Nghe đến đây, Văn Tịnh Kỳ chợt nhìn về căn nhà gỗ nhỏ cửa cài then, không biết nghĩ gì, chỉ thở dài.
- Sư đệ chỉ mới nhập môn hơn một năm trước…huynh không biết cũng không có gì lạ.
Phùng Hi Bạch nghe vậy gật gù.
- Được Mặc bá bá nhận làm chân truyền đệ tử, hẳn là tuổi nhỏ, tư chất vô cùng tốt rồi…
Sắc mặt Văn Tịnh Kỳ phức tạp…
- Không…ngược lại…đệ ấy đã hơn 25 tuổi rồi. Cũng không có linh căn. Tư chất vô cùng bình thường.
Vừa nghe xong, Phùng Hi Bạch ho khan mấy tiếng, không khỏi xấu hổ, hắn vội định thần. Nhìn sang Văn Tịnh Kỳ trố mắt.
- Sao….sao…lại như vậy ?
Văn Tịnh Kỳ thấy biểu hiện của hắn thì không hề bất ngờ…nàng nhìn về phía xa xăm.
- Gia đình đệ ấy có ơn cứu mạng với sư phụ…nên…
- Nhưng đệ ấy vô cùng đáng thương…không có linh căn…ở trong tông chịu không biết bao nhiêu lời đàm tiếu…
Khuôn mặt Văn Tịnh Kỳ chợt thoáng buồn.
- Huynh có nghe qua .... chuyện Vĩnh Lạc Thôn toàn bộ bị đồ sát ?
Phùng Hi Bạch gật gật đầu.
- Ta có nghe qua, chuyện này xảy ra gần một năm trước, khiến cả phương Bắc xôn xao. Phàm nhân không thể vô thanh vô thức làm được như vậy...chắc chắn thủ phạm là tu sĩ.
.
.
- Nhưng…
- Ta cũng vô cũng khó hiểu. Thậm chí người của Tà Phái luôn coi trời bằng vung, nhưng cũng rất ít khi lạm sát phàm nhân như vậy.
- Haiz…Suy cho cùng, có phàm nhân, mới có tu sĩ chúng ta….
Văn Tịnh Kỳ nghe vậy đầu gật gật, không dấu nổi nét buồn.
- Toàn bộ gia đình họ hàng thân thích của sư đệ ta đều sinh sống ở Vĩnh Lạc Thôn này…
Nghe vậy, Phùng Hi Bạch có chút bất ngờ, nhìn thấy sắc mặt của Văn Tịnh Kỳ, hẳn là đang vô cùng thương cảm. Hắn chưa bao giờ thấy bộ mặt yếu đuối này của nàng ta.
- Lý Quý sư đệ hoàn cảnh vô cùng đáng thương. Trước đây muội thường đến đây chơi với đệ ấy…nhưng….
….từ chuyến đi Huyết Hàn Đàm…ta…
…cũng chưa gặp qua đệ ấy.
Nghe đến đây, sắc mặt Phùng Hi Bạch chợt loé. Dâng lên một chút ghen tuông khó hiểu.
Đó chính là….
.
.
….trực giác của nam nhân…
Lý Quý vốn dĩ không có tư chất lẫn linh căn, bắt đầu tu luyện thì tuổi lại thì đã lớn.
Nếu đem so với Phùng Hi Bạch hắn thì như trời với đất. Cơ bản không cùng một cấp bậc.
Nhưng từ khi gặp Văn Tịnh Kỳ đến nay, trước mặt hắn, Văn Tịnh Kỳ chưa bao giờ nhắc đến một nam tử khác như vậy.
Kết hợp với biểu tình của nàng ta…Phùng Hi Bạch trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn vì tình cảm với Văn Tịnh Kỳ mà mờ mắt, vốn dĩ ý của Văn Tịnh Kỳ là từ chuyến đi Huyết Hàn Đàm, nàng ta dành hết tâm tư tìm kiếm thủ phạm hạ độc thủ, nên không có thời gian đến gặp Lý Quý.
Nhưng trong suy nghĩ của Phùng Hi Bạch.
Văn Tịnh Kỳ lại chính là áy náy chuyện giao hoan với hắn mà thất thân. Cho nên không có đến gặp sư đệ nàng.
Mà áy náy…thì có một nguyên nhân.
.
.
Văn Tịnh Kỳ…..
.
Dường như có gì đó.... với tên sư đệ kia !.
.
.
Nghĩ đến đây, dù chưa gặp Lý Quý….nhưng Phùng Hi Bạch thoáng chốc lại nổi lên căm ghét tên sư đệ này của Văn Tịnh Kỳ.
Nhưng sâu xa mà nói.
Trực giác của Phùng Hi Bạch….
.
.
….cũng không sai.
Vốn dĩ Văn Tịnh Kỳ cũng có cảm giác khác thường với ... Lý Quý.
Cả 3 nữ đệ tử của Mặc Long luôn suốt ngày chuyên chú tu luyện, rất ít khi gặp ngoại môn, nội môn đệ tử huống hồ là nam nhân khác.
Có thể nói nam tử gần gũi với Văn Tịnh Kỳ nhất....
.
.
Cũng chính là Lý Quý.
Lý Quý hắn trước đây ru rú trong hậu viên Thần Kiếm Tông, chẳng dám ra ngoài.
Văn Tịnh Kỳ thường đến đây an ủi hắn.
Ngược lại, Lý Quý thì buồn chán suốt ngày bày trò trêu chọc quậy phá khiến Văn Tịnh Kỳ cười luôn miệng, bao nhiêu mệt mỏi lúc luyện kiếm đều bay sạch.
Người ta vẫn thường nói.
.
.
Muốn khiến cho nam tử nhớ mãi mãi, phải làm hắn khóc.
.
.
Muốn làm cho nữ tử không quên, phải làm nàng cười.
.
.
Chính vì vậy, Văn Tịnh Kỳ dần dần có cảm tình với Lý Quý lúc nào không hay biết.
Nhưng càng về sau, phát hiện .... dù có làm cách gì đi nữa .... Lý Quý cũng .....
.....Không thể tu luyện.
Văn Tịnh Kỳ liền triệt để chặt đứt cảm xúc của mình.
Chẳng có gì khó hiểu.
Phàm nhân có cố gắng bao nhiêu đi nữa, không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử.
100 năm….
.
.
Là cực hạn tuổi thọ.
Nhưng với tu sĩ thì hoàn toàn ngược lại…
Nhìn đạo lữ của mình già đi từng ngày, sau đó là sinh tử li biệt.
Chính vì nguyên nhân này...... chẳng có tu sĩ nào dám mở lòng với một phàm nhân cả.
Đây là nguyên nhân mà khi Văn Tịnh Kỳ cảm thấy phát sinh tình cảm với Lý Quý. Nàng ta liền chủ động ít lui tới hơn.
Chỉ biết động viên, mong một ngày phép màu xảy ra, Lý Quý có thể chân chính trở thành tu sĩ để sánh đôi với nàng.
Ngày Văn Tịnh Kỳ từ Huyết Hàn Đàm trở về Thần Kiếm Tông, nghe tin Lý Quý đột phá Nhân Tiên.
Văn Tịnh Kỳ vừa vui sướng tột độ, cùng với đau khổ không kể xiết.
Bởi lúc này…nàng đã thất thân…
Chuyện tình cảm của nữ nhân cũng vô cùng khó hiểu.
Việc này khiến Văn Tịnh Kỳ cũng vô cùng đau khổ, là một trong những nguyên nhân gần một năm qua nàng không đến gặp Lý Quý.
Cũng là nguyên nhân khiến nàng phân vân việc mở lòng với Phùng Hi Bạch, muốn kéo dài thời gian hôn sự.
Vì với Phùng Hi Bạch, ngoại trừ sự cố ở Huyết Hàn Đàm….Văn Tịnh Kỳ chỉ đơn thuần là ái mộ và có thiện cảm với hắn.
Còn để nói là thực sự yêu… cũng không hẳn.
Nàng lúc này vô cùng khó xử .... chỉ biết thả trôi cảm xúc .... đến đâu thì đến, ngay cả chuyện hôn sự ....
...Văn Tịnh Kỳ cũng không chủ động từ chối ...
Văn Tịnh Kỳ cũng thừa biết Lý Quý có tình cảm với mình, nhưng chưa bao giờ dám mở lời.
Bây giờ Lý Quý đã có thể tu luyện, vì vậy ở góc độ nào đó .... nàng vẫn thầm mong chờ sư đệ mình ....
Khi nghe chuyện hôn sự này .... sẽ có phản ứng gì đó. Để chứng minh tình cảm của hắn....
Văn Tịnh Kỳ trong tình cảm vẫn vô cùng ngây thơ, chưa từng trải. Ở điểm này, tâm lý của nàng cũng không khác nữ tử phàm nhân là bao.
Nữ tử ...vốn kì lạ. Dù có tình cảm với ai đi nữa. Vẫn thích cảm giác được nhiều nam tử theo đuổi, bày tỏ tình cảm với mình....
.
.
.
.
Lúc này, nhìn khuôn mặt của Văn Tịnh Kỳ, Phùng Hi Bạch ánh mắt chợt loé, dù cố tỏ ra quân tử nhưng bộ dạng nhìn sao cũng như cáo khóc thương thỏ.
- Sư đệ của nàng cũng thật đáng thương.
- Không có linh căn…cho dù biết được hung thủ cũng….chẳng thể làm gì….
Nghe vậy, Văn Tịnh Kỳ nhìn Phùng Hi Bạch có chút kì lạ, nàng cũng tinh ý phát hiện ra ý tứ của hắn.
Nhưng chỉ có chút bất ngờ, không biết nghĩ gì, nàng ta nhanh chóng định thần mỉm cười.
- Đệ ấy không có linh căn…nhưng kì lạ ở chỗ…bây giờ tu vi đã là….
.
.
….Nhân Tiên tầng 2.
Phùng Hi Bạch nghe vậy trợn tròn, hít một ngụm lãnh khí.
- Cái…cái gì…..?
- Bất hữu linh căn, tu chân vô duyên.
- Việc…này…
...việc này….làm sao có thể ?
Văn Tịnh Kỳ ánh mắt đăm chiêu.
- Chuyện đệ ấy đột phá gông cùm không có linh căn, khiến cho cả Thần Kiếm Tông xôn xao cả mấy tháng trời…
Chợt nàng ta nhìn về phía gian nhà, sắc mặt phức tạp.
- Có lẽ thượng thiên….thật sự có mắt….
….không chừng…
.
.
….Không chừng Lý Quý…đệ ấy sẽ làm nên kì tích….
.
.
Lúc này, dù Phùng Hi Bạch dù có thành kiến với Lý Quý, nhưng cũng phải gật gù.
- Đúng thật là kỳ tích….không có linh căn…mà lại có thể tu luyện….
…chưa tới một năm…lại có thể tiến thẳng vào Nhân Tiên tầng 2….việc này….việc này….
Phùng Hi Bạch nghe Lý Quý trong một năm tiến vào Nhân Tiên tầng 2 đã thật sự có chút lo lắng.
Nhưng nếu hắn thực sự biết chỉ trong một năm…Lý Quý đã là Nhân Ma tầng 7, không biết còn kinh hoảng đến mức độ nào nữa…
Cả hai nói đến đây chợt im bặt, chẳng nghe gì nữa.
Còn về phần Lý Quý….nhân vật của câu chuyện….
.
.
.
.
.
Hắn tất nhiên cũng chẳng biết cả hai người kia đang nhắc đến mình.
Lý Quý đang bận bịu chuyện khác.
.
.
.
“Phạch …phạch …phạch …phạch…”
.
.
.
“Ư …. ư…….. á……”
.
.
.
“ Phạch ….. phạch … phạch phạch “
.
.
.
“Ư… ơ…. ơ …. á ….”
.
.
.
“ Nhược Lan… hắn đã bị thiến … ngươi … còn luyến tiếc làm gì ….”
.
.
.
“Ngươi … ư… khốn … á … khốn kiếp …”
.
.
.
“Phạch … phạch … phạch …. phạch …”
.
.
.
“Ngươi xem … nhìn khuôn mặt của hắn xem … hắn … vô cùng căm ghét ngươi a ….”
.
.
.
“ Câm…. á ….. câm miệng …. Ư ….ư…”
.
.
.
“Phạch … phạch … phạch … “
.
.
.
“ Nếu … ta thả hắn ra lúc này …. Không chừng … người hắn muốn giết chết là ngươi a …”
.
.
.
“ A … a … không …. a …. Không phải việc của tên khốn ngươi …. Ư …”
.
.
.
Tràng cảnh cũng không khác gì ngày hôm qua, chỉ khác ở chỗ. Vì phòng ngừa Hạo Phi tiếp tục cắn lưỡi tự vẫn, Lý Quý nhét vào miệng hắn một đống vải…khiến miệng Hạo Phi trương phồng lên.
Nhưng khuôn mặt hắn lại nhìn về phía đối diện vô cùng oán hận.
Mục đích đã thành, Lý Quý thấy vậy càng khoái chí hơn…
Bởi…
Ánh mắt oán hận của Hạo Phi không nhìn về phía Lý Quý hắn, mà là đang nhìn về phía Hồng Nhược Lan.
Hồng Nhược Lan dù miệng chửi bới Lý Quý, ánh mắt đê mê, ngoại trừ Dục Đan còn phát tác ra.
Nàng ta cũng không bị Hợp Hoan Đại Pháp lẫn Dục Thi Quyết khống chế như trước.
Rõ ràng nàng Hồng Nhược Lan đang tỉnh táo, cũng nhận thấy ánh mắt oán hận của phu quân mình.
Âm hộ bên dưới bị Lý Quý mạnh bạo hành hạ, miệng vô thức rên rỉ, nhưng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Hẳn là đang suy nghĩ những lời nói của Lý Quý ở phía sau.
Bất chợt, Lý Quý hạ thân đang nhấp tới, nhưng vẫn ngưng thần, khẽ phất tay.
Sử ra Cách Không Khống Pháp.
Đống vải trong miệng của Hạo Phi vừa rơi ra, Lý Quý liền âm thầm dụng Dục Thi Quyết lên hắn, phòng ngừa Hạo Phi tự vẫn trở lại.
Ở phía sau đang nhấp tới hạ thân Hồng Nhược Lan, Lý Quý nhìn về phía đối diện bật cười.
- Ta biết ngươi có nhiều điều muốn nói với thê tử mình a…
Thấy hành động của Lý Quý…Hồng Nhược Lan cả người bị động nhấp nhô theo từng nhịp thô bạo phía sau….
Vừa xấu hổ, vừa phẫn uất.
- Ngươi ….ư …. ngươi …. Khốn …. Khốn kiếp …
Lý Quý vươn hai tay đến xoa xoa đầu nhũ phong của Hồng Nhược Lan, chẳng biết vô tình hay cố tình nắn bóp nhũ hoa.
Bị nắn bóp thô bạo, các tia sữa từ đầu nhũ hoa của Hồng Nhược Lan bắn tung toé thành vô số tia phía trước …
Hồng Nhược Lan đang nhìn Hạo Phi đầy phức tạp, thấy hành động của Lý Quý càng phẫn nộ hơn nữa, đang định mắng chửi thì đã nghe.
- Ấy … ấy … Nhược Lan sao lại nói khó nghe như vậy.
.
.
“Phạch … phạch … phạch …..”
.
.
- Ha ha ha . Ta là đang tạo điều kiện để phu thê ngươi nói chuyện với nhau a.
.
.
.
Hồng Nhược Lan chẳng biết là đang xấu hổ, sung sướng hay phẫn uất.
Mà hai hàng lệ trên mặt đã lăn dài.
.
.
.
- Ư … ư… khốn … Ngươi … ngươi …..
.
.
.