Năm tư đại học, cô nhận được tin dữ từ Tống Dật, chị ấy là bạn của Trường Hy Hy, rằng Trường Hy Hy đã qua đời. Thật ra bọn cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, từ khi Trường Hy Hy được chẩn đoán ung thư tủy.
Chị ấy đã chiến đấu với bệnh tật suốt ba năm trời, chết có lẽ là sự giải thoát đối với chị ấy khỏi nỗi đau thống khổ của bệnh hiểm nghèo.
Chị ấy là người con gái mảnh mai, yếu đuối nhưng có một sức sống mãnh liệt tựa như một chiến binh vĩ đại.
Đứng trước ngôi mộ đã được xây dựng đàng hoàng, Trác Mộng Nhan cúi đầu rồi đặt bó bách hợp bên cạnh bia đá.
Trên đó in một tấm hình cô gái trẻ xinh đẹp, thanh thuần, trong sáng và sạch sẽ như những bông hoa bách hợp. Tinh khiết không chút vẫn đục.
“Em từng hỏi rằng nếu được quay trở lại thời điểm trước khi gặp Trầm Miên chị vẫn sẽ bất chấp mà đâm đầu vào yêu anh ta chứ? Khi ấy chị nói thế nào nhỉ…” Ánh mắt cô nâng lên ngắm nhìn bầu trời trong xanh, chợt có một chú bướm màu nâu đậu trên thành bia mộ.
Trác Mộng Nhan nhếch môi, cô nâng tay, duỗi ngón trỏ, bướm nâu nhẹ nhàng đậu trên ngón tay cô: “Chị nói rằng, chị vẫn muốn yêu Trầm Miên. Lúc đó em còn bảo chị thật ngốc nghếch, thật ra… chị Hy Hy à, em cũng ngốc lắm, bởi vì nếu em trở lại quá khứ lần nữa, em vẫn nguyện yêu Lôi Kình. Chẳng có lý do nào cả, chỉ đơn giản là chúng ta yêu họ mà thôi.”
Chú bướm phe phẩy đối cánh mảnh mai của mình, Trác Mộng Nhan thổi nhẹ: “Bay đi, bay đến bất cứ nơi nào chị muốn.”
Ở lại trò chuyện cùng Trường Hy Hy thêm một lúc, Trác Mộng Nhan vừa xoay người muốn rời thì nhìn thấy người đàn ông trên ba mươi tuổi tay ôm đóa hoa bách hợp đang từng bước đi về hướng này.
Kể từ tang lễ của Trường Hy Hy tới nay đã bốn năm rồi cô mới gặp lại Trầm Miên. Anh đã không còn bộ dáng phong lưu của khi xưa. Anh từng có một đôi mắt đào hoa, đa tình, cười lên liền chẳng có chút nghiêm túc nào, chỉ có ngả ngớn và đầy ý trêu đùa.
Thời gian quả thật đã lấy đi rất nhiều thứ cũng thay đổi đi cả một con người.
Trầm Miên của hiện tại hoàn toàn khác xưa, khí chất lãnh đạm mà xa cách, đôi mắt lạnh nhạt xen lẫn ưu thương là toàn bộ những gì anh bày ra.
“Đã lâu không gặp, Mộng Nhan.” Người đàn ông đứng trước mặt cô, môi nhếch lên nhưng đáy mắt không chứa chút ý cười nào.
Trác Mộng Nhan gật đầu: “Bốn năm rồi.”
Khuôn mặt anh thoáng qua chút suy tư rồi như chẳng có gì khác lạ, anh thành thật hỏi: “Đến thăm Hy Hy sao?”
Cô ừm.
Rồi anh không nói gì nữa, lướt qua cô đi tới quỳ một gối xuống dịu dàng đặt đóa hoa bách hợp tương tự bó hoa của cô bên bia mộ. Có vẻ anh cũng mua từ tiệm hoa của Trác Ôn.
Định rời đi chừa lại không gian cho anh, nhưng Trác Mộng Nhan bỗng dừng chân, cô muốn giúp linh hồn Trường Hy Hy có thể an yên.
Xoay người lại, cô nhìn bóng lưng cao lớn nhưng cũng cô đơn của người đàn ông, một cơn gió nhẹ thoáng qua làm lọn tóc cô bay bay, chú bướm nâu lần nữa xuất hiện, Trác Mộng Nhan không do dự, cô nói: “Trầm Miên, có thể hỏi anh một câu không?”
Anh không cử động, chỉ lặng yên đứng đó, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt dừng trên chú bướm màu nâu đậu trên bia mộ. Anh muốn vươn tay chạm vào nhưng nửa chừng lại thu về. “Em hỏi đi.”
Anh lại quỳ một gối xuống, lấy một chiếc khăn tay ra lau đi lớp bụi bẩn bám trên tấm hình cô gái nhỏ.
Rồi anh nghe rõ câu hỏi mà Trác Mộng Nhan vừa thốt ra: “Anh có từng yêu chị ấy không?”
Chú bướm nâu tựa như run rẩy không ngừng phe phẩy cánh, hoặc là bị gió làm lay động.
Đến khi Trác Mộng Nhan nghĩ rằng anh không muốn trả lời, cô cụp mi, liếm bờ môi khô, toang xoay người thì giọng người đàn ông truyền tới. Chỉ một chữ: “Yêu.”
Anh không nói “từng yêu” mà là “yêu”. Cho đến hiện tại anh vẫn yêu Trường Hy Hy.
Sau đó hai người đồng thời hướng ánh mắt dõi theo chú bướm nâu cất cánh bay lên không trung, trong buổi chiều tà đang dần được nhuộm một sắc cam đỏ, nó hòa mình vào thứ màu sắc đẹp tuyệt ấy, rồi bay thẳng đến nơi sáng nhất, chói nhất như thể nó đã thật sự giải thoát. Và đó là Mặt Trời.
Trên đường về nhà, Trác Ôn gọi điện bảo cô ghé siêu thị hay cửa hàng tiện lợi mua một chai dầu ăn, Hàn Diệp Vân lúc nãy quên mua mất.
Mua xong, khi trở ra Trác Mộng Nhan đang định vươn tay đón taxi thì ánh mắt vô tình thoáng qua một hình dáng quen thuộc trong ký ức.
Anh đang dựa vào cửa xe ô tô, một tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, một tay bấm điện thoại. Khoảng cách không quá gần, cũng không quá xa, chỉ cần anh nâng mắt liếc sang trái một chút có lẽ sẽ thấy cô nhưng anh chỉ hửng hờ hết nhìn điện thoại lại nhìn thẳng phía trước.
Dáng người vẫn cao lớn, nam tính như cũ, khuôn mặt thì cô không thấy rõ, cô chỉ biết anh mãi mãi là người đàn ông tuấn mỹ và ngời sáng.
Đã từng thoải mái mà chạy nhào tới ôm nhau âu yếm đối phương, giờ đây đến cả tư cách nhìn cũng chẳng thể.
Trác Mộng Nhan cười nhẹ, cô hít sâu duỗi tay đón taxi.
Trước khi lên xe, cô thấy một người con gái chạy ra từ khu chung cư gần đó đến gần anh, hóa ra anh là chờ người.
Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ thay đổi, anh cũng không ngoại lệ.
Chỉ có cô… không thoát được đoạn tình yêu của thuở niên thiếu.
Lôi Kình nhíu mày, không kiên nhẫn lạnh giọng: “Cô còn bắt tôi chờ lần nữa thì chúng ta kết thúc. Dù có ông bà nội nói giúp cũng vô dụng.”
Chợt như có linh cảm, Lôi Kình nâng mắt liếc phía bên kia đường, chỉ vừa kịp thấy vạt áo khoác màu xanh ngọc, người con gái đã chui tọt vào trong chiếc taxi.
Ánh mắt anh đuổi theo nó tới tận khi Trầm Hinh gọi mới sửng người, rồi tự giễu chính mình mãi không quên được cô.