Sáu giờ chiều.
Bữa tối đã kết thúc được nửa tiếng. Ngồi trong đại sảnh giữa tàu, nơi rõ ràng được dùng để tổ chức các sự kiện không tưởng, Viêm ngả người ra ghế bành mà thở từng hơi nặng nhọc. Nó không ngờ một suất ăn trên tàu lại như vậy, với phần cơm cỡ lớn cùng cá lóc kho tộ, ăn cùng canh chua bông điên điển, thêm mấy lát táo tráng miệng nữa. Nghe có vẻ không hợp với dinh thự Tổng lãnh, nhưng xét về phương diện quân sự, con bé nghĩ thế cũng đủ rồi nhỉ? Ăn no cứng bao tử, tới thở cũng khó nữa. Mà cũng lạ, nhỏ tự dưng nghĩ, nó lấy có nhiều đâu, mà sao ăn vào lại thấy no quá vậy nhỉ? Ở nhà ăn cùng cỡ đó chắc đói cào bao tử, sao qua đây mau căng ruột quá?
– Chắc tại nỏ làm gì nên mau no, hầy?
– Lại giọng đó à?
Không cần nhìn, Viêm cũng biết cái kiểu nói lai tạp nửa Trung nửa Nam kia là ai rồi. Mộc Ma mới đưa báo cáo xong, giờ cũng tới đây nghỉ ngơi. Lạ thật, dù cùng ăn một cỡ như nhau, vậy mà nhỏ chột lại không có vẻ gì mệt mỏi, trong khi Viêm đang ngồi xoa bụng nãy giờ. Vẫn mặc bộ quân phục Không quân, nhưng lần đầu tiên từ lúc gặp, con bé thấy bạn mình đội mũ lính. Cái nón kêpi đen có quai che tai và dây cài ấy, phủ hoàn toàn lên thái dương và đôi tai nó. Cặp sừng biến mất tiêu, mà Viêm cũng không hơi đâu lo nghĩ. Nhỏ biết tỏng mình nghĩ gì cũng lộ, nên thôi không quan tâm. Dù vậy, trong bụng, nó vẫn đinh ninh chắc đó là phép biến hình gì đó…
Chẳng mấy bận tâm, Viêm ngồi nghỉ ngơi, tranh thủ nhìn đại sảnh luôn. Đúng như tên gọi, “đại sảnh” này là nơi có vẻ hoành tráng nhất tàu, ít nhất là mấy chỗ nhỏ từng biết tới. Với quy mô không kém gì các hội trường khủng hay thậm chí là phòng họp của Quốc hội trên tivi, nơi này dễ chừng sức chứa lên tới cả ngàn người, cùng mấy chiếc ghế được đặt khắp nơi.
Tuy nhiên, khác với các sảnh lớn con bé hay thấy trong light novel và trên mạng, chỗ này mang kiến trúc nhà máy nhiều hơn cung điện. Hàng trăm ống trụ lớn, đường kính dễ phải cả thước, chạy thành hai hàng dài song song từ đầu tới cuối phòng trông như mấy cột trụ lớn, trong khi vô số ống khác nhỏ hơn lại bám đầy trên tường lẫn trụ lớn, tạo hình ngoằn ngoèo như bầy rắn. Trên đó, lại lắp cả mấy tá những đồng hồ áp suất, thủy lực, thậm chí là những đồng hồ bình thường cũng có nữa. Ngoài ra, bên cạnh chúng còn có ống nói, xem ra là chạy trực tiếp từ phòng lái xuống đây. Viêm không chắc, vì từ chỗ đó đâm xuống dễ cũng mấy trăm thước rồi. Thể loại ống gì truyền âm xa quá vậy?
Khác hoàn toàn với khái niệm “sảnh” mà Viêm biết, cái chỗ này giống như cung điện của máy hơi nước hơn. Nó đã gặp quá nhiều bất ngờ, từ việc không có bảng trạng thái, Ma vương nghe bảo đầy rẫy, con người chỉ chiếm mười mấy phần trăm dân số tới chuyện Việt Nam bên này bá thế nào, Pháp… à nhầm, Gaullia ăn hành ra sao nên cũng không mấy bất ngờ nữa. Vả lại, giờ có ngạc nhiên thì Mộc Ma cũng lại chọc thôi, nên nhỏ cứ im lặng mà ngắm. Cũng phải thôi, nhỏ tự nhủ, ở bên kia thì tới chết cũng không bao giờ được thấy mấy thứ thế này!
Đúng hệt phong cách của “steampunk”, dòng giả tưởng về máy cơ khí hơi nước, chỗ này chẳng có gì hiện đại như ở nhà cả. Tất cả đều là ống dẫn, van và đồng hồ, nhưng nhìn cách bố trí, Viêm lại thấy nó “sang trọng” khác thường. Tất cả đường ống, dù làm từ kim loại gì không rõ, đều được mạ đồng sáng lóa. Và không như vàng, với cái sắc sáng đến chói lóa như Mặt trời chân lý nó thấy trên mạng, thì màu đồng có phần dịu và êm hơn.
Nằm lưng lửng giữa đỏ với vàng kim, sắc đồng phủ lên hết thảy, từ các trụ lớn tới ống nhỏ, cả trên hộp và kim đồng hồ. Trên cái hệ thống vừa “cổ điển” vừa “quý phái” ấy, mấy chiếc van đủ màu lại điểm lên những chấm thật đẹp. Cách bố trí cân đối, đối xứng hai bên khiến nhỏ ngồi ở đây mà cứ ngỡ trước mặt như có tấm gương, và nếu có hai đứa chúng nó ở ngay ghế đối diện, thì nhất định đã bị lừa rồi!
Giữa cái nơi toàn màu đồng nửa vàng nửa đỏ này, Viêm thả người thư giãn, để cái bụng bình thường lại. Mộc Ma, không biết tự lúc nào, đã lăn ra ngủ rồi. Dù ghế khá to, nhưng nó vẫn cứ dựa vào vai Viêm. Mộc Ma ngủ rất say, chân khép hờ, tay để trên đùi, xem ra đã mệt lắm rồi. Viêm không rõ nhỏ bạn đã làm gì, nhưng từ khoảng bốn tới năm giờ chiều, nó phải lên phòng chỉ huy làm việc. Viêm không được theo, vì nghe bảo lúc đó đang họp. Cu Thiên thì biến đâu mất tiêu, nên con bé chỉ còn biết ngồi chờ bạn về. Lúc đi, nhỏ thấy bạn còn mang cả túi da lớn, bên trong đựng đầy giấy tờ nữa. Chắc chuyện gì quan trọng lắm.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Mộc Ma, Viêm bỗng mỉm cười. Mượt thật. Không biết nhỏ đó gội bằng gì mà vừa mượt vừa thơm, dù người có đầm đìa mồ hôi thì cái hương thanh ngát kia cũng chẳng thể nào bị lấn át. Thấy Mộc Ma ngủ ngon lành vậy, nhỏ định chọc. Mấy ngày nay con chột toàn xoay mình như dế, bây giờ có cơ hội trả đũa… Nhưng nghĩ thế nào, Viêm lại không muốn. Từng đi làm, dù chỉ là bưng tô, rửa bát, nó cũng hiểu phần nào cái cực của người lao động quá sức. Có những ngày, chỉ mới về thôi nhỏ đã muốn lăn ra ngủ ngay, nhưng vẫn phải gắng gượng đi nấu cơm. Còn tắm rửa, lau nhà nữa. Mệt lắm, chỉ muốn ngả lưng xuống chiếu mà ngủ tới mai thôi. Bởi thế, nó cứ ngồi im, đưa vai trái cho Mộc Ma tựa đầu.
Mấy lúc thế này, Viêm mới thấy hai đứa bằng tuổi.
Bên cạnh Viêm, không còn là Trung úy Mộc Ma của Không quân Đế quốc Liên hiệp nữa. Người đang ngủ đó là Độc Cô Mộc Ma, con ngốc tự chọn lấy cái họ khó đỡ để nói lên sự cô độc của mình. Thiếp đi vì mệt, nhỏ đôi khi cựa mình, dụi dụi gò má hồng hào vào vai áo bạn nó. Cũng may Viêm không đeo cầu vai, không mang quân hiệu, bằng không thì đã có chuyện rồi. Cầu vai kim loại à? Càng lúc, nhỏ càng thấy rối.
Mọi thứ cứ như giấc mơ vậy. Một giấc mơ thật méo mó. Từ khi gặp “Thi Hoàng” lần đầu tới lúc này chỉ hơn tuần lễ, và sang đây cũng chỉ vài ngày, vậy mà Viêm tưởng đã lâu lắm rồi. Trong light novel, thường thì nhân vật chính sẽ thông não khi biết thêm thông tin về thế giới mình tới. Nhưng đó là truyện, còn đây là đời. Thế giới này khác hẳn những gì nó tưởng tượng. Không bảng trạng thái, không thanh máu, không kỹ năng siêu việt, cũng không có thần thánh ma quỷ dẫn lối gì cả, tất thảy đều phải do mình tự mày mò.
Nhìn lại mình, Viêm thấy bản thân chẳng khác gì kẻ lạc lối giữa đêm đen, với chiếc đèn phin chập chờn lúc mờ lúc tỏ đang ngủ li bì bên cạnh. Thật, Mộc Ma giống như quý cô biết tuốt vậy, cái gì cũng nói được, nhưng cứ đánh đó, chẳng hề nói rõ ra. Hôm qua trước lúc ngủ Viêm có hỏi gì đó, mà nhỏ quên rồi. Sáng ra con chột không nói nên nó cũng dẹp luôn. Mộc Ma, Hồng Ma, thuyền trưởng và mấy người khác, họ cho rất nhiều thông tin, nhưng chúng lại rời rạc nhau. Rất khó để Viêm có thể hiểu được mọi chuyện theo hướng hoàn chỉnh: Nhỏ chỉ có thể trông vào đó như các mảnh của bộ xếp hình vẫn chưa lắp vào đúng chỗ. Chưa kể, với lượng thông tin dám chừng đủ để làm luận văn giáo sư các kiểu, nó cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Chán thiệt…”
Khẽ thở dài, Viêm buông thõng tay. Nếu so với mấy đứa trong light novel, rõ ràng nhỏ ít tuổi hơn. Đại đa số các nhân vật chính cùng lắm cũng đã cấp ba, một số thậm chi tốt nghiệp đại học và đi làm, kiến thức dĩ nhiên nhiều. Chưa kể, họ còn có sự hỗ trợ của điện thoại, máy tính các kiểu, nên ngay ở thế giới cũ cũng đã có thể biết rất nhiều thứ. Còn mình thì sao? Viêm tự hỏi, lại thấy nản. Nhìn trước nhìn sau cũng chỉ có con hẻm với bà chủ xe hủ tiếu, anh mập và vài ba người khách quen hay tới ăn dạy cho cái này cái kia.
Sự cách biệt quá lớn về cả kiến thức và kinh nghiệm sống chính là khoảng cách giữa nó và mấy nhân vật trong truyện.
– Trời ạ, ai lại đi so mình với mấy con chữ chứ?
– Hở? Cậu dậy rồi à?
Nhìn sang bên, Viêm thấy Mộc Ma đang dụi mắt, chồm dậy. Xem ra nó không biết khi ngủ đã tựa đầu vào đâu, mà cái mặt vẫn còn mệt lắm. Nghiêng cổ mấy cái cho tỉnh ngủ, nhỏ ngồi thẳng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Viêm. Tốt, không có mẹ ở đây. Mộc Ma không muốn bị mẹ hay bà cô nào đó có chiều cao và bưởi to xấp xỉ trông thấy đã “khò khò” trong tư thế khó xử kia. Hai nhân vật đó mà biết thì hoặc bị cười thúi mũi, hoặc sẽ bị đóng băng tâm can. Ai cũng thấy ghê cả, nên nó không hề muốn bị phát hiện. Mặt khác, nhỏ cũng muốn tránh đám Oa Lân, cái bộ ba phiền phức có thể làm bất cứ ai chết vì nhức não chỉ với mấy trò cãi lộn không hồi kết của họ.
Vẫn còn hơi mệt, Mộc Ma dựa lưng vào ghế, mắt lim dim. Lưng ghế bọc da nhuộm đỏ nâu, tuy sờn cũ nhưng ngồi vẫn rất đã. Lại thêm lớp bông, xốp hay gì đó nhồi bên trong mà nó êm không thể tả được. Chẳng hề chùng xuống như mấy thứ gối vỉa hè, ghế thứ này ngồi rất đã, vừa êm vừa vững. Ít ra thì, Mộc ma cười mỉa, mình không phải lo chuyện đang làm trò thì té nhào xuống và đè ngay lên người Viêm. Mà nhỏ có biết vụ ấy không nhỉ, mấy “cú ngã thần thánh” mà thường sau đó sẽ là tuyệt kỹ “ngũ hổ vồ xôi”, “khóa môi thần công” các kiểu ấy?
Kịch…
Kịch…
Kịch…
Kịch…
Đang miên man nghĩ bậy, Mộc Ma bỗng bị lôi ngay về thực tại bởi tiếng bước chân quái dị. Do sàn bằng kim loại, tiếng bước đi luôn vọng lên rất rõ. Nhưng trên tàu làm gì có ai có tiếng chân thế đâu nhỉ? Viêm hơi sợ, nỗi sợ mà Mộc Ma không thể hiểu. Nhiều năm trước, nhỏ đã coi cái phim gì đó có cảnh khủng long xông vào nhà và tấn công người ta. Không đồ sộ như rồng, nhưng chính cái vẻ mảnh khảnh, thuôn dài cùng cái móng cong quắp lên, mỗi bước đi lại gõ kịch kịch xuống chỗ bồn rửa trong bếp khi truy đuổi hai chị em nhân vật chính khiến tim nhỏ như đứng hình. Hồi đó, Viêm năm tuổi. Con bé không thể bỏ được cái nỗi ám ảnh đó ra khỏi đầu, ám ảnh về thứ sinh vật săn mồi đáng sợ đó.
Kịch… Kịch… Kịch…
Càng lúc, tiếng chân càng gần. Nhất định không phải giày rồi, vì nó là âm thanh của thứ vừa cứng vừa nhọn đập liên tục xuống đất. Ngồi yên trên ghế, Viêm cố trấn tĩnh, trong khi Mộc Ma bình thản nhìn về phía cuối sảnh lớn. Ở đó, hai hành lang dẫn sang khu vực sau đang thắp đèn vàng rực. Nhỏ tóc đỏ nói, bình thường, để vào sảnh, chỗ ấy không ai đi cả. Người ta sẽ dùng đường chính từ bên phải ghế, tức là tận phía xa, để vô đây.
Nhưng hành lang kia lại nối với cả khu phòng ăn và các bộ phận dưới, vừa dẫn lối thẳng lên đài chỉ huy nên mấy người làm biếng thường dùng nó làm đường tắt, không phải đi vòng quá xa. Chưa kể, nó còn là đường đặc biệt đi thẳng xuống buồng kiểm soát hỏa lực trung tâm, nơi làm việc chính của cả tổ hỏa lực và tổ phòng không.
Vì vậy, theo Mộc Ma, đây nhất định là một sĩ quan hay ai đó làm việc bên dưới lên trên báo cáo. Bởi lẽ, âm vang vọng lên từ dưới kia, nên chỉ có thể là đi lên. Vả lại, trên đoạn cầu thang từ phòng ăn chung tới sảnh cơ khí, tức chính nơi này, hoàn toàn không có phòng ốc, đường đi hay gì khác. Nó chỉ là cầu thang hai chiều vừa đủ chạy nhanh qua, cơ mà… Với âm thanh thế này, Mộc Ma biết chắc ở đây chỉ một người mới tạo ra được.
Ghé nhỏ tai Viêm, con bé thì thầm. Xét về sức mạnh, thậm chí toàn bộ Quân đoàn 1 cũng chưa chắc đủ sức đánh gục mà không thiệt hại khoảng một nửa quân số. Các thi quỷ thông thường hoàn toàn không phải đối thủ, thậm chí nhiều chủng rồng cũng phải “xả lũ máu” khi đánh hơi thấy linh lực của họ. Giơ bàn tay che khuất vòm trời, một tiếng gầm yên định giang san, uy lực đó, mẹ nhỏ từng bảo, ngay vào thời hoàng kim bà ta cũng phải nể chúng bốn năm phần. Hoàn toàn không thể đùa, kể cả với mấy con non chưa tới trăm năm tuổi.
“Jira”.
– Hửm? Hai em ở đây à?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới! Từ hành lang, Masami bước lên, tay còn đang cầm theo xấp giấy tờ lớn. Vẫn mặc bộ đồ phô hết tay chân ấy, nhưng bây giờ tay Masami hoàn toàn là tay “người”, không có chiếc vảy hay móng rồng nào cả. Dù đã hơi ngờ ngợ khi trông thấy hôm qua, nhưng giờ Viêm dám cá một ăn mười, khá là chắc kèo chị ta có thể thay đổi hình dạng. Quả đầu bù xù được chải chuốt thẳng thớm xuống, làm con bé ngạc nhiên nhận ra cô gái ấy đẹp tới thế nào! Lúc mới gặp, ấn tượng đầu tiên mà Viêm có là một chị người thằn lằn, hay rồng gì đó, với đầu bù xù như “khỉ con” hóa siêu xay cái gì đó, cùng kiểu ăn mặc hoàn toàn không hợp với môi trường quân sự. Nhưng giờ, nhỏ phải nghĩ lại rồi.
Vẫn là chiếc áo sơ mi tối màu cộc tay ôm sát người, mấy sợi đai da bó quanh bầu ngực căng tròn và chiếc quần ngắn cũn chỉ vừa đủ che chỗ cần thiết, nhưng nhìn Masami không quá “hổ báo” nữa. Cả hai tay chị ấy đều bình thường, trông mềm mại, dịu dàng vô cùng. Không chút cơ bắp, chẳng có sẹo hay thậm chí là nám, bỏng, làn da ấy cứ trắng nõn ra như mấy mỹ nhân trong anime, làm nhỏ chỉ muốn sờ thử cho biết. Mấy cái vảy trên vai biến mất hoàn toàn, thay vào đó chỉ là bờ vai trần tuyệt đẹp mà dám chắc mấy chị gái hàng xóm nhìn thấy chỉ biết ghen ăn tức ở, hay lân la dò hỏi xem Masami dùng sữa tắm gì mà tốt quá thể!
– Này?
– Hơ… Dạ?
Bất ngờ khi thấy cặp bưởi căng tròn ập tới ngay trước mặt mình, Viêm nuốt nước bọt mà nhìn thẳng lên, cố tránh phải thể hiện sự ham muốn và ganh tỵ ra mặt. Ba vòng chuẩn như người mẫu… cái thân hình trước sau như một này còn khuya mới sánh bằng được! Lại thêm, tóc chị ta thực sự rất đẹp. Không dài quáng đáng như mấy người kia, Masami chỉ để nó vừa quá lưng chút đỉnh. Bình thường khi đống đó xù lên như lông nhím, chị ta trông như mới đi từ trong rừng ra… Ừm, nghĩ tới đây, Viêm hơi chột dạ. “Đi từ trong rừng ra”, cầm thêm khẩu AK thì… Hừm, thôi, không nghĩ nữa.
Mà thực ra thì, Viêm hứng thú với dáng đi của Masami hơn.
Đọc cũng năm sáu bộ light novel, vài lần coi ké máy bạn và mượn điện thoại anh mập lên tra thử, Viêm nhớ người thằn lằn và cả long nhân đều đứng thẳng cả. Nhưng Masami, dù nhìn rất giống long nhân, lại luôn nghiêng mình. Chưa bao giờ Viêm thấy chị ta đứng thẳng, ngay cả trong cuộc gặp mặt sáng nay, Nhỏ nhớ khi ấy chị ta biến sang dạng người hoàn chỉnh, nhưng sau khi đứng nghiêm một lát, cái lưng lại lập tức gập hẳn xuống, nghiêng khoảng hai mươi độ. Chưa kể, bây giờ cái đuôi đang ngoe nguẩy và đôi tay co lại phía trước, gập như khủng long “bờ lu” gì đó, nên nhỏ cũng thấy lạ. Có bao giờ long nhân nhìn như thế đâu nhỉ?
– Nay chị lại ngâm mấy tiếng vậy?
Chưa kịp mở miệng hỏi gì, Viêm đã bị Mộc Ma nẫng tay trên rồi. Và nhỏ cũng chưa kịp hiểu, Masami đã trả lời ngay:
– Cỡ tiếng rưỡi! Bồn tắm tàu mình ngâm đã lắm, chị ngủ luôn trong đó cũng được!
– Thì nó là chỗ xả hơi chính mà! – Mộc Ma cười tươi rói – Đã hơn mấy cái nhà tắm công cộng với suối nước nóng bên ấy nhiều!
– Ư… Chị không muốn công nhận, nhưng… đúng vậy…
Nghĩ thế nào lại ngồi bệt xuống đất, Masami vào đúng tư thế “quỳ” kiểu Nhật, để chiếc đuôi dài gấp đôi mình quấn quanh bụng. Tập tài liệu chị ấy đưa cho Mộc Ma, vì đó thực ra chỉ là đồ bên tổ phòng không nhờ mang giùm khi tiện đường. Cũng không có gì quá to tát, Mộc Ma quay sang bảo Viêm, chỉ là báo cáo tiến trình bảo trì pháo phòng không trước khi tiếp tục du hành. Vì Hồng Ma thường xuyên ở độ cao bất lợi cho tàu bay, vượt qua cả lớp máy chém và phong lộ, nên cứ khi nào vào cảng là lại phải kiểm tra toàn diện xem có hư hỏng gì không. Viêm xanh mặt, việc như thế mà dám bảo “không có gì to tát” sao?
– À, Viêm này!
– Dạ?
Lại giật bắn mình, Viêm quay qua Masami, coi coi chị ta muốn nói gì. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Ừm, không, nó nghĩ sai rồi. Do chịu ảnh hưởng của cặp đôi Giao Hồng mà khả năng quan sát chiều cao của nhỏ tạm thời nát bét, nhưng khi ngồi đối diện Masami, nó lại bắt đầu nhận định được. Masami Yamashita, chị ấy cao ít nhất cũng phải hai thước, với cặp giò đủ khủng để nếu là chân thường, chúng sẽ khiến tất cả chân dài sống ảo trên mạng ôm mặt khóc vì xấu hổ. Vảy mọc đầy ra, và rõ ràng mỗi bên chỉ có bốn ngón. Chiếc đuôi dài quấn quanh bụng cứ phát sáng lúc đỏ lúc tím, với phần chót lộ rõ xương, nhìn như con gì đang há mồm ra. Càng nhìn, Viêm càng thấy giống “thứ đó”.
Cơ mà thôi, không tư duy quá sâu nữa. Mình không phải nhà sinh vật học, không phải khảo cổ học, càng không phải là đứa có học… đầy đủ, nên càng nghĩ chỉ càng nhức não thôi. Đánh bạo, nó hỏi Masami:
– Chị… thiệt ra chị đi đứng thế nào vậy ạ?
– Sao cơ?
Nghe câu hỏi của Viêm, Masami hơi bất ngờ. Dù biết là nhỏ đó đang tò mò, và chính Hồng Ma cũng dặn là nhỏ thuộc dạng cái gì cũng muốn biết, nhưng cô không ngờ con nhóc lại chọn đúng cái chủ đề này. Tuy nhiên, cũng không lạ khi có người thắc mắc. Vì thực sự, trong tất cả các chủng rồng, long nhân, cả người thằn lằn còn tồn tại tới giờ, không kể người Giao U Minh vì họ vốn còn không phải “rồng”, thì Jira là loài thuộc hàng cổ và dị nhất rồi. Bởi vậy nên không chỉ các tộc khác mà ngay cả trong nhóm mang tính “rồng”, họ cũng hay bị hỏi tại sao lại có dáng đi quá đặc biệt vậy. Mà tất cả cũng là chuyện từ thời xưa lắc xưa lơ.
Bẻ khớp tay mấy cái, Masami nói:
– Bên em có khái niệm “rồng chân thú” không?
– Dạ? – Viêm tròn mắt, chồm hẳn người lên.
– Nói như phương Tây thì là “theropoda”, cậu không biết à? – Mộc Ma nói đệm vào.
– Ưm… không. – Nhỏ lắc đầu.
– Vậy “khủng long”?
– A!
Nghe hai chữ “khủng long”, Viêm buột miệng bật kêu, nhưng nhìn quanh lại không thấy ai cả. Tuy thế, nhìn vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt hai người kia, cùng chất giọng như vọng từ âm phủ lên đó cũng đủ để cô nhóc biết ai vừa lên tiếng can thiệp. Thuyền trưởng! Rõ ràng là thuyền trưởng! Dù đang ngồi họp trong phòng chỉ huy hạm đội, vậy mà cô vẫn có thể nhìn thấu chuyện ở tận dưới này. Sợ không biết mình liệu đã làm gì thất thố, Mộc Ma lập tức nhìn quanh, xem xem có bất cứ thứ gì mang tính “âm”, vật dẫn của “Thi Hoàng”, để tránh làm bậy.
Không có gì cả. Tất cả đều chỉ là các đường ống, mạ màu vàng đồng để ngăn ảnh hưởng của tính âm.
Và rồi, bé chột nhận ra…
Ba cô gái ngồi tụ tập, chẳng phải âm tính lên tới mũ ba sao?
– Đúng rồi đó.
Giao Long lại nói.
– Masami, bên chỗ Viêm không có rồng đâu. Chúng nó gọi là “khủng long”, nên nói vậy dễ hiểu hơn. Được chứ?
– Dạ! – Masami cúi đầu rối rít ngay.
– Còn Mộc Ma…
– Dạ… Dạ?
Mộc Ma sợ tái mét mặt mũi. Không chỉ vì Giao Long là chỉ huy tổng, mà còn vì chính thực lực của cô ta với tư cách yêu quái. Ngay cả Viêm, dù vẫn chưa dùng được ma thuật, nhưng sâu tận trong linh hồn, nhỏ đang run lẩy bẩy vì sợ. Nếu chỉ đơn thuần là bản năng khi đối diện với thứ gì đó kinh hãi, nó đã chẳng phải lo nhiều tới thế. Bởi, cái này khác. Từ khi Giao Long sang bên kia đón, tới lúc về tàu và chỉ với vài lần nói chuyện, nhỏ nhận ra người phụ nữ ấy có một thứ khí chất không hề tầm thường.
Một “bạo chúa”, đúng vậy.
Một “bạo chúa” tàn nhẫn, lạnh giá hơn cả trái tim chỉ còn biết đến rượu chè của người cha tệ hại kia. Giao Long không thể hiện bằng hành động nhiều, mà cô cũng ít nói. Dẫu thế, cứ lời nào thốt lên, bất cứ ai cũng đều cảm nhạn được sức mạnh và uy lực kinh hoàng thấm đẫm trong từng từ từng chữ. Ánh mắt lạnh lẽo vô hồn, gương mặt cứng đơ không cảm xúc cùng cái trừng mắt nhìn xuống đầy kiêu ngạo, hệt như cách các Ma vương nhìn đám tù nhân loài người trong truyện, tất cả khiến tim Viêm muốn ngừng đập. Mỗi khi chạm phải ánh mắt ấy, thì trừ những lúc cực kỳ dịu dàng, nhỏ đều tưởng như mình đã bị đóng băng hay mấy vạn bàn tay vô hình bóp chết rồi chứ.
– Nghĩ xấu ta thế.
Lần này, tiếng nói dội trực tiếp vào đầu Viêm. Hai người kia không nghe được, nhưng nhìn cái mặt trắng dã không còn giọt máu kia thì họ biết con bé đắc tội sếp tổng rồi. Chắp tay trước ngực, Masami và Mộc Ma cùng cầu cho Viêm “tai qua nạn khỏi”, bằng không thì ngày này năm sau họ cúng cơm gà xối mỡ cho.
– Còn hai đứa bây…
– Dạ!? – Hai người đồng loạt quỳ xuống xin “thứ tội”.
– Ngưng tấu hài coi.
– Dạ!
Nói rồi, giọng Giao Long biến mất. Thêm một điều nữa Viêm học được, là có vẻ chỉ cần ở trên tàu thì năng lực của cô ta muốn truyền đi đâu cũng được. Mộc Ma cũng gật đầu, bảo rằng chừng nào còn ở đây, trong cái “lăng” biết bay này, thì linh lực của hai sếp vẫn sẽ cộng hưởng. Như vậy, ở một mức độ nào đó, Giao Long có thể thay Hồng Ma nắm quyền điều khiển tàu. Nhưng, Masami đệm ngay, dù có như thế thì chủ thể vẫn là Hồng Ma. Thuyền trưởng chỉ có thể nắm tối đa hai mươi phần trăm các hệ thống, bao gồm dàn hỏa lực chính, phòng không và các máy AL. Không hơn được, vì với khả năng hiện tại, thì dù linh lực nhiều như sao trời, cô ta cũng chưa thể làm chủ toàn bộ.
Dừng một chút, Masami quay lại chuyện chính. Do những ván đề này thuộc về sinh vật và khảo cổ học, những thứ ngoài chuyên ngành của Mộc Ma, nên nhỏ cũng căng tai lên mà nghe. Và thực sự, cực kỳ bất ngờ. Hít một hơi thật sâu, Masami gồng cho mấy lằn và gai đỏ trên đuôi chuyển sang tím, rồi bắt đầu giảng.
Loài Jira, hay gọi chính xác theo tên khoa học là Drakorientasaurus Jiranosaurus, là chủng duy nhất được biết tới trong phân họ Drakorientasauriae, thành viên của họ rồng đất Drakeonosauridea, thuộc nhóm rồng chân thú Dracotheropoda. Hơi khác với tất cả các loài thuộc nhóm rồng chân thú khác, cấu tạo hông và chi sau của Jira khiến loài này khi ở dạng rồng có thể bước đi với cơ thể ngẩng tương đối cao, khoảng bốn mươi độ trên phương ngang, so với các loài kia luôn đi gần như song song với mặt đất. Tuy nhiên, giống như các loài khác thuộc phân họ này, Jira có bốn chi to lớn, khỏe mạnh và linh hoạt. Cơ bắp và lớp vảy, cùng khả năng phản xạ nhanh, giúp chúng có thể chống lại nhiều kẻ thì khác nhau.
Phần đuôi của Jira, cũng như tất cả cac loài thuộc phân họ này, đều rất lớn, nặng và khỏe, với mục đích chính là giữ đối trọng cho cơ thể nặng nề phía trước. Cũng do tư thế bước đi và cấu tạo bộ xương ben trong, đặc biệt là phần bhong6 xương có chạc chĩa ba mà cơ thể loài này luôn trông như thẳng hàng. Ngoại lệ duy nhất là đầu, vốn nằm trên chiếc cổ to khỏe và dài bằng phần ngực, nên có thể linh hoạt ngâng lên cúi xuống. Chi trước năm móng, chi sau bốn móng với cái thứ năm nằm ở chỗ tận cùng đốt chân cuối, chỗ Masami đã cắt bỏ, là bộ vũ khí đặc biệt để Jira đánh với thiên địch của mình, loài Aeromosasaurus, hay còn gọi là “Thiên Giao”, tổ tiên trực tiếp của người Giao bây giờ.
– Khoan khoan! – Viêm hét toáng lên – Đầu em choáng quá! Cái gì mà cả đống tên khoa học, rồi còn chuyện người Giao có tổ tiên là một giống rồng chứ? Cái vụ này vượt quá điều em muốn biết rồi!
– A, chị đi lố quá! – Masami cúi gập đầu – Xin lỗi!
– Hừm, đang hay mà, lạc đề chút thôi.
Mộc Ma đung đưa chân, nói to. Nhỏ bảo, chuyện Jira có phân loại phức tạp thì mấy tạp chí khoa học nhỏ cũng từng đọc qua, nhưng không nghĩ nó rối tới thế này. Quả nhiên, người trong cuộc vẫn nắm rõ tình hình hơn thể loại ngồi nhà đọc sách. Chuyện Thiên Giao để qua một bên, bây giờ nó thúc Masami quay lại với việc các Jira đi đúng thế nào mà ai cũng thắc mắc.
Tiếp tục câu chuyện dang dở, Masami nói tiếp. Về loài rồng, dĩ nhiên trừ Thiên Giao, đều có khả năng biến đổi thành người hoàn chỉnh, sau đó quay về dạng rồng. Linh lực bên trong và cả cấu trúc cơ thể đều cho phép điều đó. Xét về giải phẫu học, những loài có kiểu chân thú sẽ phát triển cơ thể giống người mà tốn ít linh lực hơn loài chân chim. Dĩ nhiên, đó là biến hình toàn phần. Về bản chất, “biến hình” từ một loài sang loài khác yếu hơn, như rồng sang người, là sự nén kết hợp tái cấu trúc cơ thể và mạch linh lực, nên quá trình này thực sự đau muốn chết đi sống lại chứ chẳng dễ chịu chút nào.
Còn như Masami bây giờ, người ta gọi là “biến hình bán phần” hay “dạng lai”. Ở trạng thái này, tất cả sức mạnh tuy hơn dạng người rất nhiều, nhưng không là gì so với Jira rồng gốc cả. Và cũng vì lai, nên cấu trúc bên trong vẫn giữ lại các đặc tính của rồng. Masami nói, hiện tại nửa thân tren của cô mang cấu trúc xương người, với cột sống cong, phần cổ ngắn chỉ có bảy đốt xương, cùng phần lồng ngực của loài người, khiến mặt tiền trở nên yếu hơn hẳn. Trong khi đó, từ xương chậu trở xuống, nó vẫn thuộc về rồng nên dù không còn xương chạc ba, Masami vẫn phải khom người, không thể đứng thẳng hoàn toàn.
– Sao lạ vậy? – Viêm thắc mắc.
– Nói thế nào nhỉ…?
Gãi gãi đầu, Masami nghĩ xem nên giải thích sao cho hợp tình hợp lý. Trong lúc đó, tóc cô bắt đầu dựng đứng trở lại, trả về quả đầu tua tủa gai.
– À phải rồi! Viêm, em bỏ giày, duỗi thẳng chân ra rồi đứng lên đi!
– Dạ?
Tuy lấy làm lạ, Viêm vẫn tuân theo yêu cầu của Masami. Nhỏ bỏ hết hai chiếc giày ra, duỗi thẳng chân trước. Sau đó, nó để cẳng trở lại bình thường rồi đứng lên. Toàn bộ bàn chân đều nằm trên đất, trong khi cẳng chân và bắp đùi, vì quần Mộc Ma may khá sát, lộ rõ ra phía sau. Masami cũng đứng dậy, đúng tư thế cô ta hay đi. Nhìn sang, con bé “Ồ!” lên đầy kinh ngạc. Nó hiểu rồi! Do cấu tạo chân khác nhau, chân chị Masami có những ba “đoạn” nên phải gập xuống.
Giống như khủng long bạo chúa trên phim, cảnh con quái thú ấy phá tung hàng rào và tấn công đoàn xe tham quan công viên giữa lúc mưa bão, chị ấy không đứng thẳng chân lên được. Chân Masami gập hai lần, đầu tiên ở đầu gới giữa bắp đùi, dạng người, với phần cẳng đầu tiên bọc vảy rồng. Bên dưới, chân lại gập thêm một phần nữa, chỗ vết sẹo lớn từng là cái móng thứ năm. Sau đó, nó mới xuống tới bàn chân. Ngộ ra thế, Viêm tần ngần đứng nhìn, nhưng bất thình lình, Mộc Ma cũng cởi gày chạy ra. Đúng cạnh bên Viêm, nhỏ khom lưng xuống, nhón chân lên, đứng gần như giống hệt chỉ huy hỏa lực. Đoạn, nó reo to, ra vẻ thông suốt cả rồi:
– Ra là vậy! Em hiểu rồi! Viêm, tớ hiểu rồi!
– Hiểu gì? – Viêm bối rối, dù ánh mắt sáng rỡ lên cho thấy con bé nhận ra gì đó.
– Phần “chân” cuối cùng của chị là gót nhón lên phải không? – Bé chột nháy mắt – Tưởng gì!
– Ừ, tưởng gì. – Masami cười mỉa – Chân em còn đang run kìa!
– Kệ… Kệ em! – Nó vẫn cố cứng – Chị làm được, chả lẽ em không làm được?
– Tùy em thôi. – Cô nhún vai – Để coi được bao lâu.
Đúng như Masami nói, chỉ vài giây sau Mộc Ma đã mỏi rã rời cặp giò ngọc ngà nhà nó. Ngồi nhanh xuống ghế, nhỏ đưa chân xuống, duỗi duỗi mấy cái đỡ mệt. Viêm sà xuống ngay bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng đưa tay bóp ngay vào. Mộc Ma chỉ vừa kịp khẽ rên một tiếng, sau đó nó ngồi thả ngửa trên ghế bành, mặt phê hơn mới biết tin mình không tạch môn nào.
Viêm đang bóp chân cho bạn, với sự mát tay có thể chỉ thua chút đỉnh nhân viên chuyên nghiệp. Nó không chắc mình làm ổn không, mấy bài xoa bóp này học từ bà chủ xe hủ tiếu để chân nhanh hết mệt sau khi đứng quá lâu. Bóp nhẹ vào mấy bó cơ dưới xương cẳng chân bằng ngón cái, ấn từ từ từ đầu gối xuống gần mắt cá, khi nào chạm sợi gân thì quay ngược lên. Lặp đi lặp lại chừng vài lần, Mộc Ma đã không còn thấy mệt nữa. Kéo sát Viêm lại, nhỏ lí nhí với gương mặt đỏ bừng:
– Cảm ơn…!
– Gì cơ?
– Không có gì!
Đẩy nhanh Viêm ra, Mộc ma kêu Masami tiếp tục bài giảng. Nhỏ quay đi, cố không để lộ bản mặt đang đỏ hơn cả máu, nhưng đôi tai nóng hổi phản chủ đã nói lên tất cả. Viêm không hiểu, còn Masami chỉ ngồi đó cười khúc khích. Đoạn, cô tiếp tục. Với cấu trúc xương như vậy, ở dạng rồng và lai, Jira chỉ có thể đứng bằng nửa bàn chân. Nửa sau đã được chuyên hóa để gập lên, tạo thành phần cẳng phụ để hỗ trợ đỡ khối lượng quá lớn của cơ thể. Điều đó tương tự như khi ai đó phải mang vật nặng, hai đầu gối sẽ có xu hướng khuỵu xuống. Tuy nhiên, sẽ rất khó nếu phải để cả bàn chân trên đất, nên một nửa sẽ tiện hơn.
Thứ còn lại chính là cái đuôi. Masami đã nói, đuôi được dùng làm đối trọng cho cơ thể. Tuy nhien, nó còn một lợi ích khác. Trong tất cả rồng, Jira là loài duy nhất sở hữu khả năng bắn ra các tia năng lượng từ không chỉ miệng mà còn cả gai lưng và đuôi. Uy lực của đòn đánh mạnh tương ứng với bảy sắc cầu vồng, với đỏ là loại yếu nhất còn tím tương ứng với mức năng lượng ra cao nhất. Chiếc đuôi đài gần như có bộ não thứ hai giúp Jira phòng thủ phía sau, trong khi đầu phun tia còn gai lưng bắn năng lượng lên như hệ thống phòng không chủ động. Tuy nhiên, ở dạng lai thì Masami không thể dùng gai. Cô chỉ còn miệng và đuôi để chiến đấu. Cách đứng khom khom ấy, bất ngờ thay, cũng là một thế tấn, giúp cô không bị giật lùi nếu phun “hơi thở của rồng” quá mạnh.
Kết thúc bài giảng dài nửa tiếng, Masami dịu dàng mỉm cười. Đứng dậy, cô duỗi tay chân mấy cái rồi bảo:
– Em hiểu rồi chứ? Cái gì cũng có mục đích của nó cả!
– Ưm… Dạ. – Viêm gật đầu – Mà em nói cái này được không?
– Được thôi! Gì thế?
– Dạ, chuyện là… Nghe xong… ừm… em thấy chị giống như con lai của khủng long với… dạ…. một con thằn lằn da đen biến đổi gien vì nhiễm phóng xạ ạ…
– Ôi trời, bên thế giới của em có thứ đó à? – Masami nhướng mày đầy thích thú – Hôm nào phải hỏi thuyền trưởng mới được! Con thằn lằn đó nghe vui đấy!
– Dạ?
– Ha ha, không có gì!
Vừa nói, Masami vừa xoa đầu Viêm. Khoảnh khắc bàn tay đó chạm vào mình, con bé mới biết nó mềm và mịn màng làm sao! Cảm giác đó thật tuyệt, giống như đang được nữ thần tuyết cưng nựng vậy. Lạ thật…
“Nhiễm phóng xạ? Vui nhỉ, không biết so với nhiệt hạch thì cái nào hơn?”