Nghe vậy, sắc mặt của Văn Tịnh Kỳ cũng vô cùng đăm chiêu.
Phùng Hi Bạch nói......cũng không sai.
Huyết Hàn Đàm là một ngọn núi tuyết nhỏ, thưa thớt người qua lại.
Nhưng bên trên đỉnh núi lại có một hồ nước đỏ rực như máu, nước hồ lạnh vô cùng cực.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có tu sĩ đến nơi đây, bởi hàn đàm này ngẫu nhiên sẽ nở ra…
.
.
.
…Hoả Liên Hoa.
.
.
.
Thông tin này vốn có rất ít người biết, chỉ có nội bộ các tông phái lớn ở phương Bắc như Vạn Đao Tông, Thần Kiếm Tông mới biết rõ ngọn ngành.
Các môn phái này cũng chẳng dại gì tiết lộ thông tin này ra bên ngoài, chỉ âm thầm ẩn dấu vị trí Hoả Liên Hoa bên trong nhiệm vụ của chân truyền đệ tử.
Văn Tịnh Kỳ cùng Phùng Hi Bạch ngẫu nhiên đều là Nhân Tiên tầng 9, trùng hợp lại cùng cần Hoả Liên Hoa.
Bởi....Hoả Liên Hoa là một trong những dược liệu chính để luyện chế Địa Tiên đan.
.
.
.
Trước đây cũng không ít người đến hái Hoả Liên Hoa bỏ mạng. Một phần vì bị người khác sát hại, phần khác thì bị yêu thú nơi đây tấn công.
Văn Tịnh Kỳ biết vậy cũng vô cùng cẩn thận, trước đó cũng đã kiểm tra xung quanh không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí còn cẩn thận mang theo trận pháp bài bố, để phòng ngừa có người âm thầm xâm nhập.
Thế nhưng vẫn vô thanh vô thức trúng độc thủ.
Chuyến đi hôm đó chỉ có Văn Tịnh Kỳ cùng một nữ tử hầu cận, Phùng Hi Bạch cùng một nam nhân hầu cận khác.
Chẳng trách được Văn Tịnh Kỳ cùng Phùng Hi Bạch.
Cả hai đều nghi ngờ người bên ngoài mà không biết rằng, thủ phạm lại chính là….
.
.
…Tiểu Cơ.
.
.
Chính là tiểu cô nương đi theo Văn Tịnh Kỳ như hình với bóng.
Tiểu Cơ chính là người của Hợp Hoan Tông mà Liễu Thanh âm thầm cài cắm vào Thần Kiếm Tông hơn mười mấy năm qua.
Không chỉ Văn Tịnh Kỳ, mà ngay cả bên cạnh Hồng Hi Văn, Bạch Ninh Hinh cũng có tay chân của Liễu Thanh.
Văn Tịnh Kỳ cũng chẳng bao giờ có thể ngờ rằng, tiểu cô nương luôn đi theo hầu hạ mình…..
….chẳng phải tu vi Nhân Tiên tầng 3 như bề ngoài.
Mà Tiểu Cơ chính là tu sĩ Địa Ma cảnh. Hệt như đám Lý Quý, nàng ta cũng dùng Chuyển Khí Đan và Tán Khí Đan để ẩn thân ở Thần Kiếm Tông mười mấy năm qua.
.
.
.
Gần một năm trước đây.
Đoạn Lý Quý vô tình trở thành thiếu chủ của Hợp Hoan Tông.
Từ lúc bên bờ suối trở đi, Liễu Thanh bỗng phát hiện ra Lý Quý.....có tình cảm với Văn Tịnh Kỳ.
Hắn lúc đó tâm tính vẫn vô cùng ngây thơ thuần khiết, lại còn tương tư Văn Tịnh Kỳ. Liễu Thanh vô cùng lo lắng Văn Tịnh Kỳ sẽ là chướng ngại trên con đường tu luyện dục tu của Lý Quý.
Con đường của tông chủ Hợp Hoan Tông chính là hoan lạc với vô số nữ nhân, đắm chìm trong sắc dục để tăng tiến.
Làm thế nào Liễu Thanh có thể để Lý Quý có tư tình nam nữ với một nữ tử ngoại môn như Văn Tịnh Kỳ được.
Chính vì vậy, ngay khi phát hiện ra tình cảm Lý Quý dành cho Văn Tịnh Kỳ, Liễu Thanh đã âm thầm sai khiến Tiểu Cơ phá hoại mối tình này.
Nhằm sau này khiến cho Lý Quý triệt để chết tâm, toàn tâm toàn ý tu luyện.
Tình báo của Liễu Thanh vô tình phát hiện ra chuyện Phùng Hi Bạch và Văn Tịnh Kỳ đều có mục đích lấy Hoả Liên Hoa, thế nên bà ta mới âm thầm bày bố mọi chuyện.
.
.
Tiểu Cơ tu vi vốn cao hơn cả Văn Tịnh Kỳ lẫn Phùng Hi Bạch, không khó để dùng xuân dược hãm hại 3 người còn lại.
Nhưng tâm cơ Tiểu Cơ càng cẩn thận hơn nữa. Nàng ta cũng không dùng thuốc giải mà thậm chí còn chịu trận cùng với cả 3 người còn lại.
Có Tiểu Cơ áp trận, kết quả không cần nói cũng biết.
Ở Huyết Hàn Đàm, hầu cận của Văn Tịnh Kỳ, Phùng Hi Bạch chỉ dựng duy nhất một căn nhà tránh tuyết, bên trong chỉ có hai phòng ngủ đơn sơ.
Văn Tịnh Kỳ cùng Tiểu Cơ ngủ chung một phòng, Phùng Hi Bạch cùng nam tử hầu cận kia ngủ chung một phòng.
Bị xuân dược kích phát điên cuồng, chẳng còn lý trí.
Tiểu Cơ tu vi cao hơn, có chút tỉnh táo, âm thầm rời phòng, giăng bẫy Phùng Hi Bạch vào phòng Văn Tịnh Kỳ, còn Tiểu Cơ thì vào phòng Phùng Hi Bạch ngủ cùng nam tử hầu cận kia.
.
.
.
Không cần nói.....cũng biết phát sinh chuyện gì.
.
.
Đến sáng, lúc tỉnh táo thì cũng đã muộn. Văn Tịnh Kỳ thất thân, khóc liên tiếp cả tuần liền.
Ngay cả Phùng Hi Bạch cũng vừa xấu hổ, vừa tức điên lên.
Phùng Hi Bạch vốn không hề có tình cảm với Văn Tịnh Kỳ, ngược lại, Văn Tịnh Kỳ cũng vậy.
Văn Tịnh Kỳ nữ tử thất thân đáng hổ thẹn chẳng có gì nói rồi, nhưng Phùng Hi Bạch là một tu sĩ chính phái điển hình. Chuyện xảy ra với Văn Tịnh Kỳ mà truyền ra ngoài.
Qua lời các nhân sĩ, không biết sẽ ra cái dạng gì. Không chừng mặt mũi của hắn lẫn như Vạn Đao Tông phút chốc mất sạch.
Đạo lý đơn giản.
.
.
“Bùn dính dưới đũng quần…cho dù không phải là phân, người ngoài nhìn chắc chắn sẽ nghĩ là phân”
.
.
Phùng Hi Bạch chắn chắn không thoát khỏi lời dèm pha rằng hắn dùng xuân dược cưỡng bức Văn Tịnh Kỳ.
Nhưng rồi dưới sự âm thầm chi phối của Tiểu Cơ, Phùng Hi Bạch cùng Văn Tịnh Kỳ mất gần cả năm trời cùng nhau tìm hiểu nguyên nhân lẫn thủ phạm.
Chính vì vậy, Phùng Diêm Sâm mới nói, thời gian qua cả hai dính nhau như sam.
Nhưng sự thật là trước đây cả hai chưa từng có tình cảm với nhau.
Cũng chính khoảng thời gian tìm hiểu nguyên nhân này, Phùng Hi Bạch trong khoảng thời gian tiếp xúc với nàng thì cũng dần dần phát sinh tình cảm, mới tiến hành theo đuổi.
Trước đây đã mấy lần Phùng Hi Bạch lấy cớ chịu trách nhiệm cho chuyện lần trước để kết đạo lữ với Văn Tịnh Kỳ. Nhưng đã mấy lần bị nàng từ chối.
Mưa dầm thấm lâu, càng lúc, càng thấy tấm chân tình của Phùng Hi Bạch, Văn Tịnh Kỳ mới dần dần rung động.
Mặt khác, Phùng Hi Bạch danh tiếng cực thịnh, tâm tính lẫn tu vi đều xuất chúng, cũng là nam tử trong mộng của không biết bao nhiêu nữ tử phương Bắc.
Văn Tịnh Kỳ đường nhiên cũng không ngốc, kết đạo lữ với Phùng Hi Bạch, ngoài trừ chuyện tình cảm thì còn lại đều vô cùng hợp tình hợp lý.
Nhưng nàng ta vô cùng cố chấp, chuyện trúng xuân dược thất thân đáng xấu hổ trước đây vẫn như một cái dằm trong tim của Văn Tịnh Kỳ.
Nên mới phát sinh chuyện cuộc đối thoại này.
.
.
.
Thấy khuôn mặt thành khẩn của Phùng Hi Bạch, nàng ta khuôn mặt cũng giãn ra, nhưng đầy thâm ý.
- Thôi được rồi, muội cũng không có ý trách huynh….
…thời gian….
Muội nghĩ….sau này mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Đúng không ?
Phùng Hi Bạch nghe vậy gật đầu.
- Đúng vậy, muội yên tâm. Nếu không tìm ra nguyên nhân chuyện này, ta cũng ăn ngủ không yên.
Ánh mắt hắn đăm chiêu.
- Có thể vô thanh vô thức ám hại chúng ta, nhưng lại không hạ thủ…rốt cuộc…
….là vì sao…?
Phùng Hi Bạch thất thần một chốc, sau đó liếc sang, thấy Văn Tịnh Kỳ ánh mắt như vô hồn.
Hắn liền lảng sang chuyện khác, ánh mắt không dấu được niềm vui.
- Nhưng ta cũng biết ơn thượng thiên, nhờ sự cố kia…ta với muội mới….
Nghe vậy, Văn Tịnh Kỳ vô thức nhớ lại đêm trúng xuân dược hôm đó, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ran. Ho khan mấy tiếng…
- Nhưng dù sao….muội vẫn thấy…chuyện hôn sự…có lẽ hơi gấp gáp….
Phùng Hi Bạch nhìn sang Văn Tịnh Kỳ ánh mắt nhu hoà.
.
.
Hắn cũng biết, nàng ta là đang muốn có thêm thời gian, từ từ phát triển tình cảm của cả hai.
Công tâm mà nói, Phùng Hi Bạch tuy rất thích Văn Tịnh Kỳ, nhưng hắn cũng biết cả hai tiếp xúc chỉ gần một năm trời. Với phàm nhân thì bình thường nhưng với tu sĩ thì một năm chỉ như cái chớp mắt.
Nhưng biết làm sao được, mẫu thân cùng phụ thân của hắn lại vô cùng yêu thích Văn Tịnh Kỳ, thậm chí còn ngàn dặm xa xôi cất công đến đây để cầu thân.
Hắn cũng biết, phụ thân Phùng Diêm Sâm đã bước vào Thiên Tiên hậu kỳ, tuổi đời lẫn tu vi đều cao hơn Mặc Long, nhưng vẫn khách khách khí khí với ông ta….
.
.
…. Cũng là vì Văn Tịnh Kỳ…cũng là vì hắn…
Mặt khác, phụ thân hắn đề xuất tỷ thí hội lần này, ngoại trừ xích gần mối quan hệ hai phái, để chúng đệ tử cọ xát ra…thì còn một nguyên nhân nữa…
….Chính là để Phùng Hi Bạch hắn đại triển tài năng của mình.
Trước đây không hề nghĩ Mặc Long sẽ dễ dàng đồng ý chuyện hôn sự.
Phùng Hi Bạch dự định sẽ chiến thắng tất cả các đối thủ, sau đó danh chính ngôn thuận tuyên bố theo đuổi Văn Tịnh Kỳ trước toàn trường.
Hắn có tự tin này bởi….
….từ khi bước vào con đường tu đạo đến tay, Phùng Hi Bạch cùng với Huyết Đao Kinh, đồng cấp giao đấu hắn….
….chưa từng thất bại !
.
.
.
Phùng Hi Bạch không biết nghĩ gì.
Liền đưa tay đến chạm vào tay của Văn Tịnh Kỳ…. định nắm lấy.
Bất ngờ…
Nàng ta liền rụt tay lại.
Phùng Hi Bạch thấy biểu hiện của nàng ta cũng không thấy lạ gì. Dù hắn cùng Văn Tịnh Kỳ trước đây trúng xuân dược đã từng hoan lạc với nhau.
Nhưng kể từ lúc đó đến giờ, Văn Tịnh Kỳ vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn. Nhưng điều này….
….không làm Phùng Hi Bạch buồn lòng chút nào.
Bởi lẽ như vậy mới thấy, Văn Tịnh Kỳ vốn là tiểu nữ khuê các của Thần Kiếm Tông, cực kì giữ mình.
Là một nam nhân, điều đó càng làm cho Phùng Hi Bạch muốn chinh phục Văn Tịnh Kỳ hơn bao giờ hết.
.
.
.
Cả hai chỉ im lặng rảo bộ.
Dù Thần Kiếm Tông thời tiết đã gần vào đông, nhưng lại khiến cảnh vật xung quanh Thần Kiếm Tông lại càng thơ mộng hơn.
Những cự điêu vô chủ thân hình trắng muốt thỉnh thoảng lởn vỡn trên bầu trời.
Xung quanh cây cối xanh rì, bướm bay dập dờn trên những luống hoa dọc hai bên đường khiến cảnh vật càng có ý vị.
Rảo bộ không lâu, chợt cả hai đã đến bên một bờ suối, ngoại trừ linh khí đậm đặc ra….hai bên bờ suối có hai căn nhà gỗ nhỏ mộc mạc.
Bên trái bờ suối là cánh rừng trải dài tít tắp. Còn bên trái lại nằm sát bờ vực sâu vun vút.
Phùng Hi Bạch thấy cảnh sắc nơi đây cũng phải thốt lên.
.
- Văn muội, đây là nơi ở của ai….sao lại thơ mộng như vậy ?
.
Văn Tịnh Kỳ nãy giờ chỉ nhìn xuống dưới chân, nghe hắn ta hỏi vậy chợt ngước mặt lên, sắc mặt có chút phức tạp.
.
- Đây….là nơi ở...
....của sư đệ ta.
.
Phùng Hi Bạch chăm chú quan sát Văn Tịnh Kỳ, khi nghe hắn hỏi thì thần sắc nàng ta có chút bất thường, Phùng Hi Bạch đã khó hiểu, khi nghe đến sư đệ của nàng ta, hắn càng khó hiểu hơn.
Chuyện Mặc Long có 3 nữ đệ tử xinh đẹp giỏi giang, cả phương Bắc này ai cũng biết.
Bây giờ nghe Văn Tịnh Kỳ nhắc đến sư đệ, Phùng Hi Bạch trố mắt.
.
- Cái gì…?
.
- Mặc sư bá chỉ nhận có 3 đệ tử, muội đã là người cuối cùng…sao lại…?