Dịch: Phi Phi
Nhiệt độ và xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay khiến Ôn Thư Du hốt hoảng bối rối rụt tay lại: “Ai muốn cởi quần áo anh chứ!”.
Vành tai cô bỗng nhiên bị người nọ nghiền nhẹ khiến cả người cô mềm nhũn ngã trở lại vòng tay anh.
Người đàn ông nhẹ giọng bâng quơ: “Sớm muộn gì cũng đến ngày đó, làm quen trước một chút cũng được”.
“Em đã bị ốm rồi mà anh còn bắt nạt em”. Cô tìm đủ lý do trốn tránh cử chỉ lưu manh của người đàn ông, đầu ngón tay cô cào vào lòng bàn tay định bụng trả đũa.
“Được”. Anh cong môi cười, “Hôm nay tha cho em trước”.
Nói xong, bàn tay đang nắm tay cô giả vờ muốn rụt lại, chẳng thèm quyến luyến dịch xuống, cuối cùng mới từ từ buông ra.
Vào lúc Ôn Thư Du còn đang kinh ngạc với hành động dứt khoát của anh thì lòng bàn tay anh đột ngột kéo tay cô kề sát lớp áo sơ mi trơn nhẵn, lớp vải mỏng manh không thể nào ngăn cản cô cảm nhận những cơ bắp phập phồng ấm áp đang ngủ đông dưới lớp áo của người đàn ông.
Rắn chắc mạnh mẽ, từng múi rõ ràng.
Cảm xúc ở bàn tay rất nhạy bén, lúc này bàn tay cô bị bao phủ hoàn toàn bởi nhiệt độ của Lương Yến Tân. Lòng bàn tay dấy lên cảm xúc ngứa ngáy khó giải thích, cảm giác run rẩy rần rần lan tỏa khắp tứ chi rồi xộc thẳng lên não.
Cô ngây người một lúc mới lấy lại tinh thần, đẩy anh ra thật mạnh: “Lưu manh!”.
Anh vốn dĩ đang kề sát bên tai cô, vừa rồi hơi thở của anh còn dồn dập gián đoạn khi làm mấy hành động đó với cô, sau đó lại thả lỏng cười thành tiếng, dáng vẻ cực kỳ mờ ám trêu ngươi.
“Bố mẹ em giữ anh lại cũng đành, nhưng sao còn cho phép anh ở trong phòng cùng em chứ”. Ôn Thư Du chui vào chăn giận dỗi.
Thế mà họ cũng yên tâm cho được, lạ quá mà!
Kết quả, cô vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang mấy tiếng khiến chính cô cũng giật mình chột dạ.
“Cô chủ, trước khi ngủ cô mới chỉ ăn nửa bát cháo, bây giờ có đói không? Muốn ăn thêm chút gì không?”. Thím Trương đứng hỏi cách một cánh cửa.
Ôn Thư Du ló đầu khỏi chăn, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lương Yến Tân.
“Không cần, cháu không đói”. Cô ngượng nghịu đáp một tiếng.
Thầm nghĩ thím Trương sẽ không tự tiện gõ cửa phòng vào lúc này, chắc chắn là ông bố nhọc lòng vì con gái kia vẫn còn tâm đề phòng nên cử người đi đối phó đây mà.
“Thế cô có muốn uống nước không? Bị sốt phải uống nhiều nước mới nhanh khỏi”.
Lương Yến Tân nhướng mày. Hiểu rồi, tình hình này là phải muốn nhìn một cái mới xong chuyện.
Anh ôm người đang chui mình trong chăn thả lại trên giường, đợi cô nằm ngay ngắn xong mới đứng dậy ra mở cửa phòng.
Ôn Thư Du phát hiện ý định của anh bèn vội vàng sửa sang đầu tóc, hai tay cùng non nửa khuôn mặt đều vùi trong chăn.
Cô nhìn Lương Yến Tân đưa tay lên chỉnh lại nếp áo sơ mi, khuy măng sét ở tay áo màu trắng khúc xạ chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo rất khó phát hiện.
Anh gạt then cửa, mở cửa ra.
Thím Trương co rúm người đi vào, ánh mắt lặng lẽ quan sát một vòng rồi khom lưng đặt cốc nước lên tủ đầu giường: “Cô chủ, uống chút nước đi?”.
“Được”. Ôn Thư Du gật đầu, để mặc thím Trương đỡ mình ngồi dậy rồi uống mấy ngụm nước đối phương đưa tới.
Lương Yến Tân đứng một bên nhìn, đút một tay trong túi quần.
Anh thản nhiên liếc nhìn sắc mặt của thím Trương, rõ ràng là dáng vẻ đang quan sát cô gái nhỏ nằm trên giường. Ngay sau đó, dường như cảm nhận được điều gì, ánh mắt anh khẽ lay động chuyển đến đối diện với cặp mắt tròn xoe yêu kiều đang nhìn mình.
Cô vừa uống nước vừa lặng lẽ đưa mắt nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, đôi hàng mi thanh tú chớp nhè nhẹ, khóe mắt vẽ lên đường cong ẩn hiện.
Lương Yến Tân cong môi cười, trái tim thoáng chốc lại mềm nhũn.
Nhìn một vòng không phát hiện ra điều gì khác thường, thím Trương nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng xoay người rời khỏi đi báo cáo kết quả tác chiến.
Người làm cha mẹ không mong con gái đang ốm mà phải chịu mệt, cũng vì muốn nhắc nhở đôi trẻ lâu ngày không được gặp nhau nên tiết chế, về tình cảm có thể tha thứ được.
Cửa phòng ngủ khép lại, Ôn Thư Du lại ngả ra giường, im lặng nhìn Lương Yến Tân. Cho đến khi anh trở về vị trí trước đó rồi ôm lấy cô, cô gái nhỏ mới nhẹ nhõm vừa lòng nhắm mắt lại.
“Chuyện ban nãy còn chưa nói rõ đâu”. Chợt nhớ đến câu chuyện bị đối phương chặn đứng bởi lời nói không đứng đắn, cô bỗng dưng lại mở mắt thắc mắc.
“Nói chuyện gì? Cởi quần áo hử?”.
“Không phải!”. Cô đột nhiên cao giọng, không nhịn được ho khan vài tiếng, sau đó lại lười biếng vùi đầu vào lồng ngực đối phương.
Lương Yến Tân dịu dàng vỗ lưng cô cách một lớp chăn, giọng nói không còn ý tứ trêu chọc: “Được, em nói đi, còn muốn nói gì nào?”.
“Vừa rồi em nói đó, anh không yên tâm những người khác phái bên cạnh em, em cũng không yên tâm về anh đấy. Anh không yên tâm về em, em cũng vậy, cứ như thế đôi bên mệt mỏi biết bao. Dù sao yêu đương cũng là chúng ta của hiện tại, không phải sau này, nếu sau này anh thích người khác, em sẽ…”.
“Em sẽ thế nào?”.
Ôn Thư Du bĩu môi: “Không muốn nói”.
“Miên Miên, chuyện như em nói tuyệt đối không bao giờ xảy ra”.
Thấy người trong lòng mình không nói tiếng nào, Lương Yến Tân vừa giận vừa buồn cười. Anh véo khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, nói: “Không tin à? Vậy em cũng nên tin tưởng phán đoán của bố mẹ em chứ”.
“Không phải em không tin, chỉ là không muốn bên cạnh anh luôn có nhiều người ái mộ như vậy”. Cô nhỏ giọng thì thầm, đầu ngón tay cô chọc lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, “Anh… anh dùng lời ngon ngọt gì mà thuyết phục được bố mẹ em thế?”.
Anh cười một tiếng, đáp: “Lời ngon ngọt?”.
Sau câu hỏi không rõ ý vị, căn phòng lại lâm vào trầm tĩnh, một lúc sau anh mới bình thản lên tiếng: “Em quên là bố anh và bố em đã có quan hệ thân thiết từ trước hả? Đàn ông nhà họ Lương không chơi đùa phụ nữ, điều này ông ấy rõ hơn em nhiều”.
Mặc dù bố mẹ anh chỉ là liên hôn thương nghiệp, nhưng điều đó không đi ngược lại điều anh vừa nói.
Anh vừa nói xong, người trong ngực qua một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì. Lương Yến Tân cúi đầu vén một góc chăn, nâng cằm khiến cô ngẩng đầu lên.
Cô gái nhỏ cực kỳ bối rối tựa như thỏ con bị kẻ săn mồi tìm bắt tận cửa động, đôi mắt mở to thấp thỏm nhìn anh.
“Sao vậy?”.
Ôn Thư Du lại bắt đầu nắm cà vạt của anh: “Em… em không cố ý nhắc đến chuyện này”.
Lương Yến Tân nhướng mày nhìn cô chằm chằm.
“Sao anh lại nhìn em như vậy”, cô gái nhỏ cụp mi, bất an nắm chặt ngón tay, “nhưng mà, hình như em luôn chọc đến chuyện buồn của anh”.
“Ví dụ?”. Anh hỏi.
Anh định khởi binh vấn tội, nhất định tính sổ với cô đến cùng sao? Ôn Thư Du cúi đầu chột dạ, nói: “Lần trước đụng phải anh trong quán bar ở Lâm Thành, khi đó em không biết một ngày trước là… là ngày đặc biệt đối với anh nên đã buông mấy lời vô tâm, kết quả hình như đã chọc cho anh không vui”.
Anh lục lại ký ức, bèn nói: “Em muốn nói ngày giỗ của bố anh?”.
“Vâng. Hôm sau em muốn xin lỗi anh, nhưng hình như ngày thường mà nhắc đến chuyện đó càng không tốt nên cứ trì hoãn mãi”. Cô gái nhỏ bất an giương đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh: “Thật xin lỗi”.
Lương Yến Tân nhìn cô, bỗng nhiên bật cười: “Bạn nhỏ, anh không yếu ớt như em nghĩ đâu”.
Ôn Thư Du ôm chặt anh an ủi: “Người thân qua đời, đau buồn là chuyện bình thường, anh không cần vì muốn giữ hình tượng trước mặt em mà cất giấu mặt này”.
Người đàn ông híp mắt, giơ tay phủ lên eo cô: “Nếu anh buồn thật thì em muốn an ủi anh thế nào?”.
Cô lặng yên ôm anh một lúc, đột nhiên trả lời: “Em sẽ ở bên anh. Mặc dù trên đời này thiếu đi một người quan tâm anh, nhưng bây giờ lại có thêm em ở bên cạnh anh. Mặc dù hiện tại đều là anh chăm sóc cho em, nhưng sau này em cũng sẽ học cách chăm sóc tốt cho anh”.
Lương Yến Tân nghẹt thở, lồng ngực căng cứng nhưng trái tim lại mềm mại như bùn nhão gặp phải thủy triều cuốn băng mọi thứ, nháy mắt đã sụp đổ hoàn toàn.
Vốn dĩ anh muốn nói tâm trạng của anh sẽ bị ảnh hưởng vào ngày giỗ của bố, nhưng đó là vì hai người đã có chút bất đồng trước khi bố anh qua đời nên dẫn đến anh vẫn luôn canh cánh chuyện này. Anh cũng không yếu ớt đến mức coi nó thành bóng ma hay vết sẹo vĩnh viễn tồn tại trong lòng.
Sinh lão bệnh tử, con người ai rồi cũng phải trải qua.
Nhưng cô lại nói muốn chăm sóc cho anh, muốn ở bên anh.
Anh vốn không thể tưởng tượng được tương lai không có cô, huống chi lúc này cô còn chính miệng đồng ý hứa hẹn tương lai với anh.
“Được”.
Anh ôm cô thật chặt, trừ hành động này, nhất thời anh không thể nghĩ ra phương thức khác để thể hiện cảm xúc của mình: “Mãi mãi ở bên anh nhé”.
Ôn Thư Du nép vào lòng người đàn ông, mặc anh ôm chặt mình, nhịp tim dồn dập từ từ thả chậm yên bình.
…
Ôn Thư Du bất ngờ đổ bệnh đã thay đổi rất nhiều chuyện, đồng thời cũng thay đổi thái độ của hai nhà.
Mặc dù mấy người Ôn Dược, đặc biệt là Ôn Trị Nhĩ vẫn không mấy ưa Lương Yến Tân, nhưng cảm xúc đó thông thường chỉ biểu hiện qua những hành vi ngầm kín đáo, sẽ không bày ra trước bàn dân thiên hạ.
Ít nhất thì không khí bề ngoài giữa mọi người vẫn rất hòa hợp.
Sau Giáng sinh là sinh nhật của Dư Âm Dung. Trước đây bà cũng không thích tổ chức ăn uống linh đình vào mấy dịp này, nhưng tình huống bây giờ đã khác.
Một mặt là bà không nhịn được muốn “khoe”, một mặt cũng vì muốn giúp Lương Yến Tân một phen.
“Tiệc sinh nhật dì Dư của mấy đứa, nhà chúng ta tất cả đều phải đi”.
Ôn Trị Nhĩ gật đầu, giương mắt nhìn Ôn Thư Du, ra tay trước chiếm thế thượng phong.
“Miên Miên, lần này em làm bạn đồng hành của anh nhé?”.
“Lại nữa?”. Ôn Lãng Dật cười lạnh khinh bỉ.
“Chuyện đó…”. Ánh mắt Ôn Thư Du dạo qua lại giữa hai người anh trai, ho nhẹ một tiếng, “Xét đến việc trước đây anh cả đã nói tốt cho em, vì thế để báo đáp, em vốn dĩ nên làm bạn đồng hành của anh ấy”.
Sau khi ốm dậy, cô từng nghe bố mẹ cô nhắc tới Ôn Lãng Dật đã chủ động kể chuyện đã xảy ra ở Anh một tháng rưỡi trước, ý đồ muốn thuyết phục bọn họ. Khi đó cô rất kinh ngạc khi anh trai lại nói đỡ cho mình, đồng thời cũng rất cảm động.
Cô vừa nói xong, sắc mặt Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ chia hai phần trái ngược.
“Vốn dĩ?”.
“Đúng vậy, em vốn tính như vậy đó, nhưng mà…”.
Ôn Thư Du cười khan: “Nhưng mà có phải hai anh quên rồi không, em hiện giờ là người đã có bạn trai rồi mà?”.
Hai ông anh lập tức đờ đẫn.
“Cho nên đương nhiên em phải làm bạn đồng hành của anh ấy rồi!”.
“Em nhẫn tâm nhìn bọn anh không có bạn đồng hành hả?”.
“Bản thân tìm không được bạn gái còn đòi Miên Miên giúp đỡ?”. Ôn Dược liếc hai cậu con trai, “Làm anh mà mất mặt quá thể?”.
Phòng khách lập tức yên lặng.
Ôn Thư Du cúi đầu mím môi nhịn cười, bỗng nhiên lại nghe thấy Ôn Trị Nhĩ thở dài: “Lần trước anh đặt riêng một chiếc váy muốn tặng cho em, vừa rồi còn nghĩ em có thể mặc nó trong bữa tiệc sắp tới, kết quả nhóc con nào đó bỏ quên anh luôn rồi”.
“Ây da anh hai, đừng keo kiệt như vậy mà”. Cô kéo dài giọng nói, ôm cánh tay anh hai lắc lư, muốn anh trai rộng lượng một chút.
Nhưng Ôn Trị Nhĩ lại không hiểu được hành động làm nũng của cô, đồng thời cũng hiểu sai ý khiến sắc mặt anh lập tức hòa hoãn chút ít.
“Được rồi được rồi, chiếc váy đó trừ tặng em còn có thể tặng ai nào?”. Khóe môi Ôn Trị Nhĩ cong lên chói mắt, ho nhẹ một tiếng nghiêm nghị: “Đến ngày sẽ có người đưa tới, đúng lúc em có thể mặc trong bữa tiệc”.
Ôn Thư Du lại sững người khó nói.
“Sao thế?”. Ôn Trị Nhĩ nhíu mày.
“Hơ hơ, anh hai”. Ánh mắt cô mơ hồ, trả lời: “Quên nói cho anh biết, Lương Yến Tân đã chuẩn bị váy áo cho em cả rồi”.
Không khí lại yên tĩnh lần thứ hai.
Giây tiếp theo, Triệu Đường Như bật cười thành tiếng, Ôn Dược và Ôn Lãng Dật cũng nhịn cười, cùng lúc quay mặt đi tỏ vẻ không có việc gì.
“…”. Ôn Trị Nhĩ cắn răng, giận dỗi rút cánh tay lại, giả vờ hừ lạnh một tiếng.
Ăn tối xong, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục ai bận việc người nấy.
Ôn Thư Du cố ý ở lại cuối cùng, Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ đi trước, phòng khách chỉ còn lại cô và bố mẹ.
Cô cất tiếng gọi: “Bố, mẹ”.
Đợi hai người cùng quay lại cô mới lấy hết can đảm mở miệng: “Chuyện mấy ngày nay con không biết nói thế nào, tóm lại… cảm ơn bố mẹ đồng ý chuyện của con và Lương Yến Tân”.
Vóc dáng cô gái yêu kiều duyên dáng dưới ánh đèn, Ôn Dược ngẩn người, chóp mũi đột nhiên thấy chua xót bèn vội vàng xua tay: “Con bé này, nói ngốc nghếch gì thế, với bố mẹ thì có gì đâu mà cảm ơn”.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như ông thoáng thấy được bóng dáng cô của cô con gái nhỏ non nớt trước kia.
Chớp mắt đã lớn như vậy rồi, đã đến tuổi yêu đương thậm chí bàn chuyện cưới hỏi.
“Con biết bố mẹ đều vì quan tâm con, vì tốt cho con, dù thế nào con cũng muốn cảm ơn bố mẹ đã ủng hộ quyết định của con”.
Triệu Đường Như mấp máy môi, ánh mắt hơi phức tạp, cuối cùng vẫn nở nụ cười: “Mong muốn của bố mẹ không có gì lớn lao, chỉ mong con có thể vui vẻ hạnh phúc. Như bố con nói đó, không cần nói cảm ơn với bố mẹ”.
“Được rồi được rồi, mùi mẫn như thế làm gì, ai không biết còn tưởng Ôn Dược tôi hôm nay phải gả con gái đi đấy”. Ôn Dược cố ý sẵng giọng hừ lạnh, đưa tay xoa đầu con gái nhỏ: “Không phải là váy đã được đưa đến rồi à? Còn không lên nhìn xem?”.
“Được rồi, con đi ngay đây!”. Ôn Thư Du xoa mặt muốn xua tan cảm xúc dâng trào nơi khóe mắt.
Triệu Đường Như cười nói: “Mau đi đi”.
Cô nghe lời cất bước vui vẻ trở về phòng.
Mấy chiếc hộp lớn tinh xảo đặt trên thảm. Ôn Thư Du đóng cửa xong muốn đến gần xem nhưng lại chú ý đến điện thoại di động đang rung lên.
Cô khom lưng cầm di động trên bàn, nhấn mở thông báo tin nhắn trên màn hình.
Tần Hủ gửi đến: [Thư Du, có phải cậu cũng dự bữa tiệc của Lương thị không? Có thể làm bạn đồng hành của mình được không?]
Ôn Thư Du sửng sốt.
Sau khi nghe Lương Yến Tân nói những “phỏng đoán” về Tần Hủ, xuất phát từ tâm thái “thận trọng”, cô luôn lặng lẽ giữ khoảng cách với anh ta, vô thức cũng khiến cơ hội hai người chạm mặt nhau giảm đi rất nhiều.
Lần này vừa về nước cô đã bị người nhà đưa đến thành phố bên cạnh du lịch, lại ở nhà dưỡng bệnh thêm mấy ngày nên vẫn chưa gặp mặt Tần Hủ, liên lạc ngày thường cũng ngày càng ít ỏi.
Nhưng hiện tại…
Nếu là trước đây có lẽ cô sẽ đồng ý, nhưng hiện giờ dù thế nào cũng không thể được.
Cô cầm di động, suy nghĩ dần bay tận phương nào.
Không chỉ Tần Hủ, nếu lần này cô tham dự tiệc sinh nhật của dì Dư cùng Lương Yến Tân, phải chăng điều đó sẽ đồng nghĩa với việc nói cho mọi người biết cô và Lương Yến Tân đang ở bên nhau?
Mặc dù nội tâm có chút hoảng hốt bối rối, nhịp tim dồn dập nhưng khóe môi cô lại không nhịn được cong lên.
Đành vậy. Ôn Thư Du che mặt cười trộm, thật ra cô cũng rất chờ mong, vì chuyện này có thể khiến những người phụ nữ tơ tưởng đến Lương Yến Tân biết đến sự tồn tại của cô.
Vẫn nên tuyên bố dõng dạc cho mọi người biết thì tốt hơn. Cô nén cười bổ nhào lên giường, kích động lăn tròn một vòng.
Vui vẻ một lúc lâu cô mới nhớ đến Tần Hủ, bỗng dưng bình tĩnh lại một chút.
Ít giây sau, cô cúi đầu nhắn trả lời: [Xin lỗi, lần này không được rồi.]
Tần Hủ gần như trả lời cô ngay lập tức: [Ừ, không sao.]
Ôn Thư Du thở phào rồi ném điện thoại sang một bên.
Cô cảm thấy có lẽ Tần Hủ sẽ hiểu lầm cô sẽ đi cùng Ôn Lãng Dật hoặc Ôn Trị Nhĩ, đến lúc gặp nhau trong bữa tiệc, nếu Tần Hủ thật sự có ý với cô, chắc hẳn sẽ rất khó xử.
Nghĩ vậy, Ôn Thư Du vừa chờ mong đến bữa tiệc nhưng cũng không thiếu phiền não.
…
Ngày diễn ra buổi tiệc, Ôn Thư Du dậy sớm sửa soạn trang điểm.
Bận tới bận lui từ sáng đến tối, đầu tiên là tắm rửa dưỡng da, bôi tinh dầu dưỡng thể lên da, mùi sữa tắm quyện với tinh dầu tản mạn hương linh lan nhàn nhạt trong không khí.
Làm xong mấy bước đó, cô bắt đầu làm tóc, trang điểm, thử lễ phục mà Lương Yến Tân đưa đến.
Ôn Trị Nhĩ chọc ghẹo, giọng điệu chua lòm: “Em cứ như chuẩn bị tham gia tiệc đính hôn ấy nhỉ?”.
“Anh hai, anh lại nói lung tung, cẩn thận em mách bố đấy”.
“Đắc tội em chắc là có nhiều người muốn xử anh lắm đây?”. Nói xong, Ôn Trị Nhĩ mập mờ hừ nhẹ, quay ngoắt đi xuống lầu.
Ôn Thư Du vừa nghe “có nhiều người” trong câu nói của anh trai là biết anh đang ám chỉ ai. Thấy anh trai đi rồi, cô lặng lẽ bĩu môi trở về phòng.
Đến chạng vạng, chiếc xe hơi màu đen dừng trước biệt thự nhà họ Ôn.
Ôn Thư Du hơi căng thẳng khoác áo đi xuống lầu. Đến khi bước qua hiên đi đến chỗ chiếc xe cách cửa chính vài ba mét, cô và người đàn ông mặc âu phục đúng lúc bốn mắt nhìn nhau, trái tim chợt lỡ một nhịp, sau đó lại phập phồng hồi hộp.
Cô như bị ngâm mình trong chiếc ly thủy tinh chứa đầy bọt khí, bọt khí lắc lư chao đảo hệt như trái tim cô lúc này.
Anh nhìn cô, vẻ mặt bình đạm thường ngày vơi đi chút ít.
Ôn Lãng Dật đứng ở bên cạnh trầm mặc một lát mới quay sang Lương Yến Tân, giọng điệu không nóng không lạnh: “Đêm nay giao người cho anh đấy”.
Đối phương “Ừ” một tiếng, ánh mắt không hề chuyển động.
Ôn Lãng Dật cảm thấy bản thân mình đang làm bóng đèn chói mắt nên không muốn ở lại lâu, không buồn lên tiếng mà đi thẳng vào trong.
Ôn Thư Du đứng tại chỗ nhìn anh rút cánh tay đang đặt trên cửa xe, lập tức đi về phía cô.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đen, sơ mi trắng cùng chiếc áo khoác dài màu đen, thân hình cao lớn, dáng vẻ ưu tú, đường nét khuôn mặt vô cùng nổi bật.
Cô nắm chặt tay tiếp tục nhìn anh như vậy.
“Đi nhé?”. Anh đến gần, giúp cô kéo áo khoác trên người.
“Vâng”. Cô gái nhỏ nhìn anh với ánh mắt trông mong.
Mặc dù quá nửa chiếc váy đã bị áo khoác che khuất nhưng hôm nay cô còn trang điểm rất tỉ mỉ, kỳ công làm tóc, rõ ràng là không hề giống dáng vẻ mà anh vẫn thấy thường ngày.
Vậy mà người đàn ông chẳng có ý khen lấy nửa lời.
Ôn Thư Du nén giận, đi đến bên cạnh anh, trong lòng không ngừng trách anh keo kiệt cả một lời khen.
Anh liếc mắt nhìn chiếc áo trên người cô: “Lạnh không em?”.
Cô rủ mắt nói “Không lạnh” rồi ngồi xuống ghế sau.
Nhiệt độ trong xe đủ ấm áp, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không cởi áo khoác ra.
Lương Yến Tân đóng cửa xe, vòng đến ngồi xuống vị trí phía bên kia.
“Lái xe”. Anh nhẹ giọng nhàn nhạt dặn dò tài xế.
Cùng lúc xe chuyển bánh, anh bỗng nhiên đưa ấn chỗ nào đó trên lưng ghế, tấm ngăn lập tức từ từ kéo lên.
Ôn Thư Du ngẩn người, ngơ ngác nhìn tấm ngăn ngày càng thu hẹp khe hở với trần xe, cuối cùng chia không gian trong xe thành hai khoang ngăn cách độc lập kín đáo.
Căng thẳng ập đến, Ôn Thư Du chưa kịp phản ứng gì thì trước mắt đột nhiên sầm lại.
Người đàn ông dồn cô vào một góc, một tay giữ chặt eo cô, hô hấp dồn dập đan xen, sống mũi thẳng tắp của anh thậm chí đã cọ đến chóp mũi cô.
“Không được!”. Cô vội vàng che môi tránh né, “Son sẽ bị trôi! Không được hôn em!”.
Lương Yến Tân chống một tay lên cửa xe phía sau cô, nghe thấy vậy động tác bèn khựng lại.
Một lúc sau, bàn tay chống cửa xe của anh hơi dồn sức, xương bàn tay lẫn gân xanh mờ nhạt ẩn hiện dưới lớp da.
“Anh cẩn thận một chút”. Thanh âm của anh rất thấp mang theo chất khàn quyến rũ.
Ôn Thư Du lắc đầu, “Không được”. Cô còn lâu mới tin một người đàn ông thường mất khống chế vì một nụ hôn như anh.
“Vậy để bồi thường…”, dưới ánh sáng tối tăm yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở kiềm chế căng cứng của của người đàn ông, “cho anh nhìn xem em mặc bộ váy này thế nào”.
Vừa dứt lời, anh không đợi cô đồng ý đã trực tiếp giơ tay lên cởi áo khoác trên người cô.
Thiết kế của chiếc váy cũng không khoe da thịt quá mức mà là một thiết kế cổ điển đơn giản, những họa tiết như dây leo vươn đến bao quanh cánh tay cô, chỉ chừa lại bả vai và vùng cổ trắng ngần.
Tà váy cũng đính kết rất nhiều kim cương nhỏ li ti và họa tiết dây leo, nhưng đó đã chẳng còn là điều anh quan tâm lúc này.
Lương Yến Tân cúi đầu, xẹt qua bàn tay sẵn sàng đề phòng che lại đôi môi của cô rồi lặng lẽ bật cười, nụ hôn cuối cùng đã dừng trên bả vai cô.
Bả vai vẫn còn vương chút hơi lạnh từ bên ngoài chợt tiếp xúc với nhiệt độ ấm áp của làn môi, độ ấm tương phản rõ rệt khiến cô không nhịn được co rúm lại.
Thông thường khi thưởng thức một món ăn ngon, miếng đầu tiên ta sẽ nhẹ nhàng nếm thử, sau đó mới tham lam vô tận hưởng dụng nó.
Anh cũng giống vậy.
…
Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi.
Gương mặt Ôn Thư Du nóng lên, khoác áo kín mít ngồi ở ghế sau, hai tay nắm chặt vạt áo mềm yếu vô lực.
Thật quá đáng lắm…
Cô không thể bình tĩnh được khi nghĩ đến hành vi đáng giận của người đàn ông trên đường đi vừa rồi.
Người đàn ông ngoài miệng thì nói “Anh hối hận đã để em mặc như vậy” nhưng năm lần bảy lượt lại lưu luyến nơi hõm vai và cổ cô.
Rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ vừa lòng với bộ trang phục này! Cô thật sự nghi ngờ Lương Yến Tân đã âm mưu từ trước nên mới đưa bộ lễ phục này cho cô, mục đích chính là tiện “làm xằng làm bậy”.
Cửa xe bị kéo ra, người đàn ông khiến cô tức nghiến răng đứng bên cạnh cửa, thần thái tràn ngập vẻ thỏa mãn, khí chất tản mạn thong dong.
Cứ như người làm ra những hành động quá mức vừa rồi không phải là anh, vừa xuất hiện trước mặt người khác là anh sẽ trở thành Lương thiếu lịch sự nhã nhặn.
Anh thấp giọng cười, đưa tay về phía cô: “Xuống thôi em”.
Năm ngón tay thon dài, cổ tay chỉ có hai sắc đen trắng tương phản, điểm xuyết bởi chiếc khuy măng sét lóe lên ánh sáng mát lạnh trông rất nịnh mắt.
Ôn Thư Du buồn bực trừng mắt lườm anh.
“Đêm nay nhiều người như vậy, vẫn mong Ôn tiểu thư nể mặt anh một chút”. Giọng nói của anh trầm thấp, tản mạn trong bóng đêm càng toát ra nét tình tứ mờ ám.
Ôn Thư Du bối rối không thôi, cuối cùng cũng giơ tay đặt vào lòng bàn tay anh.
Dường như trong chớp mắt khi hai bàn tay chạm nhau, năm ngón tay anh lập tức nắm chặt lấy tay cô, tuyệt đối không cho cô nửa phần kháng cự thừa thãi.
Ôn Thư Du kéo áo khoác bước xuống xe, người đàn ông cúi người nâng váy giúp cô, tránh cho cô dẫm lên làn váy khi bước xuống xe.
Cô nhìn bờ vai và tấm lưng rắn chắc của người đàn ông khi khom người xuống, khóe môi lặng lẽ cong lên, đáy mắt càng thêm phần lấp lánh rực rỡ trong bóng đêm.
Người phục vụ từ cảm xúc khiếp sợ nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng chạy đến dẫn hai người đến trước cửa đại sảnh, tiện thể nhận lấy áo khoác đã cởi xuống trong tay họ.
Ôn Thư Du không dám chạm vào bả vai và cổ mình để tránh lại nhớ đến những hình ảnh kiều diễm nóng bỏng kia. Cô gái nhỏ chỉ còn cách trừng mắt liếc người bên cạnh, sau đó tỏ vẻ miễn cưỡng khoác tay anh.
Anh cúi đầu nhìn cô cười, vẻ mặt ẩn hiện mấy phần đắc ý.
“Đáng ghét”. Cô thủ thỉ lầm bầm, bên môi lại là nụ cười hờn dỗi.
Vào lúc tiếp tục bị Lương Yến Tân đưa lên phía trước, Ôn Thư Du ngước mắt nhìn cánh cửa lớn đóng lại sau lưng, khó tránh lại dấy lên căng thẳng trong lòng.
Người phục vụ thả nhanh bước chân đi trước bọn họ mấy bước đến mở cửa, tiếp đó khom lưng cung kính nói: “Lương tiên sinh, Ôn tiểu thư, mời vào”.