Nàng nhất thời chẳng biết mắng chửi gì cho phải, đang thút thít thì....
Bất ngờ...
Nghe giọng yếu ớt ngắt quãng của Hạo Phi.
.
.
- Tiện nhân ngươi không cần làm bộ làm tịch....
.
.
Vừa nghe vậy, Hồng Nhược Lan trợn tròn...nhìn trân trân về phía đối diện.
Khuôn mặt vừa khó tin, vừa thất vọng cực độ.
.
.
.
“Phạch .... phạch … phạch ”
.
.
.
Lý Quý hạ thân nhấp tới không chút đình chỉ, phía sau đầy khoái chí xem trò vui.
Nhưng....đã khiến hắn thất vọng.
Hồng Nhược Lan đang nhấp nhô phía trước chỉ im bặt, hắn cũng không thấy biểu tình khuôn mặt của nàng.
Nhưng nhìn sang đối diện, thấy sắc mặt của Hạo Phi liếc về phía Hồng Nhược Lan đầy âm trầm. Lý Quý cảm nhận cơ thể trắng toát của Hồng Nhược Lan đang khẽ run rẩy, hẳn là....vô cùng bi phẫn.
Cũng không có gì khó hiểu.
Hồng Nhược Lan phải nói có tình cảm vô cùng sâu đậm với phu quân Hạo Phi của mình.
Thân dù đang hiểm cảnh, bị Lý Quý hãm hại.
Nhưng nàng vẫn có niềm tin, luôn trấn an Hạo Phi. Thậm chí dù phu quân nàng có hiểu lầm buông lời khó nghe đi nữa.
Hai ngày qua, nàng ta vẫn năm lần bảy lượt xuống nước, níu kéo Hạo Phi, dùng cả tính mạng của mình lẫn nhi tử ra thề thốt.
Nhưng kết quả nhận được....
....chỉ là sự khinh bỉ của Hạo Phi.
Hồng Nhược Lan vô cùng căm hận mưu kế hãm hại li gián của Lý Quý...
Nhưng lúc này...
Nàng lại càng uất ức.... Hạo Phi trước mặt hơn.
Mặc kệ hạ thân bị hành hạ, ánh mắt Hồng Nhược Lan trợn trừng, cơ thể run rẩy tức giận đến độ....nói hệt như đang cười.
.
.
- Làm….làm bộ làm tịch ?
.
.
- Ha..haha…tại sao ?
.
.
- Phu thê mấy chục năm qua….tại sao lại không tin ta ?
.
.
- Ư…Ngươi nói đi….tại sao ?
.
.
.
Có thể nói lúc này Hồng Nhược Lan thất vọng cùng cực, cũng triệt để tức giận.
Xưng hô từ huynh muội... đã đổi thành ngươi ta.
Nàng ta dù sao cũng không phải thiện nam tín nữ, tâm tính hiền lành gì. Mà chính là yêu nữ Thi Tông lấy người luyện thi, giết người cũng không ít.
Chẳng qua trước mặt tình lang của mình, Hồng Nhược Lan mới tỏ ra nhu mì ân cần như vậy.
Nay bị tình lang của mình năm lần bảy lượt buông lời cay đắng, Hồng Nhược Lan cũng động nộ......
...mà trở mặt.
.
.
.
- Sao ngươi không nói gì ?
.
.
.
“Phạch …. Phạch …”
.
.
.
- Ta mù quáng không nghe lời phụ thân, bỏ hết mọi lời khuyên răn, để cùng ngươi …
.
.
.
“Phạch … phạch … phạch …”
.
.
.
- Ha ha ha … để được gì ? rốt cuộc để đổi lấy được gì ?
.
.
.
“ Phạch … Phạch ….”
.
.
.
- Đổi lấy sự khinh bỉ của ngươi ?
.
.
.
Nghe vậy, ánh mắt Hạo Phi chợt loé, không biết nghĩ gì.
Hồng Nhược Lan nói cũng không sai, Hạo Phi hắn dù khi kết đạo lữ với nàng chịu không ít lời dèm pha, nhưng Hồng Nhược Lan cũng chẳng khá hơn.
Có thể nói nếu trong một tình huống khác, có lẽ sự tình đã không như vậy.
Nhưng trong hoàn cảnh này thì…
Hồng Nhược Lan trần truồng, khuôn mặt đỏ ran, cơ thể đang nhấp nhô theo từng nhịp của nam tử phía sau, còn cả những tiếng rên rỉ.
Dù nàng ta có giải thích như thế nào, nhìn bộ dạng kia ... hắn cũng không sao chấp nhận được.
Cũng không biết là vì ghen tuông, phẫn nộ hay bất lực…Mà Hạo Phi….
….đã không đủ tỉnh táo để nhận biết rõ ràng nữa.
Ánh mắt hắn nheo lại, vẫn nhìn về phía đối diện, nhoẻn miệng nói gỏn gọn.
.
.
.
- Tiện nhân….
.
.
.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan đã phẫn uất nay càng tức giận hơn.
Hơi thở dồn dập, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hạo Phi đối diện.
.
.
.
- Ngươi … ngươi …
.
.
.
- Được … được. Có tuyệt cảnh mới nhìn thấu lòng người…
.
.
.
- Coi như Hồng Nhược Lan ta đui mù.... mới kết đạo lữ với tên khốn ngươi…
.
.
.
Không khí lúc này vô cùng nặng nề, nhưng có một người ở phía sau đang lén mỉm cười. Đó là…
…. Lý Quý
Đôi phu thê này bất lực tuyệt vọng, đau đớn, trở mặt…tất cả đều nằm trong dự tính của hắn. Lý Quý ánh mắt chợt lạnh.
.
.
“Đan Hiểu nói chẳng sai….”
.
.
“Phu thê càng thâm tình bao nhiêu, trở mặt càng khó đoán bấy nhiêu…”
.
.
“Cái chết…
.
….so với kết cục này….thì….
.
…vẫn còn nhẹ nhàng chán…”
.
.
Cục diện như vậy Lý Quý hắn đã đạt được mục đích, không còn mở miệng khiêu khích nữa…
Chỉ còn tập trung vào việc hấp thu âm khí lẫn linh lực của Hồng Nhược Lan…nhưng khoái cảm bên dưới hạ thân thỉnh thoảng vẫn làm hắn phân tâm.
Dùlà Hồng Nhược Lan bị động, nhưng bên trong động huyệt ẩm ướt kia, mỗi khi thượng đỉnh, cơ thể nàng ta co giật, co bóp hạ thân mãnh liệt cũng mấy lần khiến Lý Quý chút nữa không kiềm chế được mà phóng xuất.
Lý Quý dục tu đã như vậy, huống hồ là Hồng Nhược Lan.
Tuy không tuyệt đối, nhưng cũng có thể nói, bấy giờ….nàng đã trở mặt với Hạo Phi, cũng không còn gì cố kị.
Thất vọng…bi phẫn….
Hồng Nhược Lan đã mất đi ý chí, buông bỏ tất cả, chẳng còn giãy dụa nữa…
.
.
“Phạch… phạch … “
.
.
.
“Ư … ư….ơ…”
.
.
.
“Phạch phạch … phạch phạch phạch…
.
.
.
“Ớ…ơ…”
.
.
.
Những tiếng rên rỉ cũng dần dần lớn hơn.
Lý Quý hạ thân đang nhấp tới bỗng trố mắt.
Bởi…. hắn cảm nhận được, ngoài tiếng rên rỉ ra…
Cơ thể đang bị cột chặt của Hồng Nhược Lan dường như…
…còn đang…
…khẽ thúc về phía sau…như phối hợp với từng nhịp của hắn…
Khuôn mặt Lý Quý đầy thâm ý.
.
.
“Ả ta…dường như…đã không còn cố kị…”
.
.
“Dù là phẫn nộ với Hạo Phi nhưng mới đó mà đã….như vậy thì cũng có chút….”
.
.
“Lòng dạ nữ nhân….đúng thật…là...
…độc như yêu xà”
.
.
Dù nghĩ vậy, hắn cũng không có biểu hiện gì ra bên ngoài, chỉ là lúc này có Hồng Nhược Lan phối hợp, biên độ nhấp nhô lúc càng lớn.
Tiếng bụng của Lý Quý chạm vào thượng đồn căng mọng ở sau phát ra càng lúc càng to.
.
.
.
“Bạch … bạch … bạch …..bạch…. bạch…”
.
.
.
Đối diện, Hạo Phi dường như cũng cảm nhận được sự khác biệt, ánh mắt nhìn về hai thân ảnh phía trước vô cùng độc ác.
Hắn phun một ngụm nước bọt, thều thào.
.
.
- Tiện nhân…rốt cuộc cũng lộ mặt thật…
.
.
Dù nói nhỏ, nhưng Hồng Nhược Lan hiển nhiên vẫn nghe rõ ràng, nhưng lúc này, nàng ta cũng không có hồi đáp…
Ánh mắt mơ hồ như có một làn sương mỏng nhìn về phía Hạo Phi…chẳng biết đang nghĩ gì…
.
.
.
.
Cùng lúc này.
Cách đó mấy trăm dặm.
Mặc Long, Liễu Thanh cùng với phu phụ Phùng Diêm Sâm đang rảo bộ ở giữa một quảng trường lớn nằm ở trung tâm Thần Kiếm Tông.
Cẩn Phạn nhìn đám đệ tử đang luyện kiếm chăm chú, gật gật đầu.
- Mặc huynh, ta thật mong chờ tỉ thí hội lần này, đã gần trưa nhưng chúng đệ tử vẫn luyện kiếm vô cùng chăm chỉ a.
Mặc Long nghe vậy mỉm cười, phất phất tay.
- Đã khiến hai vị đạo hữu chê cười rồi. Luyện kiếm khí vốn chỉ cần nhanh nhẹn uyển chuyển, chẳng thể hao tốn khí lực như đao tu.
Đám đệ tử đang chăm chú thấy bốn nhân ảnh đang quan sát, ai nấy nhất thời đều đứng thẳng lưng hơn, biểu tình vô cùng tập trung.
Có một vài đệ tử đang nghỉ ngơi thấy đám chưởng giáo đang quan sát thì vội cúi đầu chắp tay.
Mặc Long chỉ phất phất tay, biểu hiện không cần đa lễ. Ông đi tới trước mấy bước, hai tay chắp ra sau, ngước lên trời…
- Đao tu vốn trọng cường công...lấy chậm chế nhanh, lấy tĩnh chế động.
- Luyện đến lô hoả thuần thanh như Phùng huynh đây, chỉ cần đứng im một chỗ…e rằng đối thủ cũng chẳng dám xuất chiêu a…
Phùng Diêm Sâm nghe vậy có chút thất thố.
Bởi Mặc Long tuy là kiếm tu, chưa từng luyện qua đao bao giờ… nhưng lại nói vô cùng chuẩn xác.
Hẳn là bỏ không ít thời gian nghiên cứu, tìm hiểu.
Vì vậy, so về cảnh giới Mặc Long kém Phùng Diêm Sâm cả một cảnh giới, thế nhưng ông ta cũng không dám khinh thị. Chắp tay mỉm cười.
- Mặc huynh quá lời rồi a.
Bốn người vẫn chầm chậm rảo bộ.
Bất ngờ nghe giọng nữ tử.
.
.
“Phu nhân … phu nhân…”
.
.
Liễu Thanh quay ra sau, thấy giọng nói kia là của Tuyết Nhi... thì vô cùng bất ngờ, khẽ nhướng mày.
Tuyết Nhi vốn rất ít khi chủ động gặp bà ta, mỗi lần gặp như vậy, đều là có chuyện quan trọng gì đó.
Nhất thời, Liễu Thanh quay qua mấy người kia chắp tay.
- Sư huynh, huynh cùng Phùng huynh, Cẩn Phu nhân cứ thong thả. Chút ta sẽ quay trở lại a.
Thấy vậy, ai nấy cũng đều gật đầu mỉm cười.
.
.
.
Không lâu sau.
Bên trong căn nhà gỗ của Tuyết Nhi bên bờ suối, có 4 nhân ảnh nữ tử.
Nhìn sang Lý Xuân Hồng đang nằm úp trên giường, khuôn mặt trắng bệch kia có vẻ áy náy.
Liễu Thanh đang ngồi bên mép giường nói khẽ.
- Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, nhìn vết thương, dường như…
Tuyết Nhi nhìn sang Đan Hiểu, sau đó tiếp lời.
- Là Đan Hiểu sư tỷ…
Liễu Thanh nghe vậy gật gù, đứng dậy, đi về phía cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu.
- Nha đầu Đan Hiểu ngươi bình thường vốn cẩn thận, sao bỗng nhiên lại….
Nghe giọng điệu bà ta có chút không vừa ý, Đan Hiểu cúi đầu.
- Trưởng lão…ta…
Chưa nói hết câu đã nghe bà ta nói tiếp.
…. Các ngươi … thật liều lĩnh …
…chẳng may Lý Quý hắn có mệnh hệ gì …
Đan Hiểu chỉ cúi gằm, còn Tuyết Nhi nghe vậy thì trề môi xem thường.
- Trưởng lão, người không biết đó thôi, có Dục Đan của ta, đám Thi Tông phải nói là gà chó tán loạn a.
Nàng ta vểnh mặt lên, phất tay.
- Địa Ma đại thành có gì ghê gớm chứ… Sát Sanh tăng cũng không thoát khỏi độc thủ của ta a…
Liễu Thanh bỗng quay lại, trừng mắt.
Thấy bộ dạng của bà ta, Tuyết Nhi liền giật thót, nuốt nước miếng mấy cái.
Nháy mắt, thấy Liễu Thanh quay đi, nàng ta mới le lưỡi hăm doạ. Lý Xuân Hồng dù đang đau đớn nằm bên cạnh thấy vậy cũng phải bật cười.
Bất ngờ, nghe giọng Liễu Thanh phức tạp.
- Nghe qua lời kể các ngươi, có lẽ đám Thi Tông vô cùng biết rõ hành tung của chúng ta…còn tên Huyết Sa kia…
… âm hiểm tráo trở….không thể tin được.
Bà ta thở dài…
- Nơi này…có lẽ….
.
.
.
…không còn thích hợp để ẩn thân nữa…
.
.
Hôm n