Dịch: Phi Phi
Mặc dù cơn sốt đã hạ bớt sau khi truyền dịch nhưng thân nhiệt của Ôn Thư Du vẫn cao, vẫn còn những triệu chứng mệt mỏi và cơn đau đầu choáng váng nên cô tiếp tục bị “cưỡng chế” nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cô không hề phản bác mà ngoan ngoãn làm theo nhưng vẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ôn Dược và Triệu Đường Như.
Cuối cùng Lương Yến Tân được giữ lại, thậm chí bố mẹ cô còn ngầm đồng ý cho anh ở trong phòng ngủ với cô.
Ôn Thư Du khó tin nhìn dáng vẻ “mắt không thấy tâm không phiền” của bố mẹ, sau đó mới khó khăn chuyển ánh mắt sang người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Đối phương cúi người tự nhiên kéo chăn giúp cô, ngón tay thon dài khẽ chuyển động, lúc rụt lại còn cố ý lướt nhẹ qua má cô.
Ôn Thư Du bị cảm giác ngứa nhột đánh úp đến mức co rụt lại: “Mọi người…”.
Người đàn ông nhướng mắt, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn cô lộ vẻ bình tĩnh thong dong.
“Mọi người”, cô mím môi hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Có thể xảy ra chuyện gì được?”.
“Em vừa mới ngủ một giấc mà mọi người đều trở nên kỳ lạ”. Ôn Thư Du do dự một lát, hỏi anh: “Bố mẹ em đồng ý rồi sao?”.
Lương Yến Tân chống tay bên cạnh người cô, cúi đầu nhìn cô kéo góc chăn thì thầm nhưng bất chợt lại bị cử chỉ vừa đáng yêu vừa đáng thương của cô cào nhẹ vào tim, tâm tình rung động bèn cúi người hôn xuống.
Anh quỳ một chân bên mép giường, chống tay lên đệm giường mềm mại, quần tây màu đen bị xô thành những nếp gấp khúc uốn lượn trên ga giường trắng toát.
“Em, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”. Ôn Thư Du thở gấp tránh né, mặt đỏ tai hồng kháng nghị: “Bố mẹ em ở ngay bên ngoài mà anh dám làm như vậy, quá đáng”.
“Làm gì cơ?”. Anh cười khẽ, bàn tay nhanh nhẹ lần mò vào chăn nhéo nhẹ eo cô.
Cô lập tức co rụt trốn tiệt trong chăn: “Không được bắt nạt em, em còn chóng mặt”.
Lương Yến Tân rụt tay về, dịu dàng xoa mái tóc cô: “Còn mệt lắm à?”.
“Nằm mãi như vậy hơi mệt…”.
Ôn Thư Du không trả lời thẳng câu hỏi mà cuốn chăn vặn vẹo qua lại, hừ hừ lí nhí ra mấy tiếng.
Đuôi lông mày anh khẽ giật, khóe môi lặng lẽ cong lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ dung túng yêu chiều vô hạn.
“Thế em muốn như nào mới đỡ mệt?”. Anh vừa nói vừa ngồi bên mép giường, ôm cả người và chăn vào lòng mình, “Thế này hả?”.
“Vâng!”. Cô gái mặt mày hớn hở, yêu kiều rúc vào ngực anh, bàn tay còn muốn kéo chăn ra, “Nóng”.
Thế nhưng người đàn ông lại lập tức đắp trở lại cho cô: “Vừa mới hạ sốt, đắp cẩn thận nào”.
“Phòng ngủ còn có điều hòa mà, em nóng”.
“Nếu nóng thì anh cũng không được ôm em”.
Ôn Thư Du sững lại, ngẩng đầu ai oán liếc người đàn ông một mắt, im bặt không nói lời nào.
“Ngoan”. Anh dịu dàng vỗ về cô qua tấm chăn, cười nhẹ một tiếng.
Cô dựa vào lồng ngực Lương Yến Tân, cụp mi chần chừ một lúc mới mở miệng hỏi:
“Anh thuyết phục bọn họ thế nào vậy?”.
Anh có thể ngang nhiên ở lại đây, còn được phép ở trong phòng với cô, chuyện này có thể chứng minh được thái độ của bố mẹ cô. Nếu hai bên vẫn ở trạng thái giằng co căng thẳng như trước đây thì tuyệt đối không thể có kết quả như hiện nay.
“Người thuyết phục họ chính là em, không phải anh”.
“Em hả? Em có làm gì đâu, chỉ ốm ngủ một giấc thôi mà”.
Lương Yến Tân không nói gì, vài giây sau mới hạ giọng từ tốn: “Trước khi anh đến, có phải em đã nhận nhầm Ôn Lãng Dật là anh không?”.
Ôn Thư Du ngẩn người, đột nhiên cảm thấy thẹn, “Ai nói cho anh biết thế”.
Lúc ấy cô đang mơ màng, không chỉ nhận nhầm người mà thậm chí khi biết mình nhầm còn tỏ ra cáu kỉnh. Nhưng phản ứng của cô khi đó cũng chỉ quá tủi thân mà thôi.
“Bố em”.
“… Cho nên… là vì chuyện này sao?”.
“Vốn dĩ bọn họ muốn làm khó anh, nhưng cuối cùng lại không đành lòng thấy em khó chịu”.
“Sớm biết thì trước kia em đã không gọi anh là “chú” rồi”. Cô bỗng nhiên chuyển đề tài khiến Lương Yến Tân bất ngờ, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của cô bèn lập tức bật cười.
“Ngốc quá”. Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa sau cổ cô.
Anh không định nói thêm vài câu hùa theo đề tài này của cô, cũng không định nói cho cô biết điều Ôn Dược lo lắng thật sự là gì.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản trong sáng, cô chưa bao giờ lo lắng về những chuyện chưa xảy ra trong tương lai. Bất kể là do tính cách bẩm sinh của cô hay là sự tín nhiệm của cô đối với anh, anh cũng không muốn phá vỡ hiện trạng này.
Anh muốn cô lúc nào cũng vui vẻ vô ưu, những chuyện sẽ không bao giờ xảy ra như “oanh yến phức tạp” cũng không cần đề cập tới để thêm phiền não cho cô.
Nhưng có một việc, bây giờ anh muốn hỏi.
Anh gọi tên cô: “Miên Miên”.
“Gì ạ?”. Dựa trong lòng người đàn ông rất thoải mái, giọng nói của Ôn Thư Du cũng mang theo vài phần mệt mỏi và buông lỏng.
“Anh làm việc phần lớn đều chỉ theo đuổi kết quả, với em cũng như vậy”. Anh nắm một bên bả vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Đối với anh của trước đây mà nói, tình cảm của em đối với anh là mê luyến ngắn ngủi hay chỉ là nhất thời hứng thú với anh cũng không sao cả, anh chỉ muốn em ở bên anh”.
“Nhưng bây giờ, anh không chắc nữa”.
Cô ngơ ngác nghe người đàn ông bộc bạch, câu hỏi “Vì sao” đã dừng ở đầu môi.
“Anh hơn em mười tuổi là sự thật không thể phủ nhận”. Thanh âm của anh rất thấp, “Những người như Tần Hủ, Hạ Trạm bên cạnh em cũng không ít. Bọn họ xấp xỉ tuổi em, làm việc không thiếu nhiệt tình”.
“Hai mươi mốt tuổi, cái tuổi còn nhiều khả năng vô hạn, anh làm sao yên tâm được”.
Nói xong, ngữ điệu của anh càng trầm xuống khiến cô phải rất khó khăn mới nắm bắt được ý nghĩa.
Dường như mấy lời nói đã là cực hạn của anh.
Ôn Thư Du nghe đến ngây ngốc, giọng nói cuốn hút trầm thấp của người đàn ông dừng bên tai nhưng cô lại có phần gian nan để hiểu hết được ý tứ sâu xa trong đó.
Trong trí nhớ của cô, anh vẫn luôn giữ dáng vẻ ung dung thản nhiên, thong dong đến mức như mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay anh. Cô cũng không phải chưa từng thấy anh mất khống chế… Lần đầu đến nước Anh tìm cô, khi anh hiểu lầm vết bớt trên cổ cô là dấu hôn, khi anh thẳng tay đánh kẻ biến thái bám theo cô, và cả lần đầu hai người thân mật.
Thậm chí là vừa rồi, những lần anh mất kiềm chế thật sự không thiếu. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh biểu lộ cảm xúc không xác định lẫn hoài nghi.
Mặc dù anh đã cố gắng khắc chế thứ cảm xúc suy sụp này nhưng khi xâu chuỗi từng câu nói của anh, cô hoàn toàn có thể hiểu được anh rốt cuộc muốn nói điều gì.
Anh lo lắng biết đâu cô chỉ nhất thời mê luyến nên mới thích anh, biết đâu sau này cô gặp được càng nhiều người đàn ông trẻ tuổi sẽ hối hận ở bên anh.
Lần đầu nghe thấy anh nói như vậy, Ôn Thư Du nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Một lúc lâu sau cô mới ổn định được giọng nói của mình: “Nếu em chỉ vì những lý do này mà thích những người khác thì năm năm trước em đã không thích anh, và cũng sẽ không cố chấp mà không thích ai khác suốt năm năm qua”.
Một tiếng thở dài truyền đến phía đỉnh đầu: “Anh chỉ lo lắng”.
“Nhưng làm sao chứng minh được chuyện tương lai đây?”. Ôn Thư Du nắm lấy cà vạt của anh, ngón tay nghịch ngợm vòng tới vòng lui.
Giống như khi người nhà cô làm khó dễ anh. Mặc dù anh đã đưa ra lời hứa hẹn nhưng bọn họ vẫn không yên lòng, cho rằng chuyện tương lai không thể chắc chắn.
Nhưng mà…
Có những lời mà cô chưa từng nghiêm túc nói với anh.
Ôn Thư Du hơi ngồi dậy, nhìn dáng vẻ cúi đầu của anh chiều theo động tác níu cà vạt của cô.
“Em thật sự không phải nhất thời u mê hay xúc động”. Khuôn mặt cô không kiềm chế được nóng lên, nhưng tuyệt đối không phải vì phát sốt, “Em cũng biết mình thích người như thế nào, em nghiêm túc đấy”.
Ban đầu Lương Yến Tân còn hơi ngẩn ngơ, khi cô nói xong, mọi cảm xúc kinh ngạc trên khuôn mặt anh đã biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
Nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại nặng nề khóa chặt cô trong đó.
Bàn tay anh đặt bên eo cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngoại trừ ánh mắt, cô có thể cảm nhận được phương thức phát tiết cảm xúc của người đàn ông qua sức lực cùng những động tác lặp đi lặp lại của anh.
Tim đập như trống, dưới ánh mắt anh, dường như hơi thở của cô bị anh lấn chiếm chèn ép.
Ôn Thư Du luống cuống chớp mắt, sau đó đờ người tìm cách rời ánh mắt.
“Nếu thật sự nhắc đến vấn đề này”, cô ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Em còn phải lo lắng những người ái mộ anh đấy. Mỗi lần anh xuất hiện ở đâu là những người đó cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt trần trụi như muốn cởi quần áo của anh không bằng…”.
Lương Yến Tân khẽ cười chặn miệng cô: “Cởi quần áo?”.
“Thì để hình dung ánh mắt các cô ấy nhìn anh đó”. Ôn Thư Du nói thầm.
Vừa dứt lời, cổ tay trái của cô đột nhiên bị anh nắm lấy kéo về phía sau, năm ngón tay thon dài của anh cọ qua lòng bàn tay cô, kéo đầu ngón tay cô mở ra.
Tay cô bị áp chế đặt trên bụng anh.
“Chỉ em mới có quyền lợi đó thôi”. Anh cúi đầu sát bên tai cô, đôi môi hé mở cọ lên vành tai cô mỗi lần nói chuyện, giọng nói vương chút khàn quyến rũ, “Muốn làm thế nào cũng được”.