Sứ thần Triệu quốc tới kinh thành, được sắp xếp ở tại dịch quán.
Chu Địch nhìn cái này nhìn cái kia, không nói lời nào, quan viên tiếp đãi của dịch quán – Lưu đại nhân cẩn thận xem xét nét mặt của hắn, “Không biết điện hạ có vừa ý với nơi này hay không? ”
“Cứ thế này đi.” Chu Địch ngáp, “Ta mệt mỏi, nghỉ ngơi trước.” Bốn nữ tử bên cạnh uốn éo đuổi theo, Phong Vĩ đi cuối cùng.
Ngô Triết nãy giờ bị gạt sang một bên, bước lên phía trước, nói với Lưu đại nhân, “Đa tạ đại nhân an bài cho chúng ta.”
“Ngạch, đâu có đâu có, đây là việc nên làm, chắc hẳn mọi người một đường phong trần, là ta sơ ý, các vị nghỉ ngơi trước, ngày mai ta sẽ hướng Tam vương gia mở tiệc đón gió cho các vị.” Lưu đại nhân khéo đưa đẩy.
“Hảo hảo hảo, ta tiễn đại nhân ra ngoài.” Ngô Triết cười nói.
Hai người khách khí xuất môn.
Người ngoài đi xa, “Chỉ là quan viên tiếp đãi nho nhỏ, khách khí với hắn như vậy làm gì?” Hàn Đức không quen nhìn bộ dáng chân chó của Ngô Triết.
“Hàn tướng quân, chúng ta đang làm khách, chừa cho người ta chút mặt mũi, không nên gây khó dễ.” Đại hoàng tử đôn hậu nói.
“Nhưng đường đường là Ngự Sử mà khách khí với một quan viên tiếp đãi như thế…… Mất mặt Triệu quốc chúng ta.” Nhị hoàng tử phản bác.
Hàn Đức nhìn hai vị vương tử, vội vàng nói, “Hai vị hoàng tử nghỉ ngơi sớm một chút, ta vào trước.”
“Ta cũng đi nghỉ ngơi.” Nhị hoàng tử đứng dậy, ra khỏi phòng.
Đại hoàng tử thu tầm mắt, sau đó cũng trở về phòng của mình.
Trong phòng, Chu Địch bảo bốn nữ tử đang đợi thị tẩm lui xuống.
Trong đó, bạch y nữ tử được điện hạ ‘Sủng ái’ trên đường đi, tiến lên ôm lấy cánh tay trái của Chu Địch, thanh âm nhỏ nhẹ, “Điện hạ, để ta hầu hạ ngài?”
Chu Địch chỉ cúi đầu liếc một cái, ánh mắt lạnh lẽo, nàng kia run rẩy buông tay ra, lui hai bước, bị ba nữ tử kia nhìn với ánh mắt trào phúng.
“Đều cút ra ngoài cho ta.”
Bốn người vội vàng hành lễ, rời đi, Phong Vĩ đứng ngoài thấy bốn nữ tử đi ra, liền nhẹ nhàng mở cửa.
“Ngươi vào đây cho ta.” Thanh âm rống giận của Chu Địch vang lên lần nữa.
Phong Vĩ dừng một thoáng, liền vào phòng.
“Đóng cửa lại.” Tại nội thất, Chu Địch như có thiên lý nhãn, biết rõ Phong Vĩ không đóng cửa.
Phong Vĩ cứng ngắc đóng cửa lại.
“Có cần ta bắt ngươi tới hay không?”
“……” Phong Vĩ từng bước từng bước một tiến vào nội thất, nhìn chủ tử đã cởi ngoại sam nằm trên giường.
Chu Địch vươn tay kéo Phong Vĩ lên trên giường, đặt dưới thân, chóp mũi chạm vào nhau, “Ngươi muốn tức chết ta, phải không?” Trên đường đi hắn cố ý tán tỉnh bốn nữ tử kia, chính là muốn người này sinh khí, nhưng không ngờ người ta chẳng thèm quan tâm.
“…… Thuộc hạ không biết điện hạ có ý gì?” Thanh âm run rẩy tiết lộ tâm tình khẩn trương của Phong Vĩ lúc này, chỉ sợ trên người phía trên mất đi lý trí,
“Không biết ý gì? Hảo một cái không biết ý gì……” Chu Địch nóng giận, bước xuống giường, “Ngươi cũng cút ra ngoài cho ta.”
Phong Vĩ đứng lên, “Thuộc hạ cáo lui.” Hắn diện vô biểu tình đi ra khỏi phòng, đóng cửa.
Chu Địch tức giận đem tất cả gối đệm ném xuống đất.
Ngoài cửa, Phong Vĩ vô lực dựa vào tường, đáy mắt tràn đầy ảm đạm và bi thương.
—————————————————–
A Tài nằm trên võng, toàn thân tản ra ‘Mùi nấm mốc’, “Gần đây rất thái bình nha.” Ngoại trừ thi thể vô danh kia, hắn rảnh rỗi đến nỗi mốc meo, chủ yếu là đã nghiệm thi xong, về phần thân phận, Cao Vấn chưa có bất kì tin tức nào.
“Đúng vậy……” Cao Hành nâng cằm, nhàm chán nhìn những chỗ lồi lõm trên bàn đá.
“Ta nói, bây giờ là lúc Thổ Đậu học, sao ngươi còn ngồi đây.” A Tài trừng mắt nhìn Cao Hành đang nhàn tản ngồi phơi nắng trong tiểu viện.
Cao Hành xấu hổ, nhắm mắt, “…… Ta không dạy.”
“A? Vì sao không dạy?” Ngày hôm qua bọn họ còn ngồi trong thư phòng thật lâu, hắn tưởng rằng mọi chuyện đều tốt, chẳng lẽ không đúng?
“Ta……” Cao Hành liến thoắng nói nguyên nhân.
“Cái gì?” Hắn ngồi gần như vậy cũng không nghe rõ Cao Hành đang lầm bầm cái gì, nhịn không được, “Ngươi lớn tiếng chút.”
“Ta……” Cao Hành nhìn hắn một cái, lại dời ánh mắt, có chút ủy khuất nói, “…… Chữ của ta xấu, không biết chọn thơ…… Dạy không tốt……”
“Ngạch? Vì sao lại nói như vậy?” Là hắn tự suy nghĩ nhiều a, chắc chắn Thổ Đậu không nói như vậy.
“……Thổ Đậu nói chữ của ta không đẹp như tiên sinh, bài thơ giảng cho nó, tiên sinh đã dạy ……” Hắn có ‘Bảng tường trình’.
“Ngạch……” Được rồi, cái này có thể là Thổ Đậu nói. Nhìn bộ dáng bị tổn thương của Cao Hành, A Tài cảm thấy cần phải an ủi, “Kỳ thật…… Chữ của ta còn xấu hơn, đúng không?” Ngạch, bị trừng. “Cái kia, ngươi chọn trúng bài thơ tiên sinh đã dạy, chứng tỏ ngươi chọn thơ không tệ, chỉ cần lần sau chọn bài Thổ Đậu chưa học là được rồi, không cần vì chuyện này mà chịu đả kích như vậy a?”
“……, Hôm nay không dạy, ta cần hảo hảo chuẩn bị.” Cao Hành ngẫm lại, cũng đúng, liền thỏa hiệp.
“Có cần ta giúp gì không?” A Tài đề nghị, hắn cảm thấy, cứ ngồi ngây ngốc ở đây quá lãng phí thời gian.
“Giúp gì?” Cao Hành quay sang hỏi, hắn cũng hiểu, mấy hôm nay quá nhàm chán.
Đúng lúc này, đại môn của tiểu viện đột nhiên bị mở ra, “Ngỗ tác A Tài!” Điêu ngoa công chúa Triển Kiều Mỹ nghiến răng nghiến lợi hô.
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Triển Kiều Mỹ đi từng bước từng bước tới trước mặt A Tài, “Vì sao hôm nay ngươi không đến?” Sau lưng là một đám thị nữ và hộ vệ, tiểu viện thoạt nhìn rất rộng rãi thoáng chốc nhỏ hẹp rất nhiều.
“Đến đâu?” A Tài nghi hoặc.
“Dịch! Quán! Sứ! Thần! Đừng nói ngươi quên?” Hắn dám gật đầu thử xem. Biểu tình lúc này của Triển Kiều Mỹ giống như muốn nhào tới cắn A Tài mấy cái.
“Tại sao ta phải đến dịch quán? Mà, vị tiểu thư này, ta có quen ngươi sao?” Hình như hắn không quen nữ nhân ‘Đẹp đẽ quý giá’ như vậy, nhưng có chút quen mắt. Lúc này Triển Kiều Mỹ đứng trước mặt A Tài đang mặc cung phục hoa lệ [Nhưng A Tài không biết], đầu đội cung mạo thể hiện rõ thân phận.
“Ngươi, ngươi……” Lại giả bộ như không biết nàng.
Một bên, Cao Hành kéo kéo y phục sau lưng A Tài, nhưng không được để ý.
“Làm càn.” Tiểu Bích quát tháo, lần này công chúa ăn mặc cung phục tới, mà hắn vẫn ‘Kiêu ngạo’ như vậy.
“A…… Ta nhớ ra rồi.” Hắn nhận ra tiểu cô nương bên cạnh, ngữ khí khi nói hai chữ ‘Làm càn’ hắn quen thuộc.
Lại cao thấp đánh giá Triển Kiều Mỹ, “Ngươi vận nữ trang khác biệt rất lớn, bây giờ lại trang điểm, cho nên ta nhất thời không nhận ra.”
“Lớn mật! Thấy công chúa, ngươi không hành lễ, thật sự là quá làm càn.” Tiểu Bích lên giá, nói.
Nàng chính là công chúa kia? Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, liền bị Cao Hành lôi kéo, quỳ xuống hành lễ, “Tham kiến công chúa.”
Đầu gối của hắn…… Oán niệm liếc Cao Hành, cũng không lên tiếng.
Triển Kiều Mỹ không nhìn hai người quỳ trên mặt đất, thẳng tắp nhìn về phía trước, hoàn toàn không có ý cho hai người đứng dậy, “Ta sai Tiểu Bích đưa thư cho ngươi, bảo ngươi hôm nay tới dịch quán, sao ngươi không đi?”
“A?” Hắn nhớ, hình như có chuyện như vậy, nhưng hắn không quen tiểu cô nương kia, liếc một cái liền nhét trong ngực. Hắn vô thức sờ sờ trước ngực, di, sao không có……
“Công chúa hỏi, ngươi không nghe sao?” Tiểu Bích đầy một bụng khí, cần tìm nơi trút giận.
“Ta, ta đang nghĩ đến thư?” A Tài cố ý nhìn về phía Cao Hành.
“Thư? Thư gì?” Cao Hành cũng hỏi.
A Tài lại nhìn về phía công chúa, “Đúng vậy, là thư gì?”
“Ngươi…… Ba ngày trước ta đưa thư cho ngươi.” Chẳng lẽ hắn còn muốn chống chế.
“Ngươi xem thư không?” A Tài nhìn về phía Cao Hành lần nữa.
Cao Hành vội vàng lắc đầu, hắn có thấy phong thư nào đâu, “Không có.”
A Tài lại xoay đầu, “Không có.” Hắn không nói dối, hắn chỉ thuật lại lời Cao Hành nói mà thôi.
“Ngươi, ngươi, ngươi……” Nàng không ngờ hắn thật sự vô lại, “Công chúa…… Phong thư đó……”
“Đủ rồi.” Triển Kiều Mỹ nhìn chăm chú vào A Tài, “Chuyện phong thư ta sẽ không truy cứu, nhưng tỷ thí với ngươi là chuyện sớm muộn gì cũng tới, trốn lần này, lần sau không dễ dàng như vậy.” Nói xong, hất tay áo, mang theo mọi người rời đi.
Nhìn tiểu viện khôi phục lại vẻ thoáng đãng, “…… Hô.” Hai người đồng thời thở dài một hơi, nhìn đối phương, chậm rãi đứng lên.
“Vừa rồi thiếu chút nữa ta bị ngươi hù chết, rốt cuộc là thư gì?” Cao Hành hỏi.
A Tài đứng thẳng hạ vai, “Ngày đó Tiểu Bích đưa cho ta, ta xem một chút, chữ quá ẩu, không nhận ra……” Chữ phồn thể ghi cẩn thận hắn còn phải đọc nửa ngày, chữ viết ẩu như vậy sao hắn đọc được, vốn định đưa cho Cao Hành xem một chút, nhưng nhét vào trong ngực rồi quên.
“Thư đâu?”
“…… Không biết rơi đâu rồi……” Hắn vô tội nói.
“A Tài……” Cao Vấn vội vã chạy vào tiểu viện.
“Ngạch, có việc sao?” A Tài nói.
“Mau tới dịch quán với ta.”
“A? Không cần, vừa rồi công chúa đã tới, không cần đi nữa.” Cao Hành nói.
“Công chúa? Ta đến không liên quan tới công chúa, dịch quán đã xảy ra chuyện.” Cao Vấn nghiêm túc nói, “Đại vương tử của Triệu quốc chết.”
“Cái gì?” A Tài và Cao Hành đồng thời kinh hô.