Triển Cảnh Nham đi cuối cùng, nhìn thoáng qua A Tài đang ‘Nghiên cứu’ cột nhà trong phòng, sau đó cũng đi ra.
Cao Hành thấy những người kia đã ly khai, lúc này mới buông lỏng mình, đi đến bên cạnh A Tài, “Ngươi phát hiện cái gì sao?” Xem hết cửa sổ lại xem cột nhà.
“Không, chỉ xem mà thôi.” A Tài nói, “Ta muốn đi xem Thổ Đậu thế nào.”
“Vừa rồi Tam vương gia bảo ta nói cho ngươi biết, Thổ Đậu không có gì trở ngại, bây giờ đang ngủ.” Cao Vấn nói.
“A……” Lúc này A Tài mới yên lòng, tiếp tục xem xét gian phòng.
Hắn nhìn chung quanh, không có dấu vết đánh nhau, dường như đại hoàng tử đứng không vững, sau đó từ cánh cửa đi đến đây, làm lật ghế, kéo khăn trải bàn. Ngạch, có gì đó là lạ ……
A Tài ra khỏi phòng, đến đối diện cửa, ngồi xổm người xuống liền thấy cạnh cánh cửa bên trái có một giọt máu rất nhỏ, “Di……” Giọt máu này……
“Sao vậy?” Cao Hành cũng làm theo A Tài, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.
“Đem rương của ta đến đây.” A Tài nói.
Cao Hành đứng dậy cầm rương tới, A Tài lấy một cái bình lớn gấp đôi bát cơm, mở nắp, lại xuất ra một chiếc bút lông siêu đại, dính chất lỏng trong bình vẩy trên mặt đất và cửa, một lát liền hiện lên màu đỏ, hơn nữa chủ yếu tập trung ở bên trong cánh cửa, bên ngoài cánh cửa trái và bên trong cánh cửa phải.
“Đây là cái gì……” Nhìn ‘nước’ trên mặt đất và cửa đột nhiên biến đỏ, Cao Hành tò mò hỏi.
“Đây là dấm gạo.” A Tài nói, hóa ra là như vậy……
“Dùng làm gì? Sao lại biến thành màu đỏ?”
“Dấm gạo rơi vào nơi có máu, sẽ xuất hiện màu đỏ.” A Tài giải thích.
“A, những nơi này lúc trước có máu?” Cao Hành chỉ vào những nơi biến thành màu đỏ.
A Tài gật đầu.
“Điều này có thể nói rõ cái gì?” Cao Vấn nhìn A Tài, hỏi.
A Tài bảo Cao Hành tránh ra, đóng một cánh cửa, mở một cánh cửa, “Cái này nói rõ, lúc đại hoàng tử mở một cánh cửa thì bị tấn công, máu mới có thể phun lên những nơi này.” Hắn chỉ vào những nơi màu đỏ.
“Nói cách khác, hung thủ và đại hoàng tử quen nhau? Nếu không, sao có thể nửa đêm mở cửa cho hắn.” Cao Hành phân tích.
A Tài gật đầu, “Đúng vậy, nhưng vì sao đại hoàng tử bị tấn công lại không kêu cứu?” Đây là điểm hắn cảm thấy khó hiểu nhất, thủ vệ trong dịch quán rất nhiều, hô một tiếng nhất định có người tới, vì sao không ai nghe tiếng kêu cứu?
“Có lẽ hắn bị hung thủ ép, cho nên không thể kêu cứu.” Cao Hành suy đoán.
“Đại hoàng tử có võ công, trừ phi đối phương có thể chế phục hắn trong vòng một chiêu, hơn nữa khiến hắn không thể mở miệng. Cho dù hắn không phải là đối thủ của hung thủ, chỉ cần kêu một tiếng, đợi quan binh chạy đến, vẫn có thể cứu được.” Cao Vấn cũng cảm thấy rất khó hiểu.
A Tài nhìn thi thể của đại hoàng tử, xem ra chỉ có thể nghiệm thi thêm một bước nữa mới biết rõ đáp án.
“…… A Tài, A Tài……” Cao Vấn hô hai tiếng, thấy hắn không phản ứng, tiến lên vỗ vỗ hắn.
“Đau, đau, đau……” Không đập không biết, bây giờ hắn mới phát giác cú va chạm vừa rồi thật sự rất đau, vết thương cũ vẫn chưa hoàn toàn tốt.
“Sao vậy?” Chỉ vỗ vỗ nhẹ mà thôi, chẳng lẽ là, “…… Va chạm vừa rồi?”
Mặt A Tài tràn đầy thống khổ gật đầu, “Vết thương lần trước chưa hoàn toàn tốt, vừa rồi đụng phải cửa……”
“Ta dìu ngươi trở về nghỉ ngơi.” Vùng giữa hai lông mày của Cao Vấn khóa thành chữ ‘xuyên(川)’
“Không cần, ta đi sát dược trước…… Lát nữa còn phải nghiệm thi.”
“Ngươi bị thế này, còn muốn nghiệm thi.” Cao Vấn không đồng ý.
“Không sao, chỉ là sau lưng có chút đau nhức mà thôi, vừa rồi ngươi không vỗ thì ta không cảm giác được.” A Tài đứng thẳng lưng, vỗ vỗ ***g ngực, muốn chứng minh mình quả thật không đáng ngại, nhưng, “…… Khụ khụ khụ……” Thật sự đau quá.
“Hay là về nghỉ ngơi trước.” Cao Vấn kiên trì.
“Ta không đi, ta muốn sát dược.” A Tài đột nhiên ôm lấy cột nhà bên cạnh. “Thái Tử của Triệu quốc chỉ cho chúng ta thời gian hai ngày, nếu ta không mau chóng đem kết quả nghiệm thi cho các ngươi, các ngươi sẽ rất bị động.”
“……” Cao Vấn biết A Tài nói đúng, “Nhưng……”
“Ta mang hắn đi sát dược trước.” Triển Cảnh Nham đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Đối với sự xuất hiện của y, A Tài rất giật mình, “Không phải ngươi đi……” Tiếp đãi những người Triệu quốc kia sao?
Nửa câu sau vì đột nhiên bị bế lên, hoảng hốt ngậm trong miệng không thoát ra.
Hai người đi xa, Cao Hành chớp mắt, A Tài…… Vừa rồi, được Tam vương gia bế ra ngoài sao? “Đại ca……” Cao Hành hô một tiếng, lại phát hiện không biết nên hỏi cái gì.
Cao Vấn có chút ngẫm nghĩ nhìn hai người rời đi.
Thủ vệ trên đường cố gắng khống chế ánh mắt của mình liếc về phía hai người.
Lúc A Tài kịp phản ứng thì bọn họ đã đi tới một hành lang không người. Cũng đã bị ôm ra đến đây, hiện tại không còn người thấy, vì vậy A Tài không hề tỏ ra xoắn xuýt, “Sao ngươi trở về?”
“Nhìn cú va chạm vừa rồi của ngươi, không nhẹ……” Triển Cảnh Nham nói.
Tuy không nói rõ, nhưng A Tài biết y lo lắng cho mình. Hắn chủ động vươn tay ôm cổ của Triển Cảnh Nham, cong khóe miệng, “Ngươi mang ta đi đâu?”
“Sát dược.” Triển Cảnh Nham ôm hắn vào một tiểu viện không có người thủ vệ. Dùng chân đá văng cửa phòng, đặt A Tài xuống giường không nhiễm một hạt bụi.
A Tài nằm úp sấp một bên, nhìn Triển Cảnh Nham lấy một chai dược từ trong ngực ra, đặt ở đầu giường, sau đó bắt đầu cởi đai lưng của hắn.
“Ta, ta tự mình cởi……” Nhưng hắn vừa dùng hai tay động thì chạm vào vết thương sau lưng, đau đớn khiến mặt hắn nhăn lại như bánh bao. Đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn nằm sấp, cả khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhìn Triển Cảnh Nham, nhỏ giọng nói, “…… Vẫn là ngươi làm thì hơn.”
Đáy mắt Triển Cảnh Nham hiện lên ý cười, duỗi tay trái ôm lấy thắt lưng của A Tài, dùng lực cánh tay nhấc lên, tay phải cởi đai lưng cột phía trước. A Tài vùi mặt vào gối, tuy cách mấy tầng vải vóc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay của y, giống như là trực tiếp kề sát, có chút nóng lên.
Triển Cảnh Nham kéo một vòng một vòng đai lưng, ném sang bên cạnh, sau đó kéo ngoại sam của A Tài xuống, nhìn đến nội y bạch sắc nhiễm máu, y nhíu chặt lông mày, chậm rãi kéo nội y xuống bên hông.
A Tài run nhè nhẹ, có lẽ là do y phục dính máu khẽ động vết thương, có lẽ là do da thịt đột nhiên tiếp xúc không khí lạnh, có lẽ là do ánh mắt chuyên chú của Triển Cảnh Nham……
Y đi sang bên kia, mở ngăn tủ, cầm một cái rương nhỏ, lấy băng gạc bên trọng, rồi trở về cạnh giường.
Nhẹ nhàng sát sạch vết máu, động tác cẩn thận khiến A Tài cảm thấy như có người quấy nhiễu, làm tâm hắn khó chịu, “…… Ngươi, ngươi cứ mạnh tay, ta không đau ……”
Triển Cảnh Nham không tăng lực đạo, nhưng càng tới gần vết thương, hơi thở nhu hòa phả vào da thịt của A Tài. Hắn chỉ có thể nắm thật chặt tay, khống chế thân thể run rẩy.
Đột nhiên lưng mát lạnh, Triển Cảnh Nham đem dược vô sắc xoa lên lưng A Tài, nhìn thân thể A Tài phiếm hồng, y thở dài tận đáy lòng, vì sao luôn không đúng thời cơ muốn ôm hắn……
Y kéo A Tài ngồi trên giường, “Ta quấn chút băng gạc cho ngươi, tránh y phục đụng đến vết thương.”
A Tài cúi đầu, gật gật. Triển Cảnh Nham hít sâu một hơi, quấn mấy vòng che đi vết thương, buộc lại một nút nhỏ trước ngực. Lúc y thu tay, không biết là vô tình ý hay cố ý, ngón tay lướt qua trước ngực.
“A!” A Tài thở hốc vì kinh ngạc, lúc hồn hắn đang thoát xác, Triển Cảnh Nham đã nhanh chóng kéo nội y, mặc ngoại sam, đai lưng cũng buộc vào.
Mặc xong y phục cho hắn, Triển Cảnh Nham thở phào nhẹ nhõm, “Đi thôi, ta nghĩ bọn họ còn đang chờ ngươi.”
“…… Ân.” A Tài đột nhiên gõ đầu của mình.
“Sao vậy?” Triển Cảnh Nham quan tâm hỏi.
“Không có, không có gì, chúng ta ra ngoài.” Nói xong, lại có chút hoảng sợ muốn chạy ra khỏi phòng. Trong nháy mắt, hắn có ý nghĩ muốn đẩy ngã Triển Cảnh Nham…… A men, hắn thú dục. (^_^)
Trên mã xa trở lại nha môn, A Tài ôm Thổ Đậu trong lòng, Cao Hành và Cao Vấn ngồi đối diện.
Cao Hành nhìn A Tài, bộ dáng muốn nói rồi thôi. Bị ánh mắt phiền nhiễu, A Tài nhẫn không được, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ngạch, không có, không có gì……” Cao Hành quay đầu nhìn màn cửa mã xa, chỉ chốc lát lại vòng trở về.
“Nghẹn rất khó chịu đó?” A Tài xát xát góc chăn trên người Thổ Đậu.
“Đúng, không phải…… Ta, ta không muốn nói gì.” Hỏi, không hỏi, hỏi, không hỏi.
“Nói đi.” A Tài tỏ vẻ ‘rửa tai lắng nghe’.
“…… Thật ra có một vấn đề rất nhỏ.” Cao Hành quyết định lên tiếng hỏi rõ, che giấu không phải tính cách của hắn.
“Ân.”
“Ngươi và Tam vương gia……”
“Đến nơi.” Cao Vấn diện vô biểu tình nói, khiến Cao Hành nuốt vấn đề trở về bụng.
“…… Ngạch, hỏi sau.” Cao Hành nói, trực tiếp nhảy xuống xe, kết quả, đánh thức Thổ Đậu nằm trong lòng A Tài.
A Tài nhìn Cao Vấn, xác định xem lúc nãy hắn có cố ý không……
“Xuống xe đi.” Nhìn A Tài đang ngẩn người, Cao Vấn nói.
“A.”
————————————————-
Kết quả nghiệm thi, Cao Vấn đọc lên trước mặt sứ thần Triệu quốc ngoại trừ nhị hoàng tử, Tam vương gia, Lưu đại nhân và Thôi đại nhân, “Thời gian đại hoàng tử tử vong là giờ Tý tối hôm qua, nguyên nhân tử vong là đổ máu quá nhiều……”
“Đổ máu quá nhiều?” Hàn Đức khó hiểu hỏi.
“Đúng, vết thương trước ngực đại hoàng tử không đủ để trí mạng, căn cứ vào lượng máu trên hiện trường và kết quả nghiệm thi cuối cùng, xác thực là đổ máu quá nhiều mà chết.” Cao Vấn giải thích.
“Sao có thể? Nếu vết thương kia không phải là vết thương trí mạng, sao đại hoàng tử có thể chờ máu chảy hết, mà không gọi người hoặc cầm máu.” Hàn Đức cảm thấy nguyên nhân tử vong vô cùng vớ vẩn.
“Theo tình huống bình thường, xác thực sẽ như Hàn Tướng quân nói, nhưng lúc đó đại hoàng tử thân bất do kỷ.” A Tài nói.
“Có ý gì?” Hàn Đức hỏi.
“Chẳng lẽ đại hoàng tử bị người hạ độc?” Ngô Triết phỏng đoán.
“Lúc tìm được kết luận này, chúng ta cũng cảm thấy thật kì lạ, sao đại hoàng tử có thể chờ chết mà không làm gì để cứu mình. Chúng ta cũng nghĩ đến chuyện trúng độc, nhưng qua kiểm tra, đại hoàng tử không có dấu hiệu trúng độc.” A Tài nói tiếp.
“Vậy sao có thể?” Ngô Triết nói.
“Nguyên nhân cụ thể chúng ta còn đang điều tra……” A Tài gãi gãi đầu.
Chu Địch ngồi trên ghế, gõ mặt bàn, “Ta mặc kệ các ngươi điều tra như thế nào, chỉ cần hai ngày sau có thể giao ra hung thủ, nếu không chiến tranh giữa hai nước sợ là tránh không được.” Nói xong liền rời khỏi phòng.
“Hừ.” Hàn Đức hất tay áo, cũng đi ra ngoài, Ngô Triết đi cuối cùng.
Những người còn lại, vẻ mặt chán nản, “Nên làm thế nào cho phải?” Lưu đại nhân đã đổ đầy mồ hôi, hoảng sợ nhìn về phía Tam vương gia, hắn là quan viên tiếp đãi, lại để xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Chuyện án tử, các ngươi cố hết sức là tốt rồi.” Triển Cảnh Nham nói, “Lưu đại nhân nên cố gắng giúp đỡ.”
“Vâng, vâng.” Lưu đại nhân khom người gật đầu.
Lúc rời đi, Triển Cảnh Nham đi qua bên cạnh A Tài, lặng lẽ đưa cho hắn một bình dược, A Tài nhận lấy, nắm chặt trong tay.
Cao Hành vừa vặn thấy được, vội vàng giả bộ như không biết. Chỉ là, càng ngày càng khó hiểu……
Đợi các vị đại nhân rời đi, “Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Cao Hành nhẫn không được, hỏi.
“Nên làm gì thì làm.” Cao Vấn nói.
“Vậy bây giờ nên?” Cao Hành lại hỏi.
Cao Vấn quay sang nhìn hắn, “Ngạch, đệ không hỏi nữa, đệ đã biết……” Hắn cảm thấy hai ngày nay tính tình đại ca thật không tốt.
A Tài nhìn bình dược trong tay, cất vào ngực, “Ta về trước.”
“Ta với ngươi cùng về.” Cao Hành nói.
“Không phải người còn muốn hỏi những hộ vệ kia một vài vấn đề sao?” Cao Vấn ‘Nhẹ giọng’ nhắc nhở.
“Ngạch…… Đúng vậy, ta còn việc phải làm……, vậy, ngươi về trước đi.” Cao Hành nhìn biểu tình của đại ca, hắn nào dám nói một chữ ‘không’.
“Ân, buổi tối ta nấu cơm, đừng quên trở về ăn.” Nói xong, A Tài cũng xoay người rời đi.
“……” Chỉ còn lại hai người phòng, “Chúng ta……”
“Đi thôi.” Cao Vấn nói ngắn gọn, Cao Hành ngoan ngoãn theo sau.
Mới ra cửa, A Tài liền thấy thị vệ của Triển Cảnh Nham từng đánh nhau với Cao Hành đứng đợi. Thấy hắn đi tới, thị vệ đi đến trước ôm quyền, “Chủ nhân bảo thuộc hạ đưa ngài về.”
“Ngạch, a.” A Tài không khách khí bước lên xe ngựa.
“Vậy…… Ta muốn qua chợ, có thể rẽ vào đó một chút không.” A Tài nói.
“Cần gì ngài trực tiếp sai bảo là được, chúng ta sẽ đưa đến quý phủ.” Thị vệ nói.
“…… Nếu như không phiền toái, ta muốn một con gà mái, một ít hành, tỏi và gừng.” Buổi tối làm canh gà bồi bổ cho Thổ Đậu.
Lúc A Tài xuống xe, một người nhìn quen thuộc nhưng lại rất lạ, xách gà và một số thức ăn đi về hướng hắn.
Hiệu suất thực nhanh. “Cảm tạ, đưa cho ta.” Thị vệ kia nghe lời cảm tạ của A Tài, sửng sốt một chút, lập tức nói, “Ta mang vào giúp ngài.”
“Không sao, ta tự mình mang vào.” A Tài khăng khăng nhận lấy, “Hẳn là mời các ngươi vào nhà ngồi một chút, nhưng…… Lần sau đi.” Nói xong, cửa “Đương” một tiếng, đóng lại.
Hai người ngoài cửa thoáng ngây ngốc, sau đó không có biểu cảm, một người đánh xe rời, một người ẩn tại phụ cận.