Sở Thu Khánh hoàn toàn yên tâm, vui mừng không thôi.
Không ngờ rằng, bây giờ lại có công nghệ đen như vậy.
“Chỉ là...” Vui mừng chẳng được bao lâu, cô ta nghĩ tới tình trạng hiện tại của Tưởng Tử Hàn, lại nói rằng: “Bác Tưởng, hình như Tử Hàn nổi giận nghi ngờ ký ức của bản thân rồi, tình hình đã hơi khó không chế, có thể để anh ấy hoàn toàn nghe lời cháu không?”
Giọng nói của Tưởng Khải Chính trầm xuống, trong giọng điệu không nhanh không chậm còn có uy áp vô hình.
“Thu Khánh, cháu phải hiểu rõ hai chuyện. Thứ nhất, con chip là do Tống Thanh Hoa đưa cho, chúng ta không khống chế được, cũng không làm chủ được. Thứ hai, cho dù Tử Hàn có như thế nào đi chăng nữa thì cũng là con trai của bác, bác không thể thực sự để nó bị tổn thương thật sự nào được. Dù sao thì Tưởng Thị vẫn cần có nó tiếp quản. Bác giao nó cho cháu, không phải để cháu biến nó thành một con rối trong mắt trong lòng trong sinh lý đều chỉ nghe theo phụ nữ.”
Lời này nói ra vô cùng thẳng thừng, không hề khách sáo.
Trong lòng Sở Thu Khánh lập tức khó chịu, sắc mặt cũng vô cùng âm u, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện lại không thể hiện ra bất cứ điều gì.
“Bác Tưởng, cháu biết, cháu không có ý đó.” Cô ta làm nũng: “Tuy rằng người ta không có bản lĩnh gì nhưng vẫn tự mình biết mình mà. Đi theo bên cạnh Tử Hàn chính là tâm nguyện cả đời này của cháu, dù sao thì cháu cũng không thể lấy Tưởng Thị và kế hoạch của bác ra đùa được...”
Làm nũng nhõng nhẽo một trận mới dỗ cho Tưởng Khải Chính vui vẻ.
Sở Thu Khánh lạnh mặt cúp máy.
Vừa quay người lại đã đối diện với đôi mắt của Mộ Kiều Dung đang đứng ở cửa cầu thang bộ đằng sau cô ta.
Sở Thu Khánh lập tức cứng đờ, vẻ khiếp sợ kinh ngạc lần lượt xuất hiện trên mặt: “Dì... Dì Mộ.”
“Thu Khánh à, cháu vừa mới gọi điện với ai vậy?” Mộ Kiều Dung bình tĩnh hỏi.
“Không, không ai ạ.”
Bàn tay cầm điện thoại của Sở Thu Khánh vô thức siết chặt lại.
Mộ Kiều Dung bước từng bước về phía cô ta, khoe môi cong lên nở nụ cười sâu xa: “Sao dì lại nghe thấy cháu vừa gọi bác Tưởng nhỉ? Bác Tưởng nào vậy?”
Sở Thu Khánh bỗng hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Cô ta cười nói: “Vâng, một họ hàng xa của nhà cháu, cũng họ Tưởng ạ.”
“Vậy à?”
Mộ Kiều Dung giơ điện thoại trong tay lên, bà ta đã ghi âm lại hết từ đầu đến cuối những lời Sở Thu Khánh vừa mới nói rồi.
Ấn vào nút phát, giọng nói của Sở Thu Khánh vang vọng rõ ràng trong thang bộ.
Mặt Sở Thu Khánh lập tức biến sắc.
Mộ Kiều Dung ấn tạm dừng ghi âm, vẻ bình tĩnh trên mặt nứt toác, trong mắt lộ ra vẻ hung ác dữ tợn.
Bà ta từng bước ép sát Sở Thu Khánh, ép cô ta lùi tới tận chỗ tay vịn mới dừng lại: “Có phải người cô liên lạc là Khải Chính không!”
Mộ Kiều Dung túm lấy vai Sở Thu Khánh, hung hăng ép hỏi: “Không phải ông ta chết rồi sao? Vì sao còn có thể gọi điện với cô? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Rồi làm gì với Tử Hàn! Chip? Nó bị thương ở nước ngoài, mấy người cấy chip cho nó, muốn khống chế nó!”
Trái tim Sở Thu Khánh trầm xuống, đáy mắt lóe lên sát ý.
Không ngờ mụ đàn bà ngu xuẩn cả một đời này, đến hôm nay lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy.
Chỉ dựa vào nghe lén một đoạn nói chuyện của cô ta là đã suy diễn được ra tất cả mọi chuyện.
Sở Thu Khánh dịu dàng trấn an với vẻ cực kỳ vô hại: “Dì à, dì đừng kích động, bình tĩnh chút đã, nghe cháu nói này.”
Cô ta thở dài một hơi, khổ não nói: “Dì à, cháu xin lỗi, không phải cháu muốn giấu dì đâu, mà là cháu cũng có nỗi khổ tâm của cháu. Đúng thật là bác Tưởng chưa chết, nhưng bác ấy không cho cháu nói.”
Mộ Kiều Dung khiếp sợ đến nỗi ngây ra tại chỗ!
Bà ta buông Sở Thu Khánh ra.
Sở Thu Khánh nói tiếp: “Dì à, chỗ này không phải là chỗ để nói chuyện, đợi khi về nhà rồi, dì muốn biết gì cháu đều nói hết. Cháu biết dì yêu bác Tưởng sâu đậm, đợi sau khi về rồi cháu sẽ gọi video với bác Tưởng, để bác ấy nói hết tất cả với dì. Nhưng những gì hôm nay dì nghe thấy được, vẫn mong dì hãy giữ bí mật cho bác Tưởng, bởi vì những điều này đều là kế hoạch của bác ấy. Một khi tiết lộ bí mật, có thể kế hoạch của bác Tưởng sẽ đổ sông đổ biển. Mất không trước đây phải giả chết đó ạ.”
Mộ Kiều Dung chịu đả kích quá lớn, thành ra đầu óc bà ta loạn hết cả lên.
Bà ta nhìn chằm chằm Sở Thu Khánh, thấy vẻ mặt cô ta chân thành đầy thiết tha, cũng không giống như đang nói dối, liền gật đầu.
“Được, buổi tối về rồi nói. Nhưng mà...”
Ánh mắt Mộ Kiều Dung trở nên lạnh lẽo: “Thu Khánh, tốt nhất là cháu đừng để dì biết được cháu đang lừa dì, nếu không, đừng trách dì không nể mặt.”
Sở Thu Khánh thở phào một hơi, vội vàng cười nói: “Đương nhiên rồi ạ. Chỉ dựa vào việc cháu thật lòng với Tử Hàn, cháu cũng tuyệt đối sẽ không lừa dì đâu.”
Mộ Kiều Dung nhìn cô ta một cái thật sâu, quay người đi ra ngoài.
Vẻ nịnh nọt vốn có trong mắt Sở Thu Khánh lập tức bay biến vào ngay lúc này, sát khí nổi dậy khắp nơi.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi thang bộ, về phòng bệnh của Tưởng Tử Hàn như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Vũ Tùng đưa Tưởng Tử Hàn đã làm xong kiểm tra về phòng bệnh, sau khi giao lại cho hai người liền nhận được tin nhắn văn bản của Chúc Minh Đức.
“Cậu Cố, mẹ tôi bị bệnh nặng, phải về một thời gian. Phiền anh giúp tôi báo cho sếp tôi một tiếng nhé. Với tính tình của anh ấy bây giờ, tôi không dám xin nghỉ ngay trước mặt anh ấy.”
Cố Vũ Tùng lẩm bẩm: “Chả trách lúc anh Hàn xảy ra chuyện mà tên này lại không xuất hiện.”
Lại liên tưởng tới tính tình gần đây của Tưởng Tử Hàn, anh ta chậc một tiếng như đau răng: “Cậu không dám nói trước mặt anh ta, còn tôi thì dám à?”
Vừa lẩm bẩm một bình vừa bực bội gửi một đoạn phê bình thật dài qua.
Cuối cùng lại mềm lòng bổ sung thêm một câu: “Được rồi, biết rồi. Cậu cứ yên tâm quay về chăm sóc mẹ đi, đợi dì khỏe lại rồi hẵng quay về.”
Sau khi gửi đi rồi còn gửi thẳng một bao lì xì qua, nói là tấm lòng hỏi thăm bà ấy.
Chúc Minh Đức không nhận số tiền này, nhưng dòng chữ cảm ơn gần như là gửi qua tính bằng giây.
Cố Vũ Tùng nhìn một cái, cũng không nghĩ nhiều, cất điện thoại đi rồi lấy báo cáo kiểm tra của Tưởng Tử Hàn ra trải lên bàn trà trong phòng bệnh để xem.
“Sao lại chẳng có vấn đề gì vậy chứ?” Đôi lông mày cà lơ phất phơ thường ngày giờ lại nghiêm túc nhíu chặt, lật đi lật lại đống báo cáo trong tay: “Tất cả đều bình thường? Đúng là bình thường đến kỳ lạ.”
Chuyên gia cùng chẩn đoán điều trị với Cố Vũ Tùng suy nghĩ rồi nói: “Tổng giám đốc Tưởng đau đầu, rất có thể là đau đầu sinh lý. Căng thẳng do bị thương, rất có thể không phải là đau, nhưng anh ấy lại cảm thấy mình đau đầu. Cái này thì phải đi khám bác sĩ tâm lý. Cũng rất có thể là do áp lực lúc bình thường quá lớn. Dù sao thì anh ấy mới bị thương chưa được bao lâu, gần đây không những thực hiện mấy phẫu thuật quan trọng mà còn có một đống chuyện của công ty, rồi cả chuyện kết hôn nữa...”
Cố Vũ Tùng nhíu mày không nói gì.
Nhưng Sở Thu Khánh ở bên cạnh vẫn luôn để ý động tĩnh của bọn họ lại âm thầm thở phào một hơi.
Quả nhiên giống như Tưởng Khải Chính nói, không thể tra ra được gì cả.
Cố Vũ Tùng im lặng suy nghĩ hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung đều hơi căng thẳng nhìn anh ta.
Anh ta mỉm cười nhàn nhạt: “Không kiểm tra ra được vấn đề gì, cứ quan sát tiếp thôi, không có chuyện gì thì có thể sắp xếp xuất viện. Cô Sở, cô và dì về trước đi. Ở đây cứ giao cho tôi là được rồi.”
“Tôi là vợ của Tử Hàn, vẫn nên để tôi ở lại chăm sóc anh ấy đi.”
Sở Thu Khánh không đi, Mộ Kiều Dung nhìn cô ta với vẻ sâu xa: “Thu Khánh, cháu vẫn nên về với dì đi. Cậu Cố là anh em tốt của Tử Hàn, lại là bác sĩ nữa, cậu ấy ở lại sẽ tốt hơn nhiều so với cả dì và cháu.”
Sở Thu Khánh còn định nói gì đó, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mộ Kiều Dung.
Chuyện xảy ra trong cầu thang bộ lập tức xuất hiện trong đầu.
Cô ta biết, Mộ Kiều Dung rất nôn nóng muốn được biết chuyện của Tưởng Khải Chính.