Năm giờ sáng.
Hiện tại Viêm đang kẹt trong cái tình thế mà nhỏ không biết phải xử lý sao cho đặng. Nó có cảm giác tối qua mình cũng bị rồi, nhưng bây giờ, khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nó mới nhận thức được tình cảnh này “nghiêm trọng” tới mức nào! Trời đã sắp sáng, vậy mà con chột kế bên vẫn cứ ôm ghì lấy nhỏ không bỏ ra!
Viêm không nhớ mình tỉnh dậy lúc mấy giờ, nhưng lúc đó rõ ràng còn đang đêm khuya, trăng rọi sáng tỏ, và Mộc Ma vẫn ôm mình đúng cái tư thế này. Cứng như trát xi măng vào, dù Viêm có cố đẩy thế nào thì con bạn cũng chẳng chịu xê dịch lấy một ly. Mà đẩy được cũng mừng, Viêm nhủ thầm, khi người nó bị ôm như cái gối, cuộn tròn trong chiếc mền còn nhỏ chột đầu đỏ thì cứ hai tay hai chân vồ lấy. Có lẽ nó coi Viêm là cái gối ôm thật luôn rồi?
– Ư… Ưa… Ư mư…
Nằm phía đầu ván, đúng hơn là trong cái võng móc vào thanh gỗ kê ván, cu Thiên khẽ cựa mình. Nó khẽ quay người, cái thân hình bé xíu nằm ôm gọn chiếc gối dài dành cho trẻ con. Nằm đối diện nó, đúng hơn là đầu đối đầu, Viêm hơi ngước lên coi thằng bé ngủ thế nào rồi. Nằm như thế này, nó lại nhớ hồi ở nhà, khi ông bà nội còn sống. Cũng như vậy, nó xoay chân vào tường, đầu hướng ra ngoài, với cửa sổ nằm ngay bên trên.
Nhưng Viêm nhớ lúc choàng tỉnh hồi tối, ô cửa sổ lại ngay trên đầu mà, lúc đi ngủ cũng vậy. Vậy không lẽ hai đứa, trong lúc ôm nhau thắm thiết, đã xoay ngang thế sao? Tuy không dám chắc, nhưng có lẽ điều đó hợp lý nhất rồi… Quay ngang, và Mộc Ma liên tục lấn vào khiến Viêm tê cứng cả người. Ngực nhỏ bị tay Mộc Ma đè qua, trong khi chân phải con đó gác hẳn lên bụng Viêm, làm nhỏ gần như không thở nổi. Cũng may nó chưa đè qua cổ, không thì Viêm đã chẳng còn mở mắt được nữa rồi.
Từ cửa sổ, đột nhiên một luồng gió sảng khoái bất thường ùa thẳng vào phòng. Từ mệt mỏi, nóng bức, Viêm bỗng cảm thấy dễ chịu lạ thường. Mộc Ma vẫn ngáy o o, nhưng đã nới lỏng tay chân, không có ghì sát vào nữa. Sự nóng bức, thứ nó đã chịu từ lúc mở mắt tới giờ, bỗng dưng biến mất. Cảm giác này giống như hồi tối, khi đang giãy giụa vì khó chịu thì nó đột nhiên thấy thoải mái và ngủ luôn lúc nào không hay. Nó không còn tuôn mồ hôi nữa, dù lớp nước nhớp nháp đã đổ sẵn ra trên mặt làm mái tóc dài dính bết cả vào má. Mà cũng không bao lâu, bỗng dưng cả người nó khô hết cả, quần áo cũng không còn thấm đẫm mồ hôi. Thậm chí nhỏ còn có cảm giác mình vừa được tắm xong, hơi nước âm ấm vẫn còn hâm hấp trên người.
Cảm giác ấy giống với tối qua, khi Mộc Ma dùng phép tắm rửa ngay trên giường.
Nhưng như vậy cũng không có gì quan trọng lắm. Giờ điều Viêm muốn nhất là tung cái mền này ra rồi kiếm chỗ nào mát mát nằm cho đã, kể cả đó có là sàn nhà đi chăng nữa. Dẫu thế, nhỏ vẫn không thể. Mộc Ma quá khỏe nếu so với một đứa con nít thành phố như Viêm, tới nỗi nhỏ phải thắc mắc, liệu đây là sức mạnh của yêu quái hay vì Mộc Ma đã gia nhập quân đội từ lâu? Dù thế nào, sự thật vẫn là Viêm không vật lại được cô bạn. Nó bỗng chột dạ, nếu Mộc Ma đã khỏe thế này mà hôm qua còn nhăn mặt với nhóc Thiên, thì thằng cu ấy còn tới thế nào nữa nhỉ? Viêm nghĩ nó mạnh cỡ mấy ông xỉn trong khu, nhưng nếu so như vậy, rõ ràng Mộc Ma, người thậm chí ôm khỏe như lính, còn chịu thua thì cái đứa nhóc ba tuổi ấy phải trâu bò thế nào đây?
– Nghĩ lung gớm nhờ?
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Viêm bất giác nổi hết cả da gà. Cái giọng ấy, cái giọng cao cao, kỳ kỳ ấy, đã xoay nó như con dế suốt cả tiếng đồng hồ hôm qua, và cả buổi tới nữa! Hồng Ma! Cô ta ở đâu? Có phải đang ở trong phòng, hay lại xuất hiện ngay trong đầu Viêm như hôm qua, khi nhỏ, cô ta và thuyền trưởng nói chuyện trên cầu chỉ huy? Cảm giác bất an đó càng tăng khi tiếng nói của Hồng Ma rất gần, thậm chí tưởng như chỉ cách mình mấy bước chân.
Dẫu thế, đảo mắt thế nào Viêm cũng không thấy được. Ở đâu? Cô ta ở đâu? Trên? Dưới? Trái? Phải? Trước? Sau? Hồng Ma đang ở đâu, trong gian phòng này hay nơi nào rất xa? Viêm không biết, nó không thấy gì cả. Cảm giác này thậm chí còn thật và căng hơn cả coi phim kinh dị, nhỏ nghĩ, vì bây giờ nó không phải khan giả, mà chính là “diễn viên” trong phim. Không, có khi nào, nó tự hỏi, mình là nhân vật trong câu chuyện nào không nhỉ? Tự thân trải nghiệm… Chuyện này thực sự chẳng vui chút nào đâu!
Gió lại thổi. Không quá nóng, nhưng cũng chẳng lạnh. Nếu phải nói, Viêm sẽ tả nó như gió xuân, vào cái thời điểm hoa mai chớm nở. Mấy ngày Tết ấy, ở Sài Gòn, nhưng đó là chuyện lâu rồi. Nhưng bỗng dưng, ở dị giới mà nó lại cảm nhận được cái hơi gió thân thương này là sao?
Rồi bất giác, Viêm nhìn sang phải.
Nơi góc phòng ấy, đắm mình trong luồng sáng xanh nhè nhẹ của bầu trời buổi hừng đông, người phụ nữ tóc đỏ trùm chiếc áo choàng đen lù lù quen thuộc đang im lìm nhìn ngắm bọn nó. Với ánh mắt hiền đến lạ lùng, cái ánh nhìn mà ngay từ lần đầu bắt gặp, Viêm đã thấy nó cực kỳ thân thuộc, Hồng Ma lặng lẽ quan sát con gái mình, em trai và “con bạn” nó nằm chung với nhau. Mà cũng không hẳn là chung, vì cu Thiên ngủ riêng trên võng, chỉ có Viêm và Mộc Ma ôm nhau tình thương mến thương trên ván thôi. Cô ta mỉm cười, không phải cái kiểu chọc người thường thấy hay cái kiểu cười quái đản, tưởng hiền lành mà đầy diên dại như thuyền trưởng, mà chỉ đơn giản là nụ cười dịu dàng người mẹ dành cho con.
Hai mắt nheo lại, Hồng Ma nhìn tụi nhỏ, trong khi cái mặt Viêm đỏ hơn cả trái cà chua chín vì xấu hổ. Tuy là người bị hại, nhưng trong cái tình cảnh này mà bình tĩnh được thì Viêm là thánh rồi chứ không phải người nữa! Bởi lẽ, vì chỉ mặc cái yếm che trước ngực, toàn bộ bờ vai và chiếc lưng trắng ngần, nõn nà của Mộc Ma đều phô ra hết cả, không hề che đi bất kỳ thứ gì.
Lại thêm, tuy tay phải bị giữ trong mền, Viêm vẫn cảm nhận được hai cục “ấy” chạm vào thay mình, dù Mộc Ma không còn ôm ghì lấy nữa nhưng vẫn rõ ràng lắm. Nó chắc chắn Hồng Ma đã biết, mà kỳ thực là cô ta biết tỏng cả rồi, nên… Giờ ngoài đỏ mặt thì còn làm gì được nữa chứ? Chắc lát nữa leo lên tường thành rồi phi thân xuống như phim kiếm hiệp cho đỡ… nhục quá, chứ vầy thì sống sao nổi chứ?
– Phư phư phư phư, lại nghĩ quẩn rồi.
Hồng Ma chợt lên tiếng. Tuy không lớn, giọng cô vẫn đủ làm Viêm giật mình. Nhỏ khẽ xoay đầu, nhưng chỉ trong chớp mắt, Hồng Ma đã ở ngay đó, với đôi mắt đỏ thẫm màu máu tươi nhìn chòng chọc vào Viêm. Nhưng cô không đe dọa, không trừng mắt, cũng không hề thể hiện bất kỳ một biểu cảm tiêu cực nào, chỉ dịu dàng nhìn nó, giống như mẹ nhìn con.
Mà quái, Viêm thì có gì mà Hồng Ma phải hiền thế chứ?
Nó thắc mắc, mình với cô ta không máu không mủ, chỉ là hai con người xa lạ ở hai thế giới khác nhau, gặp mặt chỉ được chừng hơn một ngày mà sao cứ mỗi khi thấy nhau, Viêm lại nhìn thấy, bên trong Hồng Ma, hình bóng của… mẹ? Viêm không hiểu, mà thật sự, cả Hồng Ma và thuyền trưởng đều nhìn rất giống mẹ nó? Có lẽ chỉ là gương mặt thôi, nhiều người trông cũng na ná nhau mà? Nó không nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ nữa. Người đó đã bỏ đi lâu rồi, và tại sao, chính vào cái lúc Viêm nghĩ mình có thể quên đi, thì lại có những hai người phụ nữ mang gương mặt như mẹ xuất hiện ở đây?
Nhưng Viêm chợt nhận ra, có gì đó rất bất thường ở đây.
Bình thường, Hồng Ma cao hần ba thước. Hôm qua cô ta tuyên bố mình cao hai thước bảy mươi tư, chưa tính sừng, như vậy việc đi vào căn phòng chỉ có trần cao khoảng hai thước tư thế này là điều hoàn toàn bất khả thi, chưa tính đến hai cái sừng rồng nhìn là biết vướng.
Dẫu vậy, cô ta lại đứng trong này như một người bình thường, chỉ có sừng và màu tóc là vẫn giữ nguyên. Vẫn còn nhớ chút đỉnh luật xa gần học từ lớp sáu, khi chưa nghỉ ngang, Viêm ước tính nếu ban nãy Hồng Ma đứng ở góc phòng, đối diện với bộ ván mé bên đây thì khoảng cách không thể dưới năm thước. Nó biết cái này vì mấy lần bưng hủ tíu, anh sinh viên mập thỉnh thoảng dạy cho mấy kiến thức “tào lao” kia. Vậy thì Hồng Ma tự thu nhỏ mình à?
Đọc thấu tất cả những gì Viêm nghĩ như trang báo vắn, Hồng Ma chớp chẫm mắt. “Giỏi chứ nhỉ?”, cô nghĩ thầm. Thậm chí, những suy nghĩ về mẹ của con bé cũng bị cô thấy. Nhưng Hồng Ma, với cái đầu đầy những trò không ai hiểu, quyết định giữ im lặng. Những chuyện thế này cô nhớ trong đống light novel lâu lâu Giao Long mang về có nói tới, nhưng thực ra thì trước đó cũng chẳng quan tâm mấy. Chuyển sinh từ thế giới này sang thế giới khác ấy, Hồng Ma từng nghĩ đó là trò viễn vông, nhưng bây giờ có vẻ không phải thế nữa rồi.
Mà, không đáng quan tâm!
Bây giờ hai người, một bà lớn đầu thích nhây và một con bé tí tuổi đầu đã ra vẻ già đời, đang kẹt trong cái tình thế phải làm sao mới thỏa cả đôi đường. Hồng Ma không thể chỉ cúi xuống đẩy con mình ra, vì như vậy kiểu gì Viêm cũng chết vì xấu hổ. Không, cô nghĩ, nếu con bé mà là đực thì mình đã chém nó lâu rồi, nhưng do Viêm là gái nên thế này mới vui. Vả lại, tuy Viêm không nhìn được nhưng đứng trên này ngó xuống, Hồng Ma đã thấy ngực yếm Mộc Ma đổ mồ hôi ướt hơn cả bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào. Nếu nó lăn ra, thì cái yếm mỏng nhánh, dính sát thân ấy sẽ khiến con mình lộ sạch sành sanh “mặt tiền”, thứ mà đám con gái phải che cho bằng được, nếu không là khỏi lấy chồng luôn.
Trong khi đó, Viêm lại cảm thấy căng thẳng và cả sợ nữa. Bị bắt gặp thế này, nếu ở Trái đất chắc nó no đòn rồi! Nhưng, sao nó sợ quá vậy nhỉ? Dù gì cũng là hai đứa con gái… Như vậy càng chết! Viêm hét lên trong lòng, người ta sẽ nói gì khi thấy hai con nhỏ còn chưa tròn mười ba nằm ngủ trong bộ đồ lót và toàn thân nhễ nhại mồ hôi chứ? Không tính chuyện cúp điện, trời nóng, ở đây gió thổi mát rượi mà còn đổ đầy mồ hôi ra thì bà con chòm xóm sẽ bàn tán ra sao?
Ở nhà, kiểu gì cũng sẽ có đứa bảo nó “đồng tính”, mấy bà thím lắm chuyện rảnh đời sẽ xì xào về vụ này, nếu nó có xảy ra. Người ta sẽ bóng gió, hoặc nói thẳng mặt, kêu Viêm là con đồng bóng, con “les”, gái nứa hư thân mất nết,… Quan trọng nhất, chuyện như này sẽ ảnh hưởng tới gia đình nó. Cha sẽ nổi giận, và lại lôi nó ra đánh đòn. Nhỏ không muốn làm khỉ đít đỏ đâu, nhưng chạy đằng trời cũng không thoát! Phản ứng thì bị chửi là thứ vô học, mất dạy, còn để yên thì bị đòn oan. Mà cha có đời nào chịu nghe nó nói? Người lớn ai cũng vậy, lúc nào cũng khăng khăng mình đúng, mình là chân lý mà cứ bám riết lấy mấy suy nghĩ cổ hủ, còn mình mà bắt lỗi chút thôi cũng bị quát thẳng rồi.
Hai bên nhìn nhau khoảng năm phút. Nhưng không thể cứ không làm gì cả, thậm chí dù muốn ngủ Viêm cũng không ngủ được. Trong khi đó, Hồng Ma cứ thản nhiên đọc hết mọi suy tư trong đầu cô bé sếp lớn nhặt về, thích thú coi cách nó nhìn nhận sự việc ra sao.
Thật sự, với hai thế hệ cách nhau chỉ vài chục năm, suy nghĩ và cách tư duy đã khác biệt nhau quá nhiều, vậy nên cái đứa chưa từng có kinh nghiệm nuôi con như Giao Long mới cần mình, nhỉ? Hồng Ma nghĩ bụng, cười khoái chí, dù vẫn không để lộ chút hí hửng nào ra mặt. Mà nói về kinh nghiệm trông trẻ, chẳng phải cô đã nuôi cả bọn “bé bự” thi quỷ suốt mấy ngàn năm rồi sao? Đã tiếp xúc với rất nhiều người của những thế hệ, thời đại khác nhau, không ngừng xung đột ý thức và cả tự “làm mới” mình, Hồng Ma có thể hiểu được những bất mãn của Viêm, ít nhất là ở mặt nào đó.
Và nhất là, mớ suy tư của nhỏ giải trí chết được!
Hồng Ma không nói, nhưng sự thật là mẹ con cô cực kỳ khoái việc nhìn thấu suy nghĩ của Viêm, vì chúng hài hơn cả hài nhảm của đám diễn viên rẻ tiền! Ít nhất, theo cách nhìn của họ, chúng rất hài. Nếu phải diễn tả trước hội đồng học giả học thiệt nào đó, Hồng Ma chắc phải tự biến mình thành con dở người thì mới thể hiện được một phần ngàn cái suy nghĩ ấy.
Chuyện này, cô biết, do cách nhìn nhận vấn đề, kinh nghiệm sống và lối tư duy của hai thời đại, hai thế giới quá khác nhau, nhưng chúng vẫn rất tức cười. Nhưng nghĩ về nó, thì chuyện này cũng na ná hai mươi năm trước xã hội Hợp Chúng quốc Columbia cười nhạo các phát minh của Tesla, sau đó cô ta được Giao Long mời về và đã bước đầu tạo ra các vũ khí điều khiển từ xa. Nhớ thế, Hồng Ma lập tức dẹp ngay vụ đùa giỡn. Lỡ đâu những tư tưởng hôm nay mình cười nó, ngày mai lại thành hiện thực thì sao nhờ? Kẻ nào, vào phút cuối, mới thực sự cười đây?
Nhưng dù có suy tư sâu xa tới thế nào, hai người đều biết cái sự im lặng quái đản này không thể cứ kéo dài mãi được. Nhưng Viêm không biết phải làm gì để xử lý tình huống, còn Hồng Ma vẫn đang nghĩ xem nên xúc con nhỏ nhà mình ra thế nào. Cô thở dài, có lẽ nửa năm sống quá thoải mái trên tàu làm nó bê tha luôn rồi? Cái này cũng một phần lỗi mình đã không siết chặt kỷ cương như mấy tàu khác, phần cứ hùa theo con Giao, mang suy nghĩ mình là “du thuyền có vũ trang của Tổng lãnh”, Giao Long bảo thế, nên thả lỏng kỷ cương. Sau đợt tập trận này nhất định phải làm gắt, không là cái lũ đó bê tha hết, mà trước tiên phải xử cái đứa toàn mặc mỗi đồ lót đi ngủ này đã.
Đưa tay vào túi quần, Hồng Ma lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt mạ bạc, móc sợi xích sắt nhỏ. Viêm không nhìn rõ được vì tay Hồng Ma to quá, nhưng có vẻ nó được làm riêng cho cô, vì nếu tính kích thước, chắc cái “đồng hồ” đó cũng xêm xêm chiếc la bàn trong phim cướp biển gì đó nó coi lúc nhỏ. Không chú tâm, mà đúng ra Hồng Ma biết tất, cô mở nắp đồng hồ. Liền sau đó, Hồng Ma đưa nó cho Viêm coi chung. Sau mặt kính trong veo, có lẽ là pha lê, hai chiếc kim cách điệu hình thanh kiếm dài và lưỡi dao găm chỉ nhẹ lên mặt số La Mã. Viêm ngạc nhiên: Số La Mã? Thế giới này có số La Mã sao?
Biết ý con bé, Hồng Ma nói:
– La Mã à? Chà, bên đây bọn ta gọi là Remus. Số La Mã, chữ Latinh bên Trái đất đều thuộc về Remus cả. Khác cái tên nhưng bản chất nói chung giống nhau thôi! Nói vậy nhóc hiểu chứ?
– Giống như Đức với Valhöll, Việt Nam với Đế quốc Liên hiệp ạ? – Viêm nhướng mày ngạc nhiên.
– Ừ, là thế đó. – Hồng Ma gật đầu – Nên lâu lâu nghe tụi nó xổ ra tiếng Đức hay Latinh thì cũng đừng có lạ quá nghen! Thời hội nhập phải biết vài ngoại ngữ lận lưng mà!
– Dạ…?
Nói đoạn, Hồng Ma lấy lại đồng hồ. Năm giờ mười phút sáng. “Chậc”, cô tặc lưỡi. Nếu là hồi ở Siegfried mà ngủ ngon lành tới giờ này thì khi mở mắt, hoặc là cuộc chiến đã bắt đầu hoặc sẽ chẳng còn cơ hội mở mắt nữa. Kể cả những trận chiến ngày xưa, rất ít khi Hồng Ma và quân lính được phép ngủ nướng tới… năm giờ sáng, vì họ thường phải dậy từ tận ba giờ rưỡi để ăn uống, chuẩn bị cho cuộc chiến hoặc tệ hơn là bị tập kích.
Vậy nên bây giờ, khi thế giới nhìn chung là hòa bình, dù chỉ là nền hòa bình tạm bợ, nhìn con mình ngủ ngon lành thế Hồng Ma vừa ngứa mắt vừa ghen tị. Cái nếp sống “ngày ngủ hai tiếng” nó ăn luôn vào máu rồi, nên giờ thấy đám nhỏ, thế hệ sinh ra sau cuộc chiến lớn gần nhất có thể vùi mình trong chăn ấm, thả hồn cùng những giấc mơ khiến lứa già như cô cảm thấy vẫn khó mà ưng được.
Rồi Hồng Ma tự hỏi, mình nên làm gì trong thời đại này? Trở lại suy nghĩ kiểu thiết quân luật hay nên tiếp tục “xõa”?
Mà khoan…
Sao tự dưng phải quá lo nghĩ mấy chuyện vĩ mô đó cơ chứ? Cô tới để kêu hai con nhóc này dậy mà!
Cất đồng hồ vào túi áo, Hồng Ma lập tức xử lý con gái. Bây giờ thì không có chỗ để nghĩ ba cái sĩ diện, thể diện hay gì đó diện nữa. Viêm cũng coi bộ khó chịu lắm: Bị ôm trong cái mền dày thế thì thánh còn thấy bứt rứt cơ mà, nói gì nhỏ? Nên ngay khi Hồng Ma cúi xuống định gỡ Mộc Ma ra, hai mắt Viêm sáng rỡ đầy hi vọng, mong rằng mình có thể thoát ngay khỏi cái cảnh này. Hồng Ma bảo con bé quay sang trái, đừng nhìn sang, mà nhỏ cũng hiểu. Nãy giờ, tuy không thấy hết nhưng nó vẫn trông được chút mồ hôi dính trên cái áo yếm kia. Rõ ràng Mộc Ma cũng tuôn mồ hôi lắm, nhưng nhỏ đó không chịu bỏ ra, cứ giữ chặt Viêm không rời.
Quay đi, Viêm không biết Hồng Ma làm thế nào mà Mộc Ma, tuy không ghì quá cứng nhưng vẫn rất chặt, lại bỏ nhỏ ra một cách nhẹ nhàng tới vậy. Tay chân nhỏ tóc đỏ được mẹ nó nâng lên như người ta nhấc thú bông, hoàn toàn không có chút khó khăn gì. Thậm chí khi cạy tay và chân trái Mộc Ma, vốn nằm dưới người Viêm, nhỏ cũng không cảm nhận được gì lạ thường. Thậm chí không kêu Viêm nhích lên, Hồng Ma vẫn dễ dàng lôi tuột cô con gái ra, đơn giản như việc uống cốc nước lọc vậy.
Kéo con ra rồi, và thậm chí quấn nó trong tấm áo choàng đen tuyền để tránh nhỏ bị “lộ”, Hồng Ma mới bảo Viêm quay lại, buông mền ra. Viêm vừa bung mền chồm dậy thì ngay lập tức Hồng Ma dùng phép tắm rửa tắm ngay cho nhỏ, đánh tan những giọt mồ hôi và thậm chí giặt sạch, hong khô bộ đồ lót nó mặc trên người. Cái áo lá hai dây, tuy đã được làm sạch một lần, ban nãy cũng đã ướt lại thì giờ tiếp tục sạch như mới, thậm chí Viêm có thể ngửi được cả hương hoa lài phảng phất trong quần áo. Mái đầu đen tuyền bát ngát mùi bồ kết dịu nhẹ, rất thanh chứ không hề thơm kiểu gắt mũi của nước hoa rẻ tiền mà mấy bà thím già hay xài để đi “khiêu vũ” ngoài công viên.
– Việc của ta xong rồi. – Hồng Ma nói – Giờ ta đem đống đồ dơ với con nhóc này đi chút, nhóc cứ ở đây từ từ đi! À, cái này cho nhóc đây!
Nói đoạn, Hồng Ma đưa tay vào áo choàng: Cô bế con bằng mỗi tay trái nên bên phải vẫn khá rảnh rang. Lấy ra một bộ đồ, trông khá “Tây”, Hồng Ma để nó trước mặt Viêm. Cô bảo đó là đồ mới của nhỏ, vì dù có là lính thì không thể cứ khoác mỗi quân phục, và thật sự thì đồng phục thủy thủ bình thường không hợp với cái “địa vị” của nó. Xong, Hồng Ma biến ngay, để Viêm ngồi ngẩn ngơ trong căn phòng rộng cùng cu Thiên lúc này vẫn đương ngủ say. “Địa vị”? Ý cô ta là gì nhỉ? Viêm ngẩn tò te, nhưng nó nhận ra, giờ phải mặc đồ vào đã!
Bộ đồ Hồng Ma đưa cho Viêm hóa ra lại là kiểu quần áo khá Việt Nam chứ không phải cái gì quá “Tây” như nó vẫn nghĩ. Chiếc áo bà ba cổ tròn, dài tay màu nâu sồng, may ôm eo dành cho con gái, cái quần dài ống rộng chắc phết đất, chiếc áo yếm giống như Mộc Ma và cả đôi dép nhỏ, vừa in cỡ chân đều được Hồng Ma chuẩn bị chu đáo.
Bên cạnh đó, nhỏ còn được trao thêm một chiếc áo khoác lớn, xẻ vạt sau, dài đến tận mắt cá chân. Áo màu xanh đen, không tay, với cổ và ve áo hồ cứng, bành sang hai bên. Nhìn nó, Viêm thoạt nghĩ đó là áo Nhật vì trên tivi hay chiếu, nhưng nó nhận ra cái áo này có hàng cúc dài để cài chứ không phải chỉ khoác không. Không đời nào Hồng Ma đưa nó cái áo đẹp vậy chỉ để làm cảnh, nên Viêm quyết định mặc luôn.
Đặc biệt, bên trong mỗi món đồ, Viêm đều thấy có thêu dòng chữ nhỏ “Cục Hậu cần U Minh” bằng chỉ vàng, nhỏ xíu, đến nỗi phải nheo mắt, để sát mặt mới thấy được. Đường chỉ may rất đẹp,. lại bé xíu, nên nhỏ nghĩ đó là một kiểu đánh dấu “thương hiệu” chăng? Quần áo thường dân may bởi quân đội, đối với Viêm cũng không lạ gì. Hồi trước mấy lần mẹ chở lên bệnh viện Trưng Vương, hay vi vu Tô Hiến Thành, nó đều thấy có cái biển hiệu to đùng của cửa hàng quần áo thuộc quân đội mà. “Coi bộ cũng không khác nhau mấy… ở nhà và bên này…”, nó nhẩm thầm. Áo, quần, yếm và cả dép đều có đường may ấy, duy chỉ có chiếc áo khoác ngoài là không. Viêm lại nhìn kỹ, thì thấy trái với mấy món kia đều mới toanh, áo khoác Hồng Ma đưa cho lại có phần hơi cũ hơn. Nhưng nó không bận tâm mấy, có đồ thì mặc thôi!
Nhìn qua cu Thiên, Viêm mừng là thằng bé vẫn ngủ khò dù nãy giờ đã có tùm lum chuyện trên trời dưới đất xảy ra. Nếu nó tỉnh dậy, thực sự sẽ rất phiền, đặc biệt là phải tốn khối thời gian dỗ nữa. Nên bé con ngủ vậy Viêm càng mừng. Phải thay đồ nhanh trước khi nó dậy, và chắc chắn là trước khi mẹ con tóc đỏ trở lại đây.
Nghĩ là làm, Viêm cầm theo bộ đồ, xoay lưng vào vách tường. Nhưng trước khi thay đồ, nó đóng cửa sổ chỗ bộ ván lại, chắc ăn không ai có thể thấy. Hồng Ma khi đưa đồ, dù đã rất tốt bụng cho nó áo yếm, lại không có bất kỳ cái… quần nhỏ nào, nên Viêm chẳng biết phải thay làm sao. Nhưng vậy cũng tốt, nhỏ nghĩ, vì mình không cần phải thay quần trong. Ngồi bệt xuống, nó cởi chiếc áo lá ra, để lộ đường eo con kiến và làn da trắng như sữa tươi cùng đôi bờ vai tròn tròn, hồng hào. Nhỏ hướng mặt hoàn toàn vào góc tường nên chỉ thấy được lưng, phía trước vẫn được che đậy hoàn hảo. Bỏ cái áo lá sang một bên, Viêm mặc yếm vào. Thực sự khá rắc rối, vì nó phải cài khuy sau cổ và eo, nhưng sau một hồi loay hoay thì hai chiếc cúc áo bằng vải dày đã yên vị trong lỗ xỏ.
“Cuối cùng cũng xong…”
Thở phào nhẹ nhõm, Viêm mừng vì sau cùng mình đã cài được hết cả hai chiếc khuy. Thực sự rất khốn khổ, nó nghĩ, vì gọi là “khuy” mà chúng không khác gì những búi chỉ, mềm oặt ra, tới lúc cầm mạnh để gài vào thì y như bóp mớ len xài hồi học Kỹ thuật hay Công nghệ. Chưa kể, cái yếm này khá sát, ôm trọn phần ngực, bụng và nửa eo Viêm, đến nỗi nó tưởng rằng chỉ cần chạm nhẹ lên lớp vải này thôi là toàn bộ làn da mình lộ ra hết, không thể che đậy được gì, trong khi sau lưng thì bỏ trống hoàn toàn.
Nhất là phần ngực, Viêm thấy cái yếm quá “gần” chỗ đó, trong khi cơ thể nhỏ lại đang phát triển, phổng phao dần lên, nên thật sự chẳng biết chiếc yếm này dùng được mấy năm nữa. Ở Trái đất, không ai dẫn nó đi mua áo ngực, trong khi tụi bạn trong xóm đều nói con gái ở tuổi Viêm mặc cái đó cả rồi. Nó vẫn chỉ mặc áo lá rộng rinh, nên giờ trùm chiếc yếm màu tím than này lên, dù không muốn thì nhỏ vẫn phải chịu cảm giác ngực mình bị ép chặt, nhất là phía trước.
Nhớ lại đêm qua, khi Mộc Ma cởi áo ra, Viêm thậm chí thấy cả hai quả “đồi” của bạn mình phập phồng theo nhịp thở, thấy luôn nếp vải nhăn lại vì bị kẹp giữa hai quả ấy. Mà… Viêm bỗng đỏ mặt, sao mình lại thích nhìn da thịt con gái khác cơ chứ? Nhỏ cũng là gái mà? Không được! Viêm phải bỏ ngay mấy suy nghĩ bậy bạ này khỏi đầu ngay! Cả hai đứa đều là gái, lại còn chưa đủ mười ba nữa! Tự nhiên… tự nhiên lại nghĩ chuyện thế này, có phải nó đã trở nên hư hỏng không? Nếu mọi người biết, họ sẽ nói gì chứ?
Đỏ hết cả mặt, tới nỗi tưởng như khói trắng bốc từ lỗ tai lên, Viêm nhanh chóng mặc đồ vào. Cũng may, do khá giống với quần áo ở Việt Nam nên Viêm nhanh chóng được chúng chứ không phải loay hoay như với chiếc yếm quá khó chịu kia. Lần này, nhỏ ngạc nhiên vì sự vừa như in của bộ đồ.
Không một tấc vải nào may thừa, cái áo bà ba ôm rất sát cơ thể Viêm, nhấn cả tay, ngực và eo, nhưng vẫn đảm bảo rộng rãi thoải mái và cực kỳ mát. Vải may không quá dày, thậm chí gió còn thổi lùa qua được, nên Viêm chắc mình không cần lo chuyện nóng bức nữa. Chiếc quần lại có ống rộng vừa phải, không ôm nhưng cũng chẳng lệt phệt, vừa đủ để thoải mái… chạy và ngoài khoanh giò. Không khó chịu chút nào cả, trái ngược hoàn toàn với kiểu quần tây mà hồi đó trường bắt mặc, vừa chật vừa khó đi lại. Giờ mặc bộ đồ này, Viêm tưởng mình có thể nằm xuống đánh tiếp một giấc tới tận khi Mặt trời lên tới đỉnh đầu ấy chứ!
Dẫu thế, Viêm vẫn không ngủ. Nó vẫn còn chiếc áo khoác ngoài Hồng Ma đưa cho, nhưng chưa thử. Cầm thứ đó lên, nhỏ xoay tới xoay lui, nghĩ ngợi lung lắm. Tại sao ở Đây lại có thứ áo “Tây” quá vậy nhỉ? Nếu thêm tay có, rõ ràng nó sẽ thành áo khoác kiểu Tây rồi mà. Nhưng áo lại có màu xanh đen, màu quân phục của Hải và Không quân Đế quốc Liên hiệp, kiểu dáng cũng trông khá giống, vậy thì đây là quân phục à? Thế lại càng kỳ cục hơn, khi Hồng Ma, mặc bộ đồ rõ ràng là Phó Đô đốc, lại có hành động ngớ ngẩn tới mức đưa quân phục chung với đồ thường như thế. Dù cô ta có nhầm lẫn thì cũng đâu thể nào ảo diệu tới thế? Nếu Hồng Ma muốn nó mặc cùng quân phục, vậy ít nhất cô ta cũng phải đưa nó áo sơ mi và quần tây như Mộc Ma mặc chứ? Hay, Viêm sinh nghi, bà cô đó cố tình ghẹo mình?
Nhưng bây giờ Viêm biết hỏi ai?
Không ai trong phòng trừ nó và nhóc Thiên, nhưng thằng giặc con đó ngủ chưa dậy. Vậy bây giờ, chỉ còn có thể tin vào chính mình thôi. Nó hi vọng mình sẽ không thành con ngốc với kiểu phối đồ không giống ai này. Dẫu thế, nhỏ vẫn ngập ngừng. Bởi lẽ, cũng như chiếc áo bà ba, áo khoác này xem ra cũng là kiểu dành cho nữ. Kể cả có đang buồn ngủ hay mắt kém thế nào, Viêm vẫn thấy được phần nhấn ở eo và ngực áo, vốn là những đặc điểm thường thấy ở quần áo dành cho nữ giới, nhất là giới trẻ, nhưng “trẻ” như nhỏ thì có hơi không phù hợp.
Nó nhớ lại trang phục của nhóm chỉ huy trên tàu, trừ Hồng Ma che kín người với áo choàng da và Oa Lân trùm cái áo như bao bố kín bưng ra thì ai cũng mặc mấy bộ đồ may ôm sát để làm nổi lên mấy “đường cong” mà. Rồi Viêm chột dạ, chị Masami chắc là ngoại lệ đặc biệt luôn nhỉ, vì đâu có kiểu đồ nào chơi được với tay, chân và cái đuôi vĩ đại ấy đâu! Nhưng chị ta vẫn mặc loại đồ ôm thân thôi, còn bồi thêm mấy sợi đai da buộc ngực nữa chứ. Như vậy là, kể cả trong quân đội thì họ vẫn chú ý tới vẻ ngoài…
Viêm nghĩ thế, nhưng cũng không chắc. Dù sao, Hồng Ma vẫn là đơn vị nằm ngoài sự kiểm soát của quân đội chính thống. Gọi cô ta là tàu chiến riêng của thuyền trưởng thì đúng hơn, nên có lẽ vì thế mà chuyện ăn mặc mới được nới lỏng? Nhỏ chẳng biết nữa, nhưng với cái thế giới liên tục đạp đổ mọi suy nghĩ về light novel thế này thì chắc như thế cũng không có gì lạ đâu nhỉ?
Cạch!
Ngay lúc đó, Mộc Ma mở cửa bước vào, làm Viêm giật mình quay lại. Không như lúc bị mẹ mang đi, giờ cái đầu cô nhỏ đã được chải lại đàng hoàng, và hai chiếc sừng lại mọc trở ra. Tuy nhiên, chúng không còn mang sắc đỏ au nữa, mà hơi ngả sang cam. Nhìn từ xa, chúng giống như đồ trang trí bằng thủy tinh, đang hắt lại ánh sáng từ ngoài chiếu vào.
Bây giờ, Mộc Ma đã mặc đồ đàng hoàng rồi. Nhưng, trước sự kinh ngạc của Viêm, đó gần như là bộ quân phục hôm qua, nếu có khác thì chỉ là thêm vào chiếc áo khoác lớn trên vai và cái mũ kêpi Không quân giống của thuyền trưởng nhưng nhỏ hơn nhiều, tưởng như chỉ là nón để con nít đội chơi. Nhỏ vẫn đeo bịt mắt, nhưng thay vì chỉ là miếng vải đen đơn điệu nối với đoạn dây thì cái mới trông có vẻ “màu mè” hơn, tạo hình giống băng che của cướp biển hơn với miếng vải rõ ràng cụp xuống chứ không chỉ là mảnh vải cắt tròn nữa. Nó bước tới, đeo đai lưng vào rồi nhìn Viêm, cười tươi rói:
– Chào buổi sáng!
– Ừ… Chào buổi sáng!
Gật đầu, Viêm mỉm cười đáp lại. Ngồi phịch lên ván. Mộc Ma bảo:
– Thiệt tình à! Tự nhiên mở mắt ra thấy mình nằm một đống trong nhà kho! Mẹ nói tớ phải bị phạt vì lôi cậu lên ván quá nhanh, còn ôm và làm cả hai đứa ướt nhẹp mồ hôi nữa chứ! Nè, có thiệt nỏ?
– Ưm… Ưm… – Viêm đảo đảo mắt – Tớ không biết vụ phạt, nhưng lôi tớ lên là cậu, ôm tớ cũng là cậu mà?
– Tớ…
Đột nhiên, Mộc Ma cúi gập đầu, hai tay ôm mặt. Dù Viêm có nói gì thì nhỏ bạn cũng không nghẽ. Bởi lẽ, Viêm không biết giờ Mộc Ma xấu hổ tới mức nào! Lôi con người ta vô phòng ngủ chung chỉ với đồ lót ngay ngày đầu gặp nha, lại còn ôm ấp và đối xử như thể bạn là cái gối, chuyện này mà ba bà chị kia biết là nó chỉ có nước chuồn qua thế giới khác trốn thôi!
Chưa kể, nãy tỉnh dậy, nhỏ thấy ngực áo mình ướt nhẹp, sờ vào mới biết mồ hôi mồ kê tuôn ra như suối. Như vậy, nguyên đêm qua hai đứa đã làm trò gì chứ? Nhỏ không biết, nhưng mẹ nói nó ôm con Viêm như ôm gối ôm, làm con bé cũng ướt y chang, nên giờ nó không biết nên ăn nói sao nữa. Mộc Ma muốn xin lỗi, nhưng… Phần nào đó, nó mừng vì Viêm chưa thấy hết mặt tiền của mình. Để đứa khác thấy ngực, dù là con gái thì cũng kỳ lắm! Nhưng quan trọng nhất, nó lại thấy tiếc. Tiếc vì không được ôm trực tiêp Viêm, để tay trần tiếp xúc với da nhỏ, và không được thấy bộ ngực thấm đẫm mồ hôi như vừa bị quăng xuống nước của cô bé kia.
Ôm mặt, Mộc Ma không hẳn là giấu sự xấu hổ. Nó che đậy cái dục vọng bậy bạ kia thì đúng hơn. Nó không biết mình ảnh hưởng từ cái gì, nhưng trên một con tàu mà từ chỉ huy tới lao công đều là nữ và thường tranh thủ “âu yếm” nhau, bất kể là phòng riêng hay nơi công cộng, thì nó đã chịu ảnh hưởng bậy quá nhiều rồi. Hồng Ma biết, nhưng không quan tâm. Mộc Ma cũng nhận ra sự ngó lơ của mẹ, nên nhỏ không nói gì cả. Nó chỉ hằng đêm chui vào ống thông gió, lên ngay trên phòng thuyền trưởng để hóng “phim hay”, hay bò xuống phòng Masami coi Oa Lân và chị thằn lằn kia vờn nhau thế nào.
Nửa năm trên tàu khiến đầu nó đen như mực, tới nỗi chỉ muốn thực hành vơi cô bé nào cùng tuổi thôi. Nhưng nó kiềm chế được, chưa bộc phát một phần cũng vì mẹ luôn giám sát mình. Chứ nếu bỏ ra, Mộc Ma nhất định sẽ làm chuyện này, chuyện nọ với Viêm. “E he he…”, nhỏ đầu đỏ cười thầm trong sự mâu thuẫn cùng cực của tội lỗi và suy nghĩ đen tối, xem bây giờ nên xin lỗi hay đè bạn xuống… ôm cho nát xương luôn! Do toàn nhìn trên cao, Mộc Ma chỉ thấy được cảnh ôm, nên nhỏ nghĩ phải ôm nhau thật mạnh mới sướng! Với sức mình mà ôm ngừi thường, con bé sẽ thành cái máy ép ngay, và nó đang đấu tranh tư tưởng xem có nên làm vậy với Viêm không.
Thật may Viêm không có năng lực như Mộc Ma, chứ nếu nó biết nhỏ đầu sừng nghĩ gì, chắc sẽ đòi Giao Long cho về ngay quá!
Bên kia, trong lúc hai nhỏ đang chìm trong thế giới của mình, cu Thiên đã tỉnh từ bao giờ. Đôi mắt đen tròn vo với sáu vòng tròn oan nghiệt đỏ đẫm máu nhìn chúng nó chằm chằm.