.
.
“Sao ta không dám…? Tiện nhân ngươi, mấy năm qua, vì ngươi… Hạo Phi ta chịu biết bao nhiêu tủi nhục…”
.
.
.
“Huynh….huynh…sao huynh lại nói vậy…hu hu hu”
.
.
.
“Trên dưới Thi Tông đều nói Hạo Phi ta vì Hồng Cự…vì ham mê quyền lực mà kết đạo lữ với tiện nhân ngươi….ngươi…”
.
.
.
“Huynh…sao thời gian qua huynh không nói ra….Hu hu hu”
.
.
.
“…..”
.
.
.
“Thời gian qua….muội nguyện vứt bỏ tất cả…vất bỏ thân phận nữ nhi của thân phụ Hồng Cự để theo huynh….
Vậy…mà….hu..hu…sao huynh nỡ…”
.
.
.
“…..”
.
.
.
“Hu…hu…Sao huynh không trả lời ?”
.
.
.
“…..”
.
.
.
“Còn…những lời mật ngọt huynh nói với muội thời gian qua…chẳng lẽ…. ?”
.
.
.
“Chẳng lẽ huynh không cảm nhận được tấm chân tình của muội ?”
.
.
.
“…..”
.
.
.
“Huhu…chẳng lẽ huynh không có chút tình cảm nào với muội ?”
.
.
.
“Huynh nói đi….”
.
.
.
“Ta chẳng có gì để nói với ngươi nữa…”
.
.
.
“Huynh….sao huynh tuyệt tình như vậy ?....còn nhi tử chúng ta…hu hu ….nhi tử chúng ta thì sao…?”
.
.
.
“Nghiệt chủng…..”
.
.
.
“Huynh…huynh….dám…hu hu…sao huynh nỡ nói nhi tử chúng ta…?”
.
.
.
“Nghiệt chủng…ta không có nhi tử với tiện nhân lăng loàn như ngươi…”
.
.
.
“Hu…hu…huynh…huynh…”
.
.
.
“Phu thê mấy chục năm qua…sao huynh lại không tin muội….? Huynh phải kiên cường….đến khi thân phụ muội tới…ông ấy sẽ nghĩ cách….”
.
.
.
“Thân phụ…thân phụ…suốt ngày thân phụ…tiện nhân ngươi không có lão già kia…ngươi sẽ sống thế nào…”
.
.
.
“Huynh….huynh….”
.
.
.
“Ha Ha Ha…dù lão già Hồng Cự kia có đến, kết cục chẳng có gì khác…ta sẽ nối liền tay, ta sẽ nối được hạ thân…?”
“Lão già kia có tới…ta vẫn là một tên tật nguyền….”
“Ha Ha Ha…lão già kia có tới đi chăng nữa…những tiếng rên dâm loàn của ngươi làm sao xoá bỏ được khỏi tâm trí ta….”
.
.
.
“Huynh…huynh…Hạo Phi huynh….không ngờ…huynh lại…”
.
.
.
“Ta thế nào…? Thấy ta như vậy, ngươi hành sự với tên kia chẳng phải vui lắm chứ gì…
Hạo Phi ta đã…Hạo Phi ta đã không còn…làm sao cho ngươi được khoái cảm như tên súc sanh kia….
.
.
“Nữa đi…đừng dừng lại…cho ta nữa….hahahaha…chẳng thể tin những lời kia phát ra từ miệng ngươi….
Hahaha…ta đúng là có mắt như mù…mới kết đạo lữ với dâm phụ ngươi….”
.
.
.
“Huynh….huynh…”
.
.
.
“Hu…hu..hu…hu….”
.
.
.
“Huynh nỡ….”
.
.
.
“Câm miệng…”
.
.
“Còn tên súc sanh kia….ta biết ngươi đang nghe….”
.
.
Nghe đến đây, Lý Quý mở hờ mắt, nhướng mày.
.
.
“Ta biết kế hoạch dơ bẩn của ngươi….thấy chúng ta thế này…ngươi đã thoả mãn chưa….”
.
.
.
“Nhưng ta tuyệt không để ngươi như ý….ha…ha…ha…”
.
.
.
“Cụp”
.
.
.
Nghe đến đây, sắc mặt Lý Quý đại biến, vận dụng Hắc Nhãn, ánh mắt hắn cả kinh.
Nhanh như chớp phóng về phía Hạo Phi…
Lúc này đã thấy Hạo Phi cắn lưỡi, máu từ miệng tuôn ra từng dòng.
Lý Quý vội điểm mấy huyệt đạo kế cổ cầm máu…
.
.
"Xoẹt"
.
.
Hắn xé một mảnh y phục, nhét vội vào miệng Hạo Phi.
Bàn tay chạm vào đầu hắn, nhanh chóng thi triển…
.
.
.
Dục Thi Quyết….
.
.
.
Tình cảnh hệt như lúc với Hồng Nhược Lan, chỉ có điều, thần hồn của Hạo Phi dù lúc này đã suy kiệt yếu ớt nhưng vẫn mạnh mẽ hơn Hồng Nhược Lan nhiều lắm.
Lý Quý mồ hôi chảy ròng ròng….khuôn mặt vô cùng tập trung….
Bên trong lúc này chỉ còn nghe tiếng khóc nấc của Hồng Nhược Lan.
.
.
.
.
Qua nửa canh giờ.
Lúc này rốt cuộc Lý Quý mới lau mồ hôi trên trán.
.
.
“Thật đáng sợ...”
.
.
“Ta vẫn là quá coi thường thần hồn của Địa Cảnh….”
.
.
“Chút nữa là lật thuyền trong mương, bị thần hồn của hắn phản phệ…”
.
.
“Khốn kiếp…”
.
.
.
Nhưng dù bực tức đến mấy, Lý Quý cũng phải cứu lấy tên Hạo Phi kia.
Lúc này, Lý Quý vận dụng Dục Thi Quyết, chăm chú điều khiển linh lực bên trong cơ thể Hạo Phi chảy đến đầu lưỡi…nhanh chóng cầm máu cũng như phục hồi vết thương cho hắn ta.
.
.
“ Cũng may là Hạo Phi hắn có cắn lưỡi, nhưng cũng không có cắn đứt lìa…nếu không…cũng khó cứu được”
.
.
Làm xong tất cả, Lý Quý mệt nhoài…nằm ngửa ra, thiếp đi lúc nào không hay biết.
.
.
.
.
Trưa hôm sau.
Thần Kiếm Tông.
Bên trong chính điện.
Có 6 nhân ảnh ngồi đối diện nhau.
Bên trái là Mặc Long, Liễu Thanh cùng Văn Tịnh Kỳ.
Đối diện là Phùng Diêm Sâm, Cẩn Phạn và một nam tử khôi ngô.
Nam tử này lông mày rậm, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt có thần, thoạt nhìn dáng người cao lớn của y giống như hệt như tu sĩ luyện thể.
Y chính là con trai độc nhất của Phùng Diêm Sâm, Cẩn Phạn, cũng là thiếu chủ Vạn Đao Tông…nức tiếng phương Bắc…
.
.
…Phùng Hi Bạch.
.
.
Lúc này chỉ nghe giọng Mặc Long có chút thất thố.
- Phùng huynh, việc hôn sự này… có chút…quá đường đột chăng…
Bên cạnh, Liễu Thanh thúc thúc tay Mặc Long, ánh mắt có ý cười.
- Huynh xem, chuyện đôi lứa của bọn nhỏ, phải để bọn nhỏ tự quyết a…
Nghe vậy, ánh mắt Cẩn Phạn sáng lên, gật đầu.
- Liễu phu nhân nói đúng lắm !. Phu phụ chúng ta cất công đến đây cũng chỉ là nói thay tiếng lòng của hai đứa nhỏ a.
Cẩn Phạn nói xong thì thúc tay của Phùng Diêm Sâm. Ông ta một năm qua cũng đã phục dụng cực phẩm Thiên Tiên đan, bế quan thành công tiến vào Thiên Tiên hậu kì.
Có thể nói là chân chính bước vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu phương Bắc. Tuy vậy, khi nhắc đến chuyện hôn sự của nhi tử, cũng không khỏi có chút thất thố.
- Đúng vậy, đúng vậy. Mặc huynh xem, cả năm qua, dù ta bế quan, nhưng cũng biết hai đứa bọn chúng dính nhau như sam a.
- Nửa năm qua Văn Nhi đến Vạn Đao Tông, phu phụ chúng ta xem đứa nhỏ này hệt như nhi tử mình.
- Cẩn Phạn nàng ấy còn nói nếu không phải là Văn nhi, thì nhất quyết không cho tiểu tử Hi Bạch kết đạo lữ a.
Cẩn Phạn nghe vậy trố mắt.
- Huynh này….
Chợt bà ta liếc sang Văn Tịnh Kỳ, mỉm cười…
- Văn nhi, con nói xem ý con thế nào…
Nghe đến đây, khuôn mặt Văn Tịnh Kỳ chợt ửng đỏ, vẫn cúi gằm mặt.
- Phùng bá bá…Cẩn bá mẫu…hai người…người…
Thấy biểu tình của ái đồ, Mặc Long cũng biết nàng ta đang động xuân tâm.
Nói sao đi nữa, Phùng Hi Bạch tuy không phải là một tuấn mỹ nam tử, nhưng trong toàn bộ lớp tiểu bối ở phương Bắc, Phùng Hi Bạch có thể xếp vào một trong những nam tử xuất sắc nhất.
Văn Tịnh Kỳ có động xuân tâm cũng không có gì là lạ. Mặt khác, Mặc Long cũng muốn kết thông gia với Phùng Diêm Sâm từ lâu. Thấy vậy ông ta liền cười một tràng.
- Con bé Văn Tịnh Kỳ này ngày thường luôn hoạt bát, hôm nay sao bỗng chốc lại trở nên e thẹn vậy.
Nghe vậy, Văn Tịnh Kỳ liền nhìn Mặc Long nhăn nhó nũng nịu.
- Sư phụ….người….
Mặc Long liền cười lớn hơn, cũng không trêu chọc nữa. Chợt nhìn sang Phùng Hi Bạch, nhướng mày thâm ý.
- Vậy không biết....ý Phùng nhi như thế nào ?
Vừa nghe Mặc Long nhắc đến mình, Phùng Hi Bạch giật thót, khuôn mặt đỏ bừng.
- Mặc sư bá…ta…ta…
Cẩn Phạn nhăn nhó.
- Nam tử thì ăn nói cho dõng dàng một chút…
Nghe vậy, Phùng Hi Bạch nhìn sang Cẩn Phạn, không biết nghĩ gì. Sau đó lại nhìn về phía Văn Tịnh Kỳ đang e thẹn.
Bất giác khuôn mặt hắn quyết tâm.
- Mặc sư bá…ta thật sự muốn kết đạo lữ với nàng ấy…
Nghe đến đây, dù đang cúi gằm nhưng Văn Tịnh Kỳ khuôn mặt đỏ ran khó dấu, tim cũng đập loạn lên.
Về phần Mặc Long, sau khi nghe Phùng Hi Bạch thổ lộ. Ông ta thoáng chút ngạc nhiên, sau đó thì bật cười một tràng.
- Được…được…Phùng nhi. Ngươi đừng hiểu lầm, không phải là ta ngăn cản các ngươi.
- Nhưng hôn sự của hai ngươi là chuyện trọng đại, không thể qua loa được.
Khuôn mặt Mặc Long có chút đăm chiêu, sau đó khẽ giãn ra.
- Vậy đi, tỷ thí hội của Thần Kiếm Tông cùng Vạn Đao Tông diễn ra, cũng có không ít đồng đạo đến quan khán.
- Thôi thì nhân dịp tề tụ đông đủ các đạo hữu, thông cáo chuyện này ra bên ngoài, Phùng huynh, Cẩn phu nhân thấy thế nào ?
Nghe vậy, Cẩn Phạn, Phùng Diêm Sâm khó dấu nổi tiếu ý.
- Mặc huynh suy nghĩ thật là chu toàn.
- Được. Quyết định vậy đi.
.
.
.
.
Không lâu sau,
Chỉ còn phu phụ Mặc Long, Phùng Diêm Sâm bên trong chính điện.
Văn Tịnh Kỳ cùng Phùng Hi Bạch cùng rảo bộ ra sau hậu viên của Thần Kiếm Tông.
Dọc đường đi, không ít tiếng các đệ tử bàn tán.
.
.
“Kia có phải là Phùng công tử ?”
.
.
“Đúng vậy, còn ai nữa. Y chính là Phùng Hi Bạch, thiếu chủ của Vạn Đao Tông đó…”
.
.
“Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp a…”
.
.
“Ôi…Văn sư tỷ….như vậy là ta đã hết hi vọng rồi…”
.
.
“Văn sư tỷ, có bị mù mới thích ngươi a….”
.
.
.
Dọc đường đi, nghe không biết bao nhiêu lời bàn tán như vậy, không chỉ Văn Tịnh Kỳ mà thậm chí ngay cả Phùng Hi Bạch khuôn mặt cũng đỏ ran lên.
Lúc này đến một chỗ vắng vẻ, Phùng Hi Bạch khuôn mặt mới giãn ra, nhìn Văn Tịnh Kỳ bật cười.
- Dường như…muội ở Thần Kiếm Tông rất được yêu quý a.
Văn Tịnh Kỳ không biết nghĩ gì, khuôn mặt có chút thất thần.
- Chuyện hôn sự này…muội thấy…
….có chút nôn nóng a.
Nghe đến đây, Phùng Hi Bạch sắc mặt liền trầm xuống, nhưng cũng nhanh chóng trở lại như cũ.
- Sao vậy ? Không lẽ muội…..
Văn Tịnh Kỳ không biết nghĩ gì, khẽ nói.
- Chuyện đêm hôm đó, thật sự….huynh không biết gì ?
Nghe đến đây, Phùng Hi Bạch khuôn mặt thành khẩn.
- Có trời đất chứng giám, nếu Phùng Hi Bạch ta có chủ ý gì xấu xa với muội, sẽ bị sét đánh cả trăm lần a.
Nghĩ đến đây, Phùng Hi Bạch nhăn nhó.
- Mà cũng kì quái thật, ta nghĩ nát óc không ta. Vốn dĩ ta đã xem xét xung quanh vô cùng kĩ lưỡng.
- Ở Huyết Hàn Đàm lúc đó chỉ có 4 người chúng ta…làm thế nào mà……
.
.
.
….đột ngột cả 4 người đều phát điên cả lên như thế.