“Cô bị điên hay sao mà đánh cô ấy?” Tống Nam lao tới đẩy Lương Hàm Anh sang một bên. Trước những cặp mắt ngỡ ngàng, bàng hoàng của mọi người xung quanh, hắn thản nhiên bế cô lên, rảo bước đi ra khỏi nơi này.
“Tôn Thiên Hải! Anh quay lại đây cho tôi!”
Lương Hàm Anh trong phút chốc không bình tĩnh nổi, vứt bỏ hình tượng hoa khôi kiêu ngạo đài các thường ngày chạy đuổi theo. Nhưng hắn còn không thèm ngoảnh lại nhìn dù chỉ một lần khiến cô ta xấu hổ muốn chết.
“Tôn Thiên Hải làm sao vậy?”
“Cậu ta không phải đang theo đuổi Lương Hàm Anh sao?”
“Không biết nữa. Nhưng nhìn kiểu này chắc Hàm Anh… bị đá rồi.”
Chu Quang Huy là người sốc nhất, không lẽ bất tỉnh có một ngày mà thay đổi nhiều vậy ư? Đổi luôn cả gu thẩm mỹ rồi?
Trước đây bọn họ chỉ nhắm đến những cô gái có thân hình đẹp, tốt nhất là ngực to một chút, mông cong chút nữa, eo nhỏ nhắn, ba vòng thu hút. Kế đến là gu ăn mặc phải táo bạo, thời thượng, kiểu gái ngoan hay mọt sách vốn không phải gu của họ. Vậy mà hiện tại Tôn Thiên Hải mới gặp con nhà người ta lần đầu đã ôm, còn bế đi đâu mất dạng.
Đúng là điên cả rồi!
***
“Vì sao anh lại đến được đây?” Cô dịu dàng hỏi.
Tống Nam không trả lời chỉ chăm chú nhìn cô. Hắn nhìn không chớp mắt đến nỗi Triệu Ý Hi mặt đỏ bừng bừng: “Anh đang nhìn gì vậy? Mặt em… dính gì hả?”
“Nhất thời không biết gương mặt của em ở thế giới này nên anh muốn nhìn kỹ hơn.”
“Điên à? Nói vớ vẩn gì đấy.”
Cô ngại ngùng quay mặt đi không cho hắn nhìn nữa: “Nhìn thêm nữa cũng vô ích thôi, em không xinh đẹp bằng Tưởng Ly.”
Hắn bật cười: “Thể xác của thằng nhóc này cũng không đẹp trai bằng Tống Nam nhỉ!”
“Anh tự tin quá rồi đó.”
“Thật mà. Xuyên vào thân xác thằng nhóc này là thiệt thòi cho anh rồi.” Hắn vòng tay ôm lấy cô, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Nhưng gặp được em, anh cảm thấy cũng may mắn quá thay!”
Triệu Ý Hi trộm nghĩ nếu hắn đã đến thế giới này, phải chăng ở thế giới trong tiểu thuyết…
“Đừng đánh trống lảng. Mau trả lời em, vì sao anh đến được đây?”
“Anh ngủ một giấc, tỉnh dậy liền thấy mình xuất hiện ở đây rồi.”
“Nói dối!”
Là một người “từng trải” cô đương nhiên biết để xuyên đến nơi khác không đơn giản chỉ ngủ là có thể. Đó có thể là ngất xỉu, gặp tai nạn, thậm chí… là trả giá bằng mạng sống. Tống Nam vì cô mà sẵn sàng từ bỏ tất cả ư? Cơ ngơi của Tống gia, tiền đồ xán lạn, còn có… Thời Oanh…
Cô chủ động ôm lấy hắn, không muốn nghĩ thêm. Cứ xem như cô ích kỷ đi, mặc kệ ở thế giới kia có ra sao đi nữa, chỉ cần hiện tại hai người có thể ở bên nhau là được rồi.
Ngày hôm sau đến giảng đường, Triệu Ý Hi đã thấy có gì đó sai sai. Mọi người, nhất là sinh viên nữ đều nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ thù địch. Thôi không chừng là do chuyện hôm qua rồi!
“Sinh viên xuất sắc thì có ích gì chứ!”
“Rồi cũng phải dùng thủ đoạn để vào được Alice thôi.”
Cô không muốn để ý đến bọn họ, điều cô lo hiện tại là làm sao mới có thể tìm được công việc phù hợp. Nhưng cô không bận lòng không có nghĩa họ sẽ buông tha cho cô. Bức ảnh Tôn Thiên Hải ôm cô được lan truyền khắp diễn đàn trường, Lương Hàm Anh liên tục đăng ảnh thể hiện sự suy sụp, đau khổ khi bị “bạn tốt” cướp người yêu khiến cô bị mắng chửi nhiều hơn.
Triệu Ý Hi vẫn một mình chịu đựng, mãi đến khi cô bị khóa lại trong phòng thiết kế cả đêm, lúc Tôn Thiên Hải tìm thấy cả người cô đã nóng rực, mặt xanh mét thì cô mới chịu thú nhận hết với hắn. Tôn Thiên Hải tức giận: “Tại sao giờ này em mới kể?”
“Em… em sợ mình làm phiền anh…”
Cảm giác thức dậy thấy đang ở trong thân xác một người xa lạ hoàn toàn không dễ chịu chút nào, ai cũng cần một khoảng thời gian để thích nghi. Tống Nam trong tiểu thuyết vốn là người đàn ông thành đạt gần ba mươi tuổi, kiêu ngạo như thế, giờ lại xuyên vào thân xác của sinh viên năm tư, công danh chẳng có, chỉ có mỗi tình trường dài như tờ sớ.
“Làm phiền? Em nói ngu ngốc gì đó?” Hắn trừng mắt, dọa cô im thin thít. “Ngày mai dọn khỏi ký túc xá, chúng ta ra ngoài sống.”
“Sao cơ?”
“Sao trăng gì? Em muốn ở cái ổ chuột đó đến bao giờ? Chuyện của bạn cùng phòng em, anh sẽ xử lý.”
“Anh đừng có làm gì quá đáng nha…”
Đừng quên đây là thế giới thực chứ không phải tiểu thuyết, không hào quang nam chính nào cứu nổi hắn đâu!
“Anh làm gì mà quá đáng? Anh giết cô ta được hay sao?”
“Đừng nói mấy từ đó.”
Cô là đang sợ hắn nhiễm thói nam chính tổng tài bá đạo, xé sách bước ra của nhân vật Tống Nam, làm ra mấy chuyện quá trớn thì không cứu vẫn được.
“Em chỉ cần dưỡng bệnh, chuyện việc làm, nhà ở, cả mấy người kia em không cần quan tâm.”
“Dạ!”
“Ngoan quá!” Hắn tranh thủ đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lương Hàm Anh hối hận vì ngày đó cô ta đã mời Triệu Ý Hi đến bữa tiệc. Con khốn ấy! Ngày thường thì lôi thôi, tới lúc xuất hiện trước mặt nam sinh lại làm ra vẻ lả lơi, gợi cảm, ngang nhiên quyến rũ Tôn Thiên Hải. Nghĩ tới là thấy tức muốn chết!
“Tôn Thiên Hải, anh có tài cán gì chứ? Nhà giàu dựa hơi phụ huynh thôi mà. Hừ! Dù sao mình cũng được nhận vào Alice rồi, cũng không tính là thiệt thòi.”
Lương Hàm Anh tự an ủi bản thân như thế. Nhưng rất nhanh cô ta được một phen bẻ mặt, thậm chí còn ôm cục tức chẳng dám làm gì.
Đó là một ngày đẹp trời, Lương Hàm Anh ngồi cùng đám bạn toàn hotgirl, ai nấy đều xinh như mộng nhưng không ngừng buông ra những lời cay độc về phía Triệu Ý Hi.
“Có những người mãi mãi chỉ là cóc ghẻ, đừng có mơ tưởng làm gì.”
“Trông cái bản mặt giả tạo kia kìa, tởm lợm thật!”
“Nghe đồn gia đình cô ta cũng rối rắm lắm, nghèo, lại còn thiếu văn hóa.”
“Hình như cô ta còn đi làm thêm ở mấy nơi không sạch sẽ nữa.”
Phải nhịn! Đừng quan tâm tới bọn họ.
Cô đã quen với những lời thế này rồi. Nhưng vì thân cô thế cô, gia cảnh cũng kém xa nên đành nhẫn nhịn chịu đựng không dám nói lại. Nếu cô có gia thế như Tưởng Ly trong tiểu thuyết thì tốt quá!
“Các cô nói gì đó? Lặp lại những lời vừa nãy cho tôi nghe xem.”
Lương Hàm Anh mới nở nụ cười đắc thắng thì bị giọng nam xen vào, sống lưng cô ta cứng đờ, chậm rãi quay mặt về phía cửa, ấp úng như gà mắc tóc: “Tôn… Tôn Thiên Hải… sao anh… ở đây?”