Trác Mộng Nhan mỗi năm về đây ăn tết đều sẽ viếng mộ hai người, một là Trường Hy Hy, hai là… mẹ của Lôi Kình.
Năm lớp 12 vào ngày giỗ của mẹ, anh đã đưa cô đến một khu đất trên núi, phần mộ dành riêng cho gia phả nhà họ Lôi.
Hôm nay 29 âm lịch, Trác Mộng Nhan tranh thủ sáng sớm ôm bó hoa hồng trắng, mượn xe của Trác Ôn tự mình lái.
Vì sao phải đi sớm như vậy, vì… cô không muốn chạm mặt người nhà họ Lôi đặc biệt là Lôi Kình.
Thăm mộ bác gái xong, Trác Mộng Nhan cũng không nán lại mà nhanh chóng lái xe trở về.
Hai chiếc xe lướt qua nhau, ánh mắt như xuyên qua hai lớp kính dày cộm chạm vào đối phương.
Đương nhiên đều chỉ là suy đoán.
Trác Mộng Nhan liếc gương chiếu hậu, không phải chiếc xe đêm đó. Cô đoán có thể là Lôi Phong cùng vợ chú ấy.
Đúng vậy Lôi Phong và Hoàng Yến Nhi đã tổ chức đám cưới vào ba năm trước, đúng dịp cô đang ở nước ngoài điều trị chân nên không thể tham dự, cũng bỏ lỡ cơ hội gặp lại Lôi Kình. Đến cả ông trời cũng đã an bài như vậy, bọn họ còn có thể làm gì đây.
Con cũng đã có, một cặp song sinh trai rất bụ bẫm và đáng yêu. Trác Mộng Nhan chỉ thấy qua hình ảnh, chưa từng gặp ngoài đời. Vì quan hệ giữa cô và Lôi Kình, nên Hoàng Yến Nhi cũng không tiện tiếp xúc với cô nhiều.
Thỉnh thoảng có nhắn qua wechat hỏi thăm vài ba câu, coi như không mất liên lạc là tốt rồi. Mà thực tế thì từ xưa đến nay cô và Hoàng Yến Nhi cũng không phải bạn thân.
Lôi Kình mở cửa xuống xe, ôm sự ngờ vực cho đến khi nhìn thấy bó hoa hồng tươi tắn ở trước bia mộ. Người đàn ông cười một tiếng, không cần đoán nữa, là cô.
Những năm trước anh không đi sớm như năm nay nên chưa từng có dịp chạm mặt nhau, chỉ biết khi đến đã thấy một bó hoa hồng trắng ai đó sớm như vậy đã thăm mộ mẹ mình. Giờ thì đã có đáp án, cô nhóc đó cố tình tránh anh. Càng nghĩ càng chua chát.
Lôi Kình khẽ giọng: “Con khiến cô ấy chán ghét đến vậy sao ạ?” Cũng bảy năm rồi mà… bảy năm đối với anh dài như nửa đời người.
Sau khi cùng cô chia tay, Lôi Kình bỏ học đại học T, một đường bay sang Mỹ du học bốn năm, sau đó trở về nước cùng Lôi Phong và Lôi Ấn điều hành công ty gia đình.
Số điện thoại của mình, anh chưa bao giờ thay đổi, anh đợi chờ sao… đúng vậy… anh đã chờ suốt bảy năm chỉ để nhận được một tin nhắn hay cuộc gọi từ cô nhưng xuân hạ thu đông một vòng lại một vòng qua đi anh chỉ còn nỗi tuyệt vọng.
Biết cô ở thành phố K làm việc, Lôi Kình hiểu cô sẽ không bao giờ chọn thành phố D làm nơi định cư, vì ở đây có anh, mà cô thì không muốn gặp anh nữa.
Trên bàn cơm, hôm nay có cả Dư Mẫn Tiệp cùng chồng. Không khí khá hòa hợp. Chồng của Dư Mẫn Tiệp lớn hơn cô ta gần mười tuổi, vẻ ngoài tao nhã, rất phù hợp với công việc của anh.
Trác Ôn chuyện trò đủ với con rể, lại chuyển sang vấn đề cấp bách cũng khiến ông âu lo của Trác Mộng Nhan: “Tiểu Nhan, con cũng không còn nhỏ.”
Ý tứ rằng muốn cô lấy chồng, nhưng mà cô đến cả một mống người yêu cũng chẳng có thì lấy đâu ra cho ông một anh con rể đây.
Cô đành phải lấp liếm bằng cái lý do cũ rích: “Công việc bận quá ạ, đợi qua năm rồi tính sau.”
Trác Ôn cùng Hàn Diệp Vân nhìn nhau thở dài bất lực, bọn họ lại không ép cô nổi nhưng vẫn phải thử một chút.
“Tiểu Nhan, dì có quen một người bạn. Con trai của…”
“Con ăn xong rồi ạ.” Cô mỉm cười: “Mọi người cứ tiếp tục nhé.”
Nói rồi cô vào bếp rửa tay trở về phòng mình.
Đang tập trung vẽ tranh thì cửa phòng có người gõ, giây sau là giọng của Dư Mẫn Tiệp: “Tôi vào được không?”
Trác Mộng Nhan không ngờ cô ta lại chủ động muốn nói chuyện, phủ lại giá vẽ, cô lên tiếng: “Vào đi.” Đứng dậy ngồi ở bàn học.
“Có chuyện gì à?” Cô hỏi.
Dư Mẫn Tiệp đảo mắt một vòng, chợt nhận thức được một điều, cô ta cười buồn: “Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào phòng chị.”
Đúng là như vậy, mà hình như Trác Mộng Nhan cũng chưa từng bước vào phòng ngủ của cô ta. Coi như huề.
“Chân chị thế nào rồi?” Đã rất lâu cô ta không dám đề cập đến vấn đề tế nhị này, mà hôm nay cô ta nói ra, cô ta muốn một lần đối diện trước tiếp với sự chất vấn của Trác Mộng Nhan.
Trác Mộng Nhan khựng lại hai giây, cô nhàn nhạt nói: “Không có gì đáng ngại.” Thời gian theo Lưu Nhan Hi ra nước ngoài điều trị, tuy không chữa khỏi dứt điểm nhưng ít nhiều đã tốt hơn trước, vào mùa đông không còn đau đến thấu xương.
Thu hồi tầm mắt từ trên chân phải của cô, cô ta ngập ngừng vài giây, hít sâu hỏi: “Chị… còn hận tôi chuyện năm xưa đúng không?”
Trác Mộng Nhan thở dài, cô vươn tay cầm chiếc cúp bạc mà Lôi Kình đã đạt được trong trận đua thứ hai, nhìn nó một lúc, cô lắc đầu nhè nhẹ: “Không hận.”
Dư Mẫn Tiệp cúi đầu, cô ta cắn cắn môi đoạn đứng dậy. Dưới ánh mắt ngờ vực của Trác Mộng Nhan, Dư Mẫn Tiệp khom người, lần đầu tiên chân thành nhận lỗi: “Trác Mộng Nhan, dù đã muộn nhưng tôi muốn xin lỗi chị. Tôi đã phá hủy giấc mộng múa ballet của chị, đã khiến chị bị tổn hại cả tinh thần và thể xác. Tôi biết lời xin lỗi lúc này không thể bù đắp được những gì trong quá khứ chị đã chịu, nhưng tôi nghĩ… tôi nên làm điều đó. Vì tôi có lỗi với chị, vì chị, vì mẹ tôi, vì bố Ôn, vì chồng tôi, vì đứa bé trong bụng và… vì chính lương tâm của tôi.”
Căn phòng sau đó rơi vào khoảng lặng cô tịch, qua một lúc khoảng chừng hai phút, Trác Mộng Nhan đặt chiếc cúp trở lại vị trí, cô mỉm cười đỡ Dư Mẫn Tiệp thẳng lưng. “Tất thảy đã qua rồi, cứ vậy bỏ qua đi.”
Cuối cùng hai người bọn họ đã thật sự giống người nhà hơn một chút, Trác Mộng Nhan nhìn cái bụng còn bằng phẳng của cô ta: “Bé mấy tháng rồi?” Cô quan tâm hỏi.
Dư Mẫn Tiệp cười dịu dàng, cô ta xoa xoa bụng đáp: “Ba tháng.” lại như dỗ dành em bé: “Con yêu, đây là dì của con đấy.”
Trái tim Trác Mộng Nhan như chậm mất một nhịp…
Cánh cửa mở rồi đóng.
Mọi thứ đều đã về với quỷ đạo tốt lành, ai cũng có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, chỉ còn cô và… điện thoại reo.
Là Hoa Mỹ Cốt.