Sở Thu Khánh lập tức cười nói: “Cũng phải, chúng ta đều tới bệnh viện hết cả rồi, để Minh Trúc ở nhà một mình con cũng không yên tâm lắm. Cậu Cố, giao Tử Hàn cho cậu nhé, tôi và dì về chăm sóc cho Minh Trúc trước, ngày mai rồi tới thay cho cậu.”
Cố Vũ Tùng gật đầu như có như không.
Sở Thu Khánh giả vờ giả vịt kéo chăn cho Tưởng Tử Hàn, lúc này mới dắt theo Mộ Kiều Dung rời đi.
Cố Vũ Tùng thấy được phản ứng ban nãy của hai người, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng chuyện này không liên quan tới anh ta, nên anh ta cũng không hỏi nhiều.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung rời đi chưa được bao lâu, Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo liền chạy tới bệnh viện.
Sau khi hai người vào bệnh viện thăm Tưởng Tử Hàn xong thì lập tức kéo Cố Vũ Tùng sang bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Cố Vũ Tùng gẩy gẩy báo cáo kiểm tra của Tưởng Tử Hàn: “Anh Hàn đau đầu, hơn nữa còn đau tới ngất xỉu. Tôi vẫn luôn nghi ngờ vết thương lần trước của anh ấy vẫn chưa khỏi, hoặc là từng bị người khác động tay động chân. Thế nhưng...”
Anh ta xòe tay, bất đắc dĩ nhìn báo cáo trong tay: “Kiểm tra lần nữa cũng không tra ra được gì.”
Đầu lông mày tinh khôn của Lục Minh Hạo nhíu lại: “Lần trước lão Tưởng bị thương mất trí nhớ ở nước M đúng thật là quá kì lạ, nhưng chuyên gia mà lần trước cậu mời ở bên đó không phải là bạn cậu sao?”
Cố Vũ Tùng bóp đầu lông mày: “Đúng, nhưng không biết vì sao, tôi lại có cảm giác thấp thỏm không yên.”
Cho nên lần đau đầu này anh ta tự mình theo dõi cả quá trình, rồi lại làm kiểm tra toàn diện.
Tô Thần Nam nhíu mày nhìn Tưởng Tử Hàn trên giường bệnh, hỏi Cố Vũ Tùng: “Bây giờ cậu nghĩ như thế nào?”
Cố Vũ Tùng tự giễu vứt những báo cáo anh ta nhìn đến đau cả đầu ra, thở dài: “Có thể nghĩ như thế nào được? Nói thật với các cậu, tính tình anh Hàn thay đổi quá nhiều, thậm chí trước đây tôi còn từng nghi ngờ không biết có phải có ai dùng thứ gì tẩy não anh ấy hoặc là khống chế anh ấy không nữa. Vì vậy tôi còn cố tình gọi cái tên lừa đảo Cung Hàn Tuấn kia tới đây. Có điều cậu ta cũng không phát hiện ra gì cả. Nhưng tôi không nản lòng, lại sắp xếp buổi kiểm tra ngày hôm nay. Nhưng mà kết quả...”
Anh ta vô cùng bất lực: “Không được như ý, không tra ra được nguyên nhân bệnh, tất cả chỉ số đều vô cùng bình thường. Xét tình hình hiện tại, với trạng thái của anh Hàn, dù cho thế nào cũng không được tính là bình thường. nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân, vậy thì có khả năng thực sự là chứng rối loạn trí nhớ do tổn thương bệnh lý tạo thành. Bây giờ tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể quan sát trước đã, hy vọng sẽ từ từ hồi phục thôi...”
Lông mày Tô Thần Nam nhíu lại càng chặt hơn: “Cũng có nghĩa là, có thể không thể hồi phục lại được.”
Cố Vũ Tùng không nói gì.
Ai mà biết được chứ.
Bây giờ đến cả nguyên nhân anh ta còn không biết được chính xác.
Kết quả hiện tại vẫn phải suy ra dựa trên bệnh tình trước đó và kết quả kiểm tra hiện tại.
Lục Minh Hạo hoang mang bối rối: “Vậy giờ phải làm sao? Lão Tưởng một lòng muốn kết hôn với Sở Thu Khánh, bảo tôi chuẩn bị giúp. Giờ đã chuẩn bị được hơn một nửa rồi, anh ấy vẫn không có dấu hiệu khỏe lại. Một khi thực sự tổ chức hôn lễ, đợi sau khi anh ấy khỏi rồi có hối hận cũng không dễ giải quyết đâu.”
Tô Thần Nam thu lại ánh mắt nhìn sang Tưởng Tử Hàn, nói nhàn nhạt: “Vậy thì cũng chỉ đành nói là vận mệnh trêu ngươi. So với những chuyện khác, anh ấy không bị tổn hại gì mới là quan trọng nhất. Còn về tình cảm của anh ấy và Tống Hân Nghiên, thì cứ xem duyên phận vậy. Có duyên thì đương nhiên sẽ có cơ hội nối tiếp mối duyên trước đây. Bây giờ cho dù chúng ta có nghĩ cách cưỡng ép để hai người bọn họ ở bên nhau thì cũng chỉ phản tác dụng mà thôi.”
Cố Vũ Tùng im lặng không nói gì.
Lục Minh Hạo cảm thán: “Lão Tưởng cũng thật đáng thương. Khi còn nhỏ, vì có thể sống tốt hơn, để có thể được người trong nhà chú ý mà làm cái gì cũng đều liều mạng như vậy, không dám sai sót dù chỉ một chút. Khó khăn lắm mới khổ tận cam lai, bây giờ thì cái gì cũng có rồi, nhưng không phải tình cảm giày vò anh ấy thì là cơ thể giày vò anh ấy...”
Cố Vũ Tùng đã thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt ở bệnh viện, nên cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Chỉ có thể nói cái thứ như mạng sống này, cho dù một người có quyền thế lớn như thế nào có nhiều tiền như thế nào cũng vô dụng!
Anh ta vuốt mặt: “Việc tốt thường hay gặp trắc trở, đã là vận mệnh thì phải chấp nhận thôi!”
...
Ở một bên khác.
Chiếc xe chở Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh đang lái về phía Lịch Viên.
Lịch Viên ở ngoại thành, trước khi vào khi biệt thự có một con đường núi hẻo lánh.
Xe vừa mới rẽ vào đoạn đường này, mấy người áo đen đột nhiên xông ra giữa con đường trước mặt.
Tài xế hoảng hốt đạp mạnh chân phanh.
Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung ngồi đằng sau bị văng đi theo quán tính, đầu đập vào lưng ghế ngồi trước mặt.
Ba người trong xe bị một phen hú vía, còn chưa kịp bình ổn lại hơi thở.
“Rầm!”
Cửa sổ xe ở ghế lái bị người khác đập vỡ.
Người tới ngang ngược ấn điều khiển trung tâm mở khóa ra.
Cửa trước cửa sau bị người mở ra, ba người Mộ Kiều Dung Sở Thu Khánh và tài xế bị lôi xuống khỏi xe.
“Mấy người là ai?” Mộ Kiều Dung to tiếng hỏi.
“Buông tôi ra! Mấy người muốn làm gì!” Sở Thu Khánh hét lên giãy dụa.
“Câm miệng!” Một người đàn ông áo đen trong số đó hung hăng quát: “Còn kêu nữa là ông đây đâm cho chúng mày một dao đấy!”
Trong lúc gã nói, trong tay gã chợt xuất hiện một con dao bóng loáng.
Ba người Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung cùng với tài xế đồng loạt im lặng.
Người đàn ông ra hiệu cho mấy đồng bọn.
Bọn họ lập tức đẩy ba người Sở Thu Khánh sang đường núi ở bên cạnh.
“Mấy... mấy người định đưa chúng tôi đi đâu?” Mộ Kiều Dung run rẩy hỏi.
“Bốp!”
Một cái tát vung mạnh tới: “Bảo bà câm miệng, không nghe thấy à!”
Mắt Sở Thu Khánh như muốn nứt ra: “Mấy người đừng động vào dì của tôi.”
Cô ta dùng hết sức lực trên người mình đụng vào người đàn ông đang giữ lấy cô ta ở bên cạnh, nhào về phía Mộ Kiều Dung.
Người đàn ông bị cô ta đụng cho lảo đảo, cơn giận xông lên vươn tay ra giật tóc cô ta.
Đúng lúc hai người đang đứng trên một con dốc.
Sở Thu Khánh đang lao về phía trước, đằng sau lại bị giật mạnh một cái, hai luồng lực trái ngược nhau, trọng tâm không vững thế là lăn xuống sườn núi.
“Thu Khánh!”
“Cô Sở!”
Mộ Kiều Dung và tài xế giật mình kêu lên.
Đám người nhìn về phía Sở Thu Khánh lăn xuống.
Con dốc rất dốc, bên dưới lại còn sâu, nhưng trời đã nhá nhem tối, bên dưới xám xịt chẳng nhìn rõ được gì cả.
“Thu Khánh!”
Mộ Kiều Dung liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi người mặc áo đen đang giữ lấy bà ta.
Nhưng rồi tên kia thấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức trói Mộ Kiều Dung và tài xế lại, giữ thật chặt.
“Mẹ nó, xui xẻo! Trông coi bà già này cho cẩn thận, vốn dĩ muốn giữ hai con tin, đe dọa đối với Tưởng Tử Hàn cũng lớn hơn một chút, có thể lấy thêm chút tiền. Vậy mà bây giờ lại có một đứa chạy mất, không rõ sống chết...”
Gã ta mắng chửi liên mồm, Mộ Kiều Dung nghe mà mặt tái đi.
Nước mắt bà ta chảy đầy mặt: “Mấy cậu à, các cậu tha cho tôi đi. Các cậu cần bao nhiêu tiền thì tôi đưa. Con trai tôi bị bệnh, hôn mê không tỉnh, các cậu cần tiền cũng không tìm được người đâu. Trong tay tôi còn có một số tài sản, đủ để mấy cậu ăn no uống đủ cả đời. Chỉ cần các cậu thả thôi ra, tôi sẽ lập tức đưa số tiền này cho các cậu, tôi hứa, tuyệt đối không báo cảnh sát đâu...”
“Lắm mồm!”
Một người trong đó chửi một câu, chém một dao xuống.
Hai mắt Mộ Kiều Dung trợn ngược lên rồi ngất đi.
Người kia chẳng nhìn bà ta lấy một cái, kéo bà ta lên nhét vào trong xe.
...
Bệnh viện Tưởng Thị.
Trong phòng bệnh, cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng mở mắt ra tỉnh lại.
Ba người Cố Vũ Tùng vội vàng vây quanh: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Tinh thần Tưởng Tử Hàn kiệt quệ, bóng dáng ba người vây quanh chồng lên nhau.
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại: “Choáng đầu, các cậu tránh xa tôi chút đi. Gọi Chúc Minh Đức tới đây.”
Cố Vũ Tùng cạn lời nguýt mắt sang nhìn anh.
Mấy người bọn họ lo lắng cả một ngày, vậy mà người tỉnh lại lại chẳng biết điều chút nào.
“Chúc Minh Đức có chuyện gấp, xin nghỉ về quê rồi.”
Tưởng Tử Hàn nghe vậy liền mở bừng mắt ra, khuôn mặt lạnh lùng tức giận tràn đầy hung dữ.
Anh đang định nổi giận thì điện thoại Cố Vũ Tùng đổ chuông.