Lịch Viên, phòng làm việc.
Tưởng Tử Hàn nhìn những tài liệu đặt trước mặt, rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.
Những thứ này không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy, thậm chí mỗi lần nhìn thấy, trong đầu anh sẽ có những ký ức rời rạc giống hệt nhau ùa tới.
Mặc dù chỉ trong phút chốc, nhưng đã đủ để khiến anh nghi ngờ.
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để nhớ lại những ký ức mà mình không thể chạm tới, không nắm bắt được. Nhưng chỉ cần anh vừa nghĩ đến, cơn đau nhức sẽ giống như kim châm đâm vào.
Anh đau đến mức rên rỉ thành tiếng, nhưng lại kiên quyết không dừng lại.
Mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại, cơn đau đầu cũng càng lúc càng dữ dội, đến cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi…
Sở Thu Khánh hâm nóng sữa bò rồi mang lên, đúng lúc nhìn thấy Tưởng Tử Hàn ngã xuống.
“Tử Hàn!” Cô ta hét lên, ly sữa bò trong tay rơi xuống đất: “Người đâu, mau tới đây…”
…
Bệnh viện.
Chúc Minh Đức được đưa vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ vừa kiểm tra cho anh ta, vừa nói với anh ta: “Tình trạng của cậu bây giờ rất nguy kịch, nhất định phải thông báo cho người nhà. Cậu còn nói chuyện được không? Liên lạc với người nhà như thế nào?”
Chúc Minh Đức cố gắng mở to đôi mắt đỏ ngầu.
Anh ta đã nói chuyện không ra tiếng, vừa há miệng là từng ngụm máu tươi trào ra ngoài.
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc: “Cậu trúng độc rồi. Loại độc này sẽ không gây tổn hại gì lớn đối với cơ thể của cậu, nhưng tổn thương đối với cuống họng lại là trí mạng. Cậu suy nghĩ kỹ xem, trước khi chất độc phát tác cậu đã ăn thứ gì? Nói cho tôi biết thì chúng tôi mới có thể hốt thuốc đúng bệnh. Còn nữa, trường hợp của cậu rất không bình thường, tôi đề nghị cậu nên báo cảnh sát. Có cần chúng tôi liên hệ với cảnh sát giúp cậu không?”
Ông ấy đưa giấy bút tới, bảo Chúc Minh Đức viết.
Chúc Minh Đức chịu đựng cơn đau rát như thiêu đốt trong cổ họng, đẩy giấy bút ra.
Báo cảnh sát?
Không thể!
Mẹ và em gái vẫn còn nằm trong tay Sở Thu Khánh, nếu như anh ta dám báo cảnh sát thì không biết người phụ nữ xấu xa kia có thể làm ra chuyện gì!
Đã ăn cái gì ư?
Cũng không thể nói được!
Nếu giải thích không rõ ràng, cuối cùng chọc giận Sở Thu Khánh thì người bị liên lụy vẫn là mẹ và em gái anh ta.
Biết mình không chết, Chúc Minh Đức lập tức quyết định xuất hiện.
Anh ta rút kim trên mu bàn tay, vùng vẫy xuống giường.
“Này, cậu làm gì vậy?”
Y tá và bác sĩ hoảng hốt, vội vàng muốn đè anh ta xuống.
Vẻ mặt của Chúc Minh Đức rất quyết tâm, anh ta đẩy bọn họ ra, lảo đảo bước nhanh ra ngoài.
Nhân viên y tế không ngăn được, đuổi theo sau lưng anh ta, nhìn anh ta loạng choạng chạy ra khỏi phòng cấp cứu.
Nhưng khoa cấp cứu người đến người đi, bước chân của Chúc Minh Đức lại nhanh, chỉ một chốc đã bỏ xa bọn họ.
Cổ họng đau thắt khiến thần kinh co giật, mỗi lần hít thở đều giống như bị mảnh vụn thủy tinh nghiền lên.
Chưa chạy được bao xa, tầm mắt của Chúc Minh Đức đã bắt đầu mơ hồ.
Anh ta chạy vào một lối đi an toàn, cuộn mình trong góc cầu thang hẻo lánh, tay run run lấy điện thoại ra.
Chúc Minh Đức đã soạn xong đầu đuôi ngọn ngành về chuyện mình trúng độc, lúc chuẩn bị gửi cho Cố Vũ Tùng, anh ta lại xóa bỏ từng chữ trước khi gửi đi.
Anh ta nhớ tới mẹ và em gái.
Đó là điểm yếu của anh ta, anh ta không thể để bọn họ mạo hiểm dù chỉ một chút!
Chúc Minh Đức tức giận ném điện thoại đi, căm hận đập mạnh lên đầu mình.
Cũng vào lúc này.
Một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm tiến về phía anh ta.
Người tới nhặt chiếc điện thoại anh ta vừa ném đi cách đó mấy bước, liếc mắt nhìn rồi cười khẽ, sau đó tiếp tục đi về phía trước, dừng lại trước mặt anh ta.
Ánh mắt Chúc Minh Đức rơi vào đôi giày da kia, kinh ngạc ngước mắt lên.
Người tới nở nụ cười lạnh lùng với anh ta: “Anh Chúc, anh vẫn ổn chứ? Tôi là trợ lý riêng của cô Sở, Hà Đồng.”
…
Cùng lúc đó.
Bệnh viện trực thuộc Tưởng Thị.
Cố Vũ Tùng và mấy bác sĩ khác cùng rời khỏi phòng bệnh.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung vội vàng vây quanh: “Cậu Cố, Tử Hàn thế nào rồi?”
Cố Vũ Tùng hờ hững liếc nhìn hai người họ, lạnh nhạt nói: “Anh Hàn bị đau đầu, về phần nguyên nhân gì dẫn tới thì tạm thời vẫn chưa rõ lắm, cần chụp CT mới xác định được nguyên nhân.”
“Chụp CT?”
Sở Thu Khánh hơi sửng sốt, vội vàng ngăn lại: “Nhất định là vết thương lần trước để lại di chứng thôi, cậu cứ kê chút thuốc giảm đau, chỉ cần ngắt cơn đau cho anh ấy là được.”
Trong đầu Tưởng Tử Hàn có một con chip.
Lần trước làm kiểm tra ở nước M, nhờ có Tống Thanh Hoa ra mặt nên mới không bị lộ.
Nhưng nơi này là thủ đô, cho dù thế lực của Tống Thanh Hoa có lớn đến thế nào thì trong thời gian ngắn cũng không thể duỗi tay tới đây được.
Huống hồ, bệnh viện này còn trực thuộc Tưởng Thị…
Cố Vũ Tùng khó hiểu nhìn cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Cô Sở, rốt cuộc cô là bác sĩ hay chúng tôi là bác sĩ? Tình hình thế nào còn chưa rõ mà đã bảo kê thuốc giảm đau? Cô cho rằng thuốc dễ kê như vậy sao?”
Bác sĩ đi cùng Cố Vũ Tùng cũng nói: “Đúng vậy, kê thuốc khi chưa biết rõ tình trạng bệnh rất có thể sẽ biến khéo thành vụng.”
Dù sao Tưởng Tử Hàn cũng là con trai của Mộ Kiều Dung, so với những thứ khác, tính mạng con trai vẫn quan trọng hơn.
Bà ta vội nói: “Vậy thì mau sắp xếp chụp đi.”
“Dì!” Sở Thu Khánh nhíu mày.
Cố Vũ Tùng mỉm cười như có như không, hỏi: “Cô Sở, cô không muốn chúng tôi tìm hiểu bệnh tình của anh Hàn như thế là đã biết được điều gì à? Hay là, căn bệnh này không thể khám ra được?”
Sắc mặt Sở Thu Khánh lập tức tái đi mấy phần.
“Sao… Sao có chuyện đấy được. Tôi chỉ… Tôi chỉ nghe nói tia phóng xạ của mấy loại kiểm tra đó rất mạnh, gây ra nhiều tác dụng phụ thôi.”
Cố Vũ Tùng cười mỉa: “Yên tâm, sẽ không làm nhiều đâu, một lần là đủ rồi.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào Sở Thu Khánh, sau đó đưa người đi sắp xếp.
Nhưng trước khi đi vẫn nghi ngờ lẩm bẩm: “Quái lạ, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không thấy tên chân chó Chúc Minh Đức kia chạy theo làm sai vặt nhỉ?”
Tên kia là cái đuôi của anh Hàn, một ngày hai mươi tư giờ thì hai mươi hai giờ gọi phát là anh ta có mặt ngay, còn hai giờ kia nếu không phải đang làm việc thì chính là đang làm việc ngoài đường…
Giọng nói của Cố Vũ Tùng không cao không thấp, vừa vặn lọt vào tai Sở Thu Khánh.
Bàn tay cầm túi xách của cô ta đột nhiên siết chặt, ánh mắt cũng lạnh hơn mấy phần.
Nhóm người Cố Vũ Tùng rời đi, Sở Thu Khánh quay sang Mộ Kiều Dung: “Dì à, cháu đi vệ sinh nhé, cháu sẽ quay lại ngay ạ.”
Từ sau khi Cố Vũ Tùng chất vấn Sở Thu Khánh lúc nãy, tự nhiên Mộ Kiều Dung cũng nhìn Sở Thu Khánh thêm vài lần. Vốn dĩ cũng không nghĩ gì về cô ta, nhưng thấy những thay đổi của Sở Thu Khánh, không hiểu sao bà ta lại nghi ngờ hơn một chút.
Bà ta gật đầu: “Mau đi đi, ở đây có dì rồi.”
Sở Thu Khánh vừa đi, Mộ Kiều Dung đã vô thức bước nhẹ theo.
Trong lòng Sở Thu Khánh bất an, đương nhiên cũng không có tâm trạng để ý đến chuyện xảy ra ở sau lưng.
Cô ta đi đến cầu thang, vội vàng gọi điện thoại đi.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới kết nối.
Sở Thu Khánh vội vã hạ thấp giọng, sốt ruột nói: “Bác Tưởng, Tử Hàn bị đau đầu, bọn Cố Vũ Tùng cưỡng chế sắp xếp chụp CT cho anh ấy. Lần này không có những người kia can thiệp, cháu sợ chuyện con chip sẽ không giấu được nữa.”
Tưởng Khải Chính ở đầu bên kia điện thoại trấn an: “Sợ cái gì, con chip kia được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, sau khi cấy vào não nó sẽ được cơ thể hấp thu giống như chỉ tự tiêu, cuối cùng sẽ tự nhiên giống như các cơ quan phát triển trong cơ thể, thiết bị bình thường không thể tra ra được.”
“Còn có kỹ thuật như vậy sao?”
Sở Thu Khánh sợ hãi hồn, nhanh chóng có nghi ngờ mới: “Vậy, vậy thứ này còn có thể phát huy tác dụng không?”
Tưởng Khải Chính đắc ý cười nói: “Cô yên tâm, cho dù bị hấp thu thì nó vẫn là con chip. Nếu sau này muốn khống chế Tử Hàn thì vẫn có thể dùng máy tính kết nối, gián tiếp điều khiển nó.”