Đã hết thời gian, lần lượt từng người đem món mà mình nấu đưa lên cho ba thầy cô chấm điểm. Ngoài Tiêu Viễn An ra thì trong lớp này còn một người nữa mà cậu rất kính phục chính là Điệp Tử. Điệp Tử rất được lòng các giáo viên bởi vẻ ngoài điển trai cùng sự chuyên nghiệp khi nấu ăn. Những món mà Điệp Tử đều rất đặc sắc và có mùi vị khó cưỡng. Dù cậu cũng được giáo viên khen ngợi nhưng những món cậu làm lại không thể bằng Điệp Tử được, cậu vẫn luôn ngưỡng mộ Điệp Tử trong âm thầm.
Món chính mà Điệp Tử mang lên chính là món Sauerbraten của nước Đức, một món ăn truyền thống của nước Đức được chế biến từ thịt bò hoặc có thể thay thế bằng loại thịt khác như thịt cừu, thịt heo..
Tiêu Viễn An nhìn thầy cô có vẻ hài lòng với món chính của Điệp Tử thì lo sợ, phần của cậu cũng không có gì đặc sắc hơn phần của người khác. Cậu nhìn thấy món phụ của Điệp Tử chính là bánh donut thì không khỏi ngạc nhiên, lúc trước cậu không thấy qua Điệp Tử lầm bánh ngọt, vậy mà chiếc bánh donut kia được làm một cách khéo léo và được phủ một lớp socola mỏng trên mặt.
Sau Điệp Tử chính là lúc Tiêu Viễn An mang món của mình lên cho giáo viên chấm điểm. Đĩa mỳ Spaghetti được làm rất tỉ mỉ, những sợi mỳ tròn đều cho thấy người làm ra chúng rất chuyên nghiệp.
Cô Hinh là người nếm thử đầu tiên, cô xoắn một ngụm nhỏ rồi ăn thử, cô rất bất ngờ bởi mùi vị được làm ra, sợi mỳ dai mềm cùng nước sốt đậm đà khiến cô phải sửng sốt khi ăn. Sau cô chính là thầy Trương và thầy Lý cũng cùng nếm thử, ai nấy đều ngạc nhiên trước mùi vị mà cậu nấu ra, mặc dù đã cảm nhận được rằng cậu có tài nấu ăn trong lúc dạy nhưng đến tận bây giờ thầy Trương vẫn rất bất ngờ bởi cậu.
Chiếc bánh nhung đỏ mềm mại được đánh giá cao hơn, không chỉ là chất lượng lãn mùi vị của chiếc bánh rất ngon, thầy Trương là người dạy cậu từ trước đến giờ đều không biết rằng cậu có thể làm ra được chiếc bánh ngọt nào ngon đến vậy.
Sau khi nếm thử tất cả món ăn của các học viên thì sẽ là thời gian để giáo viên chấm điểm. Thang điểm bao gồm cả sức sáng tạo của món ăn, mùi vị, trang trí đẹp mắt và chất lượng của món ăn đó.
Tiêu Viễn An lo lắng ngồi ở ngoài phòng, cậu không biết mình sẽ được bao nhiêu điểm. Đang ngồi thẫn thờ bỗng nhiên có người tiến lại gần làm cậu giật mình.
"Xin chào, tôi có thể ngồi cùng được chứ."
"Ừm, được." Tiêu Viễn An ngại ngùng xích qua một bên để chừa chỗ cho Điệp Tử, cậu không ngờ người mình ngưỡng mộ lại đang ngồi kế bên.
"Tôi thích chiếc bánh nhung đỏ của cậu lắm đó." Điệp Tử mỉm cười bắt chuyện với Tiêu Viễn An.
"Cám ơn cậu, bánh donut của cậu nhìn cũng dễ thương lắm." cậu không thể tin được mình lại nói ra câu này, giờ đây cậu đang ngại muốn xĩu chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó trốn đi.
"Haha, cảm ơn cậu. Tôi có để ý đến cách mà cậu nấu ăn, rất chuyên nghiệp đó. Cậu hẳn là đã luyện tập rất lâu rồi đúng không."
"À, thì.. cũng gần như là vậy." Cậu sao có thể nói là mình đã sống lại một đời nên mới có thể nấu đạt đến trình độ đó được.
Điệp Tử không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìnTiêu Viễn An. Vài người nhìn thấy cảnh này liền xúm lại bàn tán xôn xao.
"Sao Điệp Tử lại đi nói chuyện với cậu ta vậy chứ."
"Đúng thế, chắc Điệp Tử chua biết chuyện của cậu ta đâu."
Tiêu Viễn An im lặng ngồi đó, những lời lẽ bàn tán cứ vậy mà bay lọt vào tai cậu. Cậu cũng đâu muốn chuyện đó xảy ra, dù gì thì cũng đã là quá khứ tại sao lại còn bàn tán thêm để làm gì chứ.
Tiêu Viễn An liếc nhìn Điệp Tử, thấy Điệp Tử im lặng nét mặt cugnx trở nên lạnh lùng hơn, trong lòng cậu như có gì đó khiến cậu cảm thấy khó chịu.
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút." Tiêu Viễn An hơi mất tự nhiên mà rời đi.
Điệp Tử không nói gì, im lặng nhìn Tiêu Viễn An rời đi. Sau khi Tiêu Viễn An rời đi liền có vài người chạy lại chỗ Điệp Tử nói chuyện.
"Điệp Tử à, sao cậu lại nói chuyện với cậu ta. Cậu không biết sao, cậu ta là kẻ giết người đó."
"Kẻ giết người?" Điệp Tử cảm thấy ba từ này không liên quan gì đến Tiêu Viễn An cho lắm.
"Đúng vậy, có tin đồn rằng lúc cậu ta còn nhỏ đã đẩy ngã một người bạn, không may là người đó đã chết."
"Chỉ là tin đồn vậy mà mấy người cũng tin sao." Điệp Tử nhìn những người trước mặt mình, đều là cùng một loại người khiến Điệp Tử khó chịu mà rời đi.
Đi tìm Tiêu Viễn An, Điệp Tử không ngừng suy nghĩ, Tiêu Viễn An có vẻ ngoài nhỏ nhắn rất đáng yêu. Loại tin đồn đó không hề phù hợp với Tiêu Viễn An chút nào.
Tiêu Viễn An đứng trước bồn rửa mặt, cậu cảm thấy rất nặng nề bởi chính bản thân mình. Giờ đây cậu chỉ muốn thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
"Tiêu Viễn An, cậu xong chưa giáo viên sắp công bố điểm thi rồi đấy."
Nghe giọng ở ngoài vọng vào khiến Tiêu Viễn An giật mình vội rửa tay rồi bước ra ngoài.
"Chúng ta mau đi thôi."
"A từ đã, sao cậu lại biết tên tôi?" đây là lần đầu tiên Tiêu Viễn An và Điệp Tử gặp nhau, làm sau mà Điệp Tử lại có thể biết được tên cậu.
"Chúng ta là bạn cùng lớp đó." Điệp Tử có chút hài hước cười, trông Tiêu Viễn An ngốc ngốc vậy mà là ngốc thật.
Tiêu Viễn An nghe vậy mới nhớ ra, cậu ngại đến đỏ mặt đi trước Điệp Tử để ĐIệp Tử đi phía sau. Trở về lại lớp học thầy cô đã có mặt ở trong lớp, cậu trở lại vị trí ban đầu của mình.
"Điểm cũng đã có và phải nói là thật vui vì mọi người đều đủ số điểm tốt nghiệp, xin chúc mừng."
Mọi người rộn ràng vỗ tay chúc mừng nhau, cậu cũng vui vẻ lên được một chút.
"Im lặng, các em đã sắp tốt nghiệp rồi nhưng tôi vẫn muốn tuyên dương bạn Tiêu Viễn An, người có số điểm cao nhất trong lớp."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu, có những ánh mắt soi mói, có những ánh mắt cho rằng đó là điều bất công, không có ánh mắt nào tuyên dương cậu, chúc mừng cho cậu. Tiêu Viễn An dù đã kiềm chế nhưng vẫn không kiềm lại được cái cảm xúc tủi thân.
Không khí yên lặng bỗng bị phá hủy bởi tiếng vỗ tay của Điệp Tử.
"Chúc mừng cậu." Điệp Tử mỉm cười nói với Tiêu Viễn AN, trong ánh mắt là lời chúc chân thật nhất.
Mọi người thấy Điệp Tử lên tiếng chúc mừng cũng vỗ tay hùa theo cho có không khí. Thầy cô thấy vậy cũng không nói gì, sau khi dặn dò thêm thì ra về.
Bước ra cổng cậu liền thấy Vương Vũ Phong cùng Thu Uyển đứng trước cửa tiệm, điệu bộ hớt hải ngó ngang ngó dọc khiến cậu thấy buồn cười, đang định chạy lại đến chỗ Vương Vũ Phong thì cậu đột nhiên bị giữ lại.
Nhìn theo bàn tay đang nắm lấy tay cậu, hóa ra là Điệp Tử.
"Có chuyện gì sao?"
Điệp Tử thấy Tiêu Viễn An nhìn chằm chằm tay mình thì vội vàng thả tay.
"Không có gì, chỉ là.. muốn mời cậu ly cà phê thôi." Điệp Tử cũng không biết vì sao mình lại giữ tay Tiêu Viễn An, chỉ là có cái gì đó muốn hỏi cậu, nhìn thấy tiệm cà phê đối diện thì thuận miệng nói.
"Cũng được, tiệm cà phê đối diện là quán quen của tôi đấy." Tiêu Viễn An dẫn người vào tiệm cà phê.
Vương Vũ Phong thấy Tiêu Viễn An dẫn thêm một người nữa hướng lại đây thì cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"An An, thế nào rồi." Vương Vũ Phong cũng không nghĩ nhiều tiến lên chào đón cậu.
"Em được điểm cao nhất lớp đó." Tiêu Viễn An tự hào nói.
"Chúc mừng anh Viễn An nhé, em có làm bánh chúc mừng để ở trong tiệm đó." Thu Uyển cười tươi chúc mừng Tiêu Viễn An.
"Anh biết An An của anh là giỏi nhất mà." Vương Vũ Phong xoa đầu cậu, xúc cảm mềm mại truyền từ bàn tay đến tim anh khiến anh nhịn không được mà xoa đầu cậu lâu hơn.
"À, đây là bạn cùng lớp của em tên là Điệp Tử."
"Xin chào mọi người, tôi là Điệp Tử." Điệp Tử mở nụ cười điển trai của mình thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
"Xin chào, chúng ta vào tiệm thôi. Đứng đây nói chuyện thật không phải chỗ." Vương Vũ Phong đưa mọi người vào bàn ngồi, quay đi lấy nước uống đã chuẩn bị sẵn cho Tiêu Viễn An, Thu Uyển thì mang chiếc bánh kem nhỏ xinh cho cậu.
"Mọi người ở đâu đều yêu quý cậu nhỉ." Điệp Tử nhìn hai người kia tất bật đưa đồ ăn thức uống cho Tiêu Viễn An có chút buồn cười.
"Đúng vậy, tôi cũng yêu quý mọi người lắm." làm sao mà cậu có thể không yêu quý được chứ.
Điệp Tử mỉm cười nhìn cậu, thấy cậu cười nói vui vẻ Điệp Tử cũng bất giác vui vẻ theo. Vương Vũ Phong nhìn Điệp Tử nói chuyện với Tiêu Viễn An mà trong lòng trở nên khó chịu.
"Anh Viễn An như diễn viên vậy, thu hút ánh mắt người khác từ cái nhìn đầu tiên mà." Thu Uyển nhìn theo ánh mắt của Vương Vũ Phong, người kế bên Tiêu Viễn An đẹp thiệt đó nhưng cô lại càng thích Tiêu Viễn An hơn.
Vương Vũ Phong nghe vậy liền sầm mặt, Tiêu Viễn An xinh như vậy khiến hắn muốn đem cậu giấu đi, không cho ai thấy ngoại trừ hắn.