Rảo bước trên hành lang dài, đầy những cánh cửa phòng, đối diện là các cửa sổ kính dày cộm nhìn ra sườn núi, Viêm không khỏi cảm thán trước sự kỳ vĩ của công trình vĩ đại này. Lúc ăn tối, Mộc Ma tuy phải đút bé Thiên măm theo “lệnh sếp”, nhưng vẫn kịp giải thích về thiết kế chung của chánh điện. Mà chính ra, gọi là “chánh điện” cũng không hẳn là đúng, vì thường cái từ đó chỉ dùng để chỉ gian chính của cung điện hay gì thôi, còn đây lại là cả một dinh thự khổng lồ cơ mà! Nhưng khi ấy, Mộc Ma chỉ nhún vai, không biết. Nhỏ chột có bảo vụ gọi thế nào là do người Giao, mấy á nhân xây lại chỗ này, kêu thôi, chứ nó chịu thua, không hiểu được. Kiến trúc xây cũng là theo người Giao, vốn nằm ngoài sự thẩm mỹ của người Đại Việt rồi.
Mà thực sự thì kiểu xây này đã làm Viêm không thốt lên được lời nào!
Thiết kế của chánh điện quả thực quá đỗi kỳ dị nếu so với bất cứ cung đình nào ở Trái đất. Không nói đến bức tường bao thách thức bất cứ lực lượng trên bộ nào, chỉ riêng phần nhà bên trong cũng quá đủ để làm nó sợ. Dãy nhà ngoài, nơi đầu tiên nó tiến vào, là một hành lang bát giác khá lớn, ăn sâu vào trong tầm mười thước. Tất cả cửa ở đó, trừ cửa ngoài, đều làm từ thép cả.
Binh lính di chuyển đầy khắp bên trong, nhưng không phải các thi quỷ mà lại là “goblin”, ở đây họ gọi là “người Gốp”, mặc quân phục Lục quân và luôn lăm lăm khẩu tiểu liên! Quân phục họ màu xanh lá đậm, tuy cùng màu nhưng khác kiểu của quân Việt Nam vì cúc áo khá to và được cài kín lên đến tận cổ áo. Đội trên đầu chiếc mũ ca-lô, tay mang tiểu liên, thắt lưng cắp súng lục, Hồng Ma lúc đi ngang có giới thiệu họ là một trong các lực lượng tinh anh chuyên dùng cho “tác chiến đô thị” cùng với người lùn và các tinh linh con con. Nghe vậy, Viêm sốc tận óc: Goblin đi lính?
– Tớ biết cậu nghĩ gì! – Mộc Ma hơi quay lại – Người thiết kế tòa thành này, tức là ông nội của thuyền trưởng ấy, có mấy cái suy nghĩ khá là “ba chấm”! Hồi ông còn sống, tớ có được dạy qua vài ba chiến thuật, chính ông dạy luôn! Không phải ai cũng có cái phước được hai đời Tổng lãnh đích thân dạy cho đâu, nhá!
– Hề… Hể?
Tròn xoe mắt, há to mồm, Viêm hét toáng cả lên. Tuy không quá lớn, cái chất giọng oanh vàng ấy cũng đủ làm Mộc Ma phải nhăn mặt. Một tay dỗ cu Thiên, tay kia bịt mồm con bạn, nhỏ lắc đầu, ra vẻ không nên. Viêm cũng nhớ, bây giờ mình đang ở nhà người ta. La làng vậy thì thực sự rất bất lịch sự, nhưng… Nó trộm nghĩ, sau một ngày tùm lum chuyện trên trời dưới đất và mớ thông tin khiến não nó quá tải như mấy chuyến xe buýt nhồi nhét hàng khách hay đi ngang qua Bách Khoa đoạn Lý Thường Kiệt thì còn cái gì tệ hơn được nữa đâu nhỉ? Không, ngay từ đầu thì cái bộ óc này đã chẳng ních thêm gì được nữa rồi!
Biết bạn mình đã tới giới hạn, Mộc Ma không nói gì thêm. Nghĩ lại, thực sự nó đã nhồi quá nhiều thứ vào đầu Viêm. Những kiến thức ấy, cộng thêm cái mớ “thường thức” của hội chỉ huy, đủ khiến một học viên năm nhất bình thường phải sùi bọt mép vì sự phức tạp tới nỗi muốn xé tập của nó. Bởi vậy, Mộc Ma không định nói thêm bất cứ kiến thức gì khác. Nhỏ chỉ đi, vừa bước vừa nghe Viêm càm ràm trong đầu. Nhưng cũng đúng, Mộc Ma nghĩ, mới ngày đầu tới thế giới khác, vừa vỡ mộng lại còn phải chịu thêm hàng đống bài giảng trên trời nữa thì họa có thánh mới không phát khùng.
Hàng lang này quả thật rất dài, kể cả đối với một cung điện xây theo kiểu “Đông Tây lẫn lộn” của người U Minh. Mang vẻ ngoài của cung đình Á Đông, nhưng phía bên trong, các gian phòng lại được bố trí theo dạng Tây, hay ít nhất là khu này như vậy. Viêm không dám chắc, vì ngoài dãy nhà ngoài cùng vốn dùng làm “phòng tuyến cuối cùng” và nơi này ra thì nó vẫn chưa được nhìn phía bên trong. Nó vẫn chưa được đi quá sâu vào trong, đặc biệt là tới tòa tháp cao vời vợi nó thấy lúc đứng ngoài cửa. Chỉ thoáng qua thôi, nhỏ đã thấy thứ ấy lấp ló sau ánh đèn, và lúc vào trong sân thì cũng thấy thêm hai ba lần nữa. Một tháp lớn, chắc thế, vươn cao dễ phải hơn trăm mét, tạo hình na ná thanh gươm đâm thẳng xuống đất. Nó không chắc, nhưng hồi ở nhà, nghe nói cái trại Chí Hòa gần đó cũng xây kiểu bát giác này…
Bát quái!
Viêm nhớ rồi! Thiết kế thế này nó coi trên báo chỉ mới mấy ngày trước khi rời đi thôi mà! Trại giam Chí Hòa nằm ngay cuối đường Hòa Hưng chỉ cách nhà nó chừng trăm thước đi bộ chứ có xa xôi gì đâu! Cái chỗ ấy xây theo hình bát quái, cũng tám đoạn nhà nối với nhau như tòa chánh điện thế này, chính giữa cắm cái gì như thanh kiếm yểm, lại thêm thiết kế như cái mê cung khiến hầu như không thứ gì thoát nổi ra ngoài. Tới cả hồn ma nghe đồn cũng không ra được, mãi mãi bị giam chân trong đó. Bây giờ nghĩ lại, Mộc Ma bảo điện Cây Quế có ba vòng tường bát giác đồng tâm, lại thêm tòa chánh điện cũng xây bát giác và có cái tháp đâm thẳng xuống, có khác gì cả một trận bát quái khổng lồ chứ?
Nghĩ thế, Viêm không dám nói gì hơn. Mấy cô chú gần nhà vẫn hay nói Chí Hòa lắm ma, tới nỗi người ta phải san phẳng cả một nóc dãy nhà để mở “cửa Sanh” cho hồn bay đi. Nếu là vậy, sẽ thế nào nếu điện Cây Quế cũng giống vậy?
Biết hết những gì bạn nghĩ trong đầu, Mộc Ma chỉ thầm mỉm cười. Xem ra con bé đó không ngốc như nhỏ vẫn tưởng. Càng nhìn, Mộc Ma càng thấy Viêm giống thuyền trưởng: Bình thường ngu ngu ngơ ngơ như đứa mất hồn, nhưng thực tế cái “khôn” chỉ thể hiện lúc cần thiết.
Dĩ nhiên, Mộc Ma biết giữa hai con người này có những sự khác biệt rất lớn về tư duy và tầm vóc. Trước khi Viêm sang đây vài ngày, Hồng Ma có nói rằng thành viên mới thuộc “thế hệ hòa bình” như Mộc Ma, tức là đám nhỏ sinh ra sau chiến tranh. Còn thuyền trưởng và đại đa số thành viên đều thuộc “thế hệ đau thương”, những người từng bị cuốn vào cuộc Đại chiến hồi đầu thế kỷ này. Cách nhìn đời, nhìn người cũng vì vậy mà khác nhau. Mộc Ma không nói, nhưng nó biết Viêm vẫn còn non lắm.
Trăng lên cao…
Hành lang dài ngập tràn ánh trăng bạc. Ở Sài Gòn, không đời nào Viêm lại có thể nhìn thấy được cảnh này. Trên con đường rộng chừng hai thước, cứ mỗi ô cửa sổ kính, vòm cong cong lại trở thành chiếc đèn trăng rọi sáng cả một góc đường. Không phải hành lang không có đèn: Rất nhiều những chiếc đèn nhỏ, cam cam được đặt xen kẽ với cửa sổ, dùng các ống đồng nối lại nhưng chúng hoàn toàn không thể sánh được với ánh bạc con trăng. Dừng lại bên ô cửa cao cao, lắp song sắt tạo hình đôi cò đối diện nhau, Viêm lặng mình ngắm nhìn cảnh núi rừng chìm vào màn đêm khuya tịch mịch. Gió thổi mát rượi, mang theo mùi cỏ cây, gỗ và cả… mùi máy móc ở khu cảng phà thẳng mặt nhỏ. Con bé hơi cụt hứng, nhưng nó chợt nghĩ bụng, như vậy mới thực tế chứ!
Lại gần Viêm, Mộc Ma tỳ tay trái lên bậu cửa, hướng ánh mắt về phía sườn núi Thiên Cẩm. Vẫn giữ cu Thiên trên tay, nhỏ đầu sừng liếc ra ngoài, nói:
– Bình yên chư? Khác hẳn cuộc sống trong thành phố hầy?
– Ừ…
Lim dim đôi mắt mơ màng, Viêm hơi tựa lưng vào tường. Đã bao lâu rồi nó không được thoải mái tới thế này? Chính nó cũng không biết, từ ngày cha mẹ ly thân, chưa ly hôn, và mẹ nó bỏ đi biệt tích, nó chưa bao giờ thấy bình yên tới thế này.
Lạ thật, nó nghĩ, tại sao nơi đây lại khiến nó có cảm giác như đang ở nhà vậy chứ?
Rừng cây hùng vĩ làm nó nhớ những chỗ đất chưa xây dưới quận Hai, tuy rõ ràng chúng khác xa nhau về quy mô. Nhưng nó vẫn nhớ nơi ấy, những khu “rừng” nhỏ đầy cây và cỏ dại, xen kẽ trong đó mấy căn biệt thự mới xây chưa ai vào ở. Nhà ngoại nó dưới đó, nhưng đã bốn năm không về, nó chẳng còn nhớ được địa chỉ nữa rồi. Ở đó, trăng cũng sáng, gió cũng mát thế này. Cũng có mùi máy móc, nhưng cây cối vẫn cứ trải dài. Bất giác, nó thở dài.
Liệu mình có phải đã quá vội vàng?
Đây không phải lần đầu Viêm tự hỏi về cái quyết định ấy. Giao Long, hồi chưa đem Viêm sang đây, đã nói nó chỉ còn vài ngày để sống bên đó, và sau khi chết theo cái cách “không thể thốn hơn” ấy, sẽ được chuyển sinh sang thế giới này và bắt đầu lại từ đầu.Viêm không biết khi ấy có thực sự nên tin người phụ nữ xưng là “Thi Hoàng” ấy chăng, nhưng có một điều nó biết…
Nếu chết theo kiểu đó, Viêm sẽ để lại nỗi đau và rắc rối cho rất nhiều người.
Cha, dù có hung hăng tới thế nào, sẽ khóc. Bạn bè nó khóc. Bà chủ xe hủ tíu, cả anh sinh viên mập đều buồn lắm. Rồi sau đó, người gây tai nạn lại vướng vào vòng lao lý. Sẽ có kiện tụng, mà cha nó chịu khổ thôi chứ chẳng ai cả. Người mẹ đã bỏ đi biền biệt ba bốn năm ấy liệu có quay về không, nó không biết. Nhưng nếu chết như vậy, nó sẽ chẳng thể để lại gì ngoại trừ những ký ức buồn, sự dằn vặt, đau khổ của cha và cả những rắc rối kiện tụng nữa. Lại tốn tiền làm đám ma, trong khi nhà nó chẳng khá giả gì. Hôm qua, lúc quyết định đi, rõ ràng nó đã tính hết mấy cái đó, cũng chẳng bị tâm lý cả rồi, nhưng sao giờ lại… buồn thế này?
Đứng cạnh Viêm, Mộc Ma chỉ im lặng. Những chuyện như du hành xuyên không gian dù sao cũng vượt quá sức nó. Nhưng thực lòng, nhỏ không thích cái “Trái đất” kia chút nào. Không khí ở đó quá ô nhiễm, nếu so với các trung tâm công nghiệp lớn nhất bên đây thì rõ ràng cứ như đem ông lùn đứng cạnh rồng chúa vậy. Nhỏ không nói, cũng không thể hiện biểu cảm gì ra mặt: Mộc Ma không muốn làm Viêm buồn hơn. Cảm giác lần đầu xa gia đình nó không hiểu lắm, vì từ khi sinh ra Mộc Ma gần như đã không có ngày nào trọn vẹn ở cùng mẹ, chỉ từ khi tốt nghiệp khoa đào tạo sĩ quan thì mới được lên tàu. Thành ra giờ, dù muốn an ủi nhưng nhỏ cũng không biết nên lựa lời thế nào để nói cho đặng nữa.
Viu… Viu…
Gió thổi từng cơn, từng cơn lạnh lẽo. Không còn là sự mát mẻ dễ chịu, gió núi giờ đây đã hóa thành muôn vàn lưỡi đao lạnh ngắt, cứa từng nhát vô tình vào làn da nõn nà của đám nhỏ. Cửa sổ không đóng, thành ra Mộc Ma phải nhoài người ra, đưa tay trái kéo chúng lại. Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Viêm về những ô cửa kính hiện đại như cánh cửa lớn tại dãy nhà ngoài, những cửa sổ nơi đây lại làm từ gỗ, với khoảng mười mấy tấm nhỏ để xiên xiên, chồng lên nhau. Kiểu cửa sổ này rất giống, nếu không phải là y hệt, loại mà mấy nhà cũ cũ vẫn còn dùng. Thậm chí, vài năm trước, khi nó thấy hình chụp trường Trần Phú lúc chưa xây cũng có các cửa sổ như vậy. Cổ xưa, nhưng nhỏ thấy thế lại hợp với kiến trúc này hơn hẳn mấy tấm kính “hiện đại” kia.
Rồi Viêm chợt nhớ ra, có nhiều cái Mộc Ma và mấy người kia nói khá mâu thuẫn nhau. Ví như mấy tàu zeppelin bay ngang khi tụi nó uống nước, rõ ràng trước đó Giao Long bảo cờ hiệu chỉ có Hồng Ma treo, vậy sao cả mấy chục tàu cùng có? Khi chém gió, chính cái mồm ưa nửa Nam nửa Trung của Mộc Ma thở ra chuyện Đế quốc Liên hiệp có khoảng ba triệu sáu quân chính quy, hai mươi ba quân dự bị. Vậy mà lúc nói về tổng quân, nhỏ đó lại bảo không biết?
Viêm thấy khi đó mình cũng… ngu, rõ ràng con bạn nói rồi mà lại còn hỏi, nhưng Mộc Ma nói không biết sau khi đã xác nhận cái con số gần bốn triệu lính chính quy đó là sao? Cứ hỏi tới là lại “bí mật quốc gia”, giống như thể nhỏ chột đang cố che giấu gì vậy. Đành là quân số cũ thể của mỗi nước là tuyệt mật, nhưng không phải vừa nói ra xong lại bảo “không biết” thì quá ư mâu thuẫn à?
Biết ý bạn, Mộc Ma nháy mắt, nói nhỏ:
– Kiếm chỗ nào kín đáo hơn hẵng nói!
– Là sao? – Viêm không hiểu – Sao lại…
– Cậu không lạnh sao? Tớ muốn cúm rồi đây!
Vừa nói, Mộc Ma vừa run cầm cập. Thực tế, nhỏ chỉ giả vờ lạnh thôi, còn mục đích chính là lôi Viêm đi chỗ khác. Chuyện bí mật tốt nhất không nên bô bô ở mấy nơi thế này. Vả lại, nãy giờ nhỏ lạnh sống lưng thật, nhưng không phải vì gió, mà vì cái gì đó khác. Sự tồn tại đem tới nỗi kinh hoàng, Mộc Ma khẽ tặc lưỡi, ngọn lửa chẳng bao giờ đỏ ấy…
Đóng cửa rồi, Mộc Ma nắm tay Viêm dẫn đi. Đóng mỗi một cửa sổ duy nhất thì cũng chẳng nghĩa lý gì, gió lạnh vẫn dư sức luồn vào đây. Nó muốn nhanh về phòng, cái nơi hồi trước nó ở, để đỡ lạnh và cũng có chỗ riêng tư mà tám chuyện. Nhỏ không dám nói ở đây, phần sợ lạnh, phần lo bị “người ta” nghe lén. “Người ta” này không phải chỉ có hai bà lớn, cái tòa nhà này lắm ma!
Tai vách mạch rừng đúng nghĩa đen, hầu như nơi nào cũng đầy rẫy các u linh được triệu tập về đây làm lao công. Mộc Ma không nói vì sợ Viêm… té xỉu, nhưng thực sự nãy giờ lạnh không hẳn chỉ vì gió thôi, mà còn là vì ma nữa! Ma tụ tập về mang theo âm khí, tuy không mạnh bằng tử khí của thi quỷ nhưng cũng đủ khiến người ta nổi hết da gà. Tụi nó không đi quá nhanh để tránh kinh động đám oan hồn vất vưởng, vốn bị giữ lại trong cái “trận Bát Quái” này – Mộc Ma khá ngạc nhiên khi biết bên đó cũng có Bát Quái – và quyết định chuồn êm về phòng. Thực sự, nhỏ chỉ mong có cái xe đạp để phóng cho nhanh thôi, chứ điện Cây Quế, cả trong lẫn ngoài, có khi còn rộng hơn cả Cấm Cung ngoài Đông Đô nữa!
Bước đi một hồi, ba nhỏ đã tới trước căn phòng khá lớn. Khác với cái cửa ngoài “Tây” kia, cửa buồng trong chánh điện được làm theo kiểu phương Đông với cánh gỗ và điêu khắc những hình thực vật rất đẹp. Cửa không quá cao, chỉ cỡ hai mét, vừa đủ cho một người “bình thường” ra vào. Nhìn kích thước ấy, Viêm nghĩ có lẽ những người đã xây dựng nơi này cũng chỉ cao cỡ người Trái đất thôi nhỉ? Kích thước ngoại cỡ của thuyền trưởng và việc Hồng Ma thay đổi ngoại hình… có lẽ là ma thuật?
Quay qua nhìn Viêm, Mộc Ma mỉm cười. Đoạn, nhỏ nói:
– Phòng tớ đây!
– Hể? – Viêm ngạc nhiên – Cậu nói chỗ kín đáo… là ở đây à?
– Ừ!
Nháy mắt, Mộc Ma nói tiếp:
– Hồi còn ở đây thì tớ được đặc cách ở trong chánh điện, nhưng đổi lại phải chăm cu Thiên và chạy bộ hai cây số tới học viện mỗi ngày với cái cặp tám cân xách tay, nên… a hi hi hi!
– Hể…? Mà khoan, cậu còn đang ẵm thằng bé kìa?
– Ừ, nó ngủ chung phòng tớ mà!
Nói đoạn, Mộc Ma đẩy cửa, đi vào. Cửa không khóa, khác hẳn với suy nghĩ của Viêm về cái phòng để lâu không dùng tới. Nhưng nghĩ lại, nhỏ thấy chuyện này cũng không phải quá phi lý. Lúc sắp rời đi, Hồng Ma có nói là sẽ lên dọn dẹp cái phòng này trước nên việc không khóa chắc cũng do cô ta. Nghe nói Hồng Ma và Giao Long quấn nhau từ hồi bé xíu rồi, nên việc cô ấy ở trong nhà này chắc cũng không có gì quá lạ. Mà nếu vậy thì Mộc Ma là gì nhỉ? Con? Cháu? Ăn nhờ ở… à mà thôi, nghĩ bậy đương sự nó lại chả táng cho răng môi lẫn lộn. Viêm không biết Mộc Ma có làm vậy không, nhưng tốt nhất là không nên nghĩ nữa, mắc công bị nhìn thấu thì xấu hổ lắm!
Nhưng một lần nữa, số em quá xui…
Mộc Ma đã thấu cả rồi!
Nhóc sĩ quan ấy suýt nữa đã cười phá lên, nếu không phải cu Thiên ngủ mớ huơ tay kéo tóc nó. Cơn đau bất chợt làm Mộc Ma trấn tĩnh lại. Bây giờ không phải lúc la làng. Dù có nói thế nào đi chăng nữa, hét um trời vào đêm khuya thực sự sẽ khiến nó bị mẹ cho ăn no đòn. Cả khi trên tàu, chỉ trừ những lúc tập huấn đặc biệt hoặc thật sự xảy ra chuyện khẩn cấp, người ta cũng không ai la hét hết. Nó vẫn giữ nếp sống đó: không làm ồn trừ khi có chuyện cực khẩn cấp. Mà chính ra, dân vùng này không ưa ồn ào. Họ nói chuyện với nhau rất nhã nhặn, chưa bao giờ Mộc Ma thấy chuyện “bún mắng cháo chửi” hay người dạy học la lối, miệt thị, mạt sát học sinh trong giờ cả. Có lẽ cái tính ưa yên tĩnh nó ăn vô máu rồi chăng? Nhỏ không chắc, nhưng thôi, học tập con bạn mình là tốt nhất.
Bước vào phòng, Mộc Ma đưa tay vặn chiếc van nhỏ trên tường. Cái này Viêm đã thấy khi còn ở phòng Phó Đô đốc Trung: Các công tắc nơi đây không làm giống như Việt Nam mà thay vào đó, chúng là những van vặn bọc nhựa cách điện, xoáy thẳng vào ống dẫn. Xoay một phát, cả chục chiếc đèn dây tóc trong phòng sáng rỡ lên. Quay lại, Mộc Ma nói Viêm nên quen với thứ đèn này đi, vì bây giờ kể cả quân đội cũng chỉ có loại đèn này để dùng thôi. Chỗ nào sang hơn thì lắp đèn chùm, cũng dùng cả tá bóng thế này. Đoạn, nhỏ nắm tay Viêm, lôi tuột vào trong, hớn hở reo lên:
– Chào mừng tới địa bàn của tớ!
– Hở… Oa!
Không kìm nổi lòng, Viêm buột miệng thốt lên, đôi mắt to tròn xoe nhìn thẳng vào căn phòng rộng lớn. Không như những gì Viêm đã nghĩ về loại phòng ngủ truyền thống trong mấy ngôi nhà cổ, phòng Mộc Ma thực sự khá hiện đại, ít nhất là so với các gian phòng truyền thống. Dưới ánh đèn cam đỏ ấm áp, căn phòng rộng chừng hai chục thươc vuông khoe mình trước ánh nhìn trầm trồ của đứa trẻ mới đến. Vách tường quét vôi trắng xóa, với ô hai cửa lớn nhìn ra sân trong. Cửa sổ mở toang, nhưng do thiết kế của chánh điện mà gió thổi vào không nhiều, chỉ vừa đủ để tụi nhỏ mát hết cả mặt mày.
Trong phòng, bộ ván gỗ khá to, đen bóng được kê sát vào tường, đầu hướng vào trong tường, phía trên là cửa sổ. Bên trên nó trải chiếc chiếu cói nhiều màu, gối mền gấp ngay ngắn để cả vào một đầu. Có cả cái mùng nữa, màu xanh lam, gấp ngay ngắn thành đống to đặt cạnh đó. Mộc Ma nói, người U Minh không có thói quen nằm giường. Họ ưa mấy bộ ván cây thế này hơn, còn không có thì mắc võng hay thậm chí là trải chiếu xuống sàn là đủ chỗ ngủ rồi. Thói quen này từ ngàn đời đã có, bởi lẽ khi xưa dân U Minh, chính hơn là người Giao ở đồng bằng và người Anker miệt núi, thường xuyên di chuyển xa nên phải quen với việc ngủ “kham khổ”.
– Mà vào đi, đứng đó chi cho mỏi giò!
Vừa nói, Mộc Ma vừa cúi xuống, cởi bỏ đôi giày lính ra. Viêm cũng làm theo, rồi hai đứa để giày lên trên chiếc kệ gỗ đặt ngay cạnh cửa. Lúc cởi giày mình, Mộc Ma không quên làm luôn cho nhóc Thiên. Thằng nhỏ ngủ chỏng mỏ ra có hay biết gì đâu, thế là cô nàng được dịp vừa cởi giày vừa thọc lét chân nó! Tội nghiệp, cu cậu bị nhột nên cựa quậy, hết nhoi qua nhoi lại thì lại ngã ngửa ra, hai cái tay bé xíu tóm chặt tóc Mộc Ma, giật mạnh tới nỗi bé đầu sừng tưởng đâu mình hói nguyên mảng luôn rồi! Đau đến chảy cả máu mắt luôn! Viêm hơi ngạc nhiên, tuy đã thấy Hồng Ma cười ra huyết lệ nhưng cô ta là ma rồi, còn con này lại đang sống sờ sờ ra, sao cũng khóc kiểu ấy được nhỉ? Nhung thôi, vì…
Nhìn nhỏ kia như thế, Viêm thậm chí phải dùng hẳn hai tay bịt mồm mới không phá lên cười. Ai bảo chơi ngu quá cơ!
– Cười cái chi? Cứu tớ coi!
Ngoảnh sang Viêm, Mộc Ma nói với cái giong nửa cầu xin, nửa trách móc. Lông mày nó nhíu lại, nhìn có vẻ đau đớn lắm, thậm chí máu mắt đã chảy dài xuống má cả rồi. Nó lại đang phải ẵm cu Thiên, tay kia lại đang chống xuống sàn để khỏi té, đôi chân thì run lên cầm cập, Viêm thấy nó cũng… tội nên gật đầu.
– Ừ! Qua liền!
Sang giúp Mộc Ma, Viêm đã phải khó khăn lắm mới gỡ được tay Thiên ra. Bởi lẽ, tay nó tuy nhỏ thó nhưng lực lại mạnh vô cùng, làm Viêm cứ ngỡ mình đang phải kéo mấy ông xỉn chứ không phải đứa nhỏ ba tuổi ngủ mơ nữa. Bây giờ nó tin điều Hồng Ma nói lúc ở ngoài cửa không phải đùa: Nhóc tỳ này quả nhiên mạnh kinh hồn! Nó không biết khi đánh nhau thằng bé có biến hình không, chứ thấy cái sức mạnh lúc đang ngủ này cũng đã kinh dị lắm rồi. Mộc Ma cũng không chịu nổi đau, ngồi phịch hẳn xuống sàn, miệng thở dốc, tay quẹt mắt. Đoạn, nhỏ bảo:
– Rút kinh nghiệm… Không chơi ngu nữa…
– Hờ… – Viêm trề môi, ngồi chồm hổm đó – Với cậu thì làm hẳn cái thể để rút luôn đi, không giới hạn số lần và kinh nghiệm được rút nhé!
– Hứ!
Quay ngoắt đi, Mộc Ma không quên nguýt một phát thị uy. Dẫu thế, nhìn cái vẻ mặt đau thấu trời kia thì Viêm không thể nào không thấy mắc cười được. Nhỏ bảo Mộc Ma để mình ẵm Thiên cho, nhưng con bạn không chịu. Nó bảo, ra vẻ tự hào ghê gớm lắm:
– Thằng quỷ nhỏ này ngủ chung với tớ đó! Từ hồi nó được một tuổi là tớ phải chăm nó rồi!
– Hử? – Viêm nghiêng nhẹ đầu – Cậu… tớ nhớ là cậu năm nay mới gần mười ba thôi mà, phải không?
– Ừ, mà vậy thì răng?
“Lại giọng Trung.”, Viêm nghĩ bụng. Nhưng nhỏ nói ngay:
– Cậu có kinh nghiệm chăm em bé à?
– Đâu ra!
Vừa nói, Mộc Ma lắc đầu nguầy nguậy. Nhỏ kể hồi đó, lúc Giao Long về sinh con thì cũng là lần đầu tiên mình được thấy tận mắt mấy đứa nhỏ mới đẻ là như thế nào. Lần đó có nó, Giao Long, Hồng Ma, vợ chồng Phó Đô đốc Trung và anh cu con họ cùng ở đó. Lúc ấy cũng là lần đầu người ta tận mắt chứng kiến thi quỷ sinh con thành công, vì chuyện này rất hiếm khi xảy ra. Về bản chất, thi quỷ là các xác chết được hồi sinh và phải sống nương nhờ sinh khí của loài khác, thành ra đứa con thường sẽ chết ngay trong bụng mẹ. Giao Long trước khi sinh đã uống liền bốn bát… máu rồng, nghe nói là Hồng Ma phóng thẳng sang Tây để xin cho sếp!
– Ghê vậy! – Viêm thốt lên – Ủa mà chuyện này liên quan gì?
– Từ từ cháo nó nhừ!
Mộc Ma nói, đủ nhỏ để không làm nhóc Thiên tỉnh nhưng cũng đủ lớn để Viêm phải chú ý. Tên giặc con này lúc mới đẻ ra có chút xíu thôi, nằm lọt cái nón lá mấy cô mấy bà hay đội ngoài đường. Người nó khi ấy xám ngắt, lại lạnh như băng, tới cả hơi thở cũng không có. Rồi lúc ấy, cả Hồng Ma và Giao Long đồng loạt cứa cổ tay mình, dùng máu tươi rưới vô miệng cu cậu. Chỉ khi đó da nó mới chuyển dần qua màu xanh, rồi mở mắt khóc oe oe ngay.
Thi quỷ nuôi con rất lạ, chính Hồng Ma kể nó nghe thế. Do thi quỷ con mọc nanh ngay sau khi sinh, Giao Long hay cho bé nó uống máu trực tiếp từ cổ tay cô ta chứ chẳng bao giờ thấy nó bú tí mẹ cả. Ban đầu Mộc Ma thấy cũng sợ tái mét cả mặt, vì máu tươi chảy ra tèm nhẹp hết mặt nhóc ấy, lại thêm cái cặp mắt “thiên thần” cứ nhìn trân trân nên tới ngó qua thôi cũng không dám. Nhưng về sau, khi Giao Long tiếp tục lạc trôi giữa trời thì cái nhiệm vụ “nuôi em” nghiễm nhiên “được” trao cho Mộc Ma, vì mẹ nó nói con của Giao Long cũng như con mẹ, nên Mộc Ma phải có nhiệm vụ nuôi em. Trong khi đó, ông anh họ thằng nhỏ, tức là con của Tham mưu trưởng, lại biến mất tiêu. Cậu ta xem chừng vẫn sợ nhóc con lắm!
Vậy là từ hồi đó, Mộc Ma đã dính với cái của nợ đáng yêu này. Thiên ngủ không bao giờ nằm nôi cả, toàn mò lên võng thôi. Riết rồi Mộc Ma cũng ngán, nó xin tiền mua cái võng mắc trong phòng, cột ngay chỗ đầu giường để tiện trông thằng cu. Khi lên lớp, Mộc Ma không dẫn nó theo được thì nó cứ nằm lăn ra ngủ, tới giờ tan trường thì lon ton từ chánh điện tới tận Học viện, cuốc bộ trên con đường lát đá nhẵn nhụi đến ngay trước cái lô cốt ngoài cổng. Lính ở đây quen mặt nó cả rồi, vả lại thằng nhỏ còn mặc toàn đồ xịn, nên họ cũng vui vẻ giúp nó qua. Không ai dám cản cả: Họa có gan Trời cũng không dám động vô con cưng của Tổng lãnh, đã vậy còn là thi quỷ nữa! Nó đi như vậy không mệt, vì từ nhỏ thể chất đã vượt trội lắm rồi, nên chỉ cần cử lính ngó chừng hai bên đường đi cho bé cưng là đủ.
– Là vậy à? – Viêm nhướng mày – Cậu “chăm” nó có nhiêu đó đó hả?
– Đâu ra vậy má trẻ! – Mộc Ma nói ngay – Ngày nào cũng phải đút nó ăn, sáng với tối đều đặn cấm có bỏ! Mà đám thi quỷ con con toàn nuốt tiết canh mới kinh chứ! Mỗi lần đút nó y như thử lửa với tinh thần, múc cái muỗng đầy máu tươi với đậu phộng rang giã nát lên thôi mà tớ tuôn mồ hôi như tắm ý! Vậy mà nó ghê lắm, cứ nuốt mãi thôi! Chưa lần nào tớ thấy ông con này bị đau bụng cả! Chắc bao tử nó bằng thép luôn rồi!
– Thì… Nó dù gì cũng là con của thuyền trưởng mà. – Viêm nói – Cậu trông đợi gì ở con của cái người tách thành cả bầy quạ?
– Tớ đã mong nó lớn lên với cái não bình thường… mà coi bộ nỏ được rồi. Hầy…
Thở dài, Mộc Ma chống tay xuống sàn, dùng hết sức mà đứng thẳng dậy. Viêm cũng đứng theo, cốt để coi cái phòng này nữa. Đi vào trong, nó càng thấy nhiều thứ hay ho hơn. Chiếc tủ gỗ cao tầm mét tám, bên ngoài chạm hình đôi cò quay mặt vào nhau đứng im lìm trong góc tường tay trái không bám nhiều bụi lắm. Bên cạnh nó, cái bàn học vừa cỡ mấy đưa nhóc cấp một nép mình sát rạt vào, bên trên còn có chiếc đèn dây tóc đứt bóng chưa thay. Cái ghế gỗ ngồi học đẩy sát vào bàn: Hóa ra ở đây đã có kiểu bàn ghế rời thế này rồi cơ à? Viêm cứ nghĩ đám con nít sẽ ngồi bệt trên sàn mà học chứ?
Nhìn xung quanh, cuối cùng Viêm tới chỗ bộ ván. Nó khá lớn, dài chừng bốn mét, bề ngang tầm hai mét, kê sát tường thì vừa khít bề rộng phòng từ cửa tới bức tường đối diện luôn. Chiếu đã trải sẵn, mền gối để ngay ngắn đằng đầu. Nhìn vào đó, Viêm chợt bàng hoàng: Cái này nhìn y như bộ ván ở nhà vậy Cũng ba tấm gỗ to, dày chừng một tấc kê sát nhau, bên dưới là bốn chân đỡ lớn tạo hình chữ “A”, cứ mỗi cặp lại giữ một thanh gỗ ngang khá lớn, dày cỡ tấc rưỡi, rộng hai tấc để kê ván lên. Nó đen bóng, sờ tay vào còn cảm nhận được cả những đường gỗ nhỏ li ti bên trong. Không hề trơn trượt, cái cảm giác sần sần sùi sùi ấy mới làm nó thấy đã làm sao! Cảm giác như… mình đang… ở nhà…?
– Nhớ nhà phỏng?
Vừa nói, Mộc Ma vừa leo lên ván, ngồi đong đưa đôi chân. Viêm hoàn hồn, nó tự nhắc mình đây không phải nhà nó. Căn nhà… Nó đã sống ở cái nơi ấy gần mười ba năm rồi. Trong mấy cuốn album, cha mẹ đã ở đó từ cái hồi mới cưới cơ. Ngôi nhà nhỏ trong hẻm với tường sơn lam đã ám màu rêu phong, cùng cây mai chết khô và mấy chậu lan kiểng héo úa ấy…
Nó nhớ hồi ông bà nội còn sống, ông bà thương nó lắm. Còn có bà dì với chú nó nữa, nhưng sau này tản mát cả rồi. Mẹ bỏ đi, chú dọn về quê, ông bà mất cả, chỉ còn nó với cha trong căn nhà đã từng đầy ắp tiếng cười. Nó nhớ khi ấy mẹ đang mang bầu, bác sĩ bảo đó là con trai. Cha mẹ cãi nhau suốt ngày, rồi mẹ đòi ly thân. Cha chịu, nhưng đòi giữ nó lại. Không phải ly hôn nên khi ấy Viêm cũng không có cách nào khác. Mẹ gọi taxi về nhà ngoại rồi từ dạo ấy biến mất luôn. Mẹ nó, từ dạo ấy, không còn xuất hiện nữa. Ba bốn năm trời không một lần liên lạc, cả nhà ngoại cũng đột nhiên dời hết đi nơi khác, bỏ lại khu nhà đã từng cho nó biết bao kỷ niệm đẹp ở quận Hai.
Nhưng, nó tự hỏi, liệu mình cứ buồn mãi vậy có được không chứ?
Toàn bộ thông tin về nó ở Trái đất đã bị xóa cả rồi, Giao Long bảo vậy. Cả Hồng Ma cũng nói nó cần tên mới vì tên cũ đã không còn tồn tại. Hai người họ, cùng Mộc Ma, đều xác nhận rằng sự tồn tại vốn dĩ của Viêm ở bên kia đã hoàn toàn tan biến. Nhỏ thậm chí không buồn nhớ cái tên mà chỉ mới cách đây có hơn một ngày thôi, vẫn còn là danh tính của mình. Giờ nó là Viêm, Phạm Huyền Viêm, đứa nhỏ được “Thi Hoàng” Giao Long nhặt về từ cái xó xỉnh nào đó của Trái đất. Người quen của nó chỉ còn các sĩ quan ở đài chỉ huy, cậu Trung và cu Thiên thôi. Nghĩ vậy, nhỏ khẽ lắc đầu.
– Không sao đâu! – Viêm ngồi lên ván, mỉm cười – Mà cái bộ ván gỗ này cậu mua đâu vậy?
– Nỏ biết. – Mộc Ma lắc đầu – Phòng này ban đầu của người ta, tớ chỉ được nhượng lại thôi!
– Là vậy à?
– Ừ. Mà để tớ xử nhóc này cái đã!
Nói đoạn. Mộc Ma gỡ cu Thiên ra. Nhóc ấy ngủ say quá chẳng biết trời trăng gì, nên Mộc Ma tha hồ nựng hai cái gò má lúm đồng tiền kia. Xem ra nhỏ thực sự đã rút kinh nghiệm, thay vì chọc vô mấy chỗ dễ nhột thì chọn mấy vị trí phúng phính mà ít ảnh hưởng sẽ an toàn cái mạng hơn.
Ghẹo xong bé con rồi, Mộc Ma mới để thằng nhỏ vô võng. Khác với võng thường, cái võng này lại buộc cố định một đầu vào bộ ván, đầu kia mắc lên song sắt cửa sổ. Nó nằm sát tường, nên cũng không đưa nhiều được. Nhưng xem ra cu cậu khoái lắm. Nó ngủ thẳng cẳng, ấy vậy mà ngay khi cho nằm vào thì lập tức tay, chân dang ra khắp nơi, mò mẫm, tóm hết mấy cái gối ôm con con mà ôm cả vào lòng. Cho tới giờ, hình tượng “quỷ hút máu” mà Viêm vẽ ra đã tan nát không biết bao lần, từ việc Giao Long thản nhiên ngồi “tắm nắng” giữa cầu chỉ huy lúc chín giờ sáng cho tới đứa nhóc quá ư bá đạo này.
Đặc biệt, thằng giặc con không ngủ trong quan tài như phim ma cà rồng, cũng không có dán bùa, mặc đồ nhà Thanh và nhảy tưng tưng như phim Hồng Kông, mà chỉ chạy lăng xăng, đòi ôm và tỏa cái khí lạnh đến nỗi máu cũng muốn đóng băng luôn thôi. Thậm chí nó còn đang khò khò vào cái giờ mà lẽ ra hậu duệ Dracula phải hóa thành dơi đi hút máu nữa kìa! Có thiệt cu bé này là quỷ uống máu không chứ?
– Ngạc nhiên à? – Mộc Ma chợt nói – Thi quỷ non có đồng hồ sinh học gần như y hệt người. Tớ nghe nói tới khi dậy thì chúng nó mới thay đổi cơ!
– Vậy là tụi mình phải chờ mười năm nữa để đeo tỏi phòng nhóc này cắn cổ à? – Viêm bông đùa.
– Không, phải là chờ mười năm nữa để tọng chục cân tỏi vô mồm nó! – Nhỏ chột cười tít mắt – Với mấy đứa ngày tối đòi uống máu thì mua tỏi về nhét mồm nó là xong! Làm vài cân là thơm mồm ngay!
– Vậy với thuyền trưởng thì sao? Được không?
Hỏi câu ấy, Viêm rõ ràng có ý chơi khó Mộc Ma. Ai cũng biết Giao Long là trùm cuối, vậy nếu nhét tỏi vào mồm bả thì dễ cả đám bị tru di chứ chẳng chơi, nhất là cái xứ này còn đang phong kiến thì có khi bị chém tại chỗ ấy chứ! Nhưng Viêm vẫn hỏi, vì nó muốn biết Mộc Ma sẽ xử lý thế nào để sau này có gì còn… ăn bám nữa!
Gãi gãi đầu, Mộc Ma bảo:
– Khi đó thì để mẹ tớ xử! Chứ trình tụi mình nhào vô là đi trong nửa nốt nhạc ngay!
– Hờ… Hiển nhiên rồi mà…
Viêm cười hề hề, ra vẻ thua rồi. Nhưng nó vẫn chưa chịu thua hoàn toàn… cho tới khi thấy Mộc Ma thản nhiên cởi đồ ngay bên cạnh! Bắt đầu từ cái áo sĩ quan, nhỏ cởi hết ra, lúc này Viêm mới thấy áo này thực sự có tới hai hàng lỗ cài khuy, rồi tới cái thắt lưng đeo khẩu súng. Trình tự khá lạ, nhất là khi dây lưng lại quấn bên ngoài áo sĩ quan, nhưng Mộc Ma không có vẻ gì khó khăn cả. Bởi lẽ nhỏ đó cởi áo trước nhưng không lột ra hoàn toàn mà để nó vấn qua eo, sau đó tháo dây nịt ra rồi mới cởi hết.
Đồ bỏ ra Mộc Ma để một đống trên chiếc thùng gần đó, bảo là mai đem giặt. Rồi nó tháo cái cà vạt đen ra, cởi cả chiếc áo sơ mi trong nữa, mặt mày vẫn tỉnh như không trong khi con Viêm thì lại há hốc mồm trước cái sự… hồn nhiên như cô tiên này! Thậm chí nó còn cởi phát tuột quần ra luôn, chỉ để lộ ra bên trong cái quần đùi ngắn cũn. Viêm hơi nhẹ nhõm, ít ra cũng không phải độc mỗi quần lót. Luồn nhẹ tay, nó cởi cả sơ mi, trên người bây giờ chỉ còn chiếc áo yếm trắng tinh, mặc che mỗi ngực, bụng và cài bằng hai chiếc khuy, một cái trên cổ và cái nữa sau lưng. Khuy làm bằng vải, nên thành ra khi nằm chắc nhỏ cũng chẳng cấn mấy đâu. Nhưng nhìn cái yếm che mỗi nửa trước, để lộ hoàn toàn tấm lưng trần nõn nà thế, Viêm không khỏi đỏ mặt. Nó tự hỏi, bộ con gái ở đây ai cũng mặc vậy sao?
Nãy giờ biết hết mọi điều Viêm nghĩ quẩn, Mộc Ma chỉ mỉm cười. Quay sang con bạn, nó nói:
– Vậy cậu nỏ mặc đồ lót à?
– Hả? – Mặt mày Viêm đỏ ửng lên như gấc – Tất… Tất nhiên là có rồi!
– Vậy cứ nghĩ cái yếm này là áo lót của tớ đi! – Mộc Ma nhún vai, đoạn đưa tay lại gần Viêm – Giờ tới lượt cậu!
– Cái gì?
– Con gái với nhau cả mà, ngại gì! Lột đồ nào!
– Á! Á á á á…!
Véo…! Véo…! Véo…!
Chỉ trong thoáng chốc, bộ đồ thủy thủ Viêm mặc đã được cởi sạch trơn, thậm chí còn để khá ngay ngắn lại nữa chứ! Nhỏ ngượng chín mặt, bởi lẽ giờ trên người ngoài chiếc áo lá hai dây trắng đục và cái quần đùi nâu mặc ngoài quần lót thì nó có còn gì nữa đâu! Gần như khỏa thân rồi! Cái áo mỏng quá, tới nỗi nó thấy cả ngực mình phập phồng sau lớp vải kia. Cả yếm của Mộc Ma cũng vậy, mà còn hơn thế nữa. Đã mỏng lại còn ôm sát người, đến nỗi thấy luôn cả cái khe giữa ngực. Viêm cố không nghĩ tới điều đó, nhưng thực sự không còn cách nào khác. Cái điều ấy, điều nó lo lắng nhất lúc này là… hình như… ngực Mộc Ma to hơn nó chút đỉnh?
– Cái đầu cậu có nhiêu đó thứ để nghĩ thôi à, đồ ngốc?
Vừa nói, Mộc Ma vừa quỳ trên ván, hai tay chống nạnh, làm ra vẻ ghê gớm lắm. Nhỏ bảo ngực thế nào không quan trọng, mai mốt tụi nó lớn tính sau. Còn bây giờ, cả hai đứa đang bốc mùi như lợn vậy! Giảng đạo và lạc trôi cả ngày, hai đứa nó còn chưa tắm rửa gì cả. Mà mười giờ đêm rồi, trời này ở đây đi tắm tức là đi tự tử, vì nước lạnh tới mức làm người ta mất thân nhiệt chỉ trong có vài phút thôi.
Nghĩ vậy, Mộc Ma lập tức chơi chiêu.
Giơ hai tay lên trước, nó tạo thành vòng ma pháp, rồi ánh sáng xanh lục hiện lên, bao phủ cả hai nhỏ. Chỉ khoảng năm phút, chúng nó tưởng như đã được tắm như những bà hoàng! Vòng ma pháp lần này rất khác hai lần trước, bởi nó đơn giản hơn và cũng mang các hoa văn hình giọt nước. Tắm đã đời mà không ướt đồ, bọn nó còn được hong khô tóc tự động nữa. Lúc này, gái đầu sừng mới bảo:
– Thấy ma thuật nhật dụng tiện không?
– Ma thuật nhật dụng? – Viêm ngạc nhiên. Đó giờ nó chưa từng nghe thứ gì như vậy cả.
– Là mấy ma pháp xài hằng ngày, như thổi lửa, giặt đồ, tắm rửa,… thôi! Xài chúng khá tiện nhưng không phải ai cũng dùng được, do chuyện kiểm soát linh lực không tốt. Cậu làm được nó thì tới phép trị thương hay thả mưa lửa đều quất tất, chỉ cần đủ linh lực thôi!
– Nghe dễ quá vậy? – Viêm nói – Mà… thoải mái thiệt!
– Vậy à?
Mộc Ma mỉm cười. Đoạn, nó nhảy xổ tới, kéo Viêm nằm xuống ván. Chiếu đã trải sẵn, giờ chúng nó chỉ việc đặt đầu lên gối, tắt đèn và ngủ thôi! Chia cho Viêm cái gối nằm với gối ôm riêng, Mộc Ma quay nghiêng người sang: Lúc này Viêm mới thấy cái sung của nhỏ đó biến đâu mất rồi! Cười hì hì, nó bảo mình “cất” sừng vô đầu rồi. Những điều Viêm thắc mắc nó sẽ nói vào sáng mai, còn bây giờ hai đứa phải ngủ đã. Nếu theo đúng lệ thì bốn rưỡi sáng người ta sẽ đánh trống thúc quân dậy, nên hai đứa cũng phải dậy tầm giờ đó luôn.
Đoạn, Mộc Ma kéo mền lên, đắp chung cho hai đứa. Viêm không còn lời gì để nói, cũng không còn sức để ngạc nhiên trước cái sự tỉnh như đúng rồi của con bạn này nữa. Không rời khỏi mền, Mộc Ma đưa tay dùng phép, tự động vặn van từ xa, tắt hết đèn đi. Ngay khi vặn xong, ánh sáng cũng mất. Trong phòng giờ chỉ còn chút ánh sao rọi từ cửa sổ vào và đèn hắt ra từ mấy phòng bên kia. Nằm cùng nhau, Viêm ôm chặt gối, ép sát nó vào ngực mình. Mộc Ma cũng ôm, nhưng quay sang nhìn Viêm. Nhỏ chợt hỏi bằng giọng Nam đặc sệt:
– Cậu có nhớ nhà không?
– Ớ…?
Giật mình, Viêm gần như không nói được gì. Nó nhớ lắm, nhưng không dám nói. Viêm không đáp, nhưng không qua mặt được Mộc Ma. Nhỏ chột xích lại gần, cái mặt đeo băng đen áp sát mặt Viêm. Bất thình lình, Mộc Ma đưa tay vòng sang, ôm lấy người con bé. Đột nhiên chịu tấn công như thế, Viêm nổi hết cả da gà, cái mặt đã đỏ vì xấu hổ khi bị lột đồ giờ còn đỏ hơn nữa! Do cả hai đều mặc áo không tay nên da thịt chúng nó chạm trực tiếp nhau. Lúc này Viêm mới thấy Mộc Ma khá lạnh, giống như khúc gỗ để lâu ngày trong kho. Kéo Viêm xích lại gần, nhỏ mới thì thầm:
– Không có gì sai khi nhớ nhà cả… Không nhớ nhà mới là có vấn đề.,,
– Là sao?
– Không có gì! Ngủ thôi, tớ đuối rồi!
Đánh trống lảng tài tình như dân phượt ôm cua, Mộc ma lập tức đổi chủ đề nói chuyện. Mà cũng có còn chủ đề gì đâu, vì cả hai đều thấm mệt cả rồi. Nằm trong chăn ấm, gối êm, cơn buồn ngủ ập đến lúc nào không hay. Mí mắt Viêm nặng trĩu, cứ thế nhắm dần, nhắm dần… tới khi nó hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nằm cạnh nó, lúc này Mộc Ma mới đỏ mặt. Quay đi, nhỏ cố quên đi thân hình mảnh khảnh nhưng đầy tiềm năng thành “đồng hồ cát” mà mình đã chiêm ngưỡng nãy giờ. Viêm ngủ rồi, nhưng từng hơi thở nhỏ ấy phà vào gáy làm Mộc Ma không tài nào bình tĩnh được. Lần đầu mời bạn lên tận phòng ngủ chung, vậy mà mình đã làm cái trò gì vậy chứ? Nó muốn hét lên, giờ nó hiểu cảm giác của Viêm rồi! Làm cái trò cởi đồ tỉnh bơ đó, liệu Viêm có ghét nó, coi nó như con biến thái không? Nó không muốn đâu, không muốn, không muốn…