Dịch: Phi Phi
Lương Yến Tân nghẹt thở, trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm chặt.
Khuôn mặt người nằm trên giường còn vướng vài sợi tóc đẫm mồ hôi, chiếc áo trắng rộng để lộ bờ vai mảnh khảnh trắng nõn khiến gương mặt và khóe mắt ửng đỏ của cô càng thêm nổi bật.
Đôi mắt hạnh của cô gái long lanh ậng nước, nhìn qua vừa buồn tủi vừa đáng thương.
Cứ như anh đã làm ra chuyện gì quá mức, chuyện gì đó khó thể tha thứ.
Bỗng nhiên anh nhớ tới mấy ngày nay.
Cuộc sống của anh ba mươi năm qua đều xuôi chèo mát mái, dường như làm bất cứ việc gì cũng rất dễ dàng. Nhiều năm lăn lộn thương trường, những mối làm ăn mà anh không giành được cũng vô cùng ít ỏi.
Gia thế nhà họ Lương rất lớn, những thứ anh có cũng đủ nhiều.
Đa số đều không ai lọt vào mắt anh, nhưng rồi một cô gái nhỏ lại chen vào trở thành một sự tồn tại rất đặc biệt.
Mà nhanh chóng đã trở thành sự tồn tại duy nhất.
Nếu trước đây có ai đó nói với anh, tương lai sẽ có một người con gái khiến anh ngày đêm thấp thỏm thì nhất định anh sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng hiện giờ, không những chuyện đó đã xảy ra, mà thậm chí anh chỉ có thể lặng im nhẫn nại.
Nếu không có những ngày đêm cô thẹn thùng làm nũng trong lòng anh thì những ngày sau khi mất đi cảm giác đó anh cũng không gian nan đến vậy.
Anh biết Ôn Dược và nhà họ Ôn sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy, những chuyện họ cố tình làm để gây khó dễ cho anh cũng không phải ít. Mấy ngày nay, anh đến thăm ba lần đều gặp phải cảnh cửa đóng then cài; vài lần đi xã giao cũng chẳng nhận được chút niềm nở nào của Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ khiến người trong giới cũng xì xào không ít.
Nếu nói anh không có cảm giác thất bại thì là nói dối, thậm chí anh còn thật sự suy nghĩ đến vấn đề tuổi tác buồn cười kia.
Một hôm uống rượu với Lộ Kinh Trì, anh đã hỏi: “Kém mười tuổi nhiều lắm hả?”.
“Ồ mới nhé, cậu mà cũng thốt ra câu này được à”. Lộ Kinh Trì trả lời: “Một mình cậu khó chịu đi, đừng lôi tôi vào, tôi không cảm thấy mình già đâu”.
Anh ta nghĩ đến chuyện của mình và Khúc Vân Chu, khóe môi cong lên, không nói câu gì.
“Đừng vì tuổi tác mà canh cánh trong lòng”.
Anh ngước mắt nhìn Lộ Kinh Trì, biết tỏng người này chẳng bao giờ nói được lời gì hay ho, giờ tự nhiên lại buông lời an ủi thế này, chắc chắn có gì đó không bình thường.
Quả nhiên, đối phương cười nói: “Cô ấy quá nhỏ so với cậu là thật, còn nữa, nhà họ Ôn thật sự chỉ để ý chuyện này thôi à? Chưa chắc”.
“Im ngay, yên lặng đi”.
“Sự thật mất lòng. Như chuyện tuổi tác chẳng hạn, nhỏ hơn cậu mười tuổi thì chắc là mới qua hai mươi, còn đang học đại học đúng không? Bên cạnh cô gái nhỏ nhiều người như vậy, sau này chắc chắn ngày nào cậu cũng phải nghĩ cách đuổi tình địch”.
“Câu này trả lại cho cậu”. Anh cười lạnh khinh bỉ, “Cậu còn chẳng được danh chính ngôn thuận kia kìa”.
Anh chỉ muốn thả lỏng tâm trạng, nào ngờ Lộ Kinh Trì càng nói càng khiến anh thêm bực bội.
Vì cô, không gì không thể nhẫn nại. Nhưng cảm giác nôn nóng này cứ như màn sương mù u ám dày đặc dần ăn mòn lý trí và sự bình tĩnh của anh.
Bây giờ cô thích anh, tương lai thì sao? Sau này cô càng trưởng thành rồi thì sao? Hoặc những khi cô được rất nhiều người đàn ông mới mẻ vây quanh thì sao?
“Anh đẩy em ra làm gì”.
Giọng nói mềm mại mang theo nức nở nghẹn ngào kéo anh về thực tại. Bàn tay bên dưới đã rụt lại, người trước mặt tránh né rồi quay người không muốn nhìn anh.
Lương Yến Tân nắm lấy cánh tay cô, chẳng cần dùng sức cũng xoay cô trở về đối diện với mình.
“Em nghĩ anh sẽ đẩy em ra à? Em quên tay em còn cắm kim truyền dịch hay sao?”.
Anh nắm cổ tay cô, đẩy bình truyền dịch sang một bên, sau đó cẩn thận nâng cổ cô, bế cả người lên.
Đầu óc Ôn Thư Du nhẹ bẫng, chẳng mấy chốc đã ổn định dựa lên ngực người đàn ông, sau lưng tựa vào khuỷu tay anh.
“Đặt tay cẩn thận, đừng để máu chảy ngược lại”.
Cô cụp mi, ngơ ngác nhìn người đàn ông chậm rãi đùa nghịch bàn tay mình. Lòng bàn tay tiếp xúc với nhau, cọ qua cọ lại nhẹ nhàng kéo đến cảm xúc ngứa lâm râm.
Ngón tay cô vô thức cong lên, đầu ngón tay bị anh bắt lấy.
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, gương mặt nóng bỏng áp lên áo khoác lạnh lẽo của anh.
Là cái ôm và cảm giác mà cô thương nhớ mấy ngày nay. Cảm giác muốn khóc bỗng dưng kéo đến, khóe mắt chẳng mấy chốc đã ửng đỏ ậng nước.
Đầu óc còn mê man, nhiệt độ chưa giảm bớt, ánh mắt cô mơ màng tựa như cảm thấy hình ảnh lúc này không quá chân thật, cho đến khi người đàn ông kiềm chế đặt một nụ hôn bên thái dương của cô.
Hơi thở của anh thoáng lướt qua làn da và tóc mai mềm mại, bờ môi ấm áp đón lấy xúc cảm xa cách hụt hẫng mấy ngày nay qua nụ hôn trên khóe mắt, trên khuôn mặt…
Có thể cảm nhận được anh đã cực kỳ kiềm chế và nhẫn nại, nhưng vẫn không thể giấu được tiết tấu dồn dập lẫn nội tâm cuồng nhiệt chực chờ xâm lấn.
Suýt chút nữa Ôn Thư Du đã ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của anh, nhưng phần lý trí cuối cùng còn sót lại đã khiến cô dừng trước ranh giới đó.
Cô vội cúi đầu né tránh: “Không được…”.
“Miên Miên”. Lương Yến Tân giữ một bên vai cô, giọng nói khàn khàn, ngữ điệu trầm đục.
Đến khi thật sự chạm vào cô lúc này anh mới biết mình nhớ cô bao nhiêu. Cảm xúc mãnh liệt không ngừng gào thét chiếm lĩnh hết tâm trí anh. Mấy ngày qua, mỗi lần nhớ đến cô là trái tim anh lại thấy âm ỉ đau nhói, giấc ngủ chập chờn không yên… tất cả đều không thể sánh bằng một nửa xúc cảm trong khoảnh khắc này.
Hết lần này đến lần khác, anh càng nhận thức sâu sắc rằng mình đã lún sâu vào tình cảm này đến mức nào.
“Em sốt, sẽ lây bệnh cho anh”. Nói xong, Ôn Thư Du không nhịn được che miệng ho khan mấy tiếng.
Tiếng ho khan run rẩy che giấu chút nghẹn ngào trong giọng nói của cô. Thật ra cô rất vui, nhưng có lẽ cũng vì đang vui nên mọi sự tủi thân lẫn thương nhớ kiềm chế mấy ngày này đều đồng loạt bộc phát.
“Không đâu”. Ngón tay anh lặp đi lặp lại động tác vuốt ve khuôn mặt đến cằm cô, cuối cùng lại bất chấp tìm đến bờ môi.
Ôn Thư Du vẫn tránh né: “Không muốn lây bệnh cho anh”.
“Anh còn muốn ốm thay cho em”.
Còn chưa dứt lời, Lương Yến Tân đột nhiên nâng đầu ngón tay trượt qua khóe mắt người trong lòng mình, chạm đến một mảng ướt át.
Bàn tay anh chợt khựng lại, anh duỗi tay nâng mặt cô khi phát hiện cô gái nhỏ muốn quay mặt tránh đi. Ngón tay dùng sức nhẹ khiến cô ngẩng đầu lên.
Nước mắt lưng tròng, Ôn Thư Du nhìn khuôn mặt người đàn ông ở cự ly gần, hoảng hốt cảm thấy dường như đã rất lâu về trước.
Anh cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi mi cô, hôn đi những giọt nước mắt tủi thân dâng trào.
“Sao lại khóc”.
Chóp mũi Ôn Thư Du càng thấy chua xót, nước mắt cứ thế tuôn trào nơi khóe mắt: “Em tưởng mình nằm mơ… cho rằng họ sẽ không cho anh đến”.
Lương Yến Tân dừng động tác giây lát, ít lâu sau lại thở dài, lập tức cúi đầu hôn cánh môi cô.
Sức lực và động tác mãnh liệt khác biệt hoàn toàn với tiếng thở dài kia.
Anh vùng vẫy điên cuồng như một người đã chìm đắm từ lâu nay lại đột nhiên có cơ hội nổi lên, không chờ nổi để hít thở không khí tựa như nó có thể làm giảm bớt nhu cầu cấp bách ngay lúc này.
Ôn Thư Du không phòng bị kịp để anh đạt được mục đích. Cơn sốt đã rút hết sức lực của cô khiến bàn tay đẩy anh ra mềm yếu như bông.
Nụ hôn như cuồng phong kéo theo cơn mưa rào nhanh chóng dừng lại, kế đó là nụ hôn dịu dàng, tinh tế nâng niu.
Hô hấp kìm nén đến mức cơ thể khẽ rùng mình run rẩy.
Mặc dù có phần buồn bực hành động bất chấp sức khỏe của Lương Yến Tân nhưng tay chân của Ôn Thư Du vẫn không khống chế được mà mềm nhũn vì nụ hôn. Cuối cùng, vô vẫn bị nụ hôn mang ý an ủi của anh dỗ dành, choáng váng như lạc vào giấc mộng.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị người bên ngoài nhẹ nhàng đóng lại. Người nọ rất cẩn thận nên không hề phát ra tiếng động nào.
Lương Yến Tân nhướng mi nhìn gương mặt đỏ ửng của người trong lòng, tiếp tục nhẹ nhàng hôn cô như không có việc gì.
…
Ôn Lãng Dật đóng kín cửa, buông then cửa rồi xoay người nhìn Ôn Dược ở phía sau.
Sắc mặt đối phương cứng đờ, tức giận lườm anh rồi cất bước hùng hổ về phòng khách nhỏ.
“Giỏi nhỉ, còn chặn đường bố cơ đấy?”.
Cách xa cửa phòng ngủ, Ôn Dược mở miệng hừ hừ.
“Bố, bố còn muốn Miên Miên ốm nữa hả?”.
Ôn Dược tức giận mấp máy môi, cuối cùng lại trầm mặc không nói gì.
Hai người ôm cảm xúc phức tạp đi đến phòng khách nhỏ, Triệu Đường Như và Ôn Trị Nhĩ ngồi trên sô pha cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn.
“Người đi vào rồi hả?”.
“Vâng”.
Triệu Đường Như gật đầu, dặn dò thím Trương: “Đưa cháo và thuốc vào đi, để Yến Tân dỗ con bé ăn một chút”.
“Vâng, bà chủ”.
Nghe vậy, Ôn Dược nhíu mày tặc lưỡi, hậm hực ngồi xuống.
“Còn định sống chết không đồng ý hả?”. Triệu Đường Như hỏi.
“Bà còn không hiểu tôi à? Miên Miên thích như vậy, tôi làm sao có thể chia rẽ chúng nó được”. Ông dựa lưng ra sau, ngữ điệu thở dài phiền muộn: “Tôi chỉ không muốn để Lương Yến Tân đạt được dễ dàng như vậy, muốn làm khó dễ cậu ta chút thôi”.
“Vốn dĩ tôi ngầm đồng ý hành động của ông cũng vì thông cảm cho suy nghĩ của ông; nhưng ông gây khó dễ cho cậu ta cũng là khiến Miên Miên buồn bã khổ sở. Ông quên bác sĩ nói gì rồi hả? Bị cảm lạnh chỉ là hậu quả, chủ yếu vẫn là tinh thần và tâm trạng không tốt nên mới đổ bệnh nhanh như vậy”.
Ôn Dược áy náy vô cùng: “Đương nhiên tôi không quên”.
“Việc này con cũng có sai”. Ôn Trị Nhĩ bỗng nhiên lên tiếng.
“Được rồi, đừng tranh ai đúng ai sai nữa, suy cho cùng thì tôi cũng không nên vì lòng riêng mà ngầm đồng ý cách làm của mấy người”. Triệu Đường Như bất đắc dĩ nói: “Miên Miên đã khổ sở như vậy rồi, mấy chuyện khó xử này cũng dừng ở đây đi”.
Ôn Dược không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm chén trà trên bàn tỏa khí ra xung quanh, một lúc lâu sau mới rề rà lên tiếng: “Bà cũng hiểu biết chút ít về Lương Yến Tân đấy, cuộc đời thuận buồm xuôi gió. Nếu cậu ta muốn thì thiếu gì phụ nữ bên cạnh, cho nên tôi mới không muốn cho cậu ta dễ dàng có được. Có được quá dễ dàng rất có thể sẽ không biết quý trọng”.
“Nhưng mấy chuyện đó cũng không phải yếu tố quyết định tình cảm”.
Nếu thật sự không yêu thì sao có thể ép mình “yêu” để rồi gặp biết bao rào cản kia chứ.
Tình yêu là thứ không thể chi phối, và những người muốn thao túng nó cuối cùng đều sẽ nhận thất bại.
“Đó là một nguyên nhân”. Ôn Dược cười khổ, “Tôi còn có nguyên nhân khác, nếu chúng ta nhả người quá nhanh, bà không cảm thấy dựa theo tính cách của Lương Yến Tân thì sẽ tham lam suy tính nhanh chóng cưới Miên Miên về nhà à? Hôm đó lúc nói chuyện cậu ta cũng để lộ ý định này”
“Miên Miên mới hai mươi mốt, dù sao con cũng không nỡ, muốn em ấy ở nhà thêm mấy năm”. Ôn Trị Nhĩ chen vào.
Triệu Đường Như trừng mắt: “Từ hôm nay trở đi, chuyện của Miên Miên do tôi quyết định, mấy người đừng nghĩ ngăn nọ cản kia nữa; chỉ cần con bé muốn thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Yêu đương rồi kết hôn là chuyện bình thường, chúng ta xen vào được hả?”.
“Mẹ, mẹ nỡ à?”.
“Không nỡ thì làm sao giờ? Dù có không nỡ thì chúng ta cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của con bé”.
Phòng khách nhỏ lại lâm vào trầm lặng.
Qua một lúc lâu, thím Trương đã quay lại: “Cô chủ đã ăn cháo và uống thuốc rồi ạ”.
Sắc mặt mấy người càng trầm mặc phức tạp, một lúc sau Ôn Dược mới phẩy tay ý bảo thím Trương đi xuống, sau đó lại hừ một tiếng không rõ ý tứ: “Tốt nhất cậu ta nên biết quý trọng, đừng có oanh yến phức tạp là được”.
Lời này rõ ràng đã hàm chứa ý tứ chấp nhận lẫn nhượng bộ.
Ôn Dược biết bản thân mình cuối cùng cũng sẽ đồng ý, hoặc là đã sớm dao động, chỉ là ông vẫn chưa tỏ rõ thái độ cuối cùng mà thôi.
Con gái đã thích thì ông còn có cách nào khác đây?
“Cậu ta đã là người hiếm có giữ được mình trong sạch trong cái giới này rồi”. Triệu Đường Như nói.
Ôn Trị Nhĩ chen vào: “Là anh ta không nhìn vừa mắt ai đấy thôi”.
“Không nhìn vừa mắt ai? Người ta cuối cùng cũng tìm được một cô gái tốt như Miên Miên, con thì sao? Ánh mắt của con cũng không kém bao nhiêu đâu mà sao vẫn chưa thấy có tăm hơi gì?”.
“Sao tự nhiên lại trút lên người con rồi, Ôn Lãng Dật vẫn còn độc thân kìa”.
“Bố, mẹ”. Ôn Lãng Dật đột nhiên mở miệng: “Con có chuyện muốn nói”.
Sau khi từ Anh trở về, anh vốn dĩ vẫn giữ thái độ trung lập với chuyện này. Nhưng vừa rồi bị Miên Miên nhận nhầm thành Lương Yến Tân trong phòng ngủ, anh lại dao động.
Anh không biết rõ tư vị lúc này là gì, có lẽ là chua xót và tự trách,
Cuối cùng vẫn là không đành lòng.
“Anh định nói gì thế”. Ôn Trị Nhĩ hừ một tiếng bất mãn nhưng chỉ nhận được một ánh mắt lạnh lùng.
Ôn Dược nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”.
Câu trả lời của Ôn Lãng Dật lại nằm ngoài dự kiến của ông.
“Thật ra con đã biết chuyện này từ một tháng rưỡi trước rồi”.
…
Lương Yến Tân rủ mắt nhìn người đang vùi đầu trong ngực mình.
Vừa rồi anh đích thân đút cháo và thuốc cho cô, sau đó cô nghiêng đầu vùi mặt trong ngực anh hít sâu một hơi, ghé sát vào cơ thể anh, bám dính như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
Chẳng mấy chốc tiếng hít thở đã dần trở nên bình ổn có quy luật.
Gương mặt ửng đỏ nhạt bớt, nếp xô đẩy giữa mày cũng chịu giãn ra nhường chỗ cho cảm giác ỷ lại và an bình.
Lồng ngực anh cứng đờ, cảm xúc không có chỗ phát tiết, chỉ còn cách nhắm hai mắt chống cằm trên đỉnh đầu cô, lắng nghe tiếng hít thở đều đặn của cô.
Một lúc sau, ước chừng cô gái nhỏ đã ngủ say anh mới nhẹ nhàng ngồi dậy, ôm cô đặt lên giường rồi cẩn thận đắp chăn lên.
Làm xong mọi việc, anh đứng dậy ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa đóng, tiếng bước chân phía bên trái lập tức truyền đến.
Anh ngước mắt nhìn sang.
“Nói chuyện chút đi”. Ôn Dược mang theo vẻ mặt phức tạp xoay người đi về phía thư phòng.
…
Ôn Thư Du được truyền dịch và uống thuốc nên đã nhanh chóng hạ sốt.
Khi tỉnh dậy, cô nhớ lại mọi chuyện từ tối qua cho đến chuyện uống thuốc trước khi ngủ ban nãy bèn không khỏi xấu hổ lấy chăn trùm đầu.
Quả nhiên mỗi lần bị bệnh cô đều yếu ớt hơn so với thường ngày.
Nhưng mà, Lương Yến Tân đã tới rồi…
Cô nằm mơ cũng không ngờ được chuyện này. Sớm biết khổ nhục kế hữu dụng như thế thì cô đã mong bị ốm sớm một chút, đỡ phải tủi thân nhiều ngày đến vậy.
Nhưng bây giờ thì sao rồi? Anh còn ở đây không? Đừng nói lại bị người nhà cô kiếm cớ đuổi đi rồi nhé?
Ôn Thư Du xốc chăn ngồi dậy, nhưng cũng vì bật dậy quá vội vàng mà cô lại choáng váng như say xe, vội vàng nhắm mắt dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lát.
Ít phút sau, cơn choáng váng biến mất. Cô mở mắt ra nhìn mu bàn tay mình, kim truyền dịch đã được rút ra, giờ chỉ còn lại vệt màu xanh mờ nhạt.
Cô đứng dậy cầm áo khoác bên cạnh, mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có dưới tầng lờ mờ có chút tiếng động. Cô từ từ bước đến hành lang nhìn xuống dưới, bỗng chốc lại ngẩn người.
Người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây ngồi trên sô pha, đối diện với bố mẹ cô. Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ không thấy mặt đâu, có lẽ là bận việc ở công ty không dứt ra được.
Bầu không khí giữa ba người trong phòng khách khá hài hòa, không hề giương cung bạt kiếm căng thẳng như lần trước, thậm chí hình như còn đang bình tĩnh nói chuyện gì đó với nhau.
Rất giống khi cô chưa thú nhận chuyện yêu đương với Lương Yến Tân.
Sao… sao lại thế này? Cô mới ngủ có một giấc thôi mà tình hình đã quay ngoắt thế sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Thư Du mím môi, ngón tay bám chặt vào lan can, ánh mắt không nhịn được dừng trên mặt người đàn ông, phác họa đường nét thâm thúy nổi bật của anh.
Bỗng nhiên, dường như anh cảm nhận được mà ngước mắt lại đây, bất ngờ trong đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên nhưng nhanh chóng đã lụi đi nhường chỗ cho ý cười nhàn nhạt, sắc thái bình đạm thản nhiên chớp mắt đã trở nên linh động có sức sống.
Bốn mắt nhìn nhau, cô ngây ngốc che mặt hé miệng cười rộ lên.
Thật là vui, tỉnh dậy lại thấy anh vẫn còn ở đây.
Lúc này, Triệu Đường Như lờ mờ nhận thấy điều gì đó bèn xoay người nhìn lên lầu, đúng lúc bắt gặp dáng vẻ cười ngây ngô của con gái nhỏ.
Bà sửng sốt hỏi: “Miên Miên, con dậy rồi hả?”.
“Dậy rồi?”. Ôn Dược đờ người, ho nhẹ một tiếng, động tác nhìn theo có vẻ mất tự nhiên: “Sao lại không lên tiếng gì cả. Thím Trương, mau đi đo lại nhiệt độ cho con bé xem sao”.
“Con cảm thấy đỡ nhiều rồi”. Giọng nói của cô vẫn còn khàn, Ôn Thư Du giật mình cố gắng điều chỉnh chất giọng thanh thoát êm tai.
“Về phòng trước cho ấm, mặc thêm chút quần áo”.
“Con mặc nhiều rồi mà…”.
Ôn Dược lại khuyên cô: “Nghe lời nào”.
Nhưng mà người trên lầu vẫn quay tới quay lui bày ra dáng vẻ chẳng muốn đi chút nào. Ánh mắt của cô trước sau vẫn dính chặt trên người thứ ba trong phòng khách.
Bỗng nhiên, người đàn ông phía sau lặng lẽ lên tiếng: “Miên Miên, nghe lời về phòng trước đi”.
“… Dạ”.
Cô chỉ đáp lại một tiếng, sau đó chớp chớp đôi mắt hạnh, yên lặng xoay người ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.
Ôn Dược: “…”.