“Là cô chủ động nói mấy lời bẩn thỉu đó?”
Ánh mắt hắn lia qua Lương Hàm Anh, cô ta sợ đến mức không dám thở mạnh. Những người xung quanh không một ai lên tiếng, chỉ sợ tự rước họa vào thân. Đám bạn của Lương Hàm Anh cũng lảng đi, không nói giúp cho cô ta nửa lời.
“Em… là do…”
“Do cái gì?”
Cô ta liếc mắt nhìn về phía Triệu Ý Hi, nhìn cô đang thản nhiên lật sách mà trong lòng ấm ức. Rõ ràng cô ta mới là bạn gái của Tôn Thiên Hải cơ mà?
“Do Triệu Ý Hi dụ dỗ anh! Thế nên anh mới hiểu lầm và muốn chia tay với em!”
Cô ta không còn đường lùi nữa, vậy nên nhất quyết lôi Triệu Ý Hi vào cuộc. Nhưng giây kế tiếp, đồ đạc trên bàn của Lương Hàm Anh bị hắn hất xuống, hộp phấn mà cô ta nâng niu cũng vỡ tan tành.
“Cô còn dám nói tới cô ấy? Không có hiểu lầm! Đúng, tôi đang theo đuổi Triệu Ý Hi, cô ấy là bạn gái tôi! Còn cô là cái thá gì hả?”
Cả đời cô ta chưa từng bị ai mắng mỏ nặng lời như thế, nhất thời không cầm được nước mắt, cứ thế òa khóc. Triệu Ý Hi không nhịn nổi nữa tiến đến: “Tôn Thiên Hải, anh nói ít thôi.”
“Cô ta dám nói xấu em!”
“Chuyện không có gì hết. Anh mau đi về đi. Đừng đứng đây gây rối nữa.”
Cô ngại ngùng nhìn một vòng, ai cũng chỉ mang tâm thế hóng chuyện vui, có người còn giơ máy quay lại cảnh này. Cô đẩy hắn ra khỏi cửa: “Anh về đi. Chúng ta gặp nhau sau.”
Nhưng Tôn Thiên Hải không dễ dàng bỏ qua, trước khi đi còn buông một câu khiến Lương Hàm Anh triệt để gục ngã: “Chuyện đi làm ở Alice cô đừng mơ mộng nữa, tôi sẽ không làm thằng đần chống lưng cho người hay gây sự vô lý như thế!”
Lương Hàm Anh khóc đến không thở nổi, cô ta chẳng còn mặt mũi ở lại chỗ này liền quơ lấy túi xách chạy ra khỏi đó. Vài người bạn thân của Lương Hàm Anh cũng vội vàng đuổi theo.
Triệu Ý Hi trở về ký túc xá thì bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt. Tôn Thiên Hải đứng một bên chỉ đạo vài người khiêng hết đồ của cô đi. Cô chạy tới ngăn lại: “Anh làm gì vậy? Sao lại dọn đồ của em đi?”
“Lần trước chúng ta đã bàn đến việc sẽ dọn ra ngoài ở cơ mà, em quên rồi sao?”
“Nhưng… nhưng em còn đang suy nghĩ mà.”
“Còn nghĩ ngợi gì chứ, dứt khoát trong hôm nay dọn đi luôn.”
Hắn rất hối hận vì ngày trước không bảo vệ chu toàn cho Triệu Ý Hi. Nếu lúc đó hắn không bỏ cô một mình ở bãi biển thì cô sẽ không bị bắt đi, không chạm mặt Lạc Linh Diễm cũng sẽ không…
Khi đó chắc hẳn cô rất đau đớn!
Nghĩ tới đây hắn siết tay thành nắm đấm, trong lòng cũng hạ quyết tâm. Ông trời đã cho hắn cơ hội sống lại, dù phải sống trong thân phận, thể xác của người khác hắn cũng không ngại. Chỉ cần được ở bên cạnh cô thì hắn chấp nhận trả giá dù đắt thế nào đi chăng nữa.
Kiếp này hắn nhất định sẽ dốc sức bảo vệ cô, không để cô chịu tổn thương nữa.
Tôn Thiên Hải có một căn nhà riêng ở ngay trung tâm thành phố, đây là nơi mà trước đây người nhà mua tặng cho hắn khi vào Đại học. Trước đây hắn vẫn luôn ở đó, nhưng dạo gần đây vì theo đuổi Lương Hàm Anh mới bấm bụng dọn vào ký túc xá. Lương Hàm Anh đó kiêu ngạo, ban đầu còn cành cao cành thấp, ra vẻ cao quý nhưng sau vài lần chi tiền cộng thêm việc có hắn chống lưng, được nhận vào công ty Alice làm chính thức nên nhanh chóng ngả vào lòng hắn.
Đáng tiếc cho cô ta hiện tại thân xác này thuộc về Tống Nam. Trong mắt hắn, chỉ có một mình Triệu Ý Hi.
“Chúng ta… sống ở đây sao?”
Triệu Ý Hi nhìn căn nhà trước mặt, sốc đến không khép miệng lại được. Hóa ra tiểu thuyết không lừa cô, người giàu thực sự sống như thể ở thế giới khác vậy. Cô chưa từng nghĩ ở nơi sầm uất, tấc đất tất vàng lại có một sinh viên sống trong căn nhà sang trọng đến vậy.
“Vào đi.”
“Khoan đã! Anh như thế này là… lừa đảo đó!” Cô khẽ nhắc nhở. Hắn nhếch môi, hỏi ngược lại cô:
“Anh lừa đảo gì chứ!”
“Anh có phải Tôn Thiên Hải đâu? Anh là… là…”
Cô cuống hết lên. Hắn nhất định cố ý làm khó cô! Cô không chịu bước vào bên trong, Tôn Thiên Hải mất kiên nhẫn trực tiếp ôm cô bước vào nhà.
“Bỏ em xuống. Bỏ xuống!”
Thứ cho cô nhát như thỏ đế, không dám làm liều. Lúc trước khi xuyên vào nguyên thân Tưởng Ly, cô cũng không dám táo tợn như thế. Đem đồ của nguyên thân làm thành đồ của mình? Hắn cũng vô lại quá rồi đó!
“Còn giãy nữa anh không đảm bảo cho em đâu!”
Hắn vỗ vào mông cô hai cái, mặt cô thoáng đỏ lên. Cái tên này thích nghi nhanh quá rồi đó!
“Cứ nghĩ tới trước đây em bị đám người đó bắt nạt, lại còn chui rúc trong phòng ký túc chật chội chẳng có chút riêng tư kia, anh hận bản thân mình lắm!” Hắn vùi đầu vào hõm cổ của cô, thản nhiên tham lam hít lấy hương thơm mềm mại dịu dàng tỏa ra từ cơ thể cô.
Triệu Ý Hi không dám cử động, sợ kích động thú tính của hắn: “Anh tự trách làm gì chứ? Chúng ta vốn là người có hai thế giới mà. Với lại… em quen rồi…”
Bị bắt nạt, bị đánh chửi, chịu những tổn thương và nhục nhã, không biết từ khi nào cô đã quen với loại chuyện này. Mãi cho đến lúc xuyên vào Tưởng Ly, cô mới có một đoạn thời gian cảm thấy dễ chịu. Lần đầu tiên cô không cần nghĩ tới cơm ăn áo mặc, không cần chen chúc sống với người khác, không cần nhẫn nhịn chịu nhục, cũng là lần đầu cô biết thế nào là rung động, là yêu.
“Hiện tại chúng ta cùng một thế giới rồi.” Hắn ôm cô càng chặt hơn, như thể sợ cô biến mất vậy: “Không cho em quen với những điều đó. Dù anh mang thân phận nào, là Tống Nam, hay Tôn Thiên Hải, đều muốn ở bên em, bảo vệ em. Nếu em chịu bất kỳ uất ức nào nhất định phải nói cho anh biết, hiểu chưa?”
“Dạ.”
Nhà của Tôn Thiên Hải không giàu bằng nhân vật Tống Nam trong tiểu thuyết, nhưng ở thế giới thực tại cũng xem như vượt xa suy nghĩ của cô lắm rồi. Cô bước vào phòng, nhìn quần áo của mình được treo ngay ngắn bên cạnh quần áo của hắn, mặt cô lại đỏ bừng.
Chết tiệt! Nghĩ cái gì trong đầu không biết!
“Thiên Hải, em… ngủ ở đâu?”
Cô bẽn lẽn hỏi. Hắn lại nở nụ cười lưu manh, xoa đầu cô: “Đương nhiên là ngủ ở phòng này rồi.”
“Thế còn anh?”
“Anh cũng ngủ ở phòng này.”