Đại hoàng tử Triệu quốc chết! Vấn đề thực nghiêm trọng. Lần này Triệu quốc phái sứ thần tới Thiên triều mừng sinh thần hoàng đế, chủ yếu là vì khoảng thời gian trước biên cảnh hai nước chiến hỏa không ngừng, muốn hòa hoãn bầu không khí căng thẳng. Bây giờ đại hoàng tử của người ta lại chết, vấn đề không nhỏ……
“Còn thất thần làm gì, lấy cái kia nhanh lên.” A Tài kịp phản ứng, vội vàng nói với Cao Hành.
“A…… Ngạch, lấy cái gì?” Cái kia là gì?
“Chính là cái rương của ta.” A Tài giải thích, Cao Hành hiểu được. “Ta đi gọi Thổ Đậu.”
“Ta chờ các ngươi ngoài cửa.” Cao Vấn nói, ba người chia nhau hành động.
Khi bọn hắn mang rương và người tới dịch quán thì, cả dịch quán đã được tăng cường quan binh canh gác.
Thấy quan binh đi lại, A Tài cũng không ngoại, người chết không phải người bình thường, xử lý không tốt sẽ dẫn đến chiến hỏa, sinh linh đồ thán.
Một tiểu tướng thoạt nhìn rất có địa vị, sớm đứng chờ ngoài cửa, thấy bọn họ xuống xe, hữu lễ nói, “Xin hỏi, ngài là ngỗ tác đại nhân A Tài?”
A Tài đáp lễ, “Đúng vậy.”
“Tại hạ là tướng phòng thủ kinh thành Sa Phù Bản, chờ các vị đã lâu, thỉnh.” Nói xong, liền dẫn nhóm người A Tài vào dịch quán. Bên trong càng ba bước một tốp binh, năm bước một trạm gác.
Một đường đi tới, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của quan binh, mấy người đều cảm thấy áp lực không thở nổi.
Đi theo Sa Phù Bản, bốn người dừng lại tại một tiểu viện. Sa Phù Bản dừng bước, giương giọng nói, “Ngỗ tác đã đến.”
Cửa nội viện lập tức mở, “Vào đi.” Thanh âm quen thuộc trong phòng truyền ra.
Sa Phù Bản ý bảo mấy người có thể tiến vào, A Tài nói tạ ơn.
Đi vào cửa thì thấy Triển Cảnh Nham đứng sau một đại thúc có vẻ mặt hoảng loạn, ngoài ra còn bốn nam tử xa lạ khác. Cách cửa không xa, một nam tử nằm ngửa trên đất, đầu hướng phía cửa, bởi vì vết thương trên ngực, máu nhuộm đỏ nội y thuần bạch. Chắc hẳn đây là Đại hoàng tử.
A Tài gật đầu với Triển Cảnh Nham, liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh thi thể. Cao Vấn hướng Tam vương gia và Lưu đại nhân hành lễ.
“Không cần phiền phức, các ngươi cần làm gì cứ làm.” Triển Cảnh Nham khoát khoát tay, nói.
“Vâng.” Cao Vấn nói, sau đó bắt đầu quan sát cả gian phòng.
Đây là phòng ngủ, chính giữa phòng đặt một bàn tròn, chung quanh bày bốn cái ghế, giường ở bên phải bàn, dọc theo giường nhìn sang trái, đối diện với giường là một tủ y phục, bên cạnh còn có một rương gỗ lớn, hẳn là hành lý của Đại hoàng tử. Cách bố trí của gian phòng vô cùng đơn giản, nhưng gia cụ và đồ trang trí xa xỉ khiến nó trở nên sang quý.
Đồ vật trong phòng rất mất trật tự, cạnh nơi đại hoàng tử nằm, ghế bị lật ngã, khăn trải bàn bị kéo lệch, có vẻ lúc ngã xuống thì không cẩn thận mà kéo theo, khiến ấm trà chén trà rơi xuống đất, vỡ nát.
Vết máu kéo dài từ cửa đến vị trí đại hoàng tử nằm, A Tài ngồi xổm xuống, xem xét nhiệt độ của thi thể và tình trạng thi cương, phán đoán khoảng thời gian tử vong là từ tối hôm qua tới giờ ngọ hôm nay.
A Tài cẩn thận kiểm tra thi thể, phát hiện ngoài vết thương trên trán và trước ngực thì không có vết thương khác, hơn nữa, ngay cả hành động che vết thương lại cũng không có. Xem ra, nếu lúc đó đại hoàng tử có năng lực phản kháng, thì vết thương trước ngực phải là vết thương là trí mạng. Nhưng, “…… Sau khi đại hoàng tử chết, có ai động vào hắn hay không?” A Tài đột nhiên hỏi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào A Tài, tướng quân Hàn Đức nói, “Ta phát hiện đại hoàng tử quỳ rạp trên mặt đất, tiến lên xem xét thì thấy hắn không còn hô hấp và mạch đập, nên lật người hắn lại.”
“Có thể phiền ngài đem Đại hoàng tử trở về như trước không.” A Tài đứng dậy, tránh chỗ.
Hàn Đức rất không kiên nhẫn đem đại hoàng tử đặt lại tư thế nằm sấp.
“Tay của hắn đặt như vậy sao?” A Tài hỏi thêm.
“……Hình như vậy, sao ta nhớ rõ, lúc ấy ta chỉ nghĩ đến chuyện xem xét tình huống của đại hoàng tử, đâu chú ý những cái này.” Hàn Đức tức giận nói, “Có phải do người của Thiên triều các ngươi làm? Sát hại đại hoàng tử của Triệu quốc chúng ta, rốt cuộc các ngươi có mục đích gì……”
“Hàn tướng quân, đại hoàng tử chết, chúng ta cũng cảm thấy khó xử, dù thế nào, chắc chắn chúng ta sẽ cho Triệu quốc một câu trả lời thỏa đáng, trước khi điều tra ra chân tướng, không nên nói lung tung, vạn nhất khơi mào phân tranh thì không tốt.” Thanh âm biếng nhác bao hàm cảnh cáo của Triển Cảnh Nham vang lên.
“Ngươi……” Hàn Đức vừa định phản bác, liền bị Ngô Triết ngăn lại.
“Tam vương gia, Hàn tướng quân không có ý đó, chỉ là, đại hoàng tử đột nhiên chết ở dịch quán, thật sự khả nghi, cho nên Hàn Tướng quân nhất thời kích động, mong ngài không so đo.”
“Ngô đại nhân, ngươi nói như vậy cũng không đúng, nói thế nào thì người chết cũng là đại ca của ta, đại hoàng tử của Triệu quốc. Chúng ta thương tâm khổ sở nên có chút kích động, chẳng lẽ không đúng sao?” Tuy lời này nhị hoàng tử nói với Ngô Triết, nhưng mắt vẫn nhìn Triển Cảnh Nham.
“Nhị hoàng tử, thần không có ý đó……” Ngô Triết không muốn xung đột với Thiên triều lúc vào này, bọn họ đang ở trên quốc thổ của Thiên triều. Trước mắt tra ra nguyên nhân đại hoàng tử chết mới là chuyện quan trọng nhất, không ngờ nhị hoàng tử lại xuyên tạc lời của hắn như thế.
“Được rồi.” Chu Địch cau mày ngăn mấy người cãi cọ, “Tam vương gia đã nói, sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, các ngươi còn ầm ĩ làm gì.”
Lúc này mấy người Triệu mấy mới yên tĩnh trở lại, A Tài nhịn không được vỗ vỗ Hàn Đức, “Chân để thế nào, ngươi còn nhớ không?”
Hàn Đức trừng mắt nhìn A Tài, cố gắng hít sâu, mới đè nén được tức giận, “…… Không nhớ rõ!”
“A…… Không nhớ rõ thì động vào hắn làm gì, nằm sắp như vậy sao có thể xem hô hấp và mạch đập.” A Tài dùng thanh âm đủ để mọi người trong phòng nghe, lầm bầm.
Cao Hành liếc trộm tướng quân này một cái, vì A Tài mà đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi……” Hắn đường đường là tướng quân, có khi nào chịu bực bội như vậy, chỉ là một ngỗ tác nho nhỏ cũng dám leo lên đầu hắn. Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Thái tử, Hàn Đức không thể bộc phát, nghẹn đỏ mặt.
“Trước mắt, người chết chỉ có vết thương trên trán và vết thương trước ngực.” A Tài không bị ảnh hưởng, nói tiếp, “Căn cứ vào bộ dáng của đại hoàng tử trước khi chết mà Hàn Đức tướng quân nhớ lại, vết thương trên trán có thể là do đại hoàng tử ngã xuống đất mà tạo thành. Vết thương trí mạng hẳn là vết thương trước ngực. Xin hỏi, đại hoàng tử có biết võ công?” A Tài hướng sang Ngô Triết có vẻ hiền lành hơn, hỏi.
“Biết, các vị hoàng tử đều tập võ từ nhỏ.” Ngô Triết đáp.
“Vậy võ công thế nào?” A Tài truy vấn.
“Cái này……” Ngô Triết ngẫm nghĩ câu trả lời.
“Như vậy, trong các vị có ai không phải là đối thủ của Đại hoàng tử?” A Tài đổi lại cách hỏi.
“Ngạch, đại khái chỉ có ta.” Ngô Triết trả lời thành thật.
“Lời của ngươi có ý gì?” Lúc này, nhị hoàng tử mới nhìn về phía ngỗ tác nho nhỏ vừa vào cửa liền không coi ai ra gì.
“Có ý gì là sao?” A Tài hỏi lại.
“Ngươi hỏi,trong chúng ta có ai không phải là đối thủ của đại hoàng tử, chẳng lẽ ý của ngươi, hung thủ là một trong số chúng ta?” Nhị hoàng tử ép hỏi.
“A? Là ý đó sao.” Nhị hoàng tử này thật biết suy diễn, “Nếu không phải ngươi nói, ta thực không phát hiện, câu hỏi của ta còn có thể hiểu như vậy.”
Nhị hoàng tử nheo mắt lại, “Ngươi nói ta suy diễn?”
“Ân, ngươi quả thực suy diễn.” A Tài kiên định gật đầu, “Ta tò mò nên hỏi mà thôi, nhị hoàng tử không nên thần hồn nát thần tính.”
“Lớn mật, sao có thể nói chuyện như vậy với nhị hoàng tử?” Bắt được thời cơ, đương nhiên Hàn Đức không bỏ qua cơ hội có thể giáo huấn ngỗ tác nho nhỏ này. “Người đâu, dẫn ngỗ tác này ra ngoài cho ta, hảo hảo giáo huấn hắn nên nói chuyện như thế nào……” Lập tức có hai gã binh lính từ ngoài cửa tiến vào.
Nhóm người Cao Vấn đứng bên cạnh đổ mồ hôi, nhưng tình cảnh này, bọn họ không được phép mở miệng.
“Hàn tướng quân, nếu ngươi mang ngỗ tác của chúng ta đi, ai tới tra án? Hay ngươi không muốn tìm ra hung thủ sát hại đại hoàng tử?” Triển Cảnh Nham kịp thời mở miệng.
“Một ngỗ tác nho nhỏ mà dám dùng khẩu khí như thế nói chuyện với nhị hoàng tử của chúng ta, xem ra, thành tâm Thiên triều muốn nghị hòa……” Hàn Đức nói một nửa, nhưng mọi người đều biết hắn có ý gì, “Hơn nữa, Tam vương gia bênh vực hắn như thế, không phải quý quốc chỉ có một ngỗ tác này chứ?” Hàn Đức trào phúng hỏi.
A Tài nhìn Triển Cảnh Nham, hắn không muốn khiến y khó xử, vừa định tiến lên nói lời xin lỗi.
“Đường đường là nhị hoàng tử mà so đo với một hạ nhân, không sợ đánh mất thân phận, bị người chê cười sao?” Triển Cảnh Nham nói, “Thất thần làm gì vậy, ngươi tưởng nhị hoàng tử là người hẹp hòi như thế sao, đi so đo với ngươi những chuyện này, còn không làm việc của ngươi. Đúng không, nhị hoàng tử?”
Nhị hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn về phía Triển Cảnh Nham, “…… Đương nhiên ta không hẹp hòi như vậy.”
“Hơn nữa, Hàn tướng quân nói chúng ta chỉ có một ngỗ tác, lời ấy cũng gần đúng. Ngỗ tác được Hoàng thượng phong làm ‘Thiên triều đệ nhất thông minh’, quả thực chỉ có một.” Triển Cảnh Nham khẽ mỉm cười.
“‘Thiên triều đệ nhất thông minh’?” Danh xưng này quả thật có chút dọa người. A Tài cố gắng ưỡn ngực tiếp nhận ánh mắt của mọi người, trong lúc lơ đãng thấy được ánh mắt trêu ghẹo của Triển Cảnh Nham, có chút vi liễm, trừng mắt, sao nào, Hoàng thượng đã dám phong, hắn cũng dám nhận. Đương nhiên hắn biết rõ, Triển Cảnh Nham giới thiệu như thế, là hy vọng hắn gặp ít trở ngại khi điều tra án.
“Thú vị, không biết ngỗ tác đại nhân có kết luận gì?” Chu Địch nói.
“Không có kết luận.” A Tài nói sự thật.
“Xuy!” Hàn Đức cười nhạo, hắn còn tưởng rằng có bao nhiêu thông minh.
A Tài bất động thanh sắc, không thèm để ý người Triệu quốc cười nhạo.
Hàn Đức một mực cười, lại phát hiện người trong cuộc không thèm để ý, cuối cùng chính mình xấu hổ.
Cao Vấn cố gắng xem nhẹ không khí căng thẳng, tiếp tục xem xét gian phòng, đột nhiên phát hiện cửa bị hủy. Còn chưa kịp đặt câu hỏi, thì nghe Ngô Triết nói, “Đó là do Hàn Đức tướng đá văng. Sáng nay, chúng ta dậy đã lâu nhưng không thấy đại hoàng tử, cho nên đến đây xem xét, gọi nhiều lần cũng không có người trả lời, cửa phòng bị khóa bên trong, chúng ta lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên Hàn Đức tướng quân mới phá cửa, không thể ngờ được, phát hiện Đại hoàng tử đã……”
Cao Vấn gật đầu, xem xét cửa sổ, tất cả đều đóng chặt, đây là……
“…… Đây là án giết người trong phòng kín.” Cao Vấn nói.
Ánh mắt của mọi người cả đều tập trung vào Cao Vấn.
A Tài nghĩ một chút, mấy câu này rất quen thuộc……
“Giết người trong phòng kín?” Lưu đại nhân nghi hoặc, lặp lại một lần.
“Cửa sổ của gian phòng đều bị khóa, trong phòng chỉ có đại hoàng tử, vậy hung thủ giết người xong, sẽ ra ngoài bằng cách nào?” Cao Vấn vừa giải thích vừa đặt câu hỏi.
Mọi người nhịn không được nhìn về phía cửa sổ, đều nhíu mày.
Ngô Triết tự mình xem xét một lần, “Đúng vậy, cửa sổ đóng chặt, cửa cũng do Hàn tướng quân phá, cái này…… Hung thủ ra ngoài bằng cách nào?” Hắn nhíu chặt lông mày nhìn về phía Cao Vấn.
Đó là câu hắn hỏi…… Cao Vấn rất muốn nói như vậy. Thấy ánh mắt chờ đợi đáp án của Ngô Triết, hắn nhịn không được quay đầu nhìn về phía A Tài.
Tựa như ánh mắt truyền nhau, Ngô Triết và những người khác cũng vô thức nhìn về phía A Tài.
A Tài nhớ tới kiếp trước từng xem qua ‘Truyện trinh thám’ giải quyết thủ pháp giết người trong phòng kín, hắn cẩn thận kiểm tra cánh cửa bị phá, vết gãy rất mới, nhưng gãy nửa cánh……
Bởi vì vô cùng chăm chú, A Tài hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn hắn ‘Nghiên cứu’ cửa.
Cao Hành nhẫn không được, dịch lên phía trước một bước, giật nhẹ y phục của hắn.
“Làm gì vậy?” A Tài cau mày hỏi.
Cao Hành không nhìn hắn, ánh mắt đảo một vòng, ý bảo mọi người đang nhìn hắn.
A Tài xoay người, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình.
“Ngạch……” Vì sao đều nhìn hắn, hắn đâu có làm sai cái gì. Nhe răng, nụ cười vô tội hiện ra trước mặt mọi người, “Các ngươi tiếp tục……”
“…… Đại ca của ta nói, đó là án giết người trong phòng kín.” Cao Hành nhắc nhở.
“Ta nghe được.” Sau đó thì sao?
“Hung thủ thoát ra thế nào?” Cao Hành hỏi.
“…… Sao ta biết được?” A Tài hỏi lại, hắn không phải hung thủ, sao biết thoát thân thế nào.
Ngoại trừ Triển Cảnh Nham cong khóe miệng, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Đây là ‘Thiên triều đệ nhất thông minh’ của các ngươi?” Hàn Đức cười hỏi, liếc A Tài, “Cũng chỉ đến thế.”
A Tài liếc kẻ ‘đứng nói chuyện không đau thắt lưng’ một cái, không thèm để ý. Gian phòng này cũng không tồn tại cái gọi là cửa trên mái nhà, nói một cách khác, chỉ có thể ra vào bằng cửa sổ, A Tài gãi gãi đầu.
“Ngươi đừng quá mức không coi ai ra gì?” Thấy phản ứng của A Tài, nhị hoàng tử tức giận, tiến lên giáo huấn hắn.
A Tài không ngờ chuyện đột nhiên chuyển biến như vậy, những người khác chưa kịp phản ứng, Thổ Đậu đứng gần hắn nhất, vọt ra, ngăn trước người A Tài, nhị hoàng tử trực tiếp đánh trúng Thổ Đậu, khí lực lớn đến nỗi A Tài và Thổ Đậu đều bay ra, đâm vào cửa, cửa vỡ nát, hai người ngã ra ngoài.
Nhị hoàng tử thấy người lao ra cản, cũng không có ý định thu tay, chuẩn bị thêm một chưởng. Bị Triển Cảnh Nham ngăn cản, trở tay vung một chưởng, nhị hoàng tử bị đánh văng, thối lui hai bước.
Cao Vấn và Cao Hành vội vàng nâng Thổ Đậu và A Tài dậy, xem xét hai người. A Tài đâm vào cửa nên có chút đau nhức, những nơi khác vẫn tốt, liền lắc đầu.
“Không sao chứ?” Cao Hành vội hỏi.
Mặt Thổ Đậu trắng bệch, vừa định mở miệng nói ‘không sao’, một ngụm máu tươi phun ra.
“Thổ Đậu……” A Tài sợ hãi, thân thể hài tử này vốn nhược……
Triển Cảnh Nham thấy thế, lập tức gọi người mang Thổ Đậu xuống chữa trị, cũng nhỏ giọng nói với A Tài: Yên tâm.
A Tài nhẫn xuống chuyện muốn đi cùng Thổ Đậu. Xoay người nhìn về phía nhị hoàng tử vừa ổn định thân thể, “Không coi ai ra gì chính là ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Hàn Đức nói.
“Chẳng lẽ, ta nên nhún nhường biểu hiện trào phúng của các ngươi mới là để người khác trong mắt? Tùy ý đả thương người mới là để người khác trong mắt?” A Tài vì Thổ Đậu đổ máu mà kích động.
“Ngươi……” Cái này, ai cũng không thể gật đầu.
“Ta nói sai rồi sao?” A Tài từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử vô thức nuốt nước miếng, nói không ra lời.
“Ngạch…… Hiện tại tra ra hung thủ sát hại đại hoàng tử quan trọng hơn.” Ngô Triết thấy không khí tràn ngập căng thẳng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Chu Địch hứng thú nhìn A Tài và nhị ca của mình, nói với Triển Cảnh Nham, “Tam vương gia, ta cho các ngươi hai ngày để tra ra hung thủ, phải biết rằng tin tức đại ca của ta bị giết đã truyền đi, đây là ta nghĩ cho quan hệ ‘Hữu hảo’ giữa hai nước sẽ bị ảnh hưởng ……” Chu Địch nói đến cái chết của đại ca mình như đang bàn chuyện về một người qua đường, rất lãnh khốc vô tình.
“Xin hỏi, giờ tý các vị ở đâu, làm gì?” Cao Hành theo thương lệ hỏi những người trong phòng.
“Uy, ngươi cho rằng chúng ta là hung thủ?” Hàn Đức dựng râu trừng mắt.
Cao Hành nháy mắt mấy cái, “Không có, nhưng Thái tử đại nhân của các ngươi gia hạn phá án, vì hữu hảo bang giao giữa hai nước, chúng ta cần tranh thủ thời gian, cho nên, hy vọng các vị hợp tác.”
“…… Giờ tý, ta đang ở cùng Xuân Đào.” Chu Địch có thâm ý khác liếc nhìn Phong Vĩ.
“Xuân Đào là ai?” Cao Hành truy vấn.
“Thị nữ của ta.” Chu Địch nhìn Cao Hành, giải thích, “Thị nữ ấm giường, hơn nữa hộ vệ của ta luôn ở ngoài cửa trông coi.”
Cao Hành nhìn về phía Phong Vĩ, “Vâng, tối hôm qua thuộc hạ luôn canh giữ ngoài cửa.” Hắn đáp.
“Nhị hoàng tử, ngài đang làm gì?” Cao Hành ra vẻ cung kính, hắn không muốn thêm phiền toái.
“Ta ở trong phòng ngủ.”
“Có nhân chứng không?”
“Nếu như thủ vệ của các ngươi tẫn trách (đúng trách nhiệm), chắc chắn bọn họ đều biết ta không xuất môn.” Nhị hoàng tử nói.
Cao Hành gật đầu, không hỏi thêm.
Cao Vấn đi đến bên cạnh Hàn Đức, “Không biết giờ tý Hàn tướng quân đang làm gì?”
“Giờ tý đương nhiên là ngủ, ai hơn nửa đêm còn ra ngoài tản bộ.”
“Vậy có nhân chứng không?”
“Nên hỏi thủ vệ của các ngươi.” Hàn Đức nói.
“ Ngô đại nhân?” Cao Vấn chuyển hướng Ngô Triết.
“Mới đến, có chút không quen, cho nên khi đó ta chưa ngủ, chỉ ở trong phòng sắp xếp một ít sách.” Ngô Triết nói.
“Cũng là một người?”
Hỏi xong, Lưu đại nhân mang theo chư vị Triệu quốc rời khỏi đại sảnh, đi nghỉ ngơi.