Đế quốc Novgoroussiya, cố đô Nevagrad, giữa tháng Ba năm một ngàn chín trăm hai mươi ba.
Tại Cung điện Mùa Đông, những khâu chuẩn bị cuối cùng đã sắp hoàn tất. Từ sáu tháng trước, lá thư mời danh dự từ Đế quốc Liên hiệp đã tới, trao đích danh Hoàng đế Pyotr IV của nhà Novgorod. Ngồi giữa cung điện, vị hoàng đế đã gần năm mươi, mái tóc vàng điểm hoa râm và khuôn mặt bắt đầu xuống sắc không ngàn ngại để lộ sự hứng thú ra trước toàn thể quần thần. Đã là lần thứ hai Đế quốc Liên hiệp gửi thư mời ngài sang dự buổi diễu binh kỷ niệm lễ đăng quang của Hoàng đế bên ấy, lần trước là dịp năm năm. Và tuy mười năm trước không thể sang vì bạo bệnh, ngài cũng được chính con trai mình, Thái tử Alexei kể lại về cuộc diễu hành, điều mà cậu con trai khi ấy mới mười tuổi bảo rằng “chưa bao giờ thấy ai làm quy mô tới vậy”.
Giờ đây, đứng trong Phòng Hoàng gia, Pyotr IV chắp tay sau lưng, hướng đôi mắt xanh như ngọc về phía quân cảng Neva. Qua lớp kính lớn, dày cộm, ngài thấy rõ cảng hàng không chỉ cách cung điện vài trăm thước, với muôn vàn những cần cẩu nhô cao, các tháp phòng không nòng đôi nhiều tầng lầu sừng sững giữa vùng châu thổ, và cả trăm chiến hạm đang đậu trong ụ. Nevagrad vốn được xây trên mấy đảo lớn ngay tại châu thổ Neva, đường thủy không đóng băng duy nhất thông ra vùng Baltika, nên xây cảng ở đây cũng không phải sai lầm. Ngay chiều nay, ngài sẽ cùng Hoàng hậu, Thái tử, các hoàng tử, công chúa khác và đoàn tùy tùng, ngoại giao khởi hành. Do lệch múi giờ, nên phải đảm bảo mình sang đó kịp lúc. Hạm đội bây giờ chỉ còn đang mang nhu yếu phẩm lên.
Khoác trên mình bộ quân phục đầy sang trọng của phương Tây với hai hàng khuy vàng ròng sáng lóa, tấm áo choàng da dài gần chạm đất với đôi cầu vai to, rũ tua rua vàng xuống dưới, trông Hoàng đế uy dũng như một lãnh tụ vĩ đại. Phần cổ áo cao, vạt tròn hồ cứng lại làm cổ khó xoay trở, nhưng đổi lại, nó khiến ngài trông uy nghiêm và cao lớn hơn hẳn. Hai bên cổ áo, rất nhiều họa tiết được thêu vào, và trên tấm áo choáng sau lưng, hình tượng rồng ba đầu, hai đuôi màu vàng kim dang rộng đôi cánh nổi lên rất rõ.
Biểu tượng ấy, “Zmei Ghidrah”, chính là thứ chứng minh cho uy quyền tuyệt đối Đông – Tây và trời cao của Novgoroussiya. Phía sau con rồng là tấm khiên lớn viền nâu, với ba màu trắng, xanh, đỏ tuần tự từ trên xuống. Huy hiệu hoàng gia. Không một ai dám thách thức quyền lực của đế quốc đại lục lớn mạnh nhất thế giới, và bây giờ, chiếc đầu hướng lên đó sẽ làm chủ cả bầu trời.
– Bệ hạ.
Đang say sưa ngắm nhìn hạm đội, Hoàng đế Pyotr bỗng quay về thực tại bởi giọng nói ồm ồm, tưởng chừng vô cảm kia. Phía sau, Thủ tướng Đế quốc, Dimitri Rasputin đang lại gần, đằng sau còn có cả đoàn hộ vệ Hoàng gia. Tất cả các binh sĩ đều có ngoại hình á nhân, thuộc tộc Tartassack cao lớn, trước trán có cặp sừng nhỏ nhô lên. Trong bộ quân phục bành tô xanh lục đậm, hai hàng khuy và mũ lông gấu, tay cầm súng trường nạp thoi, họ hộ tống Thủ tướng tới gặp Hoàng đế. Dù Novgoroussiya bây giờ theo chế độ quân chủ lập hiến, hoàng tộc đã lui về cánh gà và nhường vũ đài cho các chính trị gia được bầu chọn, thì Hoàng đế, với quyền lực Tổng Tư lệnh quân đội, vẫn còn ảnh hưởng rất lớn. Vả lại, cũng còn vài chuyện khác.
Trước mặt họ, ngài Thủ tướng đã cúi người xuống, cung kính chào vị Hoàng đế vĩ đại của họ. Khác với bất cứ ai trong cung điện này, Thủ tướng Rasputin là một người nửa máy với khuôn mặt người nám đen, hằn đầy các vết sẹo ẩn sau chiếc mặt nạ thép, chỉ để lộ đôi mắt ánh vàng. Bên dưới, nơi từng là miệng giờ chỉ còn một phần chiếc mặt nạ phòng độc, với các hộp lọc khí hình trống hai bên nối với mấy ống dẫn, vòng ra sau lưng. Trừ phần đầu vẫn còn chút gì đó của sinh vật sống, toàn bộ cơ thể bên dưới đều là máy móc cả. Trước ngực ông, tấm kim loại lớn, tạo dạng hình thang cân che toàn bộ những khu vực quan trọng bên trong. Đôi tay lớn tuy ẩn phần nào dưới tấm áo choàng đen, vẫn lộ ra đầy những bánh răng, ống dẫn và cả những thanh kim loại lớn tạo nên bộ khug xương, cùng mấy tấm giáp thép bọc bên ngoài.
Bước thêm mấy lần, trên đôi chân ba đoạn sắt thép đầy những ống hơi nước, bánh răng, dây chằng lộ liễu và các tấm bảo vệ, Raspitin tiến đến chỗ nhà vua. Lấy sau lưng ra tập tài liệu, ông đưa nó cho Hoàng đế, rồi tâu rằng:
– Thưa Bệ hạ, đây là toàn bộ báo cáo về “Dự án Nova” chúng thần thu được từ lũ phản loạn.
– Vậy là… – Nhà vua cắn chặt môi vài giây – Chúng đã thực sự thực hiện chuyện này. Lũ ngu đó…
Đang nói giữa chừng, Hoàng đế Pyotr dừng lại. Liếc mắt một lượt toàn bộ đội hộ vệ, ngài ra lệnh tất cả tản ra, lục soát mọi ngóc ngách của phòng, đảm bảo không có gì khả nghi. Do Phòng Hoàng gia khá lớn, có nhiều nơi để cài thiết bị nghe trộm, hay thậm chí là náu mình trên các ống thông hơi, nên phải cẩn trọng như vậy. Dù lúc ở đây, đã có tới mười lính canh mang tiểu liên theo phòng hờ, ngài vẫn không chắc chắn được điều đó. Phe dân chủ tư sản, những kẻ mong muống lật đổ hoàn toàn nền quân chủ để xây dựng thứ “Tự do kiểu Columbia” trên quốc gia này, đã không ngừng nhắm vào hoàng gia. Vì vậy, toàn bộ hoàng thất đã lui về Cung điện Mùa Đông, ngay bên sông Neva và ngay căn cứ quân sự chủ lực của vùng này, để đảm bảo an toàn.
Không thể biết khi nào mình bị giết.
Dạo gần đây, trong lòng Novgoroussiya bắt đầu nổi lên phong trào “dân chủ tư sản”, yêu cầu bãi bỏ hoàn toàn chế độ quý tộc và Hoàng đế phải thoái vị. Họ đổ lỗi cho chính quyền hiện tại quá yếu kém, khiến Tổ quốc mất mặt trước một đám “khỉ lùn vàng da phương Đông”, và phải nhờ tới sự cứu viện của đồng minh mới thắng được. Quả thực, chiến bại mười tám năm trước là nỗi nhục không bao giờ phai của Novgoroussiya, nhưng tình hình bây giờ đã khác. Giống như Đế quốc Liên hiệp, nơi đây cũng đang vướng một đám dòi bọ thích phá hơn thích làm, nhưng bọn này manh động hơn hẳn. Đã ba đời Hoàng đế bị ám sát, và dù có cố tróc nã tới đâu, chính quyền vẫn không thể triệt hạ hoàn toàn.
Với tình hình hiện tại, Hoàng gia và Thủ tướng buộc phải đặt nghi vấn, rằng liệu có ai trong bộ máy chính phủ thông đồng với giặc?
Trong lúc quân lính bắt đầu tản ra và cảnh giới, với điệu bộ ung dung, Hoàng đế bước đến chiếc ghế lớn giữa phòng, ngay sau bàn làm việc. Đống giấy đánh máy này thực sự khá dài, và trong chuyến công du lần này sang Đế quốc Liên hiệp, có lẽ ngài sẽ phải giao lại cho Rasputin rồi. Lão nửa người nửa golem đó đã phục vụ qua hai triều vua, từ đời tiên hoàng tới giờ rồi. Một trong bốn anh hùng của cuộc Đại chiến phương Bắc với Liên minh Aesir, Dimitri Rasputin trở về khi cơ thể chỉ còn là đống sắt tái chế chắp vá tạm bợ từ những golem cũ nát.
Sau đó, lão ta tham gia chính trường, trở thành đại diện của phe quân đội trong Duma Quốc gia, tức Hạ viện Đế quốc Novgoroussiya. Đã hàng chục năm, Rasputin trở thành Thủ tướng, ngoài mặt là lãnh đạo tối cao của Chính phủ, còn trong tối, là cánh tay phải đắc lực của Pyotr IV. Rất nhiều kế hoạch được hai người bí mật bàn bạc cùng một số “nhân vật” khác của bóng đêm chính trường trước khi chính thức được Quốc hội thông qua. Không ai biết họ bàn chính xác điều gì, và những thành viên còn lại là ai, trừ kẻ trong cuộc. Họ thường sẽ chỉ gặp mặt trong những vụ cực kỳ hệ trong, và, như lần này.
“Dự án Nova”.
Đã bao lâu rồi Hoàng đế mới nghe lại cái tên ấy. Hơn mười năm trước, tổ chức khủng bố Kapitalizm đã sử dụng nó trong “Sự kiện Chernorlb”, gây ra cái chết tức thì của hơn bốn vạn người dân vô tội cùng một tiểu đoàn phòng hóa được cử tới. Lật từng trang tài liệu, ngài không khỏi biến sắc mặt. Thủ tướng Rasputin bước đến gần, cúi gầm mặt. Bằng giọng rè rè như cái đài vô tuyến nhiễu sóng, ông bảo lần này lực lượng đặc nhiệm R6S của Phương diện quân Tanaiis đã phá được căn cứ của Kapitalizm tại một thị trấn giấu tên, nằm đâu đó trên bình nguyên sông Tanaiis, cách thành phố Donnograd khoảng hai trăm cây về phía Đông Bắc. Và… trong quá trình bắt giữ, họ đã thu được bốn bồn lớn chứa “nó”.
Lần này, bè lũ phản động, đám linh cẩu bán nước cho lũ tài phiệt, tư bản Tân Thế giới lại muốn khủng bố tiếp, để lấy cớ Novgoroussiya dùng vũ khí hủy diệt lớn mà bôi nhọ hình ảnh quốc gia trên thế giới. Là thứ chất độc thần kinh được xếp vào hàng kinh khủng nhất thế giới, Nova được tạo thành từ hỗn hợp axit clohidric, sarin, ethanol trong dung môi đặc biệt, hòa tan cùng quặng Divaenium. Sức hủy diệt của thứ ấy hoàn toàn vượt trội khí clo, sarin hay bất cứ vũ khí hóa học nào thế giới này từng biết đến, khi gần như ngay lập tức, chất axit bên trong làm tan chảy các mô, mắt và cơ quan hô hấp, gây bỏng cực mạnh, cũng như tính phóng xạ cao của Divaenium, vượt trội hoàn toàn so với các nguyên tố phóng xạ mạnh khác, giúp thứ ấy có thể phá hủy lập tức các tế bào trong cơ thể.
Nhưng điều đáng sợ nhất của Nova, trong ký ức của Pyotr IV, là khả năng tạo “sương Nova”.
Một ngày đẹp trời giữa năm một ngàn chín trăm mười, thành phố Chernorlb, nằm phía Đông Công quốc Ukriev, đã bị bao phủ bởi màn sương kỳ lạ màu xám nhạt. Và liền sau đó, chỉ chưa đầy một phút mà hàng vạn người đã đổ gục xuống đường, sùi bọt mép, tay chân co giật, da thịt rã nát ra như vừa bị tạt can axit đặc vào người. Những ai thoát được axit lại chết vì tia gamma quá mạnh của Divaenium, thứ xuyên thủng cả lớp vảy cứng nhất của người thằn lằn. Người lùn, Gốp, thằn lằn, thậm chí người rắn hay con nhầy, những chủng loài sống cực dai, đều không thể trụ nổi. Các đội phòng hóa cũng ngay lập tức bị đánh gục, bởi dù trang phục có chống được hóa chất thì nó vẫn không thể ngăn nổi các tia phóng xạ đâm xuyên qua như trò đùa.
Dĩ nhiên, ác mộng chưa hết.
Có mặt ở ngoại ô Chernorlb hôm đó, Hoàng đế và Thủ tướng, khi đó vẫn còn kiêm nhiệm Thứ trưởng Bộ Quốc phòng và chỉ huy Tổng cục Phòng hóa, đã không thể ngăn nổi cảm giác kinh tởm tận sâu bên trong. Không, không người nào từng chứng kiến cảnh đó mà lại có thể bình tĩnh được, nếu có, đó không phải kẻ sống nữa. Từ mặt đất, các xác chết bắt đầu chồm dậy. Ban đầu quân đội cho rằng đó là những người may mắn sống sót, nhưng khi quan sát các vết thương trên cơ thể cũng như kiểm tra sóng linh lực, không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ cư dân thành phố đã trở thành các thây ma.
Dù đều có gốc từ xác chết, nhưng thây ma khác ma cà rồng và thi quỷ. Chúng không có trí khôn, và theo nhiều nghiên cứu lẫn bằng chứng lịch sử, sinh học, thì một thây ma chỉ có thể sống tối đa ba ngày trước khi cái cơ thể kia phân hủy quá mức cho phép, khiến chúng không còn khả năng di chuyển nữa. Tuy nhiên, điều khó khăn là chúng rất đông, hung hãn và đầy phóng xạ. Rất khó để tiêu diệt khi gió thổi đám sương Nova lan rộng ra còn xác sống thì lang thang, mang theo mầm mống truyền dịch và phóng xạ ra bên ngoài. Lực lượng vũ trang đã phải cô lập toàn bộ thành phố, kêu gọi các phù thủy, ma đạo sư, yêu quái hùng mạnh cùng hợp sức tạo thành một siêu kết giới bao phủ toàn bộ nơi đó và hủy diệt nó hoàn toàn.
Từ ngày đó, khí độc Nova và tất cả mọi sản phẩm tương tự nó đều bị cấm tiệt. Mọi công thức chế tạo bị tiêu hủy cả, và các mẫu vật đã bị “xử lý” trong lò hơi của Hồng Ma, nơi nóng hơn cả Mặt trời. Liên đoàn Thủy Tinh đã ra quyết định “xử lý triệt để” mọi cá nhân, tổ chức có liên quan tới việc điều chế, lưu giữ, vận chuyển hay sử dụng Nova cho bất kỳ mục đích phi nghiên cứu nào. Xem ra, lần này lỗ hổng an ninh trong mạng lưới phòng thủ đã quá lớn rồi. Giả sử có xảy ra “tự diễn biến tự chuyển hóa”, một bộ phận nào đó nhân sự chính quyền tha hóa mà ngả theo phe Kapitalizm, thì đó sẽ là cơ hội tốt cho đám tàn dư phản động kia cắn trả. Xem ra cuộc chiến Đỏ – Trắng vẫn chưa thể kết thúc được.
Khẽ lắc đầu, Pyotr IV búng ngón tay. Ngay tắp lự, tất cả lính hộ vệ ngừng việc tìm kiếm, nhanh chóng tới đứng xếp hàng trước mặt Hoàng đế. Nhìn qua một lượt, ngài hài lòng. Toàn bộ, tuy nhìn rất giống Tartassack, đều là quân tinh nhuệ tuyển chọn từ những đơn vị người nhân tạo tốt nhất, hay nói cách khác, quân “bản sao”. Ở nơi này, dùng vũ khí hủy diệt lớn bị cấm, nhưng dùng binh sĩ nhân bản vô tính hay người nhân tạo để chiến đấu là bình thường.
Gần đây, do sự tình diễn biến phức tạp mà Hoàng cung quyết định thay thế lính gác truyền thống bằng những “homunculus” này. Mấy mươi như một, nhìn giống hệt nhau, với đôi mắt xanh giấu sau cặp kính dày cộm của chiếc mặt nạ phòng độc. Tuyệt đối trung thành, tuyệt đối phục tùng, lực lượng cuối cùng và cũng là con bài tẩy để hoàng gia chống lại Kapitalizm.
Đội hộ vệ đều là tâm phúc của Hoàng đế, và với cánh tay phải Rasputin ở đây, ngài bình tĩnh thông báo lại lần cuối cùng kế hoạch công du Đế quốc Liên hiệp. Vào dung ba giờ chiều nay, theo múi giờ Nevagrad, tức là bốn giờ chiều ở thủ đô Muscovy, Hải đội Cơ động 1 của Hạm đội Neva, với tổng cộng một trăm tám mươi ba tàu, sẽ theo hộ tống hoàng gia đến nước đồng minh phía Nam. Thành phần tham dự sẽ gồm kỳ hạm, cao tốc chiến hạm Velikiy của Hoàng đế, chở các thành viên hoàng thất sang, cùng lớp tuần dương chiến hạm Poltava mới biên chế, lớp thiết giáp hạm tiêu chuẩn Czar và các tàu nhỏ hơn. Dự kiến với tốc độ bay tiêu chuẩn, khoảng một trăm hai mươi lý mỗi giờ, thì sẽ tới nơi trong khoảng ba mươi hai, ba mươi ba tiếng nữa.
Lần này sang đó, không chỉ là dự kỷ niệm và diễu hành suông. Vài năm gần đây, theo mô hình của Albion và Valhöll, Đế quốc Liên hiệp đang thực hiện thí điểm các “Triển lãm vũ khí” cho đối tác nước ngoài tham quan, vừa cho thấy trình độ sản xuất trong nước, vừa mời chào hàng và ngầm dằn mặt những nước yếu hơn, rằng “Ta có lực mạnh, chọc ta là chết”. Mấy năm trước, họ đã cho ra mắt K20, súng trường tiến công đầu tiên của phương Đông. Mặc dù vài năm trước, Novgoroussiya đã đầu tư vào nghiên cứu loại súng “bắn nhanh như tiểu liên nhưng dùng đạn và có độ chính xác của súng trường”, ủy ban nghiên cứu đã thất bại. Độ giật quá mạnh khiến đạn bay tứ tung, tuy nhiên việc ép ma pháp lên đầu nòng không gặp vấn đề gì. Cái chính ở đây là thiết kế thân súng không phù hợp với loại mới này.
Dĩ nhiên, với tư cách là cường quốc lục quân số một thế giới, Novgoroussiya không chịu thua. Bất ngờ khi biết Đế quốc dùng máy súng của khẩu K93, loại súng lục tiêu chuẩn của sĩ quan với cơ cấu “đẩy lùi” làm nền tảng, các phòng nghiên cứu đã lao ngay vào thiết kế. Bỏ qua một bên những tiêu chuẩn cũ khó muốn kêu trời như tầm bắn hiệu quả ngang với các khẩu nạp thoi, sơ tốc đầu nòng chín trăm thước mỗi giây hay dùng lại thân súng trường cũ, họ đã làm hẳn một loại mới hoàn toàn. Dùng nguyên lý trích khí dài kết hợp pít tông thay vì đẩy lùi trực tiếp bằng phản lực vỏ đạn, báng súng tách rời tay cầm, có nắp bệ khóa nòng giúp bảo vệ nó khỏi điều kiện cực đoan bên ngoài và hai loại hộp đạn, dạng cong ba mươi viên và dạng trống tròn bảy mươi mốt viên, họ đang dự tính thay thế nó cho nhóm xung kích hỏa lực súng trường – tiểu liên – trung liên trợ lực cũ.
– Lần này, chúng ta sẽ cạnh tranh với họ! – Hoàng đế Pyotr IV lớn giọng – Thế giới sẽ biết Novgoroussiya không hề thụt lùi! Quyền lực của Zmey Ghidrah sẽ một lần nữa cho họ thấy… với Avtomat Kalashnikova!
– Rõ!
Phòng Hoàng gia như rung chuyển dưới áp lực của họ. Triển lãm vũ khí, tuy về danh nghĩa là do nước chủ nhà thực hiện, cũng sẽ có các gian hàng dành cho đồng minh trưng bày và mời chào sản phẩm của mình. Theo những gì ghi trên giấy mời, thì triển lãm sẽ diễn ra ngay sau cuộc diễu binh, hai ngày trước lúc các hạm đội tiến ra Bắc tập trận. Việc diễn tập ấy năm nào cũng có, nhưng bất cứ ai quan tâm tới tình hình thế giới đều chú ý đến nó. Mấy năm gần đây, cụ thể là từ khi U Minh có Tổng lãnh mới, đường lối của họ với Yamato đang mềm mỏng hơn.
– Bệ hạ. – Thủ tướng Rasputin lên tiếng – Về việc tập trận, chúng ta cũng nên hạn chế tính đe dọa lại. Tình hình khác trước rồi, không nên cứ khư khư thái độ thù địch với họ mãi được. Vả lại…
– Yamato có quan hệ ngoại giao với Columbia, kẻ thù tiềm năng, và của Đế quốc Liên hiệp, đúng chứ? – Hoàng đế gật gù – Trẫm hiểu. Đường lối sẽ phải thay đổi, ngay từ bây giờ! Rasputin, các khanh…
Dừng lại một chốc, Hoàng đế Pyotr IV trừng mắt, nhìn một loạt tất cả những ai có mặt trong căn phòng này. Đoạn, ngài lại nhìn ra xa, nơi quân cảng khổng lồ với hàng trăm tàu lớn nhỏ đang neo đậu. Thấp thoáng trong tấm màn sương khói huyền ảo, đằng sau những ống xả lớn và các cần cẩu, cùng nhà xưởng, tháp canh, hình bóng chiến hạm đen trũi hiện lên mờ mờ, nửa thực nửa hư. Bằng thị lực vượt trội của á nhân, ngài thấy rất rõ lá quốc kỳ đầy kiêu hãnh của Tổ quốc, lá cờ ba màu với con rồng vàng ba đầu dang rộng cánh, phần phật bay trong làn gió buốt của buổi đầu tiểu Băng hà.
Phía ấy, cột buồm ba chân sừng sững vươn cao giữa làn khói xám mờ của quặng Divaenium đốt nóng trong lò hơi. Biểu tượng của quyền lực quân sự tuyệt đối và nền công nghiệp hàng đầu ở cùng nhau, hoàn toàn không tách rời. Rất nhiều tầng, xây phỏng theo thiết kế của Albion, giúp nó đứng vững hơn trong những lúc giông tố. Nhìn cũng đẹp hơn nữa. Novgoroussiya không chuộng thiết kế “tháp chùa” như Yamato, cũng không ưa kiểu tháp hình bó lưới cao của Columbia. Họ, giống như mọi quốc gia Gaia khác, đều chỉ xem cột buồm là bệ quan sát vươn cao, không cần thiết phải làm quá nhiều cho nó. Tất cả những gì cần thiết đều ở trong tháp điều hành, nơi mà dù nhãn quang có tinh tường thế nào, cũng không thể trông ra từ nơi này.
Đó là con tàu mà ngài sẽ dùng để sang Đế quốc Liên hiệp.
Velikiy – Đại Đế.
“Mọi thứ đang thay đổi…”, Pyotr IV nghĩ bụng.
~oOo~
– Á há há há! Thiệt luôn hả trời? Cậu ăn cú lừa ngọt xớt ấy!
Cười bò ra trên giường, Mộc Ma vẫn chưa bình tĩnh nổi sau khi nghe Viêm kể “sự thật” về mấy câu chú Giao Long dạy để triệu hồi. Hóa ra, tất cả chỉ là những lời thoại trong một bộ tiểu thuyết ba xu cô ta mua về đọc chơi cho qua thì giờ!
– Hứ! – Viêm ức đỏ mặt, khoanh tay trước ngực – Tớ… Tớ không biết thôi!
– Ha… Ha… Ha… Ối giời ơi là giời! – Mộc Ma cười không ra tiếng – Có thiệt là cậu học xong cấp một rồi mới nghỉ không đó? Người đâu khờ quá vậy!
– Ư…
Không nói gì nữa, Viêm chỉ im lặng, cúi gầm mặt. Mười phút trong phòng Mộc Ma, nhỏ đã kể hết tất cả những gì xảy ra ban nãy. Toàn bộ cuộc nói chuyện với bác sĩ Kiyo không hề sót lấy từ nào. Mộc Ma lúc đó chỉ im lặng, lâu lâu mới nói thêm vào. Bởi lẽ, từ đầu con bé đã bảo, nó không thân thiết gì với bà cô đó cả. Bác sĩ Hazama Kiyo làm việc bên y tế, trước đây lại là Trưởng khoa phẫu thuật của Học viện Quân Y Đại Việt, nhánh dân sự, nên không có cơ hội gặp nhiều. Những gì nó biết chỉ đơn giản là bà cô đó được cố Tổng lãnh giúp cho sống ở Đế quốc, và dường như chỉ nhỏ hơn ông cụ vài chục tuổi.
Tuy nhiên, sau khi cười xong, Mộc Ma lại nói:
– Dẹp vụ ăn quả lừa qua bên đi, cậu có muốn biết tình hình thế giới bây giờ không?
– Cậu kể cả đống rồi mà? – Viêm chán nản trả lời – Mà tớ chả hiểu bao nhiêu cả…
– Toàn nói suông thì mẹ tớ cũng chả hiểu đâu! – Nhỏ chột nháy mắt – Nhưng chắc chắn cậu muốn biết về quan hệ giữa tụi mình với Yamato, nhỉ?
Độ hóng cao!
Ngay khi nghe chữ “Yamato”, mắt Viêm đã sáng rỡ lên. Máu hóng hớt bẩm sinh của người Việt dâng cao chưa từng thấy, nó muốn biết thêm về tình hình hai nước hiện tại. Dù vỡ mộng toàn tập, con bé vẫn cố bấu víu vào sự thật rằng nơi này khả năng cao là một Trái đất khác, nên nếu tồn tại “Nhật” ở đây, nó có thể vẫn sẽ tồn tại những thứ tuyệt vời. Samurai, kimono, kiếm Nhật, yêu quái,… Sau khi tiếp xúc với hai người gốc Yamato trên tàu, nhỏ có thể đảm bảo rằng mình sẽ không phải thất vọng nếu được sang bên kia. Ngoài ra, nếu Yamato đang ở buổi đầu của thời kỳ quân phiệt, thì nó cũng sẽ không gay gắt như trong mấy phim tài liệu Thế chiến nó coi. Chắc sẽ không có vụ Nam Kinh bên này đâu nhỉ? Nghĩ thôi đã nổi da gà!
Đưa tay lấy ly nước trên bàn, Mộc Ma ngửa cổ, ực một hơi hết sạch. Vừa báo cáo xong chi tiết về việc nâng cấp dàn phòng không cũng như những phương tiện bay đặc biệt, nhỏ về phòng nghỉ mà còn chưa kịp thay đồ ra. Mà giờ cũng không cần thiết nữa. Viêm đã đổi lại bộ đồ bà ba tối màu, nhưng nhỏ chưa thấy cần thay làm gì. Vả lại, quần áo thì… Ngoài mấy cái yếm với quần ngắn ra, nó còn bộ thường phục nào nữa đâu?
Tình hình thế giới hiện tại, Mộc Ma bắt đầu giảng, có thể truy ngược về quá khứ hơn trăm năm trước. Lúc đó, các quốc gia phương Tây mới chỉ mình thành liên minh khu vực tạm thời, chưa có tinh thống nhất cao độ như bây giờ. Thời kỳ khai phá thuộc địa đánh dấu sự mở màn của cuộc chạy đua chiếm đất giữa các cường quốc, mà những tay chơi lớn nhất là Liên minh Vương quốc Iberia Atlersburg, Vương quốc Albion, Vương quốc Gaullia, Cộng hòa Venestzea và Đế quốc Novgouroussiya. Mỗi nước đều tìm riêng cho mình một đường phát triển, sau đó thì gây chiến nhau để tranh giành thuộc địa và ảnh hưởng trên trường châu lục.
Ngừng một chút, Mộc Ma nói:
– Thời đó Gaia đánh nhau đổ máu lắm! Vài cuộc chiến mà nếu cậu đi học, kiểu gì giáo viên cũng ra rả ngay thôi!
– Nhiều lắm à? – Viêm tròn mắt.
– Nhiều? Cả núi ấy!
Nhướng cao mày, Mộc Ma huơ tay, vừa nói vừa phụ họa. Tính từ đầu Kỷ nguyên Khai phá, đã có không dưới mười cuộc chiến giữa các liệt cường. Chiến tranh Albion – Iberia kết thúc với sự phân chia Iberia trở lại thành hai quốc gia độc lập Espánia và Portugale, đánh quỵ “Đế quốc Mặt trời không bao giờ lặn” đầu tiên, làm thay đổi hoàn toàn cán cân quyền lực của đại lục già. Chiến tranh tôn giáo ba mươi năm diễn ra giữa đạo Yahweh và phe Kháng cách diễn ra suốt ba mươi năm pở vùng trung tâm châu lục, lôi vào cả mười mấy quốc gia và hơn triệu sinh mạng khiến uy quyền nhà Adlersburg, hoàng tộc mạnh nhất lúc đó, suy giảm nghiêm trọng, và chứng kiến sự trỗi dậy của nhà de Valois ở Gaullia và nhà Vasa của Đế quốc Swealaende miền Bắc.
Sau đó tầm thế kỷ, Gaia lại rung động trước cuộc Đại chiến phương Bắc, kéo dài gần hai thập niên, với sự tham gia trực tiếp lẫn gián tiếp của hầu như mọi liệt cường thời đó. Cuộc đại chiến kết thúc với sự hủy diệt hoàn toàn quyền lực Swealaende, Novgoroussiya từ một công quốc “man di” phía Đông đã trỗi dậy thành cường quốc mới, và toàn bộ lực lượng phía Đông thay đổi cả. Thịnh vượng chung Polska – Litwya trước đây là thế lực đáng gờm, đã trở thành chư hầu cho Đại Công quốc Valhöll và quốc gia siêu rộng, siêu lạnh bên kia. Swealaende suy yếu, mất khoảng bốn mươi phần trăm lãnh thổ, nhưng đã cùng các quốc gia ở bán đảo Aesir và những công quốc Baltika thành lập Liên minh Aesir chống lại sự bành trướng của vương triều Novgorod.
Lại chừng tám mươi năm hòa bình, tới khi cách mạng Gaullia nổ ra. Nhà vua và hoàng hậu bị chém đầu, cả nước loạn như bầy cào cào. Các cường quốc khác bao vây, cô lập, không để cho “mầm mống” Cách mạng lan sang bên mình. Trong lúc loạn lạc ấy, đã có một vị tướng trẻ đứng lên, dẹp yên những bè cánh làm loạn trong chính quyền. Tự xưng Hoàng đế đầu tiên của Gaullia, người đó đã phát động một loạt những cuộc chiến mà về sau thế giới gọi là “Những cuộc chiến của Sư tử”, theo tên vị Hoàng đế ấy.
Mười năm chinh chiến, đánh tan tác Valhöll, nghiền nát Thánh quốc Romulusea, tiến quân vào Đông Gaia, cầm hòa liên minh Hungollentia và Walakia, cùng đế quốc ostman đánh vào Novgoroussiya,… Tuy nhiên, ông ta lại gặp mùa đông lớn nhất từng xảy ra kể từ thời tiểu Băng hà, lại chịu chiến bại quyết định ở bình nguyên Borodino nên phải tháo chạy nhanh khỏi phía Đông. Các quốc gia khác đồng loạt nổi lên, đánh mạnh vào Gaullia từ nhiều hướng, kẻ cả các thuộc địa hải ngoại của họ. Cuối cùng, tới năm một ngàn tám trăm hai mươi lăm, sau khi hoàn toàn bại trận trên biển, trong trận eo biển Albion, và thất bại cuối cùng tại ngoại ô thị trấn Walter, vị hoàng đế một đời chinh chiến đã bị lưu đày và chết ở một hòn đảo xa lạ.
– Sao nghe quen quen… – Viêm cau mày – Tớ hình như từng nghe đâu đó rồi…
– Thì chắc hai bên có mấy lúc tương tự nhau? – Mộc Ma nhún vai – Mà cái quan hệ ba nước cũng được thành lập hồi đó đó!
– Là sao?
– Ừ thì… Hồi ngàn tám trăm hai mươi ấy, Gaullia là chủ cũ của vùng Nam Đảo. Nhưng tụi nó muốn đánh mình nữa, nên đã xâm lược bán đảo Mã Lặc phía dưới, chỗ cái eo đất kéo dài ra quần đảo á! Xong Hoàng đế ra lệnh cho cố Tổng lãnh đem quân vả sưng mỏ đám da trắng láo lếu, tiện thể… ừm… “sáp nhập” luôn quần đảo đó vào Đế quốc!
– Vãi…!
Không còn lời nào để nói, Viêm chỉ biết câm nín. Hóa ra cái vùng Nam Đảo là từ đó mà ra à? Vậy mà hôm qua nghe con chột kể, nó cứ tưởng là làm gì hòa bình lắm chứ, ai mà nghĩ đi xâm chiếm thuộc địa nhà người ta! Ờ mà thôi, nhỏ nghĩ bụng, chuyện đó cũng có gì đâu? Không xâm chiếm thì làm sao mở rộng lãnh thổ?
Nhưng đột nhiên, Viêm nhận ra gì đó rất sai ở đây. Quay qua bạn, nỏ hỏi ngay:
– Ơ mà cái này liên quan gì chuyện tớ muốn biết?
– Từ từ, từ từ! – Mộc Ma tủm tỉm cười – Cậu phải theo đúng quy trình! Nghiên cứu lịch sử để biết được thăng trầm quá khứ, rút ra bài học rồi mới từ đó, đúc kết thành đường lối, chủ trương, chính sách các kiểu, mới là cách làm của dân chính trị! Chứ cậu nghĩ quan hệ giữa các nước giống như tụi mình mới gặp đã làm bạn cái rụp sao?
– Ư…
– Hiểu chưa? Hiểu rồi thì nghe đi! Mai mốt đi học, cậu còn chịu khổ gấp ngàn lần ấy!
– Hả?
Lẽ lười đầy tinh nghịch, Mộc Ma nói, với chương trình giáo dục nặng tính hàn lâm của Đế quốc Liên hiệp, kiểu gì khi học xong Viêm cũng sẽ bắn kiến thức rào rào như “ráo xư” giảng bài. Tuy nhiên, đó chỉ là tri thức mười hai năm phổ thông, còn muốn đi sâu hơn thì bắt buộc phải học lên cao. Tuy nhỏ chột thuộc chuyên ngành phòng không, nó vẫn tìm hiểu thêm về quan hệ quốc tế, các hệ tư tưởng chủ đạo trên chính trường hiện thời, và cả những học thuyết, lý luận quân sự vốn thường dành cho người bên nhánh tham mưu quân đội.
Bốn năm ở Học viện Không quân, nó đã mượn và đọc gần chín mươi phần trăm số sách có ở thu viện trường, toàn bộ đều là sách học thuật, binh pháp, lý luận cả. Phần nhỏ không đụng tới là loại văn hóa phẩm giải trí, những thứ đọc chỉ để thư giãn đầu óc, như mấy cuốn truyện ba xu nhạt toẹt Giao Long đạo ý tưởng để chơi Viêm một vố vậy.
Tiếp tục bài giảng, Mộc Ma quay sang tình hình quốc tế hiện tại. Gần hai mươi năm sau khi Đại chiến Gaia kết thúc, Thủy Tinh đã có nhiều biến đổi. Với việc thế giới mất đi một siêu cường, cũng như sự hình thành của Liên đoàn, tổ chức toàn cầu đầu tiên, thay thế các liên minh khu vực tạm thời cũ, thế giới đã tiến vào một thời đại mới. Bây giờ, việc “ngoại giao pháo hạm” trở nên lỗi thời, vì không còn chuyện nước lớn có thể vô tư xâm chiếm nước bé nữa. Mọi động thái của mình đều bị quốc tế quan sát, và chỉ một nước đi sai, thể diện quốc gia đi tong.
– Bùm! Tan nát như xác pháo luôn!
Vừa nói, Mộc Ma vừa chụm các đầu ngón tay lại, rồi xòe rộng ra, làm như một vụ nổ vậy. Đoạn, nhỏ bảo, dù trong quá khứ đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng bây giờ các nước đang dần từ bỏ hiềm khích cũ, hướng đến xây dựng quan hệ đối tác song phương và đa phương, trên nguyên tắc tôn trọng lẫn nhau và các bên cùng có lợi. Như một giảng viên chuyên nghiệp, Mộc Ma thao thao bất tuyệt về những thay đổi trong mấy mươi năm qua. Những hiệp ước quân sự giúp việc triển khai quân đội hỗ trợ dễ hơn, trong khi hiệp định thông thương lại mở ra những cơ hội mới cho doanh nghiệp và nhà đầu tư.
Dĩ nhiên, về vấn đề này, không thể không đề cập Yamato.
Về quốc gia này, Mộc Ma bảo, ngoại giao với họ khá rối rắm. Trong ba nước thuộc khối Tam Cường, gồm Đế quốc Liên hiệp, Đế quốc Valhöll và Đế quốc Novgoroussiya, thì Yamato chỉ đặt quan hệ ngoại giao hạn chế với mình. Valhöll không hề nhìn nhận đảo quốc bé tin hin kia là một đồng minh tiềm năng, chỉ thấy ở đó những kẻ điên rồ bấu víu thứ truyền thống đẫm máu đã chết từ nửa thế kỷ trước, trong khi Novgoroussiya vẫn còn mối hận thua cuộc.
Ngoài ra, bản thân Yamato cũng đã thực hiện quân phiệt hóa quá nhanh, đi theo con đường hiếu chiến để tranh giành thị trường, thứ Mộc Ma gọi thẳng là “thuộc địa”, như tư bản phương Tây. Việc này vô hình trung đã đụng chạm tới quyền lợi cũng như toàn vẹn lãnh thổ của các quốc gia Viễn Đông, mà ở đây, Novgoroussiya, các cộng hòa tự trị và Hoa Đông chịu ảnh hưởng lớn nhất. Chiến tranh từng nổ ra, với kết cục là Hoa Đông, khi đó chưa tan đàn xẻ nghé, pải nhượng lại địa tô các vùng ven biển cho “giặc lùn”, trong khi Novgoroussiya mất thể diện vì chiến bại trong trận không chiến năm đó.
Khác với Novgoroussiya vốn không có quan hệ gì với Yamato tới khi quốc gia ấy xâm lược mấy cộng hòa tự trị dưới quyền, Đế quốc Liên hiệp đã có mối bang giao khá lâu và tốt đẹp với đảo quốc kia từ mấy thế kỷ nay. Trước khi các Tướng quân Yamato ra lệnh bế quan tỏa cảng, họ đã có gần một trăm mùa lá rụng giao thương sầm uất, trao đổi văn hóa, và thậm chí là cử du học sinh từ mấy đảo nhỏ ấy sang học tập. Quan hệ ngoại giao chính thức sụp đổ khi Yamato đi vào con đường quân phiệt hiếu chiến, chủ động gây xung đột và buộc hai cường quốc phải tham chiến.
Thất bại mười tám năm trước đã kìm hãm tham vọng chinh phục toàn bộ Hoa Đông, nhưng cũng đã giúp Yamato có kinh nghiệm hơn trong không chiến hạm đối hạm. Theo đó, dù tư duy tàu to pháo lớn đã khẳng định vai trò của mình, với việc Không Hạm đội 2 Đế quốc Liên hiệp nghiền nát Hạm đội Liên hợp Yamato, và Hạm đội Liên hợp lại đánh bại Hạm đội Viễn Đông Novgoroussiya, ưu thế tuyệt đối của một hạm đội to lớn, giáp dày, pháo mạnh và bắn xa đã được các quốc gia đem ra mổ xẻ triệt để. Học thuyết “Trận chiến quyết định” của tướng Mahan được lật lại, xem xét tính khả thi trong thời đại này.
Nhưng quan trọng nhất, theo Mộc Ma, là bài học về ngoại giao. Bên cạnh kinh nghiệm tác chiến, chính quyền Yamato cũng nhận ra ưu thế của quan hệ đồng minh, vì trong cuộc chiến đó, họ hoàn toàn đơn độc, đối đầu một lúc gần chục quốc gia đại lục. Chưa kể, Liên đoàn Thủy Tinh lên án mạnh mẽ cuộc chiến do Yamato khơi mào. Trong các thành viên khối G5 + 1, đã có hai nước thường trực tham chiến trực tiếp. Bốn nước kia, gồm Valhöll, Albion, Columbia và lúc đó là Terra Méxca, lên tiếng phản đối gay gắt cuộc xâm lược.
Valhöll tuyên bố hỗ trợ toàn lực cho đồng minh, trong khi Albion và Columbia đồng loạt cấm vận, áp đặt lệnh trừng phạt kinh tế lên đất nước vốn đã nghèo tài nguyên. Terra Méxca tuyên bố sẽ không buôn bán bất kỳ thứ gì với quốc gia đó, và do phụ thuộc nguồn hàng hóa nhập khẩu từ Tân Thế Giới, chỉ nửa năm sau khi tuyên chiến, kinh tế Yamato đã trên bờ vực sụp đổ. Các cửa biển bị phong tỏa, toàn bộ ngành hàng không, vận tải bị tê liệt. Chưa kể, với Hạm đội Bắc Băng Dương vừa tăng viện, cùng Không Hạm đội 2, hai siêu cường Bắc – Nam đã bao vây cứng vùng hai trăm hải lý ngoài khơi đất nước Mặt trời mọc.
– Làm tới vậy luôn á? – Viêm hoảng hồn, tái mét mặt – Vậy Yamato bại trận?
– Không bại mới lạ! – Mộc Ma bĩu môi – Mà tới giờ mấy người đó vẫn còn ảo tưởng sức mạnh vào “tinh thần samurai bất diệt” và tự cho mình là thượng đẳng nữa chứ! Bảo sao Masami bỏ đi!
– Chị ấy bỏ đi?
– Ừ, cậu chưa biết à?
Bất ngờ trước điều Mộc Ma vừa “vô tình” để lộ, Viêm lại thúc tới ngay. Nhưng lần này, nhỏ đó không giải thích. Nó chỉ nói ngắn gọn, rằng Masami dường như không chịu nổi áp lực của nền quân phiệt Yamato nên đã sang bên này nhập quốc tịch, sống trong môi trường nhẹ nhàng hơn. Còn nhiều lý do nữa, như định kiến nam nữ, môi trường làm việc thiếu thân thiện, quan điểm “phụ nữ phải ở nhà và phục tùng tuyệt đối” của các lão Yamato gia trưởng,… nên chị rồng dứt áo ra đi luôn. Tính tình chị ta, con chột thì thầm, không hợp với cái xã hội đầy rẫy định kiến xã hội như vậy.
Quay lại bài giảng về tình hình ngoại giao, Mộc Ma bảo đây sẽ là phần cuối, khiến Viêm tỉnh hết cả người. Nãy giờ dài dòng lê thê quá, nó có nắm được bao nhiêu đâu! Cũng may, sắp hết rồi.
Hiện tại, theo Mộc Ma, các nước đang dần giã từ vũ khí. Không phải họ từ bỏ vũ trang, nhỏ bảo, mà là việc thay đổi đường lối đối ngoại từ mang hàng nóng qua dọa tới cầm cọc tiền quăng mặt nhau. Nói vui là thế, nhưng bây giờ chính phủ quan tâm tới việc đầu tư và tìm kiếm thị trường mở để phát triển kinh tế hơn là cứ loay hoay nghĩ cách cướp đất nhà người ta. Trong những diễn đàn kinh tế, thứ được Trung ương cho phép tổ chức mỗi tháng hai lần, các diễn giả, nhà đầu tư, chủ doanh nghiệp và ngay cả công chức Bộ Công thương, Bộ Ngoại giao đều lên nói về kỳ vọng trong tương lai.
Với sự biến chuyển không ngừng, sẽ rất nhanh, Thủy Tinh trở thành một thế giới “mở”, dòng lưu thông hàng hóa sẽ chạy qua mọi quốc gia như các mạch máu, và thu về nguồn lợi lớn hơn bất cứ kho báu nào người ta từng mơ tưởng. Ngoại giao không còn theo hướng côn đồ, cá lớn nuốt cá bé nữa, mà sẽ là đối thoại bình đẳng, dùng các văn kiện, hiệp ước để tránh chiến tranh nổ ra. Mọi người, kể cả những nước vốn có hiềm khích lâu năm, đều đang bắt đầu cải thiện và gây dựng mối quan hệ hữu hảo với nhau. Không nước nào có thể tồn tại đơn độc, tất cả đều nằm trong quy luật vận động khách quan của thế giới. Vì đảm bảo môi trường lành mạnh cho kinh tế phát triển, chính biến, binh biến, xung đột vũ trang các thứ phải bị hạn chế tối đa, thậm chí xóa bỏ.
Rồi một ngày không xa, Thủy Tinh sẽ trở thành thị trường khổng lồ, nơi hàng hóa có thể lưu thông tới mọi nơi. Xung đột lợi ích cá nhân sẽ phải tiết chế, vì cái lợi chung của toàn cầu.
Nói đến đó, đột nhiên Mộc Ma mỉm cười.