thương binh vì vết thương ở mặt bị coi là quá nhẹ, lại bị khinh thường vì là phụ nữ mà đi lính, không lo ở nhà lấy chồng,… Kiyo khi đó hoàn toàn lạc lối ngay trên quê nhà mình.



Đúng lúc ấy, đã có một bàn tay chìa ra.



Dừng một chút, Kiyo kể:



– Lúc đó tôi đang lang thang bên ngoài Đại sứ quán Đế quốc Liên hiệp, lân la tìm mấy đồng đội cũ trong nhóm quân y ngày trước. Nhưng phần lớn họ đã về nước cả rồi, chỉ một số người ở lại để hỗ trợ Yamato thành lập học viện quân y ở Heian – kyo. Đầu xuân rồi mà trời còn buốt lắm, trong khi tôi chỉ còn bộ quân phục rách và cái mền vá chằng vá đụp từ hồi rời làng tòng quân! Người ta không ai quan tâm, họ đã quen với chúng tôi, những bóng ma chiến tranh lảng vảng trên đường phố rồi…

– Vậy sau đó thế nào? – Viêm hào hứng.

– Sau đó à?



Nhắm mắt lại, Kiyo kể về cái ngày định mệnh khi cô đang lang thang trên mấy con phố cổ kính của kinh thành. Năm đó, tuyết rơi nặng. Giữa cái lúc cả không gian trắng xóa những bông tuyết giá băng, với lồng ngực lạnh ngắt và làn da tái mét đi, người đó đã cứu cô. Lúc ấy, ý thức rất mơ hồ, nhưng Kiyo vẫn nhớ… Một cô gái, rất đẹp, với mái tóc xanh rì như đồng lúa đầu mùa, mắt phải sáng rỡ tựa vì sao xa, còn bên trái, chiếc bịt mắt đen lạnh lùng che đi, vẫn để lộ ra một phần vết sẹo dài cắt dọc xuống.



Tuy không biết tên thực sự, Kiyo vẫn nhớ cách những người trong Đại sứ quán gọi cô ta. “Bodhi”, hay “Bồ Đề” theo cách người Việt phát âm, là phụ tá thân cận của Hồng Ma, người lại là cố vấn cấp cao nhất của vị tướng quân đã hỗ trợ phe Thiên hoàng trong cuộc nội chiến. Mọi thứ cứ như định mệnh, Kiyo được người Việt dạy cho y thuật, cách chiến đấu chuẩn phương Tây, bây giờ lại lần nữa được họ cưu mang.



Nằm trên giường bệnh, cô đã khóc. Đã lâu lắm rồi Kiyo mới khóc. Nước mắt lăn dài trên gò má hóp hẳn đi vì đói, cô khóc vì cảm động và biết ơn, biết ơn tình cảm mà người Việt đã dành cho cô. Ngay cả đồng bào còn quay lưng lại, vậy mà những nhân viên của một quốc gia xa lạ lại sẵn sàng giúp đỡ mình. Họ giúp Kiyo mà không hề đòi công, còn ân cần chăm sóc, thăm hỏi, kiểm tra sức khỏe, và khi biết cô là người quân y Yamato duy nhất năm xưa, lại còn tôn trọng hơn nữa.



– Tại sao vậy? – Viêm chợt hỏi.

– Em mới tới nên chưa biết nhỉ? – Masami nói – Em nói nha, bác sĩ?

– Ừm.



Kiyo gật đầu. Đoạn, Masami mới nói. Dù chỉ mới sống ở đây hai năm, nhưng cô thấy người Đế quốc suy nghĩ rất khác Yamato. Quốc gia này, cô bảo, không có hệ thống tư tưởng võ sĩ đạo, không có những quy luật về danh dự, lòng trung thành hay chuyện mổ bụng tự sát như ở nhà. Nó cũng không nặng nề quan điểm giai cấp, coi tầng lớp quân nhân là cao quý. Đối với người Đế quốc, một khi đã khoác lên mình tấm quân phục, tất cả đều như nhau. Khi đó, chỉ còn cấp bậc là thứ phân biệt duy nhất.



Người dân không đặt nặng tính thượng võ, coi võ sĩ là phải xông pha và hi sinh, nhưng không phải hoàn toàn chối bỏ chiến tranh. Quốc gia này, hơn bất cứ nước nào, luôn chuẩn bị cho chiến tranh. Nền giáo dục của họ đã định hướng cho trẻ con coi đi lính là một nghề cao quý, và hình tượng người lính là chuẩn mực của xã hội,. Không phải tầng lớp ưu tiên, nhưng là hình mẫu để mọi người ngưỡng mộ và phấn đấu. Chủ nghĩa “quân phiệt” diễn ra, kỳ lạ, rất ôn hòa, và khi nhắc tới chiến đấu, họ coi đó là lựa chọn cuối cùng. “Người Đế quốc yêu hòa bình, nhưng không có nghĩa họ sẽ không cầm súng và sút tung đít lũ xâm lược! Nói về giáo dục lòng yêu nước và ý thức trách nhiệm với quốc gia, lật tung thế giới này lên cũng không có nước thứ hai làm tốt như nơi này đâu!”, Masami nhấn mạnh.



Masami đã dừng lại. Cô để Viêm vài phút suy nghĩ, để con bé xâu chuỗi mọi chuyện. Nó sẽ phải tự hiểu, vì lợi ích của chính mình. Để sống được trong một quốc gia xa lạ, không phải chỉ cần biết ngôn ngữ và sơ sơ văn hóa, luật pháp nước ấy. Nó còn là sự tiếp nhận kinh nghiệm từ những người đi trước, cả người bản xứ và dân nhập cư. Đi cung với Mộc Ma cả ngày, Masami tin rằng Viêm đã biết được nhiều điều về Đế quốc Liên hiệp, để chuẩn bị cho cuộc sống của nó về sau.



Những gì hai người nói nãy giờ là kinh nghiệm từ người nước ngoài, với sự đánh giá qua góc nhìn và quan điểm của họ, không bị chi phối bởi thế giới quan quân sự mà Đế quốc đã gieo mầm vào đầu công dân từ khi còn bé. Như vậy, nó sẽ khách quan hơn. Kiến thức con bé nhận được cũng sẽ theo nhiều chiều, chứ không chỉ tuyến tính một hướng. Thiệt tình, chị rồng nghĩ thầm, thuyền trưởng yêu cầu khó quá mà!



Chờ Viêm bình tĩnh lại, Kiyo tiếp tục câu chuyện. Nửa năm sau, cô cùng khoảng hai mươi người khác trở thành nhóm du học sinh Yamato đầu tiên đi sang Đế quốc Liên hiệp, kể từ khi Mạc phủ Chuuichi đóng cửa giao thương với bên ngoài. Ở đây, mọi thứ khác hẳn những gì mình đã tưởng tượng. Giống như Masami vừa nói, Đế quốc quân phiệt nhưng không hiếu chiến, ngược lại họ luôn cố gắng giữ hòa bình. Cái gọi là “quân phiệt” đã được giới lãnh đạo biến đổi để từ thứ chủ nghĩa hiếu chiến, tôn thờ quân sự, trở thành một nét văn hóa độc đáo, và là thứ keo sơn bền vững gắn kết người dân với nhau.



Cũng như một đội quân dựng nên từ những binh lính riêng lẻ, bản sắc và cá tính mỗi người không bị gò bó quá mức, điều Kiyo được dạy là “tự do trong khuôn khổ”. Người lớn tôn trọng trẻ con, trẻ con vâng lời người lớn, các mối quan hệ xã hội xác lập trên cơ sở bình đẳng giai cấp và trật tự trên dưới, tưởng như rất mâu thuẫn nhưng lại phù hợp tới không ngờ. Cô bảo, ở Yamato mà thấy một samurai cấp cao ăn vận sang trọng ngồi hàng quán ăn dango, uống trà xanh với anh nông dân chân đất, cuốc vác trên lưng thì chắc có nước trời sập, trong khi ở đây, chuyện cán bộ Nhà nước vào các quán ăn bình dân dùng bữa là quá đỗi bình thường. Đến nỗi…



Đập tay vào mặt, Kiyo cúi người xuống. Tặc lưỡi, cô ta nói:



– Hồi mới qua tụi tôi sốc văn hóa toàn tập! Chưa bao giờ thấy cái nước nào mà người dân có thể nói chuyện với cán bộ ngay trong quán cơm bình dân cả! Quý tộc xuống phố mua đồ chung với dân thường, còn người trong Hoàng tộc thì bắt buộc phải sống cùng dân mấy năm để hiểu cuộc sống đó là như thế nào! Ở Yamato, nội chuyện con cháu samurai ra đường thôi là đã cả đoàn tùy tùng theo hầu rồi, vậy mà ở đây lại không cần hầu hạ gì cả… Ý thức người dân tốt quá! Đường không mẩu rác, ai cũng nói chuyện lịch thiệp, và cái kiểu chào “Quyết thắng” đó, giống như đã nằm sẵn trong huyết quản!



Dừng lại nghỉ hơi chừng dăm phút, Kiyo lại nói:



– Sự khác nhau quá rõ rệt, ngay cả từ suy nghĩ, ý thức của người hai nước là biết. Yamato lúc tôi đi vẫn còn nặng tính trọng nam khinh nữ… Mà giờ vẫn còn nhỉ, Masami?

– Dạ. – Dù cay đắng, Masami vẫn đáp lời – Lúc em đi, chuyện đó còn nặng hơn bốn mươi năm trước nữa.

– Tiên sư mấy thằng võ sĩ hết thời!



Buông câu chửi thề đáng ra không bao giờ nên có bởi một bác sĩ, Kiyo đập mạnh tay xuống bàn, đến nỗi nó nứt toác ra. Tay cô nắm chặt, nổi cả gân xanh, trong khi đôi mắt lại hệt như hai hòn lửa rực cháy. Và chỉ một thoáng thôi, nhưng cả hai đã thấy sau lưng Kiyo là một con rắn khổng lồ hừng hực cháy, ngóc cao cái đầu lên mà há mồm, phun lửa đầy ghê tợn. Không nghĩ nữa, họ lập tức đổi chủ đề.



Nghĩ là làm, Viêm hỏi ngay một câu, tưởng bâng quơ nhưng lại cực kỳ quan trọng lúc này:



– Vậy theo chị… cô, thì ở đây nên sống thế nào ạ?

– Sống ở… xứ này à?

– Dạ!



Gật đầu đầy dứt khoát, Viêm thực sự muốn biết kinh nghiệm để sống ở Đế quốc Liên hiệp. Dù tuổi còn nhỏ, nó cũng từng lăn lộn, bươn chải ngoài đời rồi. Con bé hiểu rõ cái ô “Thi Hoàng” không phải hàng xài hoài, sẽ tới một lúc nó phải rời Hồng Ma, rời điện Cây Quế mà bắt đầu cuộc sống riêng của mình. Thế giới này không phải light novel dị giới, không phải nơi một đứa vắt mũi chưa sạch, nhỏ tự ý thức mình vậy, có thể tồn tại an toàn. Cạm bẫy xã hội nơi nào cũng có, Đế quốc dù ngoài mặt rất tuyệt nhưng chắc chắn không tránh được các mảng đen, tiêu cực rong xã hội. Ừm… Có khi nào nhỏ nghĩ quá không nhỉ?



Đề phòng thôi, nhưng…



– Em sợ sẽ có chuyện à?



Đột ngột hỏi, Kiyo mỉm cười. Là một người nhập cư, và đã giúp nhiều cộng đồng Yamato khác hòa nhập vào nhịp sống quá “trơn tru” của Đế quốc, Kiyo bảo mình hoàn toàn quen với việc xử lý những khó khăn khi tới định cư ở một vùng đất xa lạ, nơi ngôn ngữ, luật pháp và cả phong tục tập quán đều khác xa quê nhà. Hai năm trước, cũng chính cô đã giúp Masami có thể thích ứng với cuộc sống nơi đây, thậm chí đứng ra bảo lãnh cô nàng, “đứa em gái đáng yêu của người đồng chí cũ”. Chuyện Kiyo từng đứng cùng mặt trận với chị của Masami khiến Viêm bất ngờ tới nỗi suýt nhào khỏi ghế, nhưng nhỏ cũng quen với mấy chuyện kiểu vậy rồi. Bình tĩnh thôi.



Kiyo bảo, để sống ở Đế quốc Liên hiệp mà không gặp rắc rối, điều đầu tiên là phải hòa đồng với mọi người. Văn hóa nơi đây trong khoảng ba, bốn trăm năm trở lại hoàn toàn dựa trên văn hóa, đời sống binh lính, nơi các quân nhân coi nhau như bạn bè, như gia đình ruột thịt. Điều này không mâu thuẫn với truyền thống yêu thương, đùm bọc từ ngàn đời của Đế quốc, nhưng nó cũng khá phiền toái nếu mình là người không hòa đồng. Kiểu gì cũng sẽ có lời ra tiếng vào, và với khả năng buôn dưa lê kinh dị hơn mạng lưới điện tín thì chỉ cần một giờ thôi, chuyện xấu gì bị lộ ra cũng sẽ “được” cả khu phố bàn tán. Sống kẹt xỉ, ki bo quá cũng bị nói, nên tốt nhất là cứ rộng rãi, vui vẻ với hàng xóm xung quanh.



Thứ hai, theo kinh nghiệm của Kiyo và cả luật pháp, là nơi này xử rất nặng các tội liên quan tới phản quốc. Những hành vi bán thông tin mật cho nước ngoài, lôi kéo người dân chống phá chế độ, nói xấu Hoàng đế, cho phát hành các ấn phẩm mang nội dung tuyên truyền đả kích Chính phủ và tương tự thế đều sẽ kết thúc với cái máy chém trên quảng trường. Bốn năm trước, Kiyo đã chứng kiến những cuộc xử trảm tập thể các thành phần phản động, gây bạo loạn ở Phiên An và Nam Đảo. Thực sự rất khủng khiếp, khi đầu phạm nhân bị ném như sọ dừa rồi xiên lên cọc nhọn, còn xác bị đem thiêu tập thể. “Phản động không có quyền sống, cũng như tư cách được tôn trọng.”, đó là lời mà chính “Thi Hoàng” Giao Long đã nói khi ra lệnh tử hình.



– Giống như… “Ban cái chết cho kẻ phản động chống Ta”… – Viêm lầm bầm.

– Em biết câu đó à?



Thấy Viêm thì thào câu chú ấy, Kiyo ngạc nhiên vô cùng. Nhưng khi nghe con bé nói đó là câu lệnh triệu hồi Giao Long, cô bật cười. Khác hẳn vẻ nghiêm túc hay tức giận hồi nãy, Kiyo cười thực sự giống một thiếu nữ, rất có duyên, với bàn tay búp măng khẽ che miệng lại và mắt nhắm chặt. Trong khi đó, Viêm và Masami nhìn nhau, chỉ biết nhún vai không hiểu gì. Phải tới một hồi sau, nàng ta mới bình tĩnh lại. Vẫn còn thở dốc, Kiyo nói:



– Cái câu đó… là nó… lấy từ một cuốn truyện… lãng mạn… Ha! Ha! Ha ha ha ha! Không tin nổi… nó đem làm lệnh chú thiệt!

– Hả?



Há mồm to hơn cái tô, Viêm không tin nổi câu lệnh chú mà Giao Long dạy lại lấy từ một cuốn truyện “lãng mạn”. Mà thuyền trưởng đọc thứ đó á? Hồi còn ở Trái đất, thứ duy nhất “lãng mạn” Viêm từng rớ vào là mấy bộ phim Hàn Quốc, nhưng… Sốc thật đấy, khi biết một người như thế lại thích đọc thể loại đó.



Cuối cùng, cái cuộc nói chuyện tào lao trên trời dưới đất này cũng kết thúc khi đồng hồ chỉ bảy giờ tối. Viêm đã thu được kha khá kiến thức để sống ở đay, chắc chắn hữu ích hơn những gì Mộc Ma ba hoa qua nay. Nó cũng biết, bên này cũng có “nhập gia tùy tục”. Kiyo dù là người Yamato, dùng tiếng Yamato bình thường vẫn phải kèm kính ngữ và thường gọi đối phương bằng họ, khi sang đây đã đổi cách nói chuyện cho giống người Việt. Masami cũng đổi, và giờ nó mới biết Oa Lân là “giáo viên” dạy tiếng Việt cho tất cả các thành phần ngoại quốc trên tàu. Quá nhiều bất ngờ, và gạn đục khơi trong thì cũng nắm tình hình kha khá rồi. Giờ chỉ cần về chọc Mộc Ma nói vài tin “bí mật luôn bị bật mí” nữa rồi vắt óc xâu chúng lại, nhỏ sẽ có những lời khuyên cực tốt để sống ở đây.



Ngay khi hai người Viêm rời khỏi phòng y tế, Kiyo mới thở dài, thả lỏng người. Quay sang bên, cô nói:



– Con bé khá nhạy đấy! Nó bắt chuyện tốt hơn em đó, thuyền trưởng à!

– Ừ, có lẽ.



Từ hư vô, Giao Long hiện ra, xung quanh là hàng tá lông quạ vương vãi. Vẫn còn đôi cánh lớn sau lưng, có lẽ chưa biến đổi hoàn chỉnh, cô bước đến bên Kiyo, nói nhỏ:



– Cô đã thấy “bên trong” nó, đúng chứ giáo sư?

– Ừ. – Kiyo gật đầu – Không ngờ cái chuyện em kể nhảm với Alicia lại thành thật. Thầy mà biết thì sẽ nói thế nào đây?

– Ông nội không quan tâm đâu, phư phư!



Mỉm cười đầy mưu mô, Giao Long hạ thấp người, vòng tay ôm ra trước ngực Kiyo. Hai quả bưởi của cô đè hết lên đầu bác sĩ, và mấy chiếc sừng nhọn hoắt cũng đâm lên, nhưng không ai tỏ ra khó chịu. Lúc này, Giao Long mới cúi xuống, kề sát mũi vào tóc vị trưởng y viện rồi hít một hơi thật sâu. Đoạn, cô bảo:



– Quả nhiên, rắn vẫn tuyệt nhất.

– Đồ cuồng rắn. – Kiyo mỉm cười chán nản – Vậy em định làm gì tiếp theo đây? Đem nó ra mắt dòng họ và bảo đó là chị cu Thiên à?

– Chị “nuôi” thôi, tính cả rồi.

– Lại định làm trò gì nữa đây?



Không ai đáp lời. Giao Long đã tan biến vào hư không, bí ẩn hệt như lúc cô xuất hiện. Trong phòng bệnh chỉ còn Kiyo, một mình.



“Chuyện này càng lúc càng điên rồ!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv