“Nghe.”
“Tối mùng ba Tết, họp lớp 11 đấy.”
“Sao không phải lớp 12?” Cô thấy quá khó hiểu.
Hoa Mỹ Cốt cười cười: “Lớp 12 có thân thiết đâu.” Hỏi tiếp: “Cậu tham gia không? Tớ chắc chắn đi.”
Họp lớp 11, liệu anh có tham dự không?
“Để tớ xem thử đã.” Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại Lôi Kình.
Hoa Mỹ Cốt than thở một tiếng: “Lôi Kình không đi, Lý Vấn Hàn cũng không đi, đó là lý do tớ tích cực tham gia như vậy. Nếu không cậu nghĩ có Lý Vấn Hàn tớ tự chui đầu vào khó xử sao.”
Hóa ra anh không đi.
Nhóm lớp 11 vẫn còn đó, chẳng qua Trác Mộng Nhan đã thay đổi số điện thoại, cô lại không cho Hoa Mỹ Cốt thêm cô vào, thế nên mấy tin tức kiểu này cô bó tay.
Mùng ba Tết, Trác Mộng Nhan đứng trước tủ quần áo, cũng là đi họp lớp thôi, không cần ăn mặc quá nghiêm túc.
Chọn một chiếc đầm màu đen lệch vai, vạt váy trên gối.
Gọi cho Hoa Mỹ Cốt: “Giờ tớ tới luôn.”
Cô nàng đó ok.
Cô không muốn tự lái xe, bắt taxi đến nơi, không sớm không muộn đúng bảy giờ tối.
Bạn học thế mà lại đến sớm hơn cô nghĩ, gần như đã đông đủ.
Trác Mộng Nhan vừa đẩy cửa bước vào, tiếng ồn ngay lập tức dừng lại, cả không gian đều yên ắng.
Toàn bộ ánh mắt tập trung trên người cô.
“Ôi trời, nữ thần của tôi.” Hồ Hoán Anh hét một tiếng rồi chạy tới nắm lấy tay Trác Mộng Nhan. “Hai năm không thấy mặt mũi cậu rồi.” Hồ Hoán Anh là số ít người cô gặp trong bảy năm qua.
Cô cười: “Tớ bận quá.”
“Trác Mộng Nhan à… cậu còn đẹp hơn thời cao trung đấy.” Cô nhìn người con trai nọ, nhưng xa lạ quá.
Hồ Hoán Anh cười cười giới thiệu: “Bạn trai tớ - Hồ Hiếu Vũ.”
Đúng là không quen.
Hồ Hiếu Vũ ôm ngực đau lòng vì người ta chẳng có chút ấn tượng nào với mình, mà cũng đúng thôi. “Năm đó, tôi còn bị Kình ca chỉnh một trận vì cậu đó.”
Lần nữa rơi vào im lặng.
Hoa Mỹ Cốt đẩy cửa đi vào mới phá tan cái tình huống ngại ngùng vừa rồi.
Hồ Hiếu Vũ cũng phát hiện mình lỡ lời, ngượng ngùng cười khan hai tiếng. Bị bạn gái đánh cho cái mới xị mặt nhận lỗi. “Anh quên mà.” Quên chuyện hai người nọ đã chia tay từ lâu.
Tuy đã nhiều năm rồi Trác Mộng Nhan không tham dự họp lớp nhưng lúc này cũng không khó chịu, ai cũng đều trưởng thành, năm xưa dù có xảy ra nhiều chuyện đi nữa thì như cô nghĩ, con người ai rồi cũng phải thay đổi, đương nhiên không phải ai cũng thay đổi theo chiều hướng tích cực.
Hoa Mỹ Cốt có vẻ buồn buồn, cô ghé gần hỏi: “Cậu và Lý Vấn Hàn… thật sự chấm dứt rồi sao?”
Cô ấy trầm mặc vài giây, chưa trả lời ngay mà nốc hết ly bia trước mặt, xong mới cười giễu chính mình: “Làm sao có thể tiếp tục đây. Tớ… thật sự không xứng.”
Không xứng.
Đúng vậy, cô là bạn tốt của Hoa Mỹ Cốt cũng thừa nhận rằng Hoa Mỹ Cốt không còn xứng với Lý Vấn Hàn. Không liên quan đến địa vị thân phận, không liên quan đến kinh tế vật chất. Mà là không xứng với tình yêu và niềm tin mà Lý Vấn Hàn đã dành cho cô ấy.
Phản bội chính là phản bội. Dù là phản bội trong tư tưởng cũng không đáng được tha thứ rồi huống chi… Hoa Mỹ Cốt… cả cơ thể và con tim cũng đã phản bối anh ấy.
Từng có lần Lý Vấn Hàn bất chấp bỏ qua lỗi lầm của cô ấy để bắt đầu lại nhưng Hoa Mỹ Cốt không thể, cứ cho anh cao thượng mà bỏ qua quá khứ của cô thì nó ngay từ lúc bắt đầu đã trở thành vết dằm tồn tại suốt đời, mãi không rút ra được cái dằm đó.
Chuyện của bọn họ đã chấm hết. Tình yêu sáu năm cứ như vậy trở thành dĩ vãng.
Cả hai đều mang những vết thương vô hình không biết khi nào mới có thể lành, chợt cửa phòng lần nữa được mở ra.
Xuất hiện trong mắt bọn họ là ba người đàn ông Viêm Hoài, Lý Vấn Hàn và… Lôi Kình. Nghiêm Tư Dẫn không ở thành phố D nên không tham dự.
Ba người này bảo là không đến mà.
Cả đám không dám hó hé tiếng nào, đến khi Viêm Hoài ho khan hai tiếng cao giọng: “Nè, không hoan nghênh bọn này hả?”
Lớp trưởng, lớp phó hoàn hồn trước, đứng ra phá giải bầu không khí quá mức phức tạp này.
Rốt cuộc có những người trốn không được cả đời.
Dùng thời gian bảy năm để lại đối mặt với người trong lòng lần nữa, bốn mắt không rõ cảm xúc găm vào đối phương, rồi cùng lúc dời đi nơi khác.
Trác Mộng Nhan cụp mi, môi nhếch nhẹ.
Hoa Mỹ Cốt đã sớm đông cứng cả thân thể, không có tâm đi để ý bạn tốt bên cạnh. Rất muốn trốn chạy khỏi đây, bởi vì sự vô cảm của Lý Vấn Hàn khiến cô ấy không chịu nổi.
“Kình ca về nước ba năm rồi nhỉ?” Anh bạn nào đó vẫn giữ cách gọi cũ, chính hai chữ “Kình ca” đã đưa tất cả bọn họ trở về những tháng năm thanh xuân ngây ngô cũng tốt đẹp ấy.
Lôi Kình xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, anh cụp mi nhìn bàn tay nhỏ nhắn mà quen thuộc chạm vào ly bia, đáp: “Đúng vậy.”
Về ba năm, xa cô bảy năm, gặp cô cách đây hai năm, hiện tại cô đã ở ngay trước mắt nhưng cũng cách xa vời vợi, như đường chân trời không thực anh đã vô số lần ngắm nhìn.
“Kình ca chắc đã có bạn gái mới rồi ạ? Anh…” Chưa thốt hết câu đã bị người bên cạnh nhéo cho một cái cảnh cáo, cô ta nhíu mày bất mãn nhưng cũng biết điều không tiếp tục.
Trác Mộng Nhan nuốt khan, cô trầm mặc không ngó ai, chỉ nhìn chằm chằm ly bia trong tay. Ở nơi không ai phát hiện, những ngón tay trắng nõn siết mạnh ly thủy tinh.
Rồi câu trả lời đơn giản của anh chạy thẳng tắp vào con tim đang hỗn loạn: “Từng có.”
Từng có, tức là hiện tại độc thân. Như có tâm linh tương thông, Trác Mộng Nhan nâng mắt, anh cũng đang nhìn cô.